Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam bang chủ Thanh Bang

Tiểu thuyết gốc · 1571 chữ

Chương 18: Tam bang chủ Thanh Bang

Người thanh niên trên tay cầm thanh đao lúc này lên tiếng nói, giọng tuy không lớn, nhưng lại tỏ ra uy nghiêm:

- “Các ngươi nhìn bản thân mình xem, ra chơi bao lâu, còn bị đối thủ đánh cho mất hết nhuệ khí”.

Nói xong, người thanh niên này quay sang nhìn tên đầu trọc rồi nói:

- “Đại Ngưu, ngươi làm việc, khiến ta quá thất vọng”.

Đại Ngưu lúc này trầm tĩnh, hắn nhìn người thanh niên rồi nói:

- “Lạo đại, em xin lỗi”.

Người thanh niên mới gật đầu, hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ, nhưng đối với anh em rất trọng tình, lại trọng nghĩa, Anh em làm sai nhận sai, hắn cũng không trách phạt làm chi. Anh em có sai thì về nhà xử sau, còn trước mắt hắn phải giải quyết người đối diện mình đã. Người thanh niên nói:

- “ Ta tên Thanh Duy, là tam bang chủ của Thanh Bang, hôm nay ngươi đánh anh em ta, dù đúng dù sai, đã đánh người thì phải đền tiền”.

Vương Bá Thiên lắc đầu hắn nói:

- “Không có chuyện đó đâu, người của ngươi đánh ta trước, còn bắt ta làm tiền, nếu không vừa ý thì đánh một trận”.

Người thanh niên cũng gật đầu thầm khen, thấy bản thân mình vào hiểm cảnh, ngược lại không sợ, khí phách hiên ngang, đủ làm cho mọi người thán phục. Thanh Duy lúc này quát lên:

- “ Lên hôm nay đánh hắn tàn phế, có gan đánh anh em của tao thì cũng đừng hòng bước ra ngoài”.

Cả trăm ngươi lúc này xông về phía một mình Vương Bá Thiên, tâm tính hắn kiên định không hề sợ hãi thối lui. Dù chỉ nữa bước cũng quyết không nhường. Phương châm của hắn chỉ có một câu liễn “Sơn Cùng Thủy Tận Xuất Cao Nhân, Cửu Tử Nhất Sinh Xuất Cao Thủ”. Chỉ có không ngừng tranh đấu mới có thể từng chút mạnh hơn mà thôi. Hắn đọc ra câu liễn làm cho mọi người phải thán phục, có người không nhịn được mà nói:

- “Nếu ngươi sống sót ra khỏi đây, chúng ta nguyện kết nghĩa làm anh em với ngươi”.

Đại Ngưu và Thanh Duy cũng gật đầu mà nói:

- “ Ta lần đầu tiên, gặp được người có khí phách như người, đáng kết giao, như thù đánh anh em không thể không trả, anh em cũng lên”.

Trên tay thanh duy cũng cầm một cây đao mỏng, sắt bén vô cùng. Mỗi lần xuất đao đều chính xác. Có thể đã luyện đến mức vô cùng thuần thục rồi.

Vương Bá Thiên thì hắn không sợ quyền cước của đối phương. Hắn chỉ chăm chú nhìn Thanh Duy xuất đao mà thôi. Bởi người này cũng đã đạt được tâm đao hợp nhất. Đao Ý vô cùng điêu luyện. Mỗi một đao xuất ra không thừa không dư, đều muốn dồn đối thủ vào hiểm cảnh. Điều duy nhất làm cho Thanh Duy đau đầu là đao ý của mình vậy mà không làm cho đối phương bị thương. Gặp luyện thể giả thật sư rất đau đầu. Hắn đau thương bất nhập, thủy hỏa bất dung, bách độc bất xâm, còn đánh cái đéo gì nữa. Thanh Duy chửi thầm trong miệng.

Cả hai cũng đánh nhau trên trăm chiêu, Thanh Duy thực lực cũng không tệ, đã đạt được Đan hồ đỉnh phong, mà trong giới võ đạo gọi là ngoại thu, nội phóng, thổ khí giết người. Nên khi đạt được bước này thì được gọi là Tông Sư. Mỗi một đao ý điều phát ra đao khí, đao chưa chạm người, khí đã vào thân. Nếu gặp người bình thường, thì cho dù có mười cái mạng cũng không đủ dùng nữa. Nhưng điều không may là Vương Bá Thiên không hề bị thương. Nhưng hắn cũng đang buồn rầu vô cùng. Quyền cước của mình cũng đã luyện đến quyền ý, ý tới quyền tới, ý thu quyền thu. Mà đối phương thân thủ linh hoạt vô cùng, như mèo đánh mãi không trúng. Thế rồi hắn dừng lại nói chuyện với Thanh Duy:

- “Thôi thì nghỉ tại đây đi, ta đánh người không trúng, ngươi đánh không thương ta, vậy đánh cái rắm nha”.

Thanh Duy cũng cười khổ rồi gật đầu nói:

- “Được, thù coi như bỏ qua, theo lời anh em nói, chúng ta kết nghĩa anh em nha”.

Vương Bá Thiên thì tâm tình vui vẻ nói:

- “ Được, vậy kết nghĩa anh em”.

Nói rồi, hắn nhìn vào trong quán, lúc này mọi thứ điều ngổn ngang. Rồi hắn hét lớn:

- “Bà chủ, mang rượu ra đây, hôm nay ta thanh toán hết, yên tâm không xù đâu”.

Cả đám người đều nhịn không được mà cười. Lúc này quán cũng đã dọn xong bàn ghế khác ra thay. Trên bàn cũng tràn đầy thức ăn mọi người vui vẻ nói chuyện. Đại Ngưu nhìn Vương Bá Thiên mà nói:

- “ Đại ca ngươi rất trâu, ta gọi Đại Ngưu, ý nói ta cũng rất trâu, nhưng ta không trâu bằng người”.

Vương Bá Thiên cười ha hả:

- “Không có gì, ta tên Vương Bá Thiên, các ngươi bang phái nào”.

Thanh Duy lúc này mới nói:

- “Ta là Thanh Duy, tam long đầu của thanh bang”.

Vương Bá Thiên cũng kinh ngạc a, hắn nói với vẻ mặt khó tin:

- “Ta đánh long đầu Thanh Bang nha”.

Thanh Duy lúc này mới gật đầu, hắn cũng không che giấu làm gì. đã kết nghĩa anh em thì cũng đối xử thành thật với nhau:

- “Long đầu Thanh Bang tới ba người, ta là thứ ba còn có hai người đại ca là: Thanh Sơn thì đối ngoại hợp tác làm ăn, còn Thanh Hà thì đối nội xử lý nội vụ, còn ta là giải quyết tranh chấp”.

Vương Bá Thiên hiếu kỳ mà hỏi:

- “Như vậy không loạn hả”.

Thanh Duy tay phải cầm bia, tay trái cầm thuốc mà trả lời:

- “Không, anh em chân thành, không vì tiền bạc mà hại nhau, đồng lòng mà phát triển, thì sao loạn được, bởi chúng ta đồng lòng, nên ra chơi tới Quốc Tế, ở Sài Gòn chỉ có vài người mà thôi, chứ địa bàn thật sự của chúng ta ở Tam Giác Vàng, buôn bán ma túy, súng ống đạn dược, không buôn người”.

Vương Bá Thiên cũng phải nể phục mà nói:

- “Như ta nhớ tới thời, Tây Sơn vậy, Nguyễn Huệ, Nguyễn Nhạc, Nguyễn Lữ, ba anh em cũng không tham tài đoạt vị, phát triển cả giang sơn, ấy vậy mà cuối cùng lại rơi vào tay Nguyễn Ánh”.

Thanh Duy cười lớn mà nói:

- “Đúng vậy, anh em đồng lòng thì việc gì chẳng làm được, nếu chỉ tranh giành quyền lực của nhau, thì sao có thể phát triển ra quốc tế, chơi cả thế giới được cơ chứ”.

Vương Bá Thiên cũng thán phục, rồi nói:

- “À quên, ta tên là Vương Bá Thiên, ta thấy đao pháp của người đã đạt được đao ý, cơ thể linh hoạt, đúng là kỳ tài của võ học”.

Thanh Duy cũng cười mà nói:

- “Làm gì có, ta cũng có đả thương được ngươi đâu, ngược lại ta cảm thấy ngươi mới trâu,tuổi còn trẻ mà luyện thể đã đạt được đến trình độ như vậy rồi”.

Nhắc tới cái này Vương Bá Thiên thở dài rồi nói:

- “Làm gì có đâu, ta tư chất ngu dốt, sư phụ dạy mãi không thông, chỉ có sức khỏe, cần cù bù thông minh, đâm đầu vào luyện thể chịu bao nhiêu khổ cực”.

Thanh Duy lúc này cũng an ủi mà nói:

- “ Ta thấy không hẳn, ngươi luyện thể đến trình độ này, trong giới võ thuật cũng gọi là kỳ tài, nếu bảo ngươi tư chất ngu dốt, thì chúng ta mới thật sự ngu dốt”.

Vương Bá Thiên cười ha hả, hắn sờ cái đầu của mình rồi cười nói:

- “Ờ ha, ngươi nói đúng đó nha, Ta cũng thấy vậy á, đúng là ta thật sự là thiên tài của sự nổ lực đó nha, Mà ngươi làm sao có sát khí đến như vậy, giết cũng không ít ngươi nha”.

Thanh Duy thở dài rồi gật đầu, hắn cũng đổi sang chủ đề khác:

- “Ngày mai có đại hội đấu giá, pháp bảo, ngươi đi với ta không?”

Vương Bá Thiên mới cười ha hả, cái gì chứ pháp bảo hắn nhìn một lần là biết liền, hắn là chuyên gia đạo mộ để truy tìm bảo vật mà. Hắn nói:

- “Ngươi gặp đúng người rồi, ta cũng được xem là bậc thầy giám định pháp bảo đó”.

Thanh Duy mừng rỡ mà vỗ vai Bá Thiên:

- “Thật hả, lần này đấu giá có một món bảo vật, nghe nói là long cốt của giao long, ta lần này cũng vì nó mà đến, nếu không thì cũng đang ở tam giác vàng giải quyết tranh chấp rồi”.

Vương bã thiên vỗ ngực mình mà nói:

- “Được, mai ta với ngươi đi”.

Nói rồi cả đám uống rượu no say cho đến sáng hôm sau, rồi chuẩn bị đến khách sạn New World Sài Gòn.

Bạn đang đọc Lục Đạo Oán sáng tác bởi DiepTamThao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepTamThao
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.