Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điền sư

Phiên bản Dịch · 1672 chữ

“Ta có một con Motor nhỏ (chiếc xe máy nhỏ), cho tới bây giờ vẫn chưa cưỡi (lái) nó…”

Thẩm Đường cưỡi trên lưng Motor mà không ngoan ngoãn chút nào, khi thì vươn cổ hát, khi thì hái lá thả hoa. Kèm theo tiếng chuông “linh đinh linh đinh”, âm thanh phụ họa, người hát đôi khi quên lời thì dùng hừ hừ để thay thế.

“Một ngày nọ ta tâm huyết dâng trào cưỡi (lái) đuổi theo tụ tập…”

Kỳ Thiện cuối cùng không chịu nổi nữa: “Thẩm tiểu lang quân, trong quân tử lục nghệ ngươi học ‘nhạc’ của ai?”

Quả thực là dạy hư học sinh.

“Không dễ nghe à?”

Thẩm Đường thật lòng hỏi.

Cho dù ký ức không nhiều, nhưng nàng mơ hồ nhớ mình là danh ca, kiểu mà cầm mic lên khiến người chao đảo. Biết ca hát, còn có thể vẽ tranh, là đại diện cho phụ nữ tiến bộ của nhân loại.

Kỳ Thiện một lời khó nói hết nhìn Thẩm Đường.

Ánh mắt người ta bằng phẳng và tự tin, không chỉ không cảm thấy giọng ca của mình có vấn đề, mà còn cho rằng thẩm mỹ của hắn có vấn đề. Kỳ Thiện không nghĩ nổi tự tin của nàng ở đâu ra, nói: “Có câu ngôn linh rất thích hợp— khởi vô sơn ca dữ thôn địch.”

Thẩm Đường nghi hoặc: “Cái gì?”

Kỳ Thiện nín cười nói: “Ẩu ách trào tiết nan vi thính.”

(!) Không có làn điệu dân ca và tiếng sáo làng nào toàn âm thanh thô chát buồn nôn rất khó nghe.

Thẩm Đường: “…”

Nắm đấm nàng cứng!

“Nguyên Lương có thể bình yên lớn lên, toàn nhờ may mắn nhỉ?”

Đúng là một người tốt, nhưng miệng rộng.

“Đương nhiên là bằng thực lực.”

Thấy nàng mất khống chế cảm xúc, ngũ quan nhăn nhó, Kỳ Thiện sảng khoái cười to: “Thẩm tiểu lang quân chớ vội, ngươi còn trẻ, từ từ học còn cứu được.”

Ước chừng qua một canh giờ, Kỳ Thiện ngẩng đầu nhìn mặt trời, đây là thời điểm nắng gắt nhất. Chưa nói áp giải tù nhân gấp rút di chuyển, cho dù chỉ đứng không không làm gì, mồ hôi cũng sẽ tuôn ào ào, ướt nhẹp áo trong.

“Muốn tăng tốc hay không?”

Thẩm Đường nói: “Đi quá gần sợ bị phát hiện.”

Kỳ Thiện: “Với khuyết điểm lười biếng lơ là của binh lính, nắng nóng như thế làm sao chịu nổi mà đi tiếp? Chắc chắn sẽ tìm bóng râm nghỉ ngơi, uống trà giải nắng. Thẩm tiểu lang quân hạ quá nhiều thuốc trong trà, tại hạ sợ chậm chân không kịp xem trò hay.”

“Lời Nguyên Lương nói có lý, vậy ta đi trước một bước, xem kịch hay, ngươi không chịu cưỡi la thì dùng hai cái đùi đi thôi.”

Thẩm Đường rút roi quất vào mông Motor.

Motor bị đau, nhấc chân lao nhanh.

Một lúc sau chỉ còn lại cái chấm nhỏ, đối mặt với sự khiêu khích “ngây thơ” của Thẩm Đường, Kỳ Thiện chỉ cười, tựa hồ không thèm để ý, nhưng trong miệng theo sát ngâm lên: “Truy phong nhiếp cảnh (!).”

(!) Đuổi theo gió.

Nếu tung cánh thì có thể tấn công bầu trời, nếu đi bằng chân thì có thể đuổi theo gió.

Thân hình lay nhẹ, chỉ lưu tàn ảnh, như đạp gió, mỗi bước chân cách hơn ba trượng, thần sắc thong dong, tư thái nhẹ nhõm.

Thẩm Đường: “???”

Kỳ Thiện lướt qua nàng mang theo một cơn gió nhẹ, trong chớp mắt, bóng người đã chạy xa hơn mười trượng.

Thẩm Đường: “!!!”

Mau gọi trọng tài, ở đây có người bật hack gian lận!!!

Cuối cùng nàng vẫn là chưa đủ kinh nghiệm về ngôn linh nên thua thiệt, cưỡi bốn chân Motor không nhanh bằng cặp chân Kỳ Thiện.

Trời nắng gắt, binh lính áp giải xe chở tù phơi trời không chịu nổi, chui vào bóng cây rậm rạp để nghỉ ngơi. Bọn hắn chụm năm chụm ba ở nơi thoáng mát, mấy chiếc xe chở tù thì phơi dưới ánh mặt trời. Tù nhân trên xe, sắc mặt xanh trắng, toàn thân mềm nhũn vô lực, còn mang theo vết roi trầm trọng.

Thương thế của vị ngự sử trung thừa là nghiêm trọng nhất.

Mệt mỏi, bức bối, đói, khát, cổ họng cháy khô, ngự sử trung thừa cảm giác được sinh mệnh lực của mình đang trôi đi nhanh chóng.

Để giày vò phạm nhân, binh lính dùng mọi thủ đoạn, những chiếc xe chở tù được đặc chế tuỳ theo chiều cao của bọn họ. Có xe rất cao, phạm nhân chỉ có thể nhón chân để cổ và cổ tay được thoải mái; có xe rất thấp, không thể đứng thẳng cũng không thể ngồi xuống, chỉ có thể duy trì tư thế nửa ngồi.

Bất kể là loại nào cũng không thể ngủ yên, mấy ngày tiếp theo, không bị đánh cũng có thể mất nửa cái mạng.

Xe chở tù của ngự sử trung thừa thuộc vào loại rất cao.

Hắn cố gắng hít thở bằng cách kiễng chân lên, nhưng không duy trì được bao lâu thì ngón chân hạ xuống.

Bị thương nặng, cảm xúc bạo liệt, thiếu nước, đói khát, mệt mỏi,… Đủ yếu tố thêm vào, làm hắn sinh ra ảo giác nghiêm trọng, môi khô nứt nẻ nhúc nhích, thì thào: “Nước… nước… nước…”

Thời điểm hắn sắp ngất, xe chở tù của hắn bị ai đạp rung, sự rung chuyển làm hắn tỉnh lại.

“A đa (!), tỉnh!”

(!) A đa: Cha.

Ngự sử trung thừa miễn cưỡng lấy lại mấy phần lý trí, quay đầu nhìn về phía xe chở tù của nhi tử— xe chở tù của nhi tử là loại thấp, có chỗ duỗi chân— nét mặt của hắn lo lắng cùng kinh ngạc, nói: “A đa, ngươi nhìn bọn hắn.”

Bọn hắn?

Ai?

Ngự sử trung thừa phản ứng chậm mấy nhịp.

Hắn theo ánh mắt nhi tử nhìn sang, chỉ thấy binh lính vừa rồi nghỉ dưới bóng râm liên tiếp xảy ra chuyện. Hoặc hai tay ôm đầu lăn lộn, hoặc ngã xuống đất toàn thân run rẩy, hoặc hô hấp dồn dập khó khăn, hoặc trợn trắng mắt sùi bọt mép, hoặc ngậm chặt hàm răng cơ mặt co giật, cũng có số ít phản ứng không nghiêm trọng, nhưng ôm bụng quỳ trên mặt đất, có một số hậu môn không chịu nổi, làm trò cười.

Kinh nghiệm phong phú như ngự sử trung thừa, trong nháy mắt hiểu ra.

Ý nghĩ đầu tiên, những binh lính này trúng độc!

Ý nghĩ thứ hai, có người muốn cướp tù!

Ý nghĩ này nâng cao tinh thần của hắn, lực lượng sinh tồn mạnh mẽ bùng phát từ sâu trong cơ thể, thúc đẩy hắn giữ vững tinh thần.

Những binh lính kia sẽ bị loạn thành một bầy.

“Trong nước có độc!”

“Có, có độc!”

“Đối mặt với địch nhân, cẩn thận!”

Đa số binh lính trúng độc, dư lại mười mấy người chưa kịp uống nước mới thoát được một kiếp. Bọn hắn rút đao vây quanh xe chở tù, thần sắc kinh hoảng, giống như chim sợ cành cong đề phòng các hướng.

Mấy hơi thở đi qua, bốn phía gió êm sóng lặng.

Linh đinh—

Tới rồi!

Ý nghĩ này vang lên trong đầu tất cả binh lính.

Nhưng kỳ quái là, bọn hắn chỉ nghe tiếng, không thấy người đâu.

“Người đâu? Ở chỗ nào?”

“Các hiếu tử, các ngươi đang tìm ta?”

Một giọng nói xa lạ phát ra từ sau lưng đám đông, bọn hắn kinh hãi quay người, liền thấy xe chở tù không có một ai, chỉ có một thiếu niên má hóp non nớt, vóc người gầy nhỏ đang cầm kiếm. Thiếu niên cầm kiếm vụt qua, mũi kiếm sáng như tuyết xẹt qua trước mắt, hai mắt lập tức đau xót.

Huyết tinh nhiễm đỏ tầm mắt.

“Du tử thân thượng phách!”

Sắc mặt Thẩm Đường băng lãnh như sương, rút kiếm tung người nhảy xuống.

Nàng xách từ mẫu kiếm dạy dỗ hiếu tử, dưới chân không còn một mống phạm nhân, bọn họ ngã nhào trên đất, cách xe chờ tù hơn mười trượng.

Con ngươi ngự sử trung thừa thít chặt.

“Đã lâu không gặp, Điền sư.”

Ngự sử trung thừa nghe tiếng quay đầu, liền thấy một thân ảnh thanh niên cao gầy đứng cách đó không xa. Hắn khoanh tay vào ống tay áo, gió nhẹ sau lưng thổi sợi tóc, mang đến vẻ đẹp độc đáo. Thanh niên mỉm cười gật đầu với mình, có điều nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy hư giả.

Điền sư?

Ngự sử trung thừa ngơ ngác trước danh xưng này.

Kỳ Thiện thấy thế thì thuận tiện nói: “Quý nhân quên mất rồi, Điền sư.”

Nhi tử ngự sử trung thừa đỡ lão phụ thân, đề phòng nhìn Kỳ Thiện: “Vị lang quân này, ngươi quen gia phụ sao?”

Còn gọi là “Điền sư”?

Ngự sử trung thừa cũng buồn bực.

Bọn hắn quen nhau?

Lấy kiến thức của hắn, đương nhiên nhìn ra thanh niên dùng thủ đoạn gì cứu người, không có gì khác hơn là dùng “tinh la kỳ bố” tạo ra chiến trường, rồi “di hoa tiếp mộc” hoặc ngôn linh điều binh khiển tướng khác thế chỗ bọn hắn để cứu ra.

Nói thì đơn giản, nhưng nhìn khoảng cách giữa thanh niên và xe chở tù, phạm vi bao trùm của “tinh la kỳ bố” chí ít hơn trăm trượng— trước đó chưa quy thuận chư hầu nào, văn sĩ chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân mà đạt đến trình độ này, sao có thể là nhân vật im ắng vô danh?

Nếu quen biết, hắn nhất định có ấn tượng.

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.