Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Dương Bổ Khoái xuất thủ 2

Tiểu thuyết gốc · 1613 chữ

Thất Tiếu Phong đang đối thoại với đối phương, hắn cảm giác một cơn đau đớn từ phía sau cổ truyền đến. Hắn dùng tay đập về phía sau gáy của mình mới thấy được đây là linh hồn của độc vật. Hắn lúc này mới thấy Hoàng Cao Minh thật sự không tầm thường. Từ lúc giao phong đến giờ hắn chỉ xuất ra có ba phần công lực của mình thôi. Mặc dù nhìn trong thấy hắn vô cùng chật vật nhưng thực tế hắn lại người thoải mái nhất trong nhóm. Thất Tiếu Phong vô cùng kinh ngạc nói:

- “Ngươi vậy mà còn dùng các loại độc vật làm hồn linh”.

Hoàng Cao Minh cười nói:

- “Uhm, mặc dù là hồn linh không làm đau xác thịt được ngươi. Nhưng chúng nó sẽ tấn công thẳng vào linh hồn ngươi. Nói cho ngươi biết ta không chỉ có một con mà có tới vạn con. Lần này ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ”.

Lúc này Nguyễn Tuyền ở gần đám người cảnh sát. Mặc dù họ thấy nàng đang chiến đấu cực khổ, nhưng cũng không dám nổ súng mà hỗ trợ. Bởi tốc độ giao phong quá nhanh, họ gần như không theo kịp chuyển động của Nguyễn Tuyền, Nguyễn Tuấn cùng với đám người mặc vest đen.

Một mình Nguyễn Tuyền giao thủ với ba người. Nàng chỉ mới nội kình tiểu thành mà đối phó với tận ba người thì làm sao chịu nổi. Sức người có hạn huống chi nàng lại là phận nữ nhi. Người thường thì còn đỡ một chút còn đành này đối phương toàn là cao thủ nội kình. Nàng lúc này vô cùng chật vật, ba người bọn chúng phối hợp nhuần nhuyễn vô cùng. Người đánh, kẻ đỡ, người quấy rối làm nàng không thể nào ứng phó kịp. Nàng thất thế nên vô cùng hoảng loạn, lúc này Nguyễn Tuấn lúc này giao tranh với sáu người, hắn cười nói:

- “Này, đại ma nữ cần ta cứu không”.

Nguyền Tuyền thì tức đến thổ máu, nàng quát lớn:

- “Mẹ nó, Nguyễn Tuấn nhà ngươi”.

Cả ba người thấy nàng vừa mới phân tâm, mà lại thổ huyết hiện tại khí lực chưa hồi phục nên muốn thừa cơ mà lấy mạng nàng. Nguyễn Tuấn thấy thế cũng không dám đùa giỡn quá mức. Hắn hít một hơi rồi thổi về phía ba người, bọn chúng điều ngã lăn ra đất. Sáu người kia thấy vậy cũng hoảng hốt, một trong sáu người lên tiếng:

- “Thổ khí giết người, tông sư đỉnh phong chạy mau”.

Nhưng Nguyễn Tuấn làm sao để bọn chúng được như ý nguyện, bọn chúng chạy được mười mét thì thấy một hào quang sáng lên rồi dập tắt. Cả sáu người đầu lìa khỏi cổ. Nguyễn Tuấn đi tới Nguyễn Tuyền rồi vận công trị thương cho nàng. Cả đám cảnh sát thấy Nguyễn Tuấn xuất thủ, cả quai hàm đều đông cứng không nói nên lời, chỉ trơ mắt nhìn. Được mười phút thì các vết thương trên người Nguyễn Tuyền đều khôi phục lại trạng thái ban đầu. Nàng chăm chú nhìn Nguyễn Tuấn mà không nói nên lời. Giờ nàng mới hiểu vì sao Lý Nham lại không quản Nguyễn Tuấn mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Còn về phía Lý Nham sau khi nhìn thấy Lão già kia được phong cương bao bọc thân thể. Không khác gì một tôn ma thần. Lão già nói:

- “Haha, ngươi có thể ép ta đến trình độ này coi như không tệ”.

Nói rồi ông lão liền hướng phía Lý Nham xông tới làm cho đất cát cây cỏ bay khắp trời, khói bụi mù mịt khắp nơi. Mọi người từ xa nhìn thấy vô cùng lo lắng cho Lý Nham. Những phong cương này vô cùng sắt bén, bất kể vật gì chạm vào nó đều bị cắt thành mảnh vụn. Lý Nham thấy vậy cũng không đám manh động. Đối phương xông tới hắn bao nhiêu mét thì Lý Nham lùi về phía sau bấy nhiêu mét. Điều bây giờ hắn chỉ có thể làm đó là giữa khoảng cách rồi tìm thời cơ mà đánh trả. Ông lão tuổi cao sống đã trăm năm, trí tuệ của lão gần như thành tinh làm sao để cho Lý Nham được theo ý của mình. Ông ta dùng cước bộ linh hoạt của mình mà không ngừng quấy nhiễu Lý Nham, làm cho hắn tiến thoái lương nan vô cùng chật vật. Mà hắn dùng đao gió chém tới đối phương cũng không có ảnh hưởng gì. Vì khi cương phong chạm cương phong, hai luồng gió điều đã dung hòa lại với nhau.

Lý Nham lấy lại sự bình tĩnh hắn quan sát cước bộ của đối phương có vấn đề, vì cớ gì hắn tu đạo pháp mà lại có thể sử dụng khinh công tuyệt đỉnh đến vậy. Hắn nhìn đối phương mà hỏi sẵn tiện để thăm dò:

- “Ngươi đạo pháp rất mạnh, đã nữa bước tới đạo pháp thần sư”.

Ông lão già cười như điên rồi nói:

- “Haha, ta từ nhỏ đã toàn tâm toàn lực chuyên tâm nghiên cứu đạo pháp chỉ còn nữa bước đã có thể đạt tới thần sư, tuổi thọ ta liền có thể hơn ba tăm tuổi, lại có thể sống thêm nữa đời người. Biết đâu một ngày nào đó ta còn có thể chạm đến thần cảnh”.

Lúc này trên miệng Lý Nham nở một nụ cười ma quái. Ông lão ngạc nhiên mà hỏi:

- “Ngươi cười cái gì, ngươi sắp chết đến nơi rồi hóa điên à”.

Lý Nham càng cười lớn hơn, làm cho Lão già bất an, ông ta tấn công về phía hắn. Lý Nham lúc này chỉ có thể thúc ép khinh công của mình đến mức cực hạn mà tránh né, Hắn cười rồi nói:

- “Ngươi vì tự cao tự đại, vô tình đã nói ra bí mật của mình. Ngươi không tu võ đạo lại có khinh công siêu phàm đến vậy. Chắc là ngay từ lúc đầu đã bố trí sẵn chủ trận pháp, chỉ chờ chúng ta đến rồi thu lưới”.

Lý Nham nói xong hắn dừng lại, Lấy một điếu thuốc lá ra rồi hút. Lão gia nhìn thấy cũng không dám tấn công. Ông ta đã trải qua cả một đời người, làm sao không biết đối phương đã nắm lá bài tẩy của ông. Nếu mình mạnh động không chừng còn bị đối phương áp chế. Mồi xong điếu thuốc Lý Nham nói:

- “Ngươi là người đầu tiên ta gặp có tạo nghệ trận pháp giỏi như vậy, nếu để ngươi thêm ít thời gian chắc chắn nhập thần sư. Nhưng đáng tiếc ngươi gặp phải Lý Nham ta”.

Nói rồi thanh đao của Lý Nham bắt đầu phát ra lửa, ngọn lửa cháy dữ dội nhưng không hề có cảm giác nóng. Ông lão điều hoảng sợ mà nói:

- “U Minh Hỏa Đao, làm sao có thể, ở đây làm sao có U Minh Hỏa Đao”.

Lý Nham nhìn thẳng vào mắt đối phương mà nói:

- “Bởi ta là Âm Dương Bổ Khoái, chuyện chém giết những loại người bại hoại như người, dẫn độ linh hồn xuống hoàng tuyền”.

Ông lão vô cùng hoảng sợ, nhưng hắn cũng nhanh chóng trấn định tinh thần của mình. Nếu lúc này tinh thần bấn loạn chắc chắn sẽ thành quỷ hồn dưới đao của đối phương. Lão già lúc này lại là người chủ động lấy khoảng cách với Lý Nham. Ông ta sợ bản thân mình chạm phải U Minh Hỏa Đao là do ngon lửa này chỉ đốt cháy linh hồn không đốt nhục thân, một khi chạm phải thần hồn lập tức bị thiêu cháy mà chết. Một khi hồn siêu phách lạc, không bao giờ có thể nhập luân hồi, cái giá này quá lớn. Lão lúc này chỉ mong Hoàng Cao Minh xử lý tên kia rồi qua trợ giúp cho mình. Thế cục của hai người lúc này đổi chỗ cho nhau. Lý Nham thì không ngừng điên cuồng truy sát đối phương sẵn tiện hắn hét lớn về phía Thất Tiếu Phong:

- “Thất Tiếu Phong, ngươi xem mắt trận của hắn ở đâu”.

Thất Tiếu Phong thì lúc này đang bị vô số hồn linh quấy nhiễu. Xung quanh thì có vô số độc vật, mặc dù không tổn thương đến thịt da nhưng sơ xuất một tí là có thể xâm nhập thân thể mà làm mình tê liệt, một khi không còn hoạt động được thì vô số hồn linh sẽ không ngừng oanh tạc linh hồn hắn. Kiểu này chỉ có nước gặp Diêm Vương sớm. Hắn nghe được Lý Nhàm nhờ mình giúp đỡ nhưng Hoàng Cao Minh làm sao để cho đối phương như ý. Trên tay hắn lúc này đã có hồn kỳ. Đây là mắt trận để điều khiển hồn linh. Hắn không ngừng ra lệnh cho chúng tấn công. Thất Tiếu Phong bị hồn linh quấn thân thêm một lần nữa rồi chửi lớn:

- “Con mẹ nhà ngươi, không thấy lão tử đang đánh hay sao mà hỏi trận kỳ, ngươi đợi ta một chút”.

Hắn nhìn Hoàng Cao Minh mà nói:

- “Haizzz, Ngươi không nên ép ta sử dụng bí kỹ”.

Hoàng Cao Minh nhìn hắn cười mà nói:

- “Ngươi còn bí kỹ gì nữa thì dùng cho ta xem”.

Thất Tiếu Phong hét lớn. Làm cho Hoàng Cao Minh giật mình rồi hắn nói:

- “Chạy”.

Bạn đang đọc Lục Đạo Oán sáng tác bởi DiepTamThao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepTamThao
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.