Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra tay tương trợ

Tiểu thuyết gốc · 3322 chữ

Hai nam nhân tỏ ra ngượng ngùng trước cách phát ngôn của nàng, nữ tử ăn nói hùng hồn như nàng thực sự rất hiếm, đổi lại là nữ nhân khác có đánh chết họ cũng không dám mở miệng nói ra.

Là nam tử đến tuổi trưởng thành phụ thân sẽ mời người tới dạy, và cẩn trọng tìm cho nhi tử một nha hoàn để có thêm kinh nghiệm. Hắn cái gì cũng học ngoại trừ chuyện nam nữ ra, vì vậy khi nàng nói câu hiểu câu không. Nói hắn ngu muội rất đúng, về giới tính hắn thực sự như một trang giấy trắng tinh khiết.

Nàng không thèm chú ý đến hai người họ lại tiếp tục thao thao bất tuyệt với câu chuyện của mình.

"Tuyết Thất Xà đối với nam nhân đã lập gia thất rồi thì rất có lợi cho việc phòng the nhưng đối với nam nhân chưa lập gia thất lại chưa từng cùng nữ nhân hoan ái thì rất bất lợi..." Nàng dừng lại liếc nhìn hai người họ.

Vương Kính nhìn trần nhà đảo mắt đi đâu đó, còn hắn trên làn da bánh mật hiện rõ sự ửng hồng, hắn giả bộ ho khan. Nàng lại tiếp tục bài thánh ca.

"Có gì phải xấu hổ, sau này hai ngươi lập gia thất làm chuyện đó với nương tử của hai ngươi đều đều ấy chứ?"

"Cô nương à, sư huynh của ta bây giờ có sao không?" Vương Kính mau miệng chuyển đề tài. Nàng nói thêm nữa càng khiến xấu hổ và không được tự nhiên.

"Hai loại độc đang trong thời gian giao nhau sẽ không nguy hiểm, qua một ngày nữa hai độc tố sẽ được loại bỏ lúc đó sư huynh của ngươi sẽ hôn mê một đến hai ngày rồi tỉnh lại."

Nàng vỗ vai hắn, nói vui: "Ngươi thực may mắn nha, nếu có dịp hái tới cho ta một cây nhé!"

Ở hiện đại Tuyết Thất Xà dường như đã rơi vào tuyệt chủng nhưng ở ngay trong vườn nhà ông ngoại có hai cây, ông trồng để làm thuốc loại hoa này ngoài có độc tố ra nếu biết cách dùng sẽ trở thành tiên dược. Thật may mắn nàng từng được bắt mạch cho một bệnh nhân từng hít phải Tuyết Thất Xà trong một thời gian dài, người này chẳng phải ai xa lạ mà là thằng cháu con bác họ, nó trộm vào vườn mỗi ngày hít hít hà hà cho tới khi nàng phát hiện và đè nó ra bắt mạch thử kết quả là cu cậu bị nhiễm độc tình.

"Trước mắt ta sẽ khâu lại vết thương cho ngươi, ngươi hãy cắn răng chịu đựng, độc tình đang phát tác sẽ giảm bớt một phần đau đớn. Nếu đêm qua ta bắt mạch cho ngươi sớm hơn thì biết rồi, vừa nãy ta chú ý tới sắc mặt của ngươi mới phát hiện. Tiểu nhị ngươi phụ ta một tay."

"Ờ... Cô nương hay là để ta làm sẽ tiện hơn."

Nàng chỉ liếc mắt không nói gì, thắp nến lên, tháo chiếc túi da màu đen  rộng chừng 20cm dài 10cm được đeo bên hông. Bên trong là bộ đồ nghề tinh xảo được mang theo từ thế kỷ 21 trở về quá khứ, đây là vật bất ly thân của nàng, đây là món quà mà ông tặng khi nàng chính thức đi theo ông học nghề. Ông ngoại lúc trước vốn là một bác sĩ giỏi nhưng không hiểu sao ông lại bỏ bệnh viện trở về nhà bốc thuốc cứu chữa cho bệnh nhân. Chuẩn bệnh nàng còn biết huống chi khâu một vết thương ngoài da, không có việc gì nàng không làm được trừ khi bảo nàng chết đi.

Lần trước nàng tưởng rằng bị rơi khi xuyên qua, không tìm thấy bảo bối nàng buồn mất mấy hôm, trong lúc ngẩn ngơ nhớ nhà nàng sờ đến chiếc gùi bên trong có quả sim gần khô và còn có ít thuốc, một chai nước, một con dao cùng một gói cơm. Đáng tiếc cơm bị  mốc không ăn được, lật đi lật lại nàng nhìn thấy bảo bối nằm gọn dưới đáy, thế mà nàng tưởng mất báo hại nàng phải mua ngân châm không ra gì lại còn tốn nhiều bạc.

Tú da được chia thành nhiều ngăn nhỏ để đựng đồ, nàng bỏ kéo mi ni mỏng, kim châm, kim khâu vết thương, một loại dao nhỏ mỏng sắc bén...

"May mắn còn đem theo năm sợi chỉ." Nàng lấy chỉ tự tiêu lôi ra.

Hai người họ nhìn chằm chằm vào dụng cụ tinh xảo cực kỳ nhỏ xinh của nàng, hắn cầm con dao màu trắng mỏng như một tờ giấy. Hắn đặt nhẹ tay lên lưỡi dao liền bị đứt, một giọt máu chảy ra.

"Ngươi muốn tự sát cũng đừng làm bẩn con dao của ta, nằm xuống đi." Nàng lườm hắn.

"Thứ này rất tốt, nếu nó là một thanh kiếm thì quá tốt." Hắn đặt con dao xuống, hỏi tiếp: "Ngươi có được những thứ này ở đâu?"

"Ngươi hỏi làm gì, không lẽ muốn rèn ra một thanh kiếm sắc bén, ngươi nên dẹp bỏ suy nghĩ đó đi, có nói ra ngươi cũng không thể tới được ngay cả ta còn không có cách nào để quay trở lại đây này." Nàng thở dài khi nghĩ mình sẽ chết già bỏ xác ở đây.

Nàng dùng nước nóng để khử trùng dụng cụ, cẩn thận hơn ngâm một lần nữa xuống rượu. Vương Kính nhìn nàng khử trùng dụng cụ, tuy rằng có đôi chút thắc mắc cũng không tiện hỏi.

"Cởi áo cho hắn đi." Nàng quay sang Vương Kính.

"Để ta tự làm." Hắn khó khăn ngồi dậy tự cởi áo, ở trần trước mặt nữ nhân hắn không quen, trước nay hắn chỉ cởi áo trước mặt Vương Kính.

Nàng lại thở dài lắc đầu, muốn trêu chọc nhưng không phải là lúc này, giá như hắn bán cho nàng một chút e thẹn, một chút đỏ mặt có phải tốt hơn không? Nàng xưa nay chưa hề biết tới hai chữ đỏ mặt là gì, hồi còn đi học ngày nào cũng đi ngang qua doanh trại bồ đội, suốt ngày bị mấy anh trêu chọc mới đầu thấy nàng ít nói tưởng rằng e ngại nhưng được vài hôm sau nàng nghênh ngang đi qua ngâm nga ca khúc mà bác gái kể hồi xưa từng trêu chọc bác trai kết quả hai người thành đôi;

"Trên đời em chẳng yêu ai, yêu anh bồ đội có hai quả mìn, ở giữa có cái đèn pin xung quanh gắn những dây mìn đen đen... Anh nào có pháo nổ to thì em mới chịu lấy anh làm chồng, anh nào có pháo tịt ngòi làm ơn im miệng dẹp đường em đi."

Rất nhiều nhưng nàng không thể nhớ hết. Khi bước vào giảng đường nàng cũng khiến mấy chàng có máu dê chạy mất dép, đến họ còn phải gọi nàng bằng sư phụ. Cuối cùng nàng vẫn phải thốt lên rằng "Ôi, cổ nhân!"

" Đau thì nói với ta một tiếng." Nàng nhắc hắn, ngồi xuống tỉ mỉ chạm vào vết thương.

Mỗi lần chạm vào hắn đều giật mình phản kháng, nàng nhíu mày nhìn hắn hỏi: "Đau à, ta chưa chạm vào vết thương mà ngươi cứ giật giật hoài? Ngươi mắc bệnh giật kinh phong à!"

"Ta... Không có đau, chỉ là..." Biết nói sao được nhỉ, lúc hắn hôn mê chạm vào không có cảm giác gì, nhưng lúc này hắn mở hai con mắt ra nhìn rất không quen khi có người lạ chạm vào người. Cảm giác như thế nào nhỉ, tê tê cũng không phải, nhột nhạt hình như là thế mà cũng không hẳn là thế, hắn không thể tả được cảm giác lúc này ra sao chỉ biết rằng rất không quen. Vì không quen hắn phản ứng đó là lẽ thường.

"À ta hiểu rồi, cơ thể của ngươi chưa từng tiếp xúc với nữ nhân có đúng không? Quản nhiên còn là xử nam há há há..." Nàng lại nổi hứng trêu chọc. "Đáng tiếc tấm thân trong trắng mà ngươi gìn giữ bấy lâu nay đã bị ta nhìn thấy hết sạch không những vậy còn chạm vào nữa chứ."

Từ "chạm qua và nhìn qua" mỗi một lời nàng đều chạm vào hắn để trêu chọc.

"Ngươi..." Hắn nắm lấy tay nàng, trừng đôi mắt nhìn còn khuôn mặt đỏ đến tận mang tai rồi.

"Cô nương mau trị thương cho sư huynh của ta đi." Vương Kính không nhịn được khi nàng cứ trêu trọc sư huynh, hết lần này đến lần khác sư huynh đều đỏ mặt từ đầu đến đuôi. Băng lãnh sư huynh da mặt quá mỏng thật không giống với bản mặt băng lãnh thường ngày xem ra sư huynh đã có khắc tinh của mình rồi.

"Yên tâm đi, khi cơ thể hắn còn động tình sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng, cùng lắm hai thứ giao nhau kịch liệt sư huynh ngươi đau đớn một hồi rồi lại tỉnh ngay mà."

Đang cúi xuống nàng vỗ bụng của mình cười: "Quên béng mất bụng bầu của ta."

Hèn chi thấy vướng víu, nàng xoay người lột bỏ ném bộ váy sang một bên chỉ mặc bộ quần áo hiện đại, áo sơ mi trắng, quần vải vừa vặn ôm lấy đôi chân ngắn, mặc như vậy chân nàng mới có thể dài ra một chút, thoải mái di chuyển. Nàng muốn mặc như vậy khi đi ra ngoài đường nhưng mọi người cứ nhìn vào nên nàng mới phải quấn một đống quần áo vào người ở thời tiết như thiêu như đốt.

Hắn quay mặt đi hướng khác khuôn mặt càng đỏ lên một cách lợi hại khi vô tình nhìn qua khe áo hở ở trước ngực nàng. Ẩn sau khe hở là bộ ngực căng tròn được một lớp vải mỏng bên trong to bằng bàn tay nâng đỡ, nàng mải miết lau vết thương nên không chú ý một sợi dây buộc ở cổ áo bung ra để cổ áo sơ mi rộng hơn một chút, nhưng mà ở hiện đại cổ áo như vậy vẫn được coi là quá kín đáo nhưng đối với cổ nhân lại là một đòn kích thích chí mạng.

Đứng từ trên góc độ của Vương Kính lại không nhìn thấy gì, Vương Kính vẫn không nhận ra sự khác thường của hắn.

"Sư huynh... Sư huynh..." Vương Kính thấy hắn nhìn ra ngoài cửa sổ còn khuôn mặt thì khỏi nói có thể nướng chín một con gà.

Hắn giật mình nhìn Vương Kính, Vương Kính lại hỏi: "Huynh không sao chứ?"

"Ta không sao?"

Hắn lại quay đi, không dám đối diện nhìn nàng. Vương Kính liền hiểu, sư huynh đây là đang xấu hổ khi có nữ nhân chạm vào cơ thể. Cũng đúng thôi những lần bị thương hắn đều nhờ Vương Kính trị thương hoặc thoa thuốc giúp, nay có người khác hơn nữa lại là nữ nhân hắn cảm thấy xấu hổ là lẽ thường. Nghĩ như vậy Vương Kính thoáng mỉm cười sau đó lại nhìn nàng tỉ mỉ rửa vết thương.

"Vì sao không dùng rượu rửa vết thương?" Vương Kính đột nhiên hỏi.

"Mặc dù là rượu có thể rửa sạch cản trở việc hoạt động của vi khuẩn tại vết thương nhưng cũng có thể đốt cháy, gây tổn hại đến tế bào da dẫn đến đau sưng, ngứa rát làm vết thương lâu lành. Nhưng có thể dùng rượu để khử trùng dụng cụ y tế." Nàng chỉ giải thích ngắn gọn.

Hai người họ câu hiểu được câu không hiểu được nhưng vẫn giữ lặng im nhìn nàng, nhìn sợi chỉ trên tay nàng màu vàng dạng xoắn được xỏ vào kim khâu cong cong gần giống với lưỡi câu, kim khâu có dáng vẻ kì quái như vậy đây là lần đầu hai người họ nhìn thấy.

"Đau cố gắng mà chịu." Nàng nhắc nhở sau đó bắt tay vào công việc "May vá da người" một mũi kim cắm vào da thịt hắn hơi giật mình, hắn giật mình không phải vì đau mà do tay nàng chạm vào da thịt của hắn.

Nàng lau mồ hôi khi đã khâu xong, người bị khâu vẫn thảm nhiên như không còn nàng mồ hôi chảy ướt cả trán. Nàng lại nghĩ cổ nhân quả nhiên có sức chịu đau hơn người nàng lại nhớ tới bộ phim Tam Quốc Diễn Nghĩa do Quốc gia Trung Quốc sản xuất, nhân vật Quan Vũ để cho thần y Hoa Đà lóc thịt cạo xương mà không cần gây mê, vẫn thảm nhiên đánh cờ. Ở hiện đại các chàng trai có nghĩa khí như vậy tuyệt chủng từ lâu rồi, chỉ khâu vết thương nhỏ đã kêu la ầm ĩ, liệt kê hết tổ tiên dòng họ lôi ra để chửi.

"Xong rồi, nghỉ ngơi đi." Nàng rửa tay qua chậu nước, cầm lấy khăn lau.

"Cô nương y thuật quả cao siêu, ta lần đầu nhìn thấy thủ pháp của cô nương rất kỳ diệu." Vương Kính chắp tay tỏ ra cung kính.

"Khoan nịnh hót đi, nghĩ cách mà đưa hắn đến nơi an toàn điều trị, hắn ở lại đây sẽ không tiện hơn nữa bên ngoài vẫn truy lùng gắt gao, bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm."

"Ta tìm gặp cô nương cũng chính là điều này, đa tạ cô nương đã tương trợ."

Nàng liếc mắt hiểu ý kéo lấy áo khoác đi ra bên ngoài nhưng hắn vội lên tiếng.

"Ngươi đứng lại đó."

"Ta... Đứng lại?" Nàng quay đầu lại tự chỉ vào mũi mình hỏi.

"Phải."

"Ta ra ngoài cho hai người các ngươi tâm sự không tốt hơn sao?"

"Ta bảo ngươi ở lại." Giọng hắn không vui, chẳng biết vì sao không vui.

"Ôi "giai" lại còn ra lệnh cho ta nữa cơ à, nói cho biết nhé ta rất ghét kẻ nào ra lệnh cho ta đấy. Ta thích thì ta ở, ta muốn thì ta đi, đây là chân của ta không phải là mượn chân của ngươi để đi, ngươi quản được ta. Hư..." Nàng hư một tiếng rồi xoay người rời đi, sau đó lại đi giật lùi lại mấy bước xoay người lại: "Mạng của ngươi là do ta cứu vì thế ngươi là người của ta, ta mới là người ra lệnh cho ngươi đấy đã biết chưa? Hư..." Một cái hư, phẩy mạnh tay bước ra ngoài.

"Ngươi... Nha đầu chết tiệt." Hắn bực mình bất mãn "Nàng ta nghĩ cứu ta một mạng ta liền trở thành người của nàng ta chắc."

Hắn năm xưa được tứ vương gia cứu một mạng, để báo đáp ân tình hắn nguyện bán mạng 20 năm phục vụ, cũng phải tùy từng người hắn mới bán mạng phục vụ còn nàng...

Vương Kính nhìn hắn, lắc đầu khi bị nàng chọc cho tức, lấy từ trong ngực ra cuộn vải đưa cho hắn.

"Sư huynh ngươi đeo vào có thể rời khỏi đây, sẽ không ai kiểm tra huynh đâu."

Hắn đón nhận từ tay Vương Kính.

"Còn nữa, vương gia căn dặn huynh nên quay trở về Tịnh Thủy trị thương, khi cần vương gia sẽ liên lạc với huynh sau, đệ sẽ thay huynh một thời gian."

"Tịnh Thủy?" Hắn nhíu mày, đúng rồi là nơi hắn lần đầu tiên gặp nàng, cũng tốt hắn thề sẽ chỉnh đốn lại nàng, hắn ghét thái độ vênh váo của nàng khi nhìn hắn. Khóe môi hắn hơi lên.

"Sư huynh." Vương Kính hơi ngạc nghiên với thái độ kỳ quặc của hắn, chắc do hắn bị thương nên đầu óc có chút vất đề.

"Sư huynh?"

"...'

"Sư huynh."

"Hả... Ờ... Được ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của vương gia, đệ cải trang thành ta cũng nên cẩn thận."

"Sư huynh vừa rồi đệ thấy huynh cười phải chăng huynh đã có ý chung thân ở Tịnh Thủy?"

"Bậy nào." Hắn liếc cặp mắt lạnh lùng vốn có nhìn Vương Kính.

"Sư huynh, theo đệ thấy cô nương vừa rồi cũng được lắm hay là huynh..." Vương Kính bỏ lửng lời nói liếc mắt nhìn hắn để quan sát.

"Đệ nói cái gì vậy, còn không mau đi chuẩn bị để ta rời đi khỏi đây." Hắn ném chiếc gối vào người Vương Kính.

Vương Kính bắt lấy, đặt xuống giường, đang tính xoay ra ngoài lại thấy nàng quay trở vào trên tay là một ít đồ của dùng của nữ nhân.

"Cô nương đã quay trở lại rồi sao?" Vương Kính hỏi.

"Không lẽ bắt ta hít bụi ngoài đường." Nàng thu vén ít đồ đạc bỏ vào trong tay nải.

"Cô nương tính đi đâu?"

"Tất nhiên là về Tịnh Thủy, nếu ta không về tỷ tỷ của ta lo lắng mà chết, cáo từ." Nàng chắp tay.

"Cô nương." Vương Kính lên trước chặn lại. "Vừa hay ta cũng có việc tới đó, chẳng hay..."

"Ý của ngươi là muốn ta đi cùng chứ gì?" Nàng chặn họng Vương Kính

"Ý của ta đúng là như vậy, không biết ý của cô nương thế nào?"

"Cũng tốt thôi, có người cùng đi nói chuyện cho vui còn hơn là tự kỷ, nè không phải là hắn cũng cùng đi nữa chứ?" Nàng chỉ vào sau tấm màn che.

"Thật không dám dấu người tới đó không phải là ta mà là sư huynh của ta, ta sợ trên đường đi không có người chiếu cố đến nên mới mạo muội mời cô nương cùng đi."

"Ò... Ò... ngươi coi ta là bảo mẫu của hắn chắc, cũng tốt bổn cô nương sẽ làm tròn bổn phận nhưng ta sẽ không chăm sóc không công đâu nhé, có tiền cả đấy."

"Việc này cô nương khỏi bận tâm..." Vương Kính ghé gần kề tai nàng nói nhỏ "Nếu nói về tiền bạc, sư huynh là người giàu có nhất vì vậy cô nương sẽ không bị thiệt".

"Woa... Thật sao? Được, thành giao." Nàng cười hề hề nghĩ thầm cây thẻ ATM của mình đây rồi.

"Trước mắt, nghĩ cách thoát ra khỏi thành." Vương Kính đau đầu về vấn đề này, tuy rằng đi găng tay vào sẽ không bị kiểm tra nhưng thương thế của hắn nếu di chuyển sẽ dẫn đến sự chú ý của mọi người.

"Có cách rồi." Đôi mắt nàng sáng rực.

"Cách gì mau nói đi." Vương Kính thúc giục

"Vừa nãy ta ra ngoài tình cờ nghe được tiểu nhị phục vụ phòng nói, căn phòng 203 mấy ngày nay không thấy khách nhân xuống lầu dùng bữa, gọi cửa thì thấy khóa bên trong nhưng mà đêm qua ta thấy có người từ trong phòng đó từ cửa sổ leo ra rất giống với kẻ ăn quỵt mà không trả tiền. Tới trọ không có tiền mà đòi ở phòng hạng sang. Ngươi tới dò thử xem sao."

"Ta không đi, việc này có liên quan gì tới việc đưa sư huynh của ta rời khỏi đây."

"Đệ cứ nghe lời nàng ta tới đó một chuyến xem thử." Từ bên trong giọng của hắn truyền ra.

"Đi mau, nhớ đừng để ai phát hiện ra nhé!" Nàng đẩy Vương Kính đi ra ngoài.

Mặc dù không muốn làm chuyện không đứng đắn nhưng vì sư huynh Vương Kính đành phải đi.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.