Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiếu thành

Phiên bản Dịch · 1589 chữ

“Quen biết, đương nhiên quen biết.”

Kỳ Thiện không quan tâm phản ứng của ngự sử trung thừa, cười nhạt nói: “Nhưng mà rất tiếc, chỉ gặp mặt một lần, e rằng Điền sư không nhớ nữa. Tám năm trước, đặc thí Tân quốc, Điền sư vừa đúng lúc đảm nhận quan trung chính.”

Tám năm trước?

Quan trung chính?

Hai nhắc nhở này giúp ngự sử trung thừa nhớ lại.

Có chút ấn tượng.

Cái gọi là “đặc thí” là kỳ thi đặc biệt để đánh giá, tuyển chọn nhân tài bên ngoài, quan trung chính là giám khảo, kẻ sĩ có thể thông qua cơ hội này để vào làm quan.

Nội dung khảo hạch gồm ba yếu tố, bối cảnh gia đình, phẩm hạnh tài năng và quan trọng nhất là phẩm giai văn tâm.

Hai mục đầu tiên yêu cầu thấp nhất, cũng có thể nói là ngưỡng cửa làm quan, mà con đường làm quan chính thức nằm ở mục cuối cùng quyết định sự nghiệp của một người.

Trí nhớ của ngự sử trung thừa không tệ.

Những sĩ tử trúng tuyển năm đó hắn đều nhớ, nhưng không nhớ trong đó có Kỳ Thiện, có lẽ Kỳ Thiện là một trong số người không được chọn?

Trong đầu vừa nhảy ra suy đoán này, trên mặt ngự sử trung thừa thoáng qua mấy phần mất tự nhiên— bản thân đảm nhiệm quan trung chính, thế mà lọt mất một đầu cá lớn, đúng là sơ suất của hắn.

Nhưng nghĩ lại, bây giờ không còn Tân quốc, đa số cựu thần Tân quốc bị Trịnh Kiều độc ác xử lý.

Ngắn ngủi mấy tháng, vô số oan hồn.

Kỳ Thiện không vào sĩ, ngược lại là chuyện tốt.

Hắn vỗ nhẹ cánh tay nhi tử, nhi tử ngầm hiểu, giúp hắn đứng dậy, hai phụ tử trịnh trọng vái chào Kỳ Thiện.

“Thỉnh giáo tục danh ân nhân.”

Kỳ Thiện đáp lễ từng người.

“Họ Kỳ, tên Thiện, tự Nguyên Lương.”

Trong miệng ngự sử trung thừa thì thào: “Kỳ Nguyên Lương… Kỳ?”

Dòng họ Kỳ Thiện quá hiếm thấy, hắn mơ hồ có chút ấn tượng, trên danh sách quả thực có một sĩ tử thiếu niên tên “Kỳ Thiện”, khi đó mới mười sáu tuổi, là sĩ tử nhỏ tuổi nhất trong số đó.

Chỉ là—

Ngự sử trung thừa hạ mí mắt, ánh mắt không dấu vết quét qua chữ ký văn tâm treo bên hông của Kỳ Thiện— nhớ không lầm, phẩm giai văn tâm của tên sĩ tử đó là—

Chưa kịp nghĩ ra đoạn ký ức kia, Kỳ Thiện đã nhìn thấu hành vi nhỏ của hắn, chủ động mở miệng.

“Là lục phẩm trung hạ.”

Ngự sử trung thừa mím môi không nói, tăng thêm manh mối, hắn cũng chậm rãi nhớ lại một vài chi tiết bám bụi đã lâu.

Lúc này, nhi tử của hắn nhìn Kỳ Thiện rồi lại nhìn phụ thân, chen lời mở miệng: “Văn tâm lục phẩm trung hạ? Vì sao không được tuyển chọn?”

Tuy lục phẩm trung hạ là văn tâm thuộc về trung hạ phẩm, nếu không có cơ duyên, cả một đời không thể leo lên tam công cửu khanh, nhưng có chân tài thực học, đảm nhận một chức quan nhỏ không phải là vấn đề.

Cách thời điểm Tân quốc vong quốc mấy năm, khắp nơi đều thiếu nhân tài, tiêu chuẩn không cao, không có chuyện không nhận Kỳ Thiện.

Ngự sử trung thừa không nói, mắt liếc xéo, cảnh cáo nhi tử im lặng, nhi tử bị trừng nên run lên, câm nín.

Nhi tử yên tĩnh, hắn mới xác nhận với Kỳ Thiện.

“Năm đó ân nhân đã đắc tội người nào?”

Kỳ Thiện bị loại, một chức quan nhỏ ở địa phương xa xôi hẻo lánh cũng không có được, dĩ nhiên chuyện không đơn thuần là phẩm giai văn tâm không đủ.

“Ừm, chính xác là có đắc tội.”

Đôi mắt Kỳ Thiện cong thành hình trăng khuyết, sảng khoái thừa nhận.

“A đa, là người phương nào hãm hại ân nhân?”

Tính cách của nhi tử ngự sử trung thừa giống phụ thân hắn, thậm chí ngay thẳng đơn thuần hơn. Nghe nói Kỳ Thiện đắc tội người ta nên bị loại, bỏ lỡ con đường làm quan, lửa giận lập tức bốc lên. Ai ngờ ngự sử trung thừa không chỉ không trả lời, còn âm thầm nhéo thịt cánh tay hắn.

“A đa—”

“Im lặng!” Ngự sử trung thừa trừng mắt.

Nhi tử: “…”

“Người kia cũng không định hãm hại ta, chỉ là nhược điểm của ta ở trong tay hắn, khi đó không được tuyển tốt hơn làm quan rồi bị người ta áp chế.”

Kỳ Thiện tầm nhìn rất thoáng, đáy mắt cũng không có cảm xúc dao động, giống như đang nói đến chuyện vặt vãnh không liên quan đến bản thân.

“Nhược điểm?” Nhi tử ngốc vẫn ngay thẳng như cũ.

Kỳ Thiện bật cười: “Ừm, ngụy tạo xuất thân.”

Nhi tử ngốc nhà trung thừa: “…”

Biết một ít chân tướng ngự sử trung thừa: “…”

“Nguỵ tạo xuất thân” và nhược điểm chân chính như tiểu vu gặp đại vu. Có điều Tân quốc mất rồi, “đại vu” bây giờ không là gì. Tính mạng phụ tử bọn hắn và mấy vị thân bằng do người ta cứu, hà tất phải bóc trần sự thật?

Kỳ Thiện hỏi: “Điền sư có biết người kia ở nơi nào không?”

Ngự sử trung thừa không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt mờ mịt.

“Ở Hiếu thành…”

“Hiếu thành?”

“Hắn bây giờ là quận thủ Tứ Bảo quận, quận phủ của hắn ở Hiếu thành. Khi đại binh Canh quốc tiếp cận, hắn ngầm cấu kết với Trịnh Kiều, nội ứng ngoại hợp, đánh hạ mấy toà cứ điểm Tân quốc… Nếu không phải vậy, ít nhất có thể chống đỡ thêm một thời gian, còn có thể chờ thời cơ xoay chuyển…”

Kỳ Thiện nói: “Nhiều lần tiểu nhân, không có gì lạ.”

“Ân nhân hỏi hắn ở đâu là chuẩn bị… trả thù?”

Lúc này, giọng nói không mấy thiện cảm của Thẩm tiểu lang quân lọt vào tai hắn: “Ta anh dũng giết địch, ngươi ở chỗ này nói chuyện phiếm à?”

Toàn thân Thẩm Đường đẫm máu, xách theo từ mẫu kiếm xử lý thi thể— huỷ thi diệt tích, miễn cho sinh ra khó khăn trắc trở— kết quả xa xa trông thấy Kỳ Thiện tán gẫu với người ta, nắm đấm cứng lại.

Nàng cảm thấy bây giờ từ mẫu kiếm cần giáo dục không phải hiếu tử xếp hàng đầu thai, mà là từ đầu đến cuối đứng ngoài cuộc Kỳ Nguyên Lương.

Thấy Thẩm Đường quay lại, ánh mắt Kỳ Thiện ngạc nhiên— hắn biết Thẩm Đường có thể đối phó mười mấy binh lính, nhưng không ngờ không có ngôn linh trợ giúp, hành động của nàng vẫn rất nhanh.

“Tại hạ đương nhiên tín nhiệm năng lực của Thẩm tiểu lang quân, đám ô hợp kia sao xứng làm địch của ngươi?”

Đối mặt với sự lên án, hắn hùa theo nói, không có thành ý, ánh mắt vượt qua Thẩm Đường nhìn phía sau nàng: “Bọn hắn chết sạch?”

Nàng hừ lạnh nói: “Chết sạch.”

Diệt cỏ tận gốc, không trừ hậu hoạn.

Cổ tay Thẩm Đường vung lên, vết máu trên thanh kiếm bị lực mạnh ném xuống ngọn cỏ, để lại những điểm đỏ nho nhỏ.

“Những người trúng độc thì sao?”

“Người lương thiện như ta đây, đương nhiên không nỡ để bọn hắn chịu đau đớn giày vò— cổ họng một kiếm, trái tim một kiếm.”

Cam đoan chết đến mức không thể chết thêm.

Kỳ Thiện và Thẩm Đường một câu hỏi một câu đáp, đồng thời chú ý những phạm nhân được giải cứu— ngự sử trung thừa xem như trưởng quan của Ngự Sử đài, tiếp xúc không ít với thế gia Cung thị Tân quốc. Nếu Thẩm tiểu lang quân là “Cung Sính”, hắn không thể không nhận ra.

Nhưng, ngự sử trung thừa không quen khuôn mặt Thẩm Đường nên không có phản ứng, thay vào đó là một chút hiếu kỳ, kinh ngạc.

Một thiếu niên lang đeo chữ ký văn tâm, đánh nhau còn hung ác hơn mãng phu có hổ phù vũ đảm, quả thực đáng để người xem tò mò đánh giá.

Trong lòng Kỳ Thiện bừng tỉnh.

Thẩm Đường thật sự không phải Cung Sính?

Hắn cau mày, Thẩm Đường liền đoán ra trong lòng hắn chứa cái quỷ gì, nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt— nàng biết ngay, Kỳ Thiện lúc trước nói “tại hạ minh bạch”, minh bạch cái con khỉ.

Thời điểm này suy nghĩ, không bằng giúp nàng chôn xác.

Nào ngờ—

Kỳ Thiện quả quyết cự tuyệt.

Lý do cự tuyệt cũng rất ngớ ngẩn.

“Tại hạ nhát gan, không thể nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ.”

Thẩm Đường: “…”

Nàng chỉ có thể tự mình xắn ống tay áo làm việc, không trông cậy nổi Kỳ Thiện, những tù nhân còn nửa mạng dựa vào bánh bột ngô, quả mơ, kẹo đường của nàng kéo dài tính mạng thì càng không trông cậy nổi. Lúc làm việc, Kỳ Thiện trốn dưới bóng cây hỏi nàng.

“Thẩm tiểu lang quân có hứng thú đi một chuyến Hiếu thành?”

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.