Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến đổi

Phiên bản Dịch · 1441 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

...

Sau khi giết hai người Dương Dũng, Giang Trần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giờ phút này đã là chạng vạng tối. Hắn bước đi ra biệt viện, bốn phía tất cả đều là hoang phế chi địa, không khí tràn ngập một mùi ẩm mốc.

Trong ký ức, đây là khu vực hoang vắng xa xôi nhất của thành Thiên Hương. Nó đã bị hủy hoại mười mấy năm nay, ngày bình thường căn bản không có người đến nơi đây, đám người Dương Dũng giam giữ hắn ở đây kể cũng đã kỳ công nhọc lòng.

“Giang Trần ta kiếp trước phong quang vô hạn, ở kiếp này cũng không thể tầm thường vô vi. Kiếp trước đã qua, hết thảy cũng tan thành mây khói. Ta nếu như đã chiếm giữ lấy cơ thể của ngươi, vậy từ giờ trở đi, ta chính là ngươi, là một Giang Trần mới. Thân nhân của ngươi cũng chính là thân nhân của ta, địch nhân của ngươi, cũng chính là địch nhân của ta, thù của ngươi ta sẽ báo giúp, con đường tương lai, chúng ta cùng đi.”

Đôi mắt của Giang Trần sáng lên, đi ra khỏi khu vực hoang phế.

Giang Trần biến mất ba ngày nay, toàn bộ phủ Thành Chủ cũng không được an bình. Tuy nói vị Nhị thiếu gia này ngày thường bất hảo phá phách, nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện rời nhà đi liền ba ngày không về.

Thành Chủ đại nhân chỉ có độc một đứa con bảo bối trời đánh như vậy, mặc dù ngày thường cũng hay bị trách mắng, nhưng yêu thương hết mực, điểm này, những linh dược nhiều vô biên đắp trên người Giang Trần đã chứng minh.

Những hộ vệ của phủ Thành Chủ gần như đã được cử đi sạch, sắp lật tung cả thành Thiên Hương này lên, mà cũng vẫn chưa tìm được Nhị thiếu gia. Cuối cùng Thành Chủ đại nhân cũng phải xuống một mệnh lệnh tử. Trước khi trời tối, vẫn chưa tìm được thiếu gia thì tất cả mọi người không cần trở về nữa.

Bên ngoài khu vực hoang phế cuối cùng cũng xuất hiện một đội người ngựa, đội hộ vệ này cũng đã tìm khắp nơi, bất đắc dĩ tìm đến khu vực bỏ hoang này.

- Ôi, vị nhị thế chủ này, thật sự không khiến người khác bớt lo được, không biết hắn chạy đi đâu khoái hoạt rồi, cũng chỉ là chúng ta mệt nhọc, lão tử một ngày chưa ăn cơm rồi.

- Đừng phàn nàn nữa, Thành Chủ đại nhân chỉ có đúng một bảo bối phiền phức, ngày mai lại là ngày thành hôn với Mộ Dung gia. Nếu như không tìm được Nhị thiếu gia, tất cả mọi người đừng nghĩ đến chuyện sống.

- Nơi khỉ ho cò gáy này, Nhị thiếu gia là người như vậy, có đánh chết cũng không thèm tới đây, chúng ta chỉ đang làm điều vô ích... ối, đằng trước có một người.

Bọn hộ vệ nguyên một đám phàn nàn không thôi, tên hộ vệ đi tuốt đằng trước bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh áo trắng bước từ khu hoang phế đi tới.

- Nhị thiếu gia.

Người hộ vệ đó kinh hô lên, hắn dùng lực dụi dụi con mắt, nhìn kĩ thiếu niên vừa bước ra khỏi khu hoang phế, đây chẳng phải là Nhị thiếu gia thì còn là ai?

- Đội trưởng, là Nhị thiếu gia, tìm thấy Nhị thiếu gia rồi, hà hà.

Tên hộ vệ đó nhảy dựng lên, khuôn mặt đầy phấn khích, thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng. Tựa hồ cảm thấy người xuất hiện trước mắt không phải là Nhị thiếu gia, mà là phụ thân hắn không bằng.

- Là Nhị thiếu gia, quả thực là Nhị thiếu gia, ông trời có mắt.

Đám hộ vệ phi như bay đến trước mặt Giang Trần. Mặc dù bọn hắn không biết tại sao Nhị thiếu gia lại đến khu hoang phế này, nhưng những điều này không quan trọng. Quan trọng là đã tìm được Nhị thiếu gia, hơn nữa trông còn vui vẻ, không thiếu cánh tay đôi chân nào hết.

- Giang Thành, tại sao các ngươi lại vội vàng hấp tấp xuất hiện ở đây?

Giang Trần nhìn về phía đội trưởng, hắn nhận ra người này, tên là Giang Thành.

- Nhị thiếu gia, cuối cùng đã tìm thấy Ngài. Nếu Ngài còn không chịu xuất hiện, Thành Chủ đại nhân sẽ lột da chúng nô mất.

Giang Thành mặt mũi đầy hưng phấn, thiếu chút nữa khóc nấc.

Giang Trần sững người. Với sự khôn ngoan của mình, hắn ngay lập tức hiểu ra nguyên do. Hắn đã biến mất ba ngày, phụ thân ở nhà hẳn đang lo lắng lắm. Có thể mường tượng ra ba ngày này đám hộ vệ sống khổ sở như nào.

Khi nghĩ về người cha mà hắn chưa bao giờ gặp mặt, Giang Trần bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp. Mặc dù hắn là Đại Thánh trong kiếp trước, nhưng cao xử bất thắng hàn (1), bên cạnh thậm chí còn không có lấy một người bạn để tâm tình, hơn nữa hắn từ nhỏ là cô nhi, lại càng không được trải nghiệm cảm giác thân tình.

- Ta chẳng phải vẫn ổn hay sao? Da của các ngươi sẽ không bị lột đâu, đi, về phủ!

Giang Trần mỉm cười.

- Mời thiếu gia lên ngựa.

Giang Thành nhanh chóng kéo thú cưỡi của mình qua.

- Không cần, ta sẽ đi bộ về, tất cả các ngươi đã làm việc chăm chỉ, hồi phủ mỗi người đi trang phòng lĩnh mười lượng hoàng kim.

Giang Trần tùy ý nói, rồi tự mình đi nhanh về phía trước.

Cái gì? Mười lượng… hoàng kim?

Giang Thành lảo đảo thiếu chút ngã quỵ xuống đất, những hộ vệ khác cũng ngây ngẩn cả người, mười lượng hoàng kim cơ đấy. Bọn hắn ở phủ Thành Chủ làm một tháng mới được mười lượng bạc.

Giang Trần là thiên hạ đệ nhất Thánh, căn bản không hề có khái niệm đối với thế tục tài phú. Nhưng đối với những hộ vệ này mà nói, mười lượng hoàng kim quả là một khoản tiền rất lớn.

Nhị thiếu gia làm sao vậy? Đây nào phải phong cách của hắn.

Vị nhị thế chủ này từ khi nào lại trở nên hào phóng như vậy?

Hắn thậm chí không cưỡi ngựa, hơn nữa, từ khi gặp được Nhị thiếu gia tới giờ, hắn ta chưa quở trách bọn nô tài câu nào.

Nhị thiếu gia biến mất vỏn vẹn ba ngày, hoàn toàn thay đổi thành một con người khác.

- Đi mau, đuổi kịp Nhị thiếu gia.

Giang Thành là người tỉnh mộng phản ứng đầu tiên, đám hộ vệ vội vàng đuổi theo chân Giang Trần, ngay cả ngựa cũng chẳng cần, thiếu gia không cưỡi ngựa, bọn hắn ai dám cưỡi chứ.

...

Đại sảnh phủ Thành Chủ.

Một nam nhân trung niên đang đi tới đi lui, lo nghĩ bất an, dáng người hắn cường tráng, thân cao chừng tám thước, một thân cẩm y thùng thình. Gương mặt góc cạnh rõ ràng đang tràn ngập bá khí phẫn nộ chi uy.

Hắn, chính là Thành Chủ của thành Thiên Hương – Giang Chấn Hải!

- Nghĩa phụ xin đừng quá lo lắng, nhất định sẽ tìm ra Nhị đệ.

Một thiếu niên áo trắng đứng bên cạnh, thoạt nhìn mười bảy mười tám tuổi, nhan như Quan Ngọc (2), tuấn lãng bất phàm, vừa nhìn đã biết chính là nhân trung chi Long. Khuôn mặt chứa đựng u sầu đầy khắp, nhưng đáy mắt lại cất giấu khoái ý không dễ dàng phát giác.

- Cái tên tiểu tử không biết tốt xấu, một chút cũng không cho người ta bớt lo, nó có một nửa tiền đồ của ngươi thì Lão Tử có nằm mơ cũng nở nụ cười.

Giang Chấn Hải tức giận nói.

...

(1)Cao xử bất thắng hàn: Ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh.

(2)Nhan như quan ngọc (Tức, mặt mũi sáng như ngọc quan). Quan ngọc là một loại ngọc tốt không bị vết là cực đẹp. Người Trung Quốc xưa dùng loại ngọc này để gắn lên mũ các quan đại thần. Nhan như quan ngọc là tướng phú quý. Người trẻ tuổi mặt sáng như quan ngọc đi thi là đỗ đạt cao, hoặc cha mẹ giàu có hiển vinh.

Bạn đang đọc Long Văn Chiến Thần (Dịch) của Tô Nguyệt Tịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.