Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ hành đại trận

Tiểu thuyết gốc · 1629 chữ

Trong thời gian Hoàng Cao Minh giật mình thì Thất Tiếu Phong đã gần tới chỗ Lý Nham rồi. Hoàng Cao Minh cười nói:

- “Đúng là đồ vô sỉ, để cho Hoàng lão đầu xử lý các ngươi vậy”.

Nói rồi hắn cũng không động thủ mà thu hết các loài độc vật của mình. Đúng phía ngoài ung dung quan sát. Lúc này bên phía Nguyễn Quần đang giao thủ với thi nô, đối phương không hề có cảm xúc, không có ý nghĩ của chính mình, chỉ hành động theo mệnh mà làm việc thôi, hắn không ngừng hướng phía Nguyễn Quần mà liên tiếp oanh tạc. Trên thân thể Nguyễn Quần lúc này đã xuất hiện vô số vết thương, cả người đầy máu. Thực lực của hắn đang ở nội kình đỉnh phong, xét về phương diện sức mạnh, hắn thua đối phương tới một đại cảnh giới. Trụ vững được đến lúc này là đã vô cùng có nghị lực rồi, nếu đổi lại người khác thì đã thành thi cốt từ lâu. Cũng may lúc này Nguyễn Tuấn xuất thủ kịp lúc mới có thể để Nguyễn Quần giữ lại được một mạng, Nguyễn Tuấn nói:

- “Ngươi nghỉ ngơi một tí để hồi lại khí lực, đối phương để cho ta”.

Nguyễn Quần lúc này mới biết trên lệch thực lực của song phương lớn cỡ nào, ngày thường hắn xem thường Nguyễn Tuấn luôn lười biến. Những lúc quan trọng thì không thấy đầu, nhưng hắn thì làm được gì. Lý Nham điều bao che cho Nguyễn Tuấn, bây giờ thì hắn đã biết lý do là vì sao, chung quy cũng là thực lực của mình kém hơn người khác thì có gì để mà phàn nàn, hắn âm thầm quyết định xong sự việc lần này chính mình sẽ chuyên tâm dành thời gian tu luyện nhiều hơn. Nguyễn Tuyền lúc này cũng có suy nghĩ như vậy. Nàng bước lên đỡ Nguyễn Quần rồi nói:

- “Chung quy chúng ta quá yếu, chỉ là gánh nặng của đội mà thôi”.

Nguyễn Quần cũng không phản bác được gì, hắn gật đầu rồi nhìn phía xa xem Nguyễn Tuấn giao thủ với thi nô. Nguyễn Tuấn thân thủ cực kỳ linh hoạt, nếu so với Thanh Duy và Hoàng Lão Đầu thì hắn vượt trội hơn hẳn. Cước bộ như quỷ ảnh mê tung, thoát ẩn thoát hiện, không thấy người chỉ thấy bóng. Thi nô mặc dù cường hãn nhưng cũng không làm gì được hắn, cước bộ ung dung tiêu sái mà đứng trên ngọn cỏ chăm chú nhìn thi nô rồi nói:

- “Nguyễn Quần ngươi biết được nhược điểm của hắn chứ”.

Nguyễn Quần lúc này cũng hồi được một ít khí lực, hắn đáp trả lại:

- “Nhược điểm của hắn ngay tim, mỗi lần ta tấn công vào đó thì hắn liền lấy tay mà phong thủ”.

Nguyễn Tuấn mặc dù là tông sư, nhưng hắn lại không giỏi về chiến đấu. Cũng may lúc này Nguyễn Quần nói rõ cho hắn nhược điểm của thi nô, không lại kéo thêm nhiều phiền phức, tệ nhất là hắn bị thi nô đánh cho một trận. Nguyễn Tuấn trong tay xuất hiện một cây chủy thủ, rồi dùng cước bộ ung dung tiêu sái của mình lượn lờ xung quanh, để tìm thời cơ mà xuất thủ. Còn về thi nô hắn không hề biết suy nghĩ, cũng chẳng biết mệt mỏi liên tung lao đầu về phái Nguyễn Tuấn mà xuất thủ, nhưng lại chỉ đánh vào khoảng không. Chỉ trong mấy chốc là thi nô lộ ra sơ hở, Nguyễn Tuấn liền xuất thủ đâm thẳng vào tim của thi nộ. Mọi người xung quanh chỉ nghe âm thanh phát ra cực lớn như boom nổ “Ầm”. Nguyễn Tuấn bay ra ngoài khoảng chục mét, hắn nhìn lại lúc này trên người thi nô đã có vô số phù văn bằng máu được kích phát ra. Nguyễn Tuấn chửi bậy lên:

- “Mẹ nói, cơ thể đã vô cùng cứng rắn, lại vẽ thêm phù đạo trên người đây là muốn bức người ta chết cho bằng được mà”.

Thông thường rất ít khi người khắc phù đạo lên thân mình, khi khắc phải dùng thần sa vẽ phạn văn trên thân thể, sau đó người được khắc sẽ phải giữ giới để bản thân trong sạch để phạn văn không bị mất đi công lực. Các điều luật như không được ăn mặn, không được uống rượu, không được gần nữ sắc, không được ăn ngũ vị tân. Một khi phá giới không chỉ phạn văn bị mất đi uy lực mà người được khắc sẽ phải đối mặt với phạn văn phản phệ, nhẹ thì cơ suy nhược, nặng thì trở thành tàn phế. Thử hỏi một khi khắc phạn văn lên người thì khác gì một nhà tu sĩ đâu, chưa kể trên lưng còn mang một quả boom nổ chậm nữa chứ. Phạn văn thì có hai loại, phòng ngự và tấn công. Thi nô lúc này cơ thể bạo phát ra phạn văn tấn công lẫn phòng ngự, thực lực không biết điều thăng bao nhiêu. Nguyễn Tuấn đành cười khổ mà hướng phía Lý Nham cùng với Thất Tiếu Phong mà nói:

- “Các ngươi xử lý nhanh lên, rồi qua đây giúp ta giải quyết thi nô. Ta lúc này sẽ tranh thủ cầm chân hắn lại”.

Lý Nham tức giận quát lên:

- “Ngươi thường ngày lười biến, chịu chút khổ cực đã than rồi”.

Thất Tiếu Phong thì cũng vừa kịp thời tới gần Lý Nham rồi nói:

- “Ngươi áp chế hắn, ta giúp ngươi xử lý trận đạo”,

Nói rồi Thất Tiếu Phong quang sát xung quanh khu vực. Hắn phát hiện đây là một tòa đại trận khổng lồ được bố trí từ trước. Thông thường nếu muốn phá trận chỉ có hai cách, một là dùng man lực mà san bằng bình địa chỗ này như vậy sẽ làm thay đổi dòng chảy của khí ảnh hưởng đến trận pháp, hai là tìm kiếm hạch tâm trận đạo mà phá. Thất Tiếu Phong dùng thần thức quét xung quanh khoảng trăm mét. Liên tục không ngừng di chuyển xung quanh tìm mắt trận. Hắn tin tưởng trận đạo chỉ ở quanh đây. Đối phương dù tài năng đến mấy cũng không thể nào bố trí trận đạo hơn vạn mét được. Ngọa may ra có thần sư đạo pháp thì được. Nhưng Lão già này chỉ mới đạo pháp tông sư cho dù tài năng đến mấy cũng chỉ trong hơn ngàn mét một tí thôi. Sau khi chạy vài vòng quan sát Thất Tiếu Phong không tìm được mắt trận, Thất Tiếu Phong khâm phục Hoàng Lão Đầu mà nói:

- “Ngươi quả là thiên tài đạo trận, dùng đất đá mà bày trận muốn kiếm được hạch tâm vô cùng khó. Cho dù là ngươi giỏi đến đâu, nay gặp Thất Tiếu Phong ta cũng xem như số ngươi không may mắn”.

Hoàng Lão Đầu còn cho là người thanh niên kia đang chém gió, ông ta cũng không quản hắn làm chi, liên túc giao đấu với Lý Nham, chiến lược hiện tại của ông ta vừa kéo giãn khoảng cách vừa đánh, tránh để hỏa diễm tiếp xúc, như vậy là đủ rồi. Chỉ cần đợi đối phương lộ ra sơ hở một chiêu lấy mạng Lý Nham. Thất Tiếu Phong không tìm được mắt trận, hắn chỉ còn lập một trận pháp ở đây để hãm chế lại đối phương mà thôi. Cũng may lúc này Hoàng Cao Minh đang đứng ngoài xem, hắn tin tưởng Hoàng Lão Đầu dư sức sẽ giết được cả hai người nên cũng không xuất thủ làm chi. Thất Tiếu Phong lấy ra năm đồng xu cổ đã được hắn vận chuyển chân khí của mình vào, hắn để năm đồng tiền ở xung quanh tạo thành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ lần này hắn muốn bố trí ngũ hành trận pháp. Đây là một trận pháp giúp thay đổi dòng chảy của khí mà thôi, cũng không có lực sát thương là mấy, nhưng lúc này như vậy cũng đủ rồi. Bố trí xong xuôi, hắn bắt đầu bài trận, hắn đứng ở hạch tâm của trận rồi kiết ấn đọc thần chú:

- “Thiên địa chính khí càn khôn, mượn pháp âm dương lấy khởi trận, cấp cấp như luật lệnh”.

Đọc xong thần chú, cả người Thất Tiếu Phong không ngừng vận chuyển chân khí phát ra xung quanh. Năm đồng xu đã có chân khí của hắn từ trước, lúc này đang phát sang và không ngừng hấp thu linh khí xung quanh, lấy Thất Tiếu Phong làm hạch tâm mà không ngừng thôn nạp. Còn về phía Hoàng Lão Đầu lúc này phong giáp của hắn càng ngày càng suy yếu, linh khí xung quanh dang đần thưa bớt. Hoàng Lão Đầu rống cổ họng lên mà chửi:

- “ Mẹ nó, Hoàng Cao Minh ngươi còn đứng nhìn sao”.

Hoàng Cao Minh cũng vô cùng bất ngờ, hắn không kịp phản ứng. Nghe được Hoàng Lão Đầu chửi, hắn không còn bộ dáng tiêu sái nữa, liền cấp tốc vận dụng hồn linh không ngừng tấn công về phía Thất Tiếu Phong, sẵn tiện thả độc vật và khói độc ra. Thất Tiếu Phong mưu trí như vậy làm gì để hắn được như ý, Thất Tiếu Phong lắc đầu mà nói:

- “Ngươi rất mạnh, nhưng ngươi đã lỡ mất cơ hội duy nhất có thể thắng chúng ta, ngươi quá tự tin vào trí tuệ của mình mà xem thường người khác”.

Bạn đang đọc Lục Đạo Oán sáng tác bởi DiepTamThao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepTamThao
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.