Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Phong Kỵ Binh - Thanh Long Đội

Tiểu thuyết gốc · 1172 chữ

Thẩm Thiên đặt tay lên tường thành đã có nhiều vết đao kiếm và cháy xém:

“Trước khi xuất phát, ta có tâu với Hoàng Thượng triệu tập lại Hắc Phong Kỵ Binh.”

Các tướng lĩnh đều giật mình, có lẽ bốn chữ Hắc Phong Kỵ Binh đã in sâu vào tâm trí của tất cả, không chỉ là ở Phong Thần Quốc mà còn khắp Thiên Quân Đại Lục này:

“Bẩm! Nếu Hắc Phong Kỵ Binh đến đây thì thật sự còn hơn cả trăm vạn hùng binh rồi!”

“Chỉ tiếc, Hoàng Thượng nghi ta có tà tâm nên đã từ chối hơn nữa người cũng đã ra lệnh giải tán rồi thì làm sao có thể thu hồi được, trước nay quân vô hí ngôn mà!”

Các tướng đều lộ vẻ thất vọng vì đều nghĩ trận chiến này trở lên dễ dàng vô cùng, lúc này có một binh sĩ từ dưới thành chạy lên:

“Bẩm Thẩm tướng quân, ngoài thành có trăm kỵ binh đến xin được cùng đánh giặc!”

Việc dân chúng tự nguyện tham gia đánh giặc là rất bình thường ở Thiên Quân đại lục, Thẩm Thiên cũng không để ý lắm chỉ lên tiếng:

“Sắp xếp cho họ một chỗ nghỉ đi!”

“Dạ..bẩm..”

“Còn chuyện gì nữa”

“Bọn họ, toàn thân giáp đen, tay cầm trường thương lại cưỡi toàn hắc mã còn có cả cờ thêu hình rồng, thuộc hạ nghĩ những người này không tầm thường.”

Thẩm Thiên giật mình lập tức cùng các tướng đi xuống cổng thành, nhưng số lượng không phải là trăm kỵ mà là 1000 kỵ binh, tất cả chỉ có một màu đen trên người họ tỏa ra sát khí ngút trời, uy thế lẫm liệt đều lấy khăn che mặt để tạo thêm sự uy nghiêm, người đi đầu giục ngựa tiến lên trước vài bước:

“Thẩm huynh, 3 năm rồi không gặp!”

Giọng nói này khiến Thẩm Thiên run run:

“Tôn Minh, Tôn tướng quân?”

“Thẩm huynh, ta đã không còn là tướng quân lâu rồi, huynh không cần như vậy, tất cả còn không tham kiến Thẩm tướng quân!”

“Hắc Phong Kỵ Binh, Thanh Long Đội tham kiến Thẩm tướng quân!”

Một ngàn người cùng hô vang khiến cả thành như chấn động, tất cả mọi người như chết lặng, Hắc Phong Kỵ Binh đã trở lại niềm tự hào của toàn quốc đã trở lại, tất cả các cấp chỉ huy đều có mặt để tận mắt chứng kiến đội quân đã làm cả Thiên Quân Đại Lục khiếp sợ.

Tại nghị sự đường thành Kim An, Thẩm Thiên đang cùng với Tôn Minh và các tướng ngồi nói chuyện:

“Tôn Minh 3 năm qua chiến sự liên miên sao đệ không xuất hiện? Bây giờ mới chịu giúp ta chứ?”

“Phải nói lại, 3 năm trước khi Hoàng Thượng hạ chỉ giải tán Hắc Phong Kỵ Binh các huynh đệ đều rất phẫn nộ còn Nguyên Soái khi đó thì lại không biểu hiện gì, chỉ nói là Hắc Phong Kỵ Binh sống vì Phong Thần Quốc chết cũng phải chết vì Phong Thần Quốc và ra lệnh cho các huynh đệ luyện tập 3 năm chờ ngày giúp nước mà cũng là để rửa sạch nỗi oan năm xưa!”

Tất cả nghe xong ai nấy đều nể phục tấm lòng của Hắc Phong Nguyên Soái và cả sự trung thành của Hắc Phong Kỵ Binh:

“Thẩm huynh, không biết đã có kế sách gì để chống giặc chưa?”

Mọi người cùng lại gần bản đồ bằng đất sét mô phỏng địa hình chiến trường:

“Quân Vân có đến 100 vạn, do Tư Mã Cao làm thống soái, kẻ này hành quân thận trọng chắc chắn kinh nghiệm chiến trường phong phú rất khó nắm bắt hắn.”

Tôn Minh đưa tay lên xoa cằm rồi chỉ vào một thành trì nhỏ của Vân Đế Quốc:

“Đó là nơi nào vây?”

“Đó là Giục Thành, chỉ là thành trì nhỏ cách nơi đóng quân của địch 10 trục!”

“Ta sẽ đưa Thanh Long Đội vượt biên giới, vòng qua quân địch chiếm đánh Giục thành rồi quân ta hai mặt giáp công tiêu diệt chúng!”

Mọi người nghe xong đều giật mình, bở Thanh Long Đội chỉ có 1000 kỵ binh mà kỵ binh thì không thể công thành:

“Tôn tướng quân mạt tướng thấy việc này quá nguy hiểm, hơn nữa chỗ này cách Giục thành 50 trục (1 trục = 2km) sẽ rất mất thời gian!”

Tôn Minh không nói gì chỉ bước ra cửa, ở đó 1000 quân của Thanh Long Đội vẫn đứng im bất động tạo thành một dải màu đen lạnh gắt:

“Thanh Long Đội nghe lệnh của Tôn Minh!”

Toàn bộ Thanh Long Đội cắm thương xuống nền gạch rồi chắp hai tay lại thành nắm đấm:

“Thanh Long Đội xin nghe lệnh của đội trưởng!”

“Bây giờ tất cả lập quân lệnh trạng, trong vòng ba ngày chiếm Giục thành, Dạ thành, Ung thành, Minh thành, Bá thành của Vân Đế Quốc một mạch uy hiếp thẳng đến kinh thành của chúng là Bá Vân kẻ nào sợ chết thì lập tức ra khỏi hàng!”

Lời nói của Tôn Minh không hề có sự ép buộc nhưng lại uy nghiêm lạ thường khiến tất cả trong nội tâm đều kinh hãi, Thanh Long Đội đều cầm thương lên cài ra sau lưng:

“Hắc Phong Kỵ Binh! Chiến Tất Thắng! Công Tất Khắc”

Tất cả đều lên ngựa sẵn sàng chiến đấu, Tôn Minh xoay người nói với Thẩm Thiên:

“Thẩm huynh việc còn lại nhờ huynh, hãy tùy cơ ứng biến! Xuất Phát!”

Chỉ như vậy, Hắc Phong Kỵ Binh – Thanh Long Đội đến và đi chưa đến nửa ngày.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, hai bên đã dàn quân ra giữa một thảo nguyên lớn chuẩn bị quyết chiến hai bên tổng cộng có hơn 200 vạn người ngựa tạo lên một khung cảnh choáng ngợp, Thẩm Thiên cưỡi ngựa mặc giáp vàng đứng trước ba quân:

“Ai dám ra trận giết địch?”

“Có mạt tướng!”

Một tướng quân bên phía Phong Thần Quốc thúc ngựa lao lên, bên kia Vân Đế Quốc cũng cử đại tướng ra nghênh đón cả hai đấu vài chục hiệp thì tướng quân của Phong Thần Quốc bị chém ngã ngựa, quân của Vân Đế Quốc gào thét thị uy Thẩm Thiên thấy thế liên ra lệnh:

“Quân Tiên Phong tấn công!”

Bên kia chiến tuyến Tư Mã Cao cũng ra lệnh cùng lúc:

“Tấn Công!”

Tiếng hò reo của hai bên vang tận trời xanh, kỵ binh lên trước bộ binh theo sau, chỉ chốc lát quân đội hai bên hòa làm một bắt đầu chém giết một tràng cảnh rất bình thường ở Thiên Quân Đại Lục nhưng luôn khiến cho các mãnh tướng sôi sục máu tươi trong huyết quản. Máu tươi tung tóe xác người chất đồng thảm thương vô cùng!

Bạn đang đọc Long Tại Cửu Thiên sáng tác bởi KhanhKhách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhKhách
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.