Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Áy náy

Tiểu thuyết gốc · 1381 chữ

Nhìn bóng hai người dần dần xa đi, Lục Nguyệt Thiên mới thu hồi tầm mắt, hắn cũng không nhảy xuống mà ngồi đó ngắm nhìn cảnh sắc hoàng hôn. Một lúc sau, Lục Nguyệt Thiên mới lên tiếng:

“Hệ thống, ngươi ở đây sao? Ta có chuyện muốn hỏi.”

“Tại, túc chủ muốn hỏi cái gì?” Hệ thống lập tức đáp lại.

Lục Nguyệt Thiên: “Vì sao Na Nhi lại chú ý đến ta?”

Lục Nguyệt Thiên đúng là thắc mắc vấn đề này, từ lúc hắn thấy Na Nhi, hắn liền ẩn dấu khí tức của mình để tránh bị phát hiện mình xem kịch. Một khi hắn đã muốn ẩn dấu khí tức bản thân thì khó mà ai có thể cảm nhận đến hắn, ở kiếp trước, để tránh gặp phiền phức cũng như dễ dàng chạy trốn, hắn đã rèn luyện kĩ năng này đến mức lô hỏa thuần thanh. Nhưng vừa rồi hắn đến chưa được bao lâu thì nàng liền chú ý đến hắn, lúc đó làm hắn hơi giật cả mình.

Đối với vấn đề này của túc chủ, hệ thống liền đưa ra đáp án:

“Là vũ hồn của ngài thưa túc chủ.”

Lục Nguyệt Thiên: “Vũ hồn?”

Hệ thống: “Đúng vậy túc chủ, vũ hồn của túc chủ là hai đại long vương, băng long vương và hỏa long vương

Trong hai đại vũ hồn này có kèm theo một tia huyết mạch hoàn chỉnh của chúng, vì thế khi túc chủ sở hữu hai vũ hồn này, tức là đồng nghĩa với túc chủ cũng có được một tia huyết mạch của hai đại long vương.”

Nghe hệ thống giảng giải, Lục Nguyệt Thiên cũng đã hiểu. Cửu đại long vương vốn dĩ có quan hệ mật thiết với long thần, huyết mạch của chúng đều từ long thần mà sinh ra, mà Na Nhi là nhân cách khác của Ngân Long Vương, là một nữa của long thần, thì nàng có thể cảm giác được đến hắn, người mang hai tia huyết mạch hoàn chỉnh của hai đại long vương. Cũng nhờ thế mà trong nguyên tác, Na Nhi lần đầu gặp Đường Vũ Lân liền cảm nhận được sự thân thích, vì trong cơ thể Đường Vũ Lân có huyết mạch của Kim Long Vương, là một nữa còn lại của long thần, cảm giác thân thuộc khiến nàng có hảo cảm với hắn, sau cùng nàng được Đường Vũ Lân mang về nhà và trở thành muội muội của hắn.

“Hệ thống, có thể giúp ta ẩn dấu đi hai loại huyết mạch này sao?”

Lục Nguyệt Thiên có thể ẩn dấu khí tức, nhưng dạng này huyết mạch không ở trong thân thể hắn thì hắn cũng bó tay. Nên hắn hi vọng hệ thống có thể giúp mình giấu đi, không thì sau này hắn có thể gặp phải phiền phức ngoài mong muốn.

“Có thể thưa túc chủ, nhưng chỉ có thể ở trong trạng thái không phóng xuất ra vũ hồn, một khi túc chủ sử dụng thì hệ thống cũng không có cách nào ẩn giấu tiếp!”

Lục Nguyệt Thiên nghe có thể ẩn đi liền an tâm, nhưng khi nghe đến phía sau thì hắn trầm mặc ‘Này không khác gì giấu đầu lộ đuôi a!’

Hỏi hệ thống coi còn có cách nào khác không, thì được kết quả dĩ nhiên là không có cách nào cả, vì huyết mạch là nằm trong vũ hồn, một khi sử dụng vũ hồn đồng nghĩa phóng xuất ra huyết mạch. Thấy thế, Lục Nguyệt Thiên cũng chỉ đành thở dài nói: “nếu không ẩn giấu được thì thôi vậy, sau gặp phiền phức thì ‘Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn’ a.”

Mặt Trời dần dần đi xuống, ánh hoàng hôn cũng đang dần bị dập tắt, Lục Nguyệt Thiên không biết từ khi nào đã về đến nhà. Vừa vào nhà hắn bị sắc mặt mụ mụ hù dọa một cái, hắn không biết chuyện của mình ngày nhập học đầu tiên đã được lão sư gọi về nhà thông báo. Biết được hắn càng ưu tú đến vậy, Giang Ngọc hơi bất ngờ đồng thời cũng cao hứng, ở nhà làm ăn ngon chờ hắn về, nhưng nàng đợi từ sáng đến chiều vẫn không thấy bóng Lục Nguyệt Thiên đâu liền hoảng hốt, lo lắng, bất an sợ con mình gặp phải chuyện gì. Nành định chạy đi tìm Lục Nguyệt Thiên thì vừa vặn thấy hắn mở cửa, nhìn hắn không có việc gì, tâm nàng cũng không khỏi buông lỏng xuống, liền lại gần hắn hung băn xách tai hắn kên tra hỏi hôm nay hắn đi đâu, sao không về nhà sớm, biết nàng lo lắng hắn cỡ nào sao, vân vân các kiểu. Bị giáo huấn hơn một tiếng sau, Lục Nguyệt Thiên lần đầu cảm thấy mụ mụ mình tức giận đáng sợ đến nhường nào, hắn thật không chịu được nữa, liền cầu xin tha thứ, hứa lần sau không tái phạm nữa. Nhưng Giang Ngọc lại để ý đến hai chữ ‘lần sau’ , nàng lại khí không chịu nổi ‘Hắn còn dám nói còn có lần sau, này tiểu tử muốn mình lo lắng hắn đến chết đây mà!’. Thế là Lục Nguyệt Thiên lại tiếp tục bị giáo huấn, lần này lại càng thảm hơn chút, không thể làm gì, hắn chỉnh đành đưa mắt cầu xin giúp đỡ về hướng ba ba mình. Một bên Lục Hạo cảm nhận được ánh mắt xin giúp đỡ, nhìn hắn đang thương kia bộ dáng, cùng với trong lòng cũng không muốn nhìn hắn bị hành hạ như vậy. Lục Hạo hít thật sâu một cái, lấy cho mình dũng khí liền đi lên cầu tình cho con trai, kết quả, không chỉ không giúp được Lục Nguyệt Thiên, mà còn làm lão bà hắn tức giận thêm nữa, thế là Lục Hạo cũng bị giáo huấn đi lên.

Trở lại phòng sau, Lục Nguyệt Thiên liền phóng lên giường nằm sấp xuống. Cảm nhận được mông vẫn còn truyền đến cảm giác đau nhói, từ trong thân tâm hắn thề, từ nay về sau không dám làm mụ mụ hắn tức giận thêm một lần nào nữa! Nàng tức giận lên quá đáng sợ!. Lục Nguyệt Thiên cũng không động đậy thân thể, mà giữ nguyên tư thế nằm úp xuống, đưa tay từ trong không gian hệ thống lấy ra tấm tạp, nhìn cũng không nhìn một mắt, hắn vận dụng hồn lực chuyền đến trong tấm tạp. Đợi tấm tạp ăn no sau liền vứt nó về chỗ cũ, Lục Nguyệt Thiên cũng không ngồi dậy tu luyện mà tiếp tục nằm, từ chiều gặp Na Nhi đến giờ tâm tình hắn không được tốt lắm. Không phải vì Na Nhi mà là đồ đệ của hắn, bây giờ Lục Nguyệt Thiên cảm thấy hơi lo lắng cho đệ tử của mình, không khỏi nghĩ tới nàng, tự hỏi:

“Nàng bây giờ có ổn không nhỉ? Hẳn là vẫn cảm thấy hận ta vì bỏ nàng mà rời đi a? Cũng phải, từ nhỏ đến lớn nàng đều luôn đi theo sát ta, không hề tiếp xúc với người ngoài nào khác. Có thể nói, trong cuộc đời nàng, ta là người thân duy nhất, nhưng ta lại quá hồ đồ, vì cảm thấy quá nhàm chán mà muốn trở về thế giới cũ, lại không để ý đến cảm thụ của nàng mà tự ý rời đi! Bây giờ ta không có ở đó, chắc hẳn nàng sẽ cảm thấy cô đơn lắm.”

Chỉ nghĩ đến đồ đệ của mình một thân một mình trong căn nhà trúc của hai sư đồ, nàng cô đơn cái bóng ngồi lẻ loi trong chiếc đình viện chỉ chờ đợi lấy thân ảnh hắn trở về. Lục Nguyệt Thiên liền cảm thấy áy náy, khó chịu, liền nhịn cảm giác đau đớn từ mông truyền đến mà ngồi dậy xếp bằng tu luyện, hắn không muốn lãng phí thời gian, hắn muốn nhanh chóng khôi phục tu vi để trở về gặp nàng, hắn nợ nàng một lời xin lỗi.

Bạn đang đọc Long Vương Truyền Thuyết Chi Khách Ngoại Lai sáng tác bởi Yuu_2107
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yuu_2107
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.