Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hộ khẩu mờ mịt

Phiên bản Dịch · 1637 chữ

Thẩm Đường hít sâu một hơi.

Lúc này mới hiểu vì sao Kỳ Thiện đen mặt.

Làm như thế vô cùng nhục nhã, ai có thể chịu đựng nổi?

“Vương thất bại trận dẫn bách quan đầu hàng, đó là vinh dự mà quốc gia chiến thắng nên hưởng. Chắc hẳn quốc chủ Tân quốc không cam tâm nhưng sẽ không phản kháng. Nhưng Trịnh Kiều này… hắn điên rồi sao?”

Kỳ Thiện lạnh lùng chế giễu: “Ta thấy hắn không cam tâm…”

Năm đó ở Tân quốc chịu nhục, hắn muốn Tân quốc hoàn trả gấp mười, gấp trăm lần, cũng muốn Tân quốc bị đóng đinh nỗi nhục vào cột mốc lịch sử.

Thẩm Đường cả giận nói: “Quá bỉ ổi!”

Chỉ dựa vào một từ “bỉ ổi” chưa đủ hình dung sự điên cuồng của Trịnh Kiều, Thẩm Đường chỉ cảm thấy người này xấu xa, hẹp hòi và độc ác.

Thế nào gọi là diện phược hàm bích?

Đơn giản mà nói chính là trói hai tay ra sau lưng, trong miệng ngậm một khối ngọc— trong tập tục mai táng, mọi người cho rằng thi thể đặt ngọc trong miệng có thể phòng ngừa thối rữa, đồng thời chứng minh thân phận người này tôn quý— dùng hình ảnh này để đầu hàng quốc gia chiến thắng.

Cụ thể quá trình thực hiện, phải để lộ thân trên cơ thể, chứng minh mình không mang theo bất cứ vũ khí nào, ngụ ý mình là con dê đợi làm thịt. Chân chính phó thác tính mệnh với bên ngoài, mặc người chém giết, muốn chém muốn róc thịt cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm.

Mà bây giờ, Trịnh Kiều buộc quốc chủ Tân quốc nhường ngôi cho vương cơ— một nữ tính không có văn tâm vũ đảm, đồng thời là nữ nhi dưới gối duy nhất của quốc chủ Tân quốc— để nàng lộ thân, ở trước mặt công chúng giao hàng thư, ấn thụ, hộ sách, quốc khố.

Không còn nghi ngờ gì là giẫm nát mặt mũi của người dân sống sót Tân quốc dưới chân, không giữ lại một chút gì.

Kỳ Thiện cười lạnh nhìn chằm chằm chén trà trong tay, dùng hết sức tự kiềm chế mới không bóp nát nó, âm thầm hít thở sâu mấy lần mới bình ổn phẫn nộ đang phun trào như núi lửa: “Lớn lên trong thâm cung, chỉ biết lấy sắc ngoại sủng nịnh hạnh, ngươi trông cậy lòng dạ của hắn có bao nhiêu ‘quân tử’? Không chiếm được quốc tỷ Tân quốc, lợi ích của cuộc chiến bị chia làm đôi, với tính cách của Trịnh Kiều đương nhiên không từ bỏ ý đồ…”

Lại một lần nữa nghe hai chữ “quốc tỷ”, mí mắt Thẩm Đường khẽ run lên: “Loại người như vậy ngồi không vững trên giang sơn.”

Trước đó Kỳ Thiện nói Trịnh Kiều trong vòng năm năm không chết bất đắc kỳ tử, Canh quốc nhất định diệt, “tiên đoán” này có thể nói là bảo thủ.

Với sự ngoan độc và bạo ngược hiện tại của Trịnh Kiều, có chống nổi ba năm hay không còn phải đặt ra dấu chấm hỏi lớn.

Hắn còn cho phép một đám đầu lĩnh—

Dung túng binh mã thuộc hạ làm xằng làm bậy, giết chóc cướp bóc.

Quân kỷ trung thành, bồi dưỡng khó khăn nhưng sụp đổ dễ dàng.

Bên ngoài quán trà, binh lính Canh quốc thấy lão bản nương quán trà có chút sắc đẹp, lòng sinh tà niệm, trao đổi ánh mắt với nhau, cố ý để lão bản nương thêm trà cho bọn hắn. Trong quá trình thêm trà sờ soạng tay nhỏ, eo thon, quá đáng hơn còn muốn chu miệng hôn lên, doạ lão bản nương hoa dung thất sắc, sợ hãi kêu liên tục, binh lính cười ha ha.

“Binh gia binh gia…”

Lão bản quán trà muốn tiến lên giải vây giúp thê tử, thì bị đánh một bạt tai, nửa bên mặt nhanh chóng sưng đỏ.

“Cút đi! Làm gia mất hứng, muốn chết à?”

Răng rắc—

Kỳ Thiện theo tiếng động cúi đầu nhìn tay của Thẩm Đường.

Chén trà trong tay nàng bị ngón tay bóp nát.

May là, Thẩm tiểu lang quân không phẫn nộ đập bàn cũng không giết ra ngoài, mà là mặt lạnh: “Nếu không lấy quân kỷ nghiêm minh kiềm chế binh mã, những người từng vì Trịnh Kiều nam chinh bắc chiến, là lưỡi đao ra roi xuất chiến, sớm muộn sẽ có ngày vì dục niệm không được thoả mãn, tiếp đó sinh lòng oán hận với Trịnh Kiều, cuối cùng— phản sát phệ chủ.”

Kỳ Thiện nghe vậy, ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Đường.

Đây hoàn toàn là hành vi của bản năng.

Ánh mắt của nàng quá bình tĩnh.

Bình tĩnh làm cho người ta hoài nghi nàng đang nhìn một đám sâu kiến sắp chết— ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng, Kỳ Thiện thoáng hoảng hốt, mượn động tác uống trà che giấu một loại cảm xúc khác thường nào đó: “Chỉ là trước mắt, không biết có bao nhiêu dân chúng vô tội, người có học thức mất mạng… Ài, thế cục như thế… Thẩm tiểu lang quân, ngươi và ta có thể làm gì đây? Chỉ có thể làm quần chúng thôi.”

“Nguyên Lương.”

Kỳ Thiện nhíu mày lại.

Đừng thấy Thẩm tiểu lang quân lúc nào cũng một câu “Kỳ tiên sinh” hoặc “tiên sinh”, nghe rất tôn kính, nhưng xuất phát từ nội tâm vẫn là qua loa đạo đức giả, ngược lại dưới sự phẫn nộ, bật thốt gọi “Nguyên Lương” càng chân thực hơn.

Giờ hô to “Nguyên Lương”…

Hắn không cảm thấy bị mạo phạm thậm chí có chút chờ mong.

“Chuyện gì?”

Thẩm Đường ngồi xuống, khống chế bản thân không chú ý động tĩnh bên ngoài quán trà— những binh lính kia vẫn chỉ ở giai đoạn chấm mút, chiếm tiện nghi, đang phải áp giải phạm nhân, hẳn là không hành động quá đáng hơn. Nếu nàng nhảy ra bệnh vực kẻ yếu, trái ngược sẽ khiến người ta chuốc hoạ.

Cho nên, nàng chỉ có thể dùng thứ khác phân tán sự chú ý, đè xuống cảm giác biệt khuất bất lực.

“Ta hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc là ai?”

Kỳ Thiện biết quá nhiều chuyện.

Hơn nữa, thời điểm hắn xuất hiện quá trùng hợp.

Giá trị may mắn của Thẩm Đường phải cao tới mức nào, mới có thể ở mở màn địa ngục đụng tới một nhân sĩ trâu bò cái gì cũng biết?

Ai ngờ Kỳ Thiện không trả lời mà hỏi lại, đá quả bóng về.

“Trước khi trả lời vấn đề đó, Thẩm tiểu lang quân cũng nên thẳng thắn một chút về thân phận của mình chứ? Như thế mới có thành ý.”

Vì sao lại có quốc tỷ!

Chỉ là hắn không hỏi ra câu này, bởi vì hắn tin, với sự xảo quyệt của Thẩm tiểu lang quân, nhất định có thể nghe ra ngữ điệu dang dở của mình—

Đây có lẽ là sự ăn ý giữa hai người.

Thẩm Đường: “…”

Vấn đề này hỏi nàng cũng không có ích.

Nếu nàng có đảm bảo, nắm giữ ký ức của nguyên chủ, cần gì ỷ vào Kỳ Thiện ở bên cạnh nói bóng nói gió tìm hiểu tình hình?

“Nguyên Lương cho rằng ta là ai đây?”

Thẩm Đường dùng lại lời thoại sắc bén kinh điển vạn năng.

Đá bóng giả thâm trầm sao, nàng cũng biết!

Không ngờ nàng nói xong, bên phía Kỳ Thiện trầm mặc, ánh mắt phức tạp làm nàng không thể nhìn thấu, phút chốc thở dài: “Ta cho rằng… Đúng rồi, Thẩm, ngươi họ Thẩm!”

Không biết hắn nghĩ đến chuyện gì, biểu cảm sáng tỏ.

Thẩm Đường đầu đầy sương mù, trán sáng lên ba dấu chấm hỏi, trên mặt lại không chịu thua: “Ta họ Thẩm, không phải Nguyên Lương đã biết rồi sao? Văn tâm cũng không lừa người, trừ khi ta có bản lĩnh nguỵ trang như Nguyên Lương.”

Có điều—

Nàng họ Thẩm thì sao?

Câu tiếp theo, Kỳ Thiện làm cho nàng câm nín.

“Như vậy phải chăng, tiểu lang quân là Cung Sính?”

Thẩm Đường: “…”

Cung Sính là ai???

Đột nhiên nàng rất muốn biết, Kỳ Thiện lại não bổ cái gì.

Kỳ Thiện vẫn nói, ánh mắt gắt gao khoá chặt Thẩm Đường, nói đến một cọc chuyện xấu: “Quốc chủ Tân quốc thích nữ sắc, đối xử với nữ nhân bạc tình bạc nghĩa, có lẽ là báo ứng, nhiều năm qua dưới gối chỉ có một nữ là vương cơ, nhưng sự yêu thích của hắn đối với vương cơ kém xa đích tử Cung thị Cung Sính. Từng có người hiểu chuyện đề nghị hắn lập Cung Sính làm vị hôn phu của vương cơ, bị quốc chủ nghiêm khắc quát lớn, còn bị bài xích… Thế là, phường gian có tin đồn…”

Thẩm Đường tự động bổ sung: “Ý của ngươi— quốc chủ Tân quốc trồng thảo nguyên trên đầu gia chủ Cung thị? Không phải, ý của ta là ngủ với lão bà của Cung gia chủ?”

Cung Sính là con của quốc chủ Tân quốc?

Nhiều năm qua tộc trưởng Cung thị làm con rùa?

Chờ đã—

Thẩm Đường sửng sốt thoáng chốc, một hồi sau phản ứng lại.

Nhìn văn tâm của mình rồi lại nhìn Kỳ Thiện viết đầy “ta đã nhìn thấu bí mật của ngươi”, suýt chút nữa phun ra một ngụm lão huyết.

Nàng run giọng hỏi: “Họ của vương thất Tân quốc là…”

Kỳ Thiện nói: “Thẩm.”

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.