Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giả vờ chết

Tiểu thuyết gốc · 5145 chữ

Nàng xoay xoay vạt áo trong tay đi đến bên hắn, nhìn lên nhìn xuống ngó trái nhìn phải khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên.

"Sao vậy, mới đó mà cảm thấy nhớ ta rồi sao?" Hắn trừng mắt với nàng.

"Ây da... Đại hiệp à, lá gan của ngươi cũng lớn rồi nhỉ, cũng biết trêu lại cơ đấy, để ta xem bản lĩnh của đại hiệp gan to đến cỡ nào?" Nàng cười hề hề sau đó ôm lấy eo, vuốt ngực hắn trêu chọc.

"Chàng ới chàng ơi, thiếp nhớ chàng muốn chết đi được, mới có nhiêu đó thôi mà thiếp cảm thấy dài ơi là dài, dài như mấy ngàn năm, thiếp nhớ mùi hương của chàng nè, nhớ đôi môi nữa nè.

Nàng vươn tay lướt nhẹ trên bờ môi hồng nhuận, dụi đầu vào ngực hắn cọ cọ sau đó mới buông tay ra khỏi người hắn bật cười thích thú. Cơ thể hắn run rẩy thật thú vị, trêu chọc nàng chỉ có thiệt mà thôi, đôi lúc nàng tự hỏi bản thân lúc trước nàng sống chết thi vào trường điện ảnh, rồi đùng một cái gần sát ngày thi lại chuyển học âm nhạc. Nếu nàng theo ngành sân khấu điện ảnh có lẽ hợp với nàng hơn.

Mọi người nói với nàng có tố chất làm diễn viên không bén duyên với nghề giáo, bạn bè lâu ngày không gặp, khi gặp lại chúng nói hỏi nàng làm nghề gì? nàng trả lời; làm nghề giáo bị chúng bạn cười còn cho là nàng nói dối, họ nói người như nàng mà trở thành giáo viên chắc là học sinh ngoan đều bị nàng dạy thành hư hỏng. Thế đấy, bằng chứng sờ sờ ra đấy nàng là giáo viên.

Đúng lúc đang cười thì Vương Kính từ cửa sổ nhảy vào, thân thủ thật nhẹ nhàng khi tiếp sàn.

"Oa... khinh công tuyệt đỉnh."

Nàng dơ ngón tay cái ra hiệu tán dương, đến cổ đại bao nhiêu lâu đây là lần đầu nàng nhìn thấy người ta thi triển khinh công bay vèo vèo như ở trong phim, đáng tiếc sự bay vèo vèo đó đã được xử lý bằng những kỹ xảo còn đây là hình ảnh rõ nét tinh xảo không qua một hiệu ứng chỉnh sửa nào.

"Sư huynh, bên trong không có người."

"Tốt tốt tốt." Nàng cất lên ba chữ tốt liên tục sau đó quay sang phía hắn: "Muốn rời khỏi đây ngươi phải nghe theo ta."

"Nói đi." Đối với một người thông minh nhanh nhẹn lại nghĩ ra lắm mưu lắm trò quỷ kế như nàng, hắn tin nàng có thể đưa hắn rời khỏi đây một cách thuận lợi.

"Việc đầu tiên tháo mặt nạ xuống."

"Cô nương." Vương Kính toát mồ hồi hạt vì đề nghị của nàng, dung mạo bị hủy, người đời bàn tán dị nghị, nhiều kẻ nói mỉa nói mai trước mặt cái kết là kẻ đó xuống âm ti đoàn tụ với liệt tổ liệt tông. Từ lâu vết sẹo trên khuôn mặt là điều tối kỵ với hắn.

"Cái gì chứ mạng sống mới là quan trọng, chỉ là một vết sẹo đâu có gì quan trọng, quan trọng là mạng sống có còn tồn tại để mà che dấu vết sẹo không đã. Ngươi mà chết người ta cũng lột mặt nạ của ngươi ra phơi bày cho thiên hạ chiêm ngưỡng tới lúc đó ngươi làm gì được họ? Ngươi là nam nhân, có một hai vết sẹo thì đã làm sao, lẽ nào ngươi cũng coi trọng dung mạo như nữ nhân hay là quá khứ không thể rũ bỏ buông xuống được?"

Đó là nàng không biết thôi, theo luật pháp ban ra nếu tội nhân phạm vào tội sau đây sẽ được luật pháp xử lý bằng cách để lại dấu ấn trên mặt, chính là vết sẹo; Thông dâm, đoạt thê... Mà hắn thì không thông cũng không đoạt, hắn bị người ta hại, người hại hắn, hắn lại không thể giết chết được. Người đó lại là tứ vương phi, người mà tứ vương hết mực sủng ái, hắn chỉ biết nuốt sự tức giận vào trong lòng. Mỗi khi nhìn đến kẻ thù, hắn thầm nhủ quân tử mười năm báo thù chưa muộn, hắn sẽ đợi đến lúc vương gia hoàn thành sự nghiệp đăng cơ. Lúc đó hắn sẽ một tay bóp chết kẻ thù, vương gia còn sủng vương phi là vì e ngại thế lực nhà mẹ đẻ của nàng ta.

Gần bảy năm nay hắn mang trên lưng cái danh ô nhục, tư thông với tiểu thiếp bị thất sủng của tứ vương, cái dấu trên mặt là tứ vương phi ban cho, người không hiểu sẽ nói là vậy còn người hiểu rồi sẽ thông cảm với hắn.

Không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo, Vương Kính thầm than trong lòng. Nàng không chú ý tới không khí dị thường đang xảy ra.

"Vậy thôi nhé, đường ai người ấy đi." Nàng xoay người rời đi.

"Đứng lại." Giọng nói hắn lạnh lẽo phát ra.

"Sư huynh." Vương Kính vội giữ tay hắn lại, chỉ sợ hắn vung tay đoạt mạng nàng.

Nàng cảm thấy hơi rùng mình vì giọng điệu lạnh như băng, lẽ nào nàng đã chạm tới điều tối kị trong lòng hắn chính là vết sẹo trên khuôn mặt, lời ông chủ hiệu cầm đồ chợt vọng lên bên tai. Nguy rồi bây giời phải làm sao đây, hắn mà giết nàng dễ như trở bàn tay.

"Ta tháo." Trong không khí truyền đến giọng nói của hắn nghe rõ ràng rành mạch.

Vương Kính sửng sốt nhìn hắn, nàng hơi xoay người nhìn lại.

Tay hắn hơi run rẩy đưa lên tháo mặt nạ xuống, mặt nạ được tháo bỏ, toàn bộ khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra trước mắt, đôi mắt phượng dài khẽ nhắm lại hơi run rẩy, sống mũi cao thẳng, làn môi trên vòng cung hơi cong khép hờ, chiếc cằm thon gọn thật hoàn mỹ.

Nàng tròn mắt ngạc nhiên, đây mới đúng là mỹ nam khiến nàng có chút thất thần khi nhìn thấy, hắn đúng là tuyệt đẹp, vết sẹo ở giữa mi tâm kéo dài gần tới đuôi lông mày khiến khuôn mặt hắn càng trở nên có sức hút kèm theo sự ma mị.

"Oa... Tuy rằng ta đã gặp rất nhiều mỹ nam nhưng ngươi là người đầu tiên ta cho lời khen, ngươi quả thực rất đẹp." Nàng vươn tay sờ sờ tiện thể bẹo cho mấy cái, thật sự rất ghen tị nàng muốn hủy dung khuôn mặt đẹp tuyệt thế này.

Hắn hơi nhíu mày, cũng mặc kệ để nàng sờ loạn và dày vò khuôn mặt của mình, nhưng trong lòng hắn đang hình thành một loại cảm giác khó miêu tả.

Trong đôi mắt to tròn của nàng hắn nhận ra lời nàng nói là thật lòng không hề giả dối.

"Ngồi xuống đây đi."Nàng ẩn vai hắn ngồi xuống giường khi đã sờ sờ đủ.

Nàng dùng son đỏ vẽ lên trán, hắn liền né sang bên: "Ngươi tính làm gì?"

"Ngồi im đi, xong rồi ngươi sẽ biết."

Hắn lúc này mới ngồi im một chỗ, nàng dùng đầu bút lông nhỏ chấm một điểm giữa mi tâm, cẩn thận vẽ thành cánh hoa sen. Nàng tháo tóc hắn xuống vớt bên này, vớt bên kia để chỉnh mái tóc che đi vết sẹo ở trên lông mày. Nàng gãi gãi tai, cười.

"Ta nói ra không biết ngươi có đòi giết ta không nhỉ?" Nếu yêu cầu cắt một ít tóc chắc hắn chém nàng luôn. Nam nhân cổ đại vốn coi trọng mái tóc như sinh mạng của mình, trừ khi người đó xuống tóc đi tu mới được phép cắt.

"Nói đi." Hắn lạnh nhạt nhìn điệu bộ của nàng lấm la lấm lét nhìn chắc chắn chẳng có nổi từ nào tốt đẹp khi nàng hỏi nhưng hắn cũng muốn biết rốt cuộc là nàng có ý gì?

"Ta có nên cắt một ít tóc ở trước trán của ngươi không nhỉ?"

"Ngươi nói gì?" Hắn giật mình nhìn nàng.

Vương Kính xoay mặt đi nhịn cười, chuyện gì đây cắt tóc. Một chuyện tình được thêu dệt lên, Vương Kính nhận được cái nhìn lạnh lẽo của hắn nên ngậm họng lại rồi giả vờ lui ra ngoài nhưng thực ra chạy ra ngoài để cười.

Đối với nữ nhân mà nói nếu cảm thấy nam tử đó ưng thuận, nhận định sẽ chung thân suốt đời nữ tử đó sẽ xin cắt một lọn tóc của nam nhân để làm tín vật hẹn ước. Đổi lại nam nhân đồng ý sẽ tự tay cắt tóc của mình xuống sau đó thắt lại bằng một sợi chỉ đỏ rồi đưa cho nữ tử mình yêu. Đây là trường hợp thứ nhất, trường hợp này nam nhân được phép cưới nhiều thê thiếp.

Trường hợp thứ hai, nam nhân chỉ nhận thức một người đời này kiếp này chỉ yêu một người sẽ để cho người mình yêu tự tay cắt tóc của mình, nhưng mà tỉ lệ nam nhân chỉ yêu và lấy một người rất hiếm rơi vào con số 0,1%.

Điều mà nàng vừa nghĩ lại trái ngược hoàn toàn hóa ra họ cắt tóc là để trân trọng mối lương duyên, xem ra nàng cần phải tìm hiểu trước khi quyết định làm ra điều gì đó.

"Ngươi thực sự muốn lấy tóc của ta xuống?" Hắn hỏi lại một lần nữa.

"Ờ... Đúng thế." Nàng gật đầu và không hay biết họa sắp ập xuống.

"Thực sự?" Hắn hỏi lại để khẳng định.

"Ừm."

"Không hối hận."

"Hê... Hỏi vậy là có ý gì, nếu cắt tóc ngươi mà bị chém chết ta thà không làm còn hơn." Nàng hơi nổi cáu, cắt hay không nói một câu để còn biết cứ hỏi này hỏi nọ khiến nàng bực mình.

"Nếu muốn lấy tóc của ta xuống ngươi nên bảo quản cho thật tốt, nếu để chúng thất lạc coi chừng cái mạng của ngươi." Hắn tóm cổ tay nàng bóp thật chặt để cảnh cáo.

Hắn có cần làm nghiêm trọng vấn đề không, chỉ là cắt một ít tóc thôi mà, da cắt còn mọc da non huống chi là một ít tóc. Nhưng bị hắn đe dọa nàng có chút hãi, không biết có nên cắt hay không nhỉ, nhưng đây là cây rút tiền của nàng đấy, hành động thôi. Khi hắn hỏi tới cắt đại mái tóc của ai đó rồi trình lên cho hắn xem, trong đầu nàng tính toán và tự khen mình thông minh nghĩ vậy nàng gật đầu một cái.

Nhưng nàng đã nhầm tóc của hắn rất khác biệt không giống với những tóc mà nàng từng gặp qua.

"Vậy cắt đi." Hắn để cho nàng tùy ý cắt điều này cũng còn có hàm ý khác đời này, kiếp này nàng sẽ không thoát khỏi hắn.

Thế là nàng vô tư cắt một ít tóc xuống tạo thành mái chéo che đi vết sẹo, nhìn lại đôi mắt nàng chớp chớp miệng há như bị mắc nghẹn.

"Tóc... Tóc của ngươi... Tự nhiên màu đen lại chuyển thành màu bạch kim là sao, không lẽ cắt tóc lại biến thành ông già hèn chi ta thấy ngươi kì quái." Sau giây phút ngạc nhiên nàng tự cho mình thông minh, nàng khẳng định phán đoán của mình rất chính xác.

"Tóc ta vốn màu trắng, chẳng qua ta dùng nội lực để che dấu." Hắn nhẹ nhàng nói ra.

Nàng đang tự cho là đúng bỗng nhiên bị hắn dội cho một gáo nước lạnh làm tụt cả cảm xúc. Hắn vươn tay xé một sợi tóc của nàng để chung với tóc của mình, dùng sợi tằm màu vàng thắt lại lọn tóc rất cẩn thận sau đó đặt vào tay nàng.

"Hãy thực hiện những gì mà ngươi đã hứa, ngươi đã không hối hận khi đòi lấy tóc của ta xuống."

Giỡn sao, bảo nàng giữ mái tóc hắn như bảo bối nàng không làm được.

"Ớ..." Nàng cầm lọn tóc hẩy đi hẩy lại như cầm phải cục than nóng, muốn ném nhưng lại không dám.

Hắn trừng mắt nhìn, nàng liền im bặt ngậm miệng nuốt lời muốn nói xuống trả lời hắn bằng câu khác: "Ta giữ là được chứ gì?"

"Phải luôn đem theo bên mình."

"Hở... Chuyện quái... Ờ được." Nàng nuốt nước miếng khi cặp mắt phượng trừng lên rất đáng sợ.

Hắn buông tay nàng ngồi xuống giường: "Mau nói kế hoạch của ngươi đi."

"Kế hoạch của ta, ờ ờ đúng ha." Nàng định thả tóc của hắn xuống nhưng nhận thấy hắn nhìn chằm chằm, nên nén lòng bỏ vào túi thơm treo bên hông, khi không có hắn sẽ ném đi như vậy hắn sẽ không biết. Bảo nàng giữ tiền còn OK chứ giữ lọn tóc chẳng làm được gì thì nên vứt bỏ.

Nàng đột nhiên cảm thấy mình yêu tiền một cách kỳ lạ.

"Sư..." Vương Kính quên cả gọi khi nhìn thấy hắn, trước mắt Vương Kính không phải là sư huynh thường ngày. Sư huynh bây giờ rất khác, mái tóc màu bạch kim buông thõng trên vai, chỉ buộc lại một chút ở phía sau đỉnh đầu. Mi tâm được điểm cánh sen màu đỏ thẫm, mái tóc phủ xuống và che đi một nửa con mắt, nhìn sư huynh lúc này nửa tà nửa mị thật mê hoặc.

"Sao vậy, nhìn ta đến xuất thần." Hắn sờ mặt mình xem có gì dính ở trên không.

"Sư đệ của ngươi bị ngươi mê hoặc rồi. Theo ta." Nàng nắm lấy tay hắn lôi ra khỏi tấm màn che, ở trên bàn có đặt sẵn chậu nước rửa mặt nàng chỉ vào.

"Ngươi nhìn mình trong đó đi, xem đẹp không?"

Hắn nhìn xuống phút chốc ngây ngốc khi nhìn thấy khuôn mặt khác lạ xuất hiện, đây là hắn sao? Đã bao lâu nay hắn không dám đối diện nhìn khuôn mặt của mình, nhìn vào khiến hắn muốn giết kẻ đã cho hắn nếm đủ mọi ô nhục, vì đại sự hắn đành nhẫn nhịn, dùng mặt nạ che đi vết sẹo. Tóc được nàng cắt tỉa khá tỉ mỉ để che dấu vết sẹo lâu nay hắn đều vuốt gọn về phía sau để lộ vầng trán cao trơn bóng của mình.

"Thế nào, tay nghề của ta không tồi đấy chứ?"

"Ừm." Hắn nhẹ giọng ừ một tiếng tán thưởng.

"Ta khổ công tạo hình cho ngươi, ngươi không khen ta lấy một câu chỉ ừ một tiếng thôi á!" Nàng trừng đôi mắt to bất mãn. "Nhưng mà ta thích ngươi để kiểu tóc như vậy, vừa tà vừa mị rất mê hoặc, hi hi hi... Không khéo ta thích ngươi mất rồi." Nàng lại ngứa miệng trêu chọc.

"Cô nương, kế hoạch của cô..." Vương Kính vẫn tò mò.

Nàng nhìn vào tay hắn đã được đóng dấu, lại nhìn sang tay Vương Kính cả hai con dấu được đóng lên cùng một vị trí, ở trong thành nam nhân đều được đóng dấu.

"Kế hoạch, chẳng phải các ngươi đã sắp xếp chu toàn cả rồi sao, báo hại ta lo chuyện bao đồng." Nàng liếc mắt nhìn

"Ta vẫn không hiểu, sư huynh ta căn bản khó rời khỏi đây khi thương thế trên người, lỡ đâu bọn chúng lại kiểm tra."

"Ờ ha... Bọn chúng có thể lắm, hơn nữa nam nhân có mái tóc màu bạch kim đột nhiên xuất hiện, trong khi đó bọn lính chưa kiểm qua mà trên tay có dấu thì thật phiền lớn." Nàng suy nghĩ, quay phắt sang phía hắn nói: "Chẳng phải ngươi nói có cái gì mà nội lực che dấu mái tóc sao, chỉ cần ngươi biến thành mái tóc đen sẽ ổn."

"Không thể." Hắn đáp gọn

"Vì sao?" Nàng thắc mắc

"Tại sư huynh cắt tóc rồi." Vương Kính đáp thay.

"Ực..." Nàng méo mặt, chuyện gì thế, cắt tóc là không thể nữa sao.

"Vậy sư huynh của ngươi, sẽ mang bộ tóc màu bạc này suốt đời sao?" Nàng giật giật sợi tóc trước ngực hắn.

Tóc của hắn không nói thì thôi nói tới khiến nàng phát ghen, mái tóc rất dài mượt, mềm mại như vừa được duỗi, còn tóc nàng bị trẻ ngọn tùm lum nhìn chẳng khác gì râu ngô phơi trên nương.

"Đúng." Vương Kính gật đầu.

"Hóa ra ta hại hắn sao?"

"Không đâu, ta thấy sư huynh hợp với bộ dáng này nhất, thật ma mị." Vương Kính liếc mắt nhìn hắn.

"Vậy vào chủ đề chính, kế hoạch của ta là ngươi giả chết." Nàng chỉ vào hắn.

"Ta." Hắn cũng tự chỉ vào mình.

"Lẽ nào bảo ta giả chết, ta giả chết thì nam nhân các người khóc lóc om sòm cho ta sao, đúng là phiền chết đi được. Ngươi mà khóc lóc láo loạn om sòm được ta đây nguyện đi bằng đầu cho người xem."

"Cô nương liệu có ổn không? Người chết chúng vẫn kiểm tra, nếu sư huynh đã bị trúng Phong Kỳ Xà của Mặc Lâu hẳn là chúng sẽ không bỏ qua, hắn sẽ nghiệm chứng." Vương Kính nhắc nhở.

"Ngươi nghĩ xem, trước ta từng nghe ở Bình An có một loại bệnh mà quan tri phủ đã đem đi thiêu sống hơn một trăm người? Ta nghe mọi người nói diễn biến của căn bệnh dám chắc đấy là bệnh đậu mùa, căn bệnh này nếu không điều trị kịp thời sẽ gây ra tử vong, nhẹ thì cơ thể bị biến dạng giống như quỷ chính vì thế mà mọi người cho rằng bọn họ là hiện thân của quỷ nên đem đi thiêu."

"Việc này ta có nghe qua, hiện tại thành Bình An rất hoang tàn người người bỏ xứ rời đi." Vương Kính gật gù.

"Bây giờ ta sẽ biến hắn giống với căn bệnh đậu mùa, khi qua trạm kiểm tra hắn chỉ cần để lộ cánh tay nổi mụn nước ra, nếu người của Mặc Lâu kiểm tra tất nhiên hắn sẽ biết người mà hắn cần tìm là kẻ bị trúng Phong Kỳ Xà chứ không phải kẻ chết vì bệnh, hắn là người dùng độc ắt sẽ nhận ra."

"Đúng rồi." Vương Kính đột nhiên hiểu ra, thật bái phục nàng sát đất. Nếu nàng là nam nhân lại cơ trí hơn người ắt sẽ được trọng dụng nhưng đáng tiếc.

"Há há... Ta sẽ dùng sáp nến làm tay ngươi nổi mụn nước ngươi có chịu nổi không?" Nàng cầm cây nến trên tay khua khua trước mặt hắn. Vẫn còn nhiều cách khác nhưng nàng thích dùng cách này để ngược đãi làn da chắc khỏe của hắn tiện thể báo thù khi hắn dám uy hiếp nàng.

Nàng nhỏ sáp nến xuống tay hắn, khi sáp nhỏ xuống màu da nâu bánh mật dần đỏ lên sau đó xuất hiện lớp da bị phồng rộp.

"Hừm... Cho ngươi chết nè, dám ức hiếp ta. Ta rất tiểu nhân có thù tất báo."  Nàng nhủ thầm trong đầu.

Sau khi hoàn thành tác phẩm trên lớp da được đóng con dấu, nàng rất hài lòng nhìn tác phẩm của mình.

Môi hắn khẽ cong cong lên nhìn thái độ đắc ý của nàng, nhưng nàng nào biết nàng nhỏ lên da người mà hắn đeo, lớp da được tẩm một lớp dung dịch để giữ cho da không bị khô hỏng, khi gặp nóng tất nhiên sẽ xèo xèo nổi nước.

"Hỏng rồi." Nàng vỗ trán khi nhìn ra kế hoạch trả thù bị thất bại, bù lại lớp da giả sần sùi co rúm lại hệt như người bị bệnh đậu mùa.

"Sẽ còn nhiều cơ hội." Hắn vỗ vai nàng như thể an ủi.

"Có phải ngươi thấy sung sức quá không?" Nàng cau mày hỏi khi hắn vỗ vai khá mạnh. Hắn đâu có giống người bị thương, môi nàng lại cong lên: "Động cái có khác."

"Ngươi... ha ha ha..." Đột nhiên hắn bật cười: "Động cái, chẳng phải ngươi là động vật cái sao, ta động là lẽ thường."

"Ngươi." Nàng trừng mắt, nói hắn ai ngờ bị hắn cắn lại. Nàng quay sang phía Vương Kính: "Ngươi đem hắn tới phòng vừa nãy rồi đem ta ra ngoài theo lối cửa sổ, nhanh lên."

Vương Kính liền ôm hắn phi thân ra bên ngoài.

"Oa... Khinh công tuyệt đỉnh sẽ có ngày mình học được."

Nàng ngồi xuống trước gương đồng, trang điểm vẽ nghệch ngoạc trên khuôn mặt chỉ vài nét từ khuôn mặt trẻ con biến mình già hơn chục tuổi, khoác bộ y phục đỏ choét lên người, búi cao tóc chỉ cài một chiếc châm lên đỉnh đầu.

Vương Kính xuất hiện suýt chút nữa không nhận ra nàng, nếu nàng không chớp mắt tinh nghịch Vương Kính cho rằng mình vào nhầm phòng.

"Ta đã căn dặn sư huynh làm theo những gì cô nương nói."

"Ừ, ngươi đưa ta ra ngoài theo lối cửa sổ, ta sẽ đi vào từ cửa chính hỏi han tiểu nhị sau đó diễn kịch, ngươi hãy giả làm phu xe."

Vương Kính chắp tay trước mặt nàng: "Cô nương thất lễ rồi."

Dứt lời liền ôm nàng phi thân xuống, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi bên tai chưa cảm nhận được gì đã tiếp đất an toàn, được cái nơi nàng trọ khu phía sau chỉ là căn nhà kho bị bỏ hoang ít người lui tới. Lúc này trời đã sẩm tối, tính theo giờ hiện đại bây giờ hơn năm giờ chiều. Vào giờ này mọi người tất bật sẽ không ai lui tới khu nhà kho bị bỏ hoang, lâu lâu có tên say rượu trở về phòng lại đi nhầm đường ra nhà kho.

"Quan khách mời vào..." Tiểu nhị thấy nàng là một thiếu phụ đoan trang đi vào, nhìn kiểu cách ăn mặc hẳn là người có tiền.

"Xin hỏi quan khách là nghỉ trọ qua đêm hay chỉ dùng bữa tối?"

"Ta tới để tìm phu quân của ta, vài hôm trước ta có nhận được lá thư của phu quân ta, nói rằng chàng ấy đợi ta ở nhà trọ Hỷ Lai." Nàng đưa cho tiểu nhị mảnh giấy.

Tiểu nhị cầm tờ giấy nhíu mày vì không biết chữ nhưng nhìn con số 203 thì nhận ra bởi thường ngày nhìn thấy nên cũng nhớ ra một vài ba con số.

"À, người này vài hôm trước có tới đây trọ nhưng không hiểu sao ngày nay không thấy xuống lầu dùng bữa, phu nhân mời đi theo ta."

Nàng bước đi theo sau, đi tới bên phòng 203 tiểu nhị dừng lại.

"Người mà phu nhân cần tìm ở phòng này."

"Đa tạ." Nàng lấy ít bạc vụn đưa cho tiểu nhị.

Tiểu nhị hớn hở đón nhận, tiền mà thấy tiền không mắt sáng mới chuyện lạ, hỏi sao nàng không yêu tiền cho được.

"Phu nhân có cần ta gọi cửa giúp không?" Tiểu nhị đề nghị

"Ừ." Nàng tao nhã gật đầu.

Tiểu nhị gõ cửa hai ba lần vẫn không có động tĩnh gì liền đẩy nhẹ cửa, lần này cánh cửa bung ra. Mắt tiểu nhị trợn tròn khi thấy một người vàng ươm nằm im dưới sàn.

"Phu quân của ta, chàng làm sao vậy?" Nàng chạy vào ôm lấy hắn ngoài mặt hiện ra lo lắng nhưng trong lòng đang cười ngoác miệng.

"Phu nhân mau đỡ lên giường, chắc là..." Tiểu nhị đưa tay qua mũi nhưng ngón tay cứng đờ run rẩy.

"Sao vậy?" Nàng cũng kiểm tra, òa lên khóc.

"Phu nhân... Ta... Đừng khóc ta cầu xin đấy..." Tiểu nhị trở nên cuống quýt.

"Ngươi bảo ta không khóc, phu quân của ta chết ở đây lẽ nào các ngươi bảo ta cười sao? Ôi... Hức hức hứa a a a... Ta bắt đền các ngươi mau trả phu quân lại cho ta, là các ngươi hại chết chàng ấy, ta sẽ đi báo quan."

Nếu nàng còn gào hét ầm ĩ quan binh đang đi tuần bên dưới phát hiện thật rắc rối.

"Phu nhân xin đợi một chút... Ta sẽ nói việc này với ông chủ." Tiểu nhị co chân chạy xuống lầu.

Hắn mở mắt ra nhìn nàng: "Có cần thương tâm đến độ khóc thật như thế không?"

"Phi... Ta mà thèm khóc vì ngươi không có cửa đâu, chẳng qua lỡ tay xài nhiều ớt bột quá nên không kìm được nước mắt, nóng hết cả mắt của ta." Nước mắt nước mũi của nàng thi nhau chảy.

Bên ngoài truyền đến tiếng chân, nàng ôm hắn khóc đến độ thượng đế cũng phải rơi nước mắt, tác dụng của ớt bột quả nhiên rất lợi hại, lợi hại tới mức nàng cười ha ha mà người ta cứ tưởng nàng khóc.

Lão nhân đầu tóc hoa râm hớt hải chạy tới trên người mồ hôi ướt đẫm cả áo, còn khuôn mặt tái xanh khi nghe tiểu nhị thông báo.

Nếu nàng còn làm ầm ĩ chẳng mấy chốc sẽ kéo người tới, nếu mọi người biết quán trọ của lão có người chết thì khách ai còn dám tới dừng chân nghỉ ngơi, việc kinh doanh của lão ta coi như đi tong rồi.

Trong lòng nàng vui mừng khi vớ được khoản tiền bồi thường khá lớn, làm khó dễ vài câu cuối cùng nàng cũng thuận lợi theo kế hoạch được lão ta dẫn ra cửa sau không hề bị lộ, bên ngoài Vương Kính đã đợi sẵn.

"Đứng lại." Ra đến cửa thành bị một tên vệ úy chặn lại, hỏi: "Người ở trong xe là ai, mau xuống xe cho ta kiểm tra."

"Quan gia, bên trong là người nhà của ta hắn..." Vương Kính khom người tỏ ra sợ hãi nói.

"Lui ra." Y đẩy Vương Kính sang bên.

Nàng vén rèm xe nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn y mếu máo khóc lớn.

"Hu hu..."

Nghe có người chết, một tên mặc áo đen đứng gần đó chạy tới đẩy tên vệ úy sang một bên lôi nàng ra khỏi xe.

Mùi hôi tanh bốc lên khiến gã phải bịt mũi kéo tên vệ úy lại gần: "Ngươi mau lật lên cho ta xem."

"Khoan đã." Nàng vội cản lại nhưng nhận được ánh mắt lạnh như đao cắt vào thịt nên nàng ngậm miệng lại.

Tên vệ úy, một tay bịt mũi còn tay kia chậm rãi lật tấm cõi phủ kín.

"Tay hắn bị sao thế này?" Tên vệ úy nhìn thấy vết sần sùi trên tay nổi mụn rỉ ra thứ nước màu vàng tanh hôi kinh khủng, nhìn muốn nôn ra nhưng y đang làm nhiệm vụ phải cố gắng kiềm chế.

"Hắn bị sao?" Tên áo đen quay sang hỏi nàng, nhìn thoáng qua trên tay có dấu ấn lại không giống với người bị trúng độc Phong Kỳ Xà nên y đã hỏi.

"Ờ... thì là bị căn bệnh quỷ ám ấy mà, ta đang đưa hắn tới ngoại thành thiêu."

Nhắc đến căn bệnh đáng sợ đó tên vệ úy nhảy xuống xe: "Tại sao không nói sớm."

"Ta có nói nhưng ngươi có cho ta cơ hội nói đâu." Nàng chỉ sang tên áo đen.

"Đi mau lên." Tên áo đen xua đuổi nàng như đuổi tà.

Còn tên vệ úy ôm bụng nôn thốc nôn tháo.

Đi được một chặng đường dài khi không có quan binh đi lại, Vương Kính cho xe ngựa dừng lại bên bờ sông.

"Cô nương đã an toàn, trời cũng đã tối nên nghỉ tại đây." Vương Kính ghì cương ngựa kéo lại.

Nàng nhảy xuống xe, vặn vẹo vài động tác thể dục, ớt hết tác dụng nàng cũng không còn khóc lợi hại nữa, mắt của nàng bây giờ rất đau rát. Sau này nhất định sẽ không dùng tới chiêu này nữa.

"Sư huynh." Vương Kính đỡ hắn xuống xe ngựa. "Đệ nghĩ sư huynh nên đi tẩy rửa một chút, mùi thật khó ngửi."

"Nha đầu cố ý dùng nước rửa cá thoa lên người ta, ọe..." Hắn bụp miệng nôn luôn tại chỗ. Suốt chặng đường giả làm kẻ chết hắn chịu thứ mùi tanh tưởi muốn nôn đến mấy lần, gần muốn nôn nàng lại cho ngửi hương quế nên cơn buồn nôn tạm thời lắng xuống.

"Đệ có chuẩn bị y phục cho rồi." Vương Kính lấy ra bọc quần áo đưa cho hắn, bọc còn lại là của mình.

Thay y phục xong Vương Kính vỗ vai hắn: "Đệ chỉ đưa tới đây,  sư huynh bảo trọng."

"Đệ đi cả ngày rồi, mau quay về đi."

Vương Kính một câu sư huynh hai câu cũng sư huynh, hắn nhắc nhiều rồi nên bỏ chữ sư gọi chữ huynh cho gần gũi thân thiện nhưng do thành thói quen nên hắn không thể ép buộc. Từ lâu hắn đã coi người anh em này là đệ đệ ruột thịt, hắn thường gọi đệ mà không phải là sư đệ.

"Đệ biết rồi." Vương Kính đi đến bên dòng sông, nơi nàng đang rửa mặt ở đó: "Cô nương."

Nàng ngẩng đầu nhìn: "Hở."

"Xin thứ cho ta mạo muội hỏi, chẳng hay cao danh quý tánh của cô nương là gì?"

Nàng chậc lưỡi, đây là những câu bất hủ trong phim kiếm hiệp, nàng tiện miệng cũng đáp luôn.

"Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi  họ, tên của ta là Nguyệt Tử Đàn."

"Nguyệt tiểu thư, sau này có gì cần giúp đỡ hãy nói với ta một tiếng, ta nhất định sẽ dốc hết lòng trợ giúp. Đến lúc ta phải quay trở về không thể cùng tiểu thư và sư huynh đến Tịnh Thủy, trên đường đi phiền tiểu thư chiếu cố sư huynh giúp ta, ta xin cáo từ."

Lời vừa dứt Vương Kính đã biến mất không để cho nàng có cơ hội nói, nàng phủi tay áo lầm bầm "Người đâu cứ như quỷ nói tới liền tới nói đi liền đi, không có chút nghĩa khí."

Nàng quay ra tẩy rửa chân tay, tiện thể rửa mặt mũi cho tỉnh táo.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.