Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta từ chối, nhường ngươi hết

Phiên bản Dịch · 1403 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

...

- Nhị thiếu gia đã trở về.

Đúng lúc này, một hộ vệ dáng vẻ vội vàng hấp tấp đi tới, trên mặt lộ rõ sự hưng phấn.

“Cái gì?”

Giang Như Long thiếu chút nữa kinh hô lên, sắc mặt đại biến.

- Đã trở về rồi!

Biểu cảm của Giang Chấn Hải rõ ràng nhẹ nhõm đi phần nào, sau đó chợt hét lớn một tiếng:

- Bảo nó cút vào đây.

Nhìn Thành Chủ muốn nổi đóa, hộ vệ kia lập tức toát mồ hôi lạnh, cẩn thận từng li từng tí nói:

- Thành Chủ đại nhân, Nhị thiếu gia nói ngài ấy mệt rồi, hiện đã trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tới vấn an lão gia.

- Cái gì? Tên tiểu tử thối không biết lớn bé này.

Giang Chấn Hải trừng con mắt lên.

- Nghĩa phụ, có lẽ nhị đệ thật sự mệt, vả lại, ngày mai là ngày kết thông gia với Mộ Dung gia, hãy để nhị đệ thoải mái nghỉ ngơi.

Giang Như Long cất lời.

- Như Long, con đừng luôn che chở cho nó, tiểu súc sinh này ngày càng hư không tưởng nổi.

Giang Chấn Hải vuốt chòm râu trừng mắt nói.

- Xin nghĩa phụ bớt giận, để con đi tìm nhị đệ tâm sự.

Giang Như Long tiếp tục.

- Cũng tốt, con tìm người coi trừng nó đi, đừng để nó ra khỏi cửa phòng nửa bước, hôn sự ngày mai, không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.

Giang Chấn Hải phất tay áo và bước ra khỏi đại sảnh.

Phủ Thành Chủ rất lớn, với thân phận và địa vị của Giang Trần, nơi ở tất nhiên cũng là tốt nhất. Biệt viên u tĩnh trang nhã, tòa nhà nhỏ có hai tầng tràn ngập khí tức quý tộc sang trọng.

Giang Trần đứng chắp tay sau lưng trong biệt viên, bóng trăng sáng tỏ kéo bóng hắn vô cùng dài, hắn đang đợi một người, hắn biết rõ, có người nhất định sẽ đến tìm mình.

Ngoài cửa, một bóng hình lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện. Chính là Giang Như Long. Hắn quả nhiên thấy Giang Trần đứng đó nguyên vẹn, trong mắt lập tức toát ra một tia hàn ý.

“Hai tên kia làm ăn kiểu gì vậy mà lại để cho tên phế vật này còn sống sót trở về.”

Giang Như Long nhíu chặt đôi mày, điều chỉnh tâm tình và sải bước vào biệt viện.

- Nhị đệ, ngươi ba ngày này đã biến mất đâu thế? Đại ca thực sự rất lo lắng.

Giang Như Long làm vẻ mặt lo lắng, đồng thời còn bày ra vẻ niềm nở khi gặp lại Giang Trần.

- Đại ca.

Giang Trần nhìn thấy Giang Như Long liền nhào ra ôm chầm lấy hắn:

- Đại ca, thiếu chút nữa là huynh không gặp được đệ rồi.

Giang Trần mặt mũi tràn đầy thương tâm, khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, còn dính không ít chất nhầy nhụa lên vai Giang Như Long, khiến đối phương nhíu chặt mày lại cố nén sự ghê tởm, đồng thời dùng tay vỗ vỗ bả vai Giang Trần.

- Nhị đệ, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra vậy? Kẻ nào đã bắt nạt đệ? Nói cho đại ca, đại ca sẽ cho đệ hả giận.

Giang Như Long nói.

- Là Dương Dũng và Dương Sảng, hai tên cẩu nô tài bọn hắn lại muốn giết ta.

Giang Trần rời khỏi vai Giang Như Long, nghiến răng nghiến lợi nói.

Nghe tên của huynh đệ Dương gia, nội tâm Giang Như Long chấn động, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi:

- Cái gì? Hai tên cẩu nô tài, dám cả gan làm loạn như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn hắn.

Giang Như Long một bên oán hận nói, một bên chú ý đến thần sắc biến đổi của Giang Trần. Không thể không nói, công phu diễn suất của Giang Như Long quả nhiên rất chân thật, nhưng đáng tiếc, biểu diễn vẫn chỉ là biểu diễn. Là thiên hạ đệ nhất Thánh, đôi mắt sắc bén hơn người, biến hóa nhỏ bé nhất trong thần sắc của Giang Như Long, không thể thoát khỏi pháp nhãn của Giang Trần.

- Đại ca, bọn hắn đã chết rồi.

- Chết rồi? Bọn hắn là cao thủ ở Khí Cảnh lục đoạn, nhị đệ làm thế nào đối phó được?

- Đại ca nói đùa, nhị đệ trên con đường tu luyện chỉ là một kẻ nhát gan, mới ở Khí Cảnh nhất đoạn, làm sao có thể là đối thủ của Dương gia huynh đệ, tuy nhiên mệnh đệ chưa tới tuyệt lộ. Vào thời khắc quan trọng đã gặp một cao thủ Khí Cảnh bát đoạn ra tay tương trợ, giết chết Dương gia huynh đệ, đáng tiếc, vị ân công không cầu báo đáp, giết xong người liền rời đi, ngay cả tên của cao nhân cũng không biết, thật sự tiếc nuối quá.

Vẻ mặt Giang Trần vừa vui mừng vừa tiếc nuối.

“Mẹ kiếp, thật sự là gặp vận may.”

Nội tâm Giang Như Long mắng thầm một tiếng, hắn không hề nghi ngờ những gì mà Giang Trần thuật lại, đối với hắn mà nói, phế vật Giang Trần vẫn còn có thể lành lặn trở về, cũng chỉ có cách giải thích như vậy.

Đồng thời, Giang Như Long cũng cảm thấy nhẹ nhõm tận đáy lòng. Dương gia huynh đệ đã chết, bí mật của mình cũng không ai biết. Về phần diệt trừ Giang Trần, về sau còn rất nhiều cơ hội.

- Hai tên cẩu nô đó chết cũng tốt, quan trọng là nhị đệ không hề hấn gì. Bằng không, đại ca không thể bảo vệ được đệ tốt, chỉ e sau này sẽ hối hận suốt đời.

Giang Như Long hết mực ân cần, nhưng những sự ân cần này trong mắt Giang Trần làm hắn muốn nôn.

- Vẫn là đại ca tốt với ta nhất.

Giang Trần lộ ra một biểu hiện ngươi là ca ca ruột của ta.

- Được rồi, huynh đệ chúng ta cũng không nên nói lời khách sáo, ngày mai chính là ngày cử hành hôn sự với Mộ Dung gia, nhị đệ nên chuẩn bị cho tốt. Đối với đệ mà nói, đây chính là một cơ hội lớn. Nếu như có thể rước được Mộ Dung tiểu thư về phủ, đệ đã góp được công lớn cho gia tộc rồi.

Giang Như Long vỗ lấy bả vai Giang Trần. Thành Thiên Hương có hai đại thế lực, một là phủ Thành Chủ, hai là Mộ Dung gia, Mộ Dung gia chính là mối thương mại khổng lồ của thành Thiên Hương. Quan hệ giữa hai đại thế lực không hề hòa hợp, giữa hai bên cũng có cạnh tranh đấu đá kịch liệt. Nếu như có thể thành thông gia thì mối quan hệ giữa hai nhà có thể được xoa dịu.

- Quan hệ thông gia? Ta không muốn.

Giang Trần nhanh chóng lắc đầu, vô cùng kiên định nói.

- Nhị đệ, không thể hồ đồ, nghĩa phụ vì cuộc hôn nhân này mà chuẩn bị rất nhiều, đệ cũng không thể thời khắc mấu chốt để xe tuột xích như vậy.

Giang Như Long tận tình khuyên bảo.

- Ta nói nghiêm túc, lão tử thậm chí còn chẳng biết Mộ Dung tiểu thư trông như thế nào mà lại phải kết hôn, đùa kiểu gì vậy, hơn nữa, ta bây giờ còn nhỏ, vẫn chưa chơi chán. Đại ca hay là huynh đi đi, huynh cũng là con của phụ thân mà, huống chi còn là lão đại, cho dù nối mối quan hệ thông gia, cũng phải là huynh chứ nào tới phiên ta, ta mặc kệ, kiên quyết mặc kệ.

Giang Trần có một thái độ cực kỳ kiên quyết.

Sau khi nghe xong mấy lời của Giang Trần, lần đầu tiên Giang Như Long cảm thấy đệ đệ phế vật trước mặt thuận mắt hắn vô cùng. Phải biết rằng, hắn sở dĩ trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ Giang Trần, cũng chính là vì cuộc hôn nhân lần này. Nếu như bản thân có thể lấy được Mộ Dung tiểu thư, địa vị lập tức sẽ thay đổi.

Bạn đang đọc Long Văn Chiến Thần (Dịch) của Tô Nguyệt Tịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.