Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỗng nhiên trở nên giàu

Tiểu thuyết gốc · 3781 chữ

Ăn nhờ ở đậu nhà người ta mãi cũng không hay, nàng muốn phụ giúp làm việc gì đó cho chủ nhà, vì thế hôm nay nàng dậy thật sớm để phụ Dương Liễu. Việc mà nàng có thể giúp không mấy khó khăn ví dụ như; xay bột để làm bánh, lần đầu dùng cối đá để xay bột đối với nàng mà nói rất chi là vất vả, đẩy mãi cối đá nặng như núi thái sơn mới xoay được nửa vòng, còn Dương Liễu làm nhẹ nhàng như đang múa.

Hai người cùng nhau xay bột vẫn nhanh hơn một người, xong đâu đó lại đem bột bỏ vào một túi nải buộc thật chặt treo lên sào để cho ráo nước. Khi bột đã khô lại bắt đầu nhào nặn thành cục to bằng nắm đấm sau đó thả vào nồi nước đun sôi, đợi cho bột chín tái vớt ra bỏ xuống chậu nước lạnh. Tiếp đó lại đem bột vào cối giã cho tới khi bột mịn không còn thấy dính,  lần nữa lại thả vào nồi nước sôi, rồi vớt ra đem lên khuôn cán ép thành sợi. Sợi mì được ép ra trực tiếp rơi xuống chậu nước lạnh.

Vớt mì để lên sàng cho dóc nước, công việc tưởng như đơn giản nhưng rất công phu cầu kỳ, nhiều công đoạn rất tốn thời gian mới cho ra sợi mì. Công việc này nàng chưa từng làm qua nên có chút mỏi mệt đặc biệt là bàn tay khi giã bột đau rát nổi mụn nước. Ở hiện đại người ta làm bằng máy móc chỉ vài phút là xong, muốn ăn chỉ cần chạy ra ngoài quán đánh chén no nên rồi đứng dậy ra về.

Khi xong việc nàng ngồi xuống ghế lau mồ hôi, nhìn lại trời cũng đã sáng. Dương Liễu bắt đầu bận rộn với công việc bán hàng, nàng tất nhiên là phụ giúp việc bưng bê dọn dẹp, việc khác thì không nói nhưng việc bưng bê thì nàng rất thành thạo.

Quán tuy nhỏ nhưng khách ra vào khá là đông, bởi tay nghề của Dương Liễu nấu ăn rất ngon lại vừa miệng. Không có chỗ ngồi khách còn phải đứng đợi.

Một ngày, hai ngày dậy sớm phụ giúp và dần dần nàng cũng đã quen với công việc, ngoài ra nàng còn đề xuất thêm việc tráng bánh để làm phở khô, phở khô ít công đoạn mà không tốn thời gian như làm mỳ. Nàng hí hửng làm đồ nghề để tráng phở, làm bánh cuốn sáng. Chuẩn bị xong nàng dạy cho Dương Liễu cách tráng bánh ở hiện đại, bánh cuốn nhân thịt có đầy đủ gia vị như là; một chút mục nhĩ hay còn gọi là nấm tai khỉ, ít hành...

Mùi thơm khiến Dương Liễu thèm nhỏ nước miếng, cuối cùng cũng cho ra lò một chiếc bánh, nàng đặt lên đĩa một cái bánh cuốn.

"Tỷ nếm thử."

Dương Liễu tròn mắt khi đưa vào miệng ăn, liên tục gật đầu. Đây là món ăn ngon nhất mà Dương Liễu được ăn. Dương Liễu ăn một lúc gần mười cái mới thỏa mãn cái bụng.

"Muội muội thật giỏi nha, lần đầu tiên ta được ăn một bữa ngon như vậy."

"Tỷ à, theo muội thấy trước mắt quán rất có nhiều người tới ăn chi bằng mở rộng ra."

"Ta cũng có suy nghĩ giống muội, trước mắt không đủ ngân lượng cho nên ta tính để sau."

"Tỷ làm đi, muội ra ngoài một chút." Nàng cởi tạp dề dúi vào tay Dương Liễu rồi chạy đi.

Trước hôm nàng trở về quá khứ nàng có đi dựa tiệc cưới, lúc trở về quên tháo trang sức ra cứ để nguyên như vậy leo lên giường ngủ. Sáng ra ông gọi dậy đi hái thuốc nàng chỉ kịp thay quần áo, tóm lấy quả táo rồi đi luôn chứ không kịp nhìn lại trang sức còn đeo trên người, không ngờ vào lúc này lại có ích.

Nàng xoay nhẹ chiếc nhẫn trong tay, chiếc nhẫn có kiểu dáng hình con rồng rất tinh xảo, nàng sinh năm con rồng nên được cha tặng cho nhân dịp thi đỗ tốt nghiệp đại học, chiếc nhẫn là kỷ vật duy nhất của cha nên nàng không thể bán.

Nàng đi tới hiệu cầm đồ, ông chủ cửa tiệm là một người hiền lành rất giữ chữ tín.

Lần đầu tiên ông chủ cửa tiệm nhìn thấy món đồ trang sức tinh tế, tỉ mỉ hoàn hảo vô cùng.

"Ông chủ." Một giọng nói từ bên ngoài đi vào.

"Quan khách mời vào." Ông chủ thấy khách tới niềm nở chào đón.

Từ ngoài cửa một thiếu niên thân vận lam y đi tới, trên tay cầm chiếc phiến màu trắng, chỉ cần liếc qua cũng biết đó là tơ lụa thượng hạng,  thân quạt làm bằng ngọc, trên quạt có vẽ hoa mẫu đơn.

Thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, một thân khí phách kiêu ngạo, phong thái thoát tục. Một đầu tóc đen mượt như suối được búi gọn trên đỉnh đầu, trên tóc được cài cây châm màu ngọc bích, vài lọn tóc phía sau được buông thả tự do. Mày rậm, đen nhánh thẳng tắp, sống mũi nhỏ thanh cao môi hình trái tim, đôi mắt hoa đào khẽ liếc nhìn nàng. Nàng xì một tiếng quay đi, "oắt con đừng chưng diện bộ mặt điển trai chị đây đã nhìn ngấy cả rồi.". Mỹ nam nàng nhìn thấy rất nhiều nên đã thành quen mắt, thiếu niên này cũng rất mỹ miều nhưng cái gì thấy nhiều lần rồi cũng trở nên quen mắt nhàn chán.

Thấy câu dẫn không thành, thiếu niên bèn xoay sang phía ông chủ, kênh kiệu lên tiếng.

"Đem tất cả những thứ đồ quý giá ra đây cho bổn công tử, nếu ưng ý bổn công tử sẽ mua."

"Được được..." Ông chủ lập tức phân phó gia nô đem những món đồ bảo vật trân quý lên.

Nàng nhìn thấy không khỏi thầm than và mon men tới gần hỏi.

"Ông chủ, mấy ngày nay trong trấn có gì đó không bình thường, ta thấy rất nhiều kẻ tới các hiệu cầm đồ tìm đồ tốt, rốt cuộc bọn họ tìm gì vậy?" Nàng ghé sát tai lão ta hỏi.

"Sắp tới là ngày sinh thần của hoàng thái hậu vì vậy các vương tôn công tử, thân vương trong hoàng tộc đều cho người đi tìm những thứ độc đáo mới lạ đem dâng lên cho hoàng thái hậu."

"Hóa ra là vậy, hèn chi mấy ngày nay đều ồn ào." Nàng gật gù.

"Cô nương, lão có ý này."

"Ông cứ nói đi." Nàng gõ tay theo nhịp xuống bàn.

"Theo như lão thấy, hai món trang sức của cô nương thực sự là một bảo vật quý hiếm nhất, trên đời này lão khẳng định trang sức của cô nương đứng thứ hai, không có trang sức nào dám vượt lên đứng thứ nhất. Chi bằng bán cho họ sẽ được giá rất cao."

"Thật vậy sao?" Mắt nàng bỗng sáng như sao.

"Cô nương hẳn không biết, vị khách này có thân phận rất tôn quý nếu lão đoán không lầm hắn là thập vương gia Nam Khánh Vương rất được hoàng thượng sủng ái." Ông chủ cửa hiệu thì thầm to nhỏ bên tai nàng.

"Ra vậy."

"Nếu cô nương đồng ý, lão sẽ giúp."

"Được, vậy làm phiền ông rồi."

"Cô nương sao lại nói vậy, lần trước nhờ cô nương mà bệnh đau lưng của lão mới khỏi, lão còn chưa có dịp đền đáp."

Lão phẩy tay, tươi cười. Bên ngoài xuất hiện một người bước vào, khi hắn xuất hiện không khí trở nên trầm lắng xuống.

Hắn, một thân màu đen, xung quanh phản phất luồng gió lạnh. Chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt khiến hắn trở nên lạnh lẽo, tàn khốc hơn. Đôi mắt sắc bén quét một vòng quanh cửa tiệm.

Mọi người trong cửa tiệm bị cái nhìn lạnh lùng của hắn nên nhanh chóng rời đi, cửa tiệm đang đông khách bỗng nhiên không còn một bóng người, trong tiệm lúc này chỉ còn có bốn người. Nàng, ông chủ của cửa hiệu, thiếu niên lam y cùng tùy tùng của y và một thân đen tuyền đeo mặt nạ đứng bên ngoài cửa.

Ông chủ cửa tiệm nhìn thấy người đeo mặt nạ sắc mặt liền trở nên nhợt nhạt, miệng cười không còn nổi. Lão run rẩy bước ra khỏi quầy đích thân tới tận nơi để săn đón.

"Quan khách... Mời... Mời..."

Hắn không nói gì, quét mắt nhìn một vòng sau đó mới đi vào. Ông chủ cửa tiệm lặng lẽ lau mồ hôi rơi  rịn trên trán.

"Quan khách cần gì xin cứ nói với lão phu."

"Không ngờ lại gặp ngươi ở đây." Thiếu niên phẩy quạt trên tay kêu "phạch" rồi xoay người lại đứng đối diện nam tử y phục màu đen. Dường như vị thiếu niên không sợ hãi mà còn tỏ ra khinh thường.

Qua thái độ nàng hiểu được hẳn hai người họ nhận thức nhau, một người khí thế thoát tục bất phàm như thần tiên. Một người thanh cao khí lạnh, ngạo nghễ và tàn khốc. Một thiên thần và một ác quỷ đứng cạnh nhau thực sự rất đối lập.

Nàng đánh giá khi nhìn vào nửa khuôn mặt không bị mặt nạ che khuất của nam tử y phục màu đen, rất tuấn mỹ. Lông mày hơi sếch, mắt phượng sắc bén, cánh môi hình cung sắc hồng dịu nhạt, một đôi môi thật gợi cảm. Chiếc cằm nhọn như được mài dũa tinh tế khéo léo và tỉ mỉ, nếu bỏ mặt nạ chắc chắn hắn còn đẹp hơn vị thiếu niên đang đứng ở đây.

Khi thiếu niên xuất hiện, mọi người còn chỉ trỏ bàn tán một vài thiếu nữ nhìn thấy còn e thẹn mặt đỏ tưng bừng. Nhưng khi hắn xuất hiện, khiến bầu không khí ảm đạm mọi người đều chạy hết, đó là vì sao? Nàng kéo tay ông chủ cửa hiệu hỏi nhỏ.

"Ông chủ, người mặc y phục màu đen là thế nào, vì sao lúc nãy ông lại đích thân đi ra cửa đón tiếp, còn tên đó thì không?"

Nàng chỉ chỉ vào thiếu niên, ông chủ tiệm liếc nhìn sau đó mới giải thích.

"Nam Khánh Vương cải trang thành dân thường nhưng nghe đồn hắn có dung mạo như tiên nhân, khí phách xuất thần. Mỗi khi đi đâu đều mang theo chiếc phiến ngọc, khắp Đông Quốc không có ai dùng phiến ngọc họa mẫu đơn như y, vừa rồi lão liếc thấy trên thân quạt có đề một chữ Khánh lão liền khẳng định y chính Nam Khánh Vương."

"À, cái tên này thích dấu thân phận nhưng còn cố tình khoe ra, còn tên áo đen?" Nàng gãi cằm nhìn hắc y nhân.

"Hắn là Vực Phong."

"Ồ, là Vực Phong có nghĩa là vực gió nhưng ta thấy hắn nên đặt là vực đen hợp hơn, từ đầu đến chân hắn đều một màu đen."

"Cô nương, nói nhỏ thôi." Lão toát mồ hôi hạt nhắc nhở.

Hắc y hơi nhíu mày vì lời nói vừa rồi của nàng, hắn thoáng liếc sau đó liền rời mắt đi nhanh chóng.

"Dường như ai cũng sợ hắn thì phải?" Nàng vẫn nói chuyện mà không hề sợ chết nhưng âm lượng đã giảm nhỏ đi một chút.

"Hắn là thuộc hạ thân cận bên cạnh tứ vương gia, bởi khắp Quốc không ai đeo mặt nạ vì vậy rất dễ nhận ra là hắn, đối với người này cô nương nên tránh càng xa càng tốt, kẻo có ngày không hiểu vì sao lại mất mạng."

"À." Nàng gật đầu, người như vậy nàng nên tránh xa càng tốt.

"Hắn, à vương gia nhà hắn có nhiều tiền hơn hay tên thiếu niên kia?"

"Nếu nói về sự giàu có thì Nam Khánh Vương không bằng tứ vương gia."

"Ông chủ, đưa ta xem sợi dây trên tay." Thiếu niên cất tiếng.

Nàng liền giật lấy trên tay ông chủ cửa tiệm vì không muốn cho y xem vì đã tìm được đối tượng để thỏa thuận việc làm ăn.

"Ngươi..." Thiếu niên kia tức giận.

"Đây là đồ của ta." Nàng vênh mặt đáp.

"Của ngươi?" Thiếu niên nhìn nàng một lượt, trên môi nở nụ cười khinh miệt. "Của ngươi, bằng ngươi mà có những thứ đó."

Một kẻ thường dân áo vải như nàng làm sao có món đồ trang sức quý giá, hơn nữa lại được đúc từ vàng ròng.

"Trang sức đúng là của vị cô nương này. Cô nương ấy đang có ý định đem bán đi, nếu công tử yêu thích có thể bàn bạc giá cả với cô nương."

"Xem ra là ngươi đi trộm." Y vẫn chưa chịu tin đó là trang sức của nàng.

"Oắt con, ăn nói cho tử tế kẻo bà đây đập cho gẫy răng." Nàng vén tay áo  lên cao như thể muốn đánh nhau, trên cổ tay trắng nõn đeo chiếc lắc vàng trắng kiểu dáng hoa mai đính đá rất đẹp, họa tiết trên cánh hoa còn tinh sảo hơn gấp trăm gấp nghìn lần sợi dây chuyền.

Thiếu niên mắt sáng rực nắm lấy cổ tay nàng trầm trồ khen ngợi.

"Oa... Chiếc vòng này rất đẹp, tinh tế tỉ mỉ rất hiếm. Ngươi có bán không?"

Nàng giật tay lại: "Nếu ta bán cũng không bán cho ngươi."

"Ta có ngân lượng, ngươi đang cần ngân lượng không phải sao? Bao nhiêu ta mua."

"Ta không bán cho ngươi, ngươi nói ta ăn trộm vì vậy vật ăn trộm này không thể bán cho người đàng hoàng tử tế như ngươi rồi, ta sẽ bán cho kẻ nhìn giống một tên trộm hơn."

Nàng xoay sang nam tử áo đen nhìn hắn. Hắn nhíu mày, ý nàng nói hắn giống như một tên trộm sao, đang tính vung một chưởng đánh chết nàng nhưng nàng đã vội xòe tay ra trước mặt hắn một đôi hoa tai màu vàng, một bên là chữ phúc còn một bên là chữ thọ.

"Mua không? Cơ hội chỉ có một lần không có lần thứ hai." Nàng hỏi.

Nhìn thấy đôi hoa tai đặc biệt, cơn thịnh nộ trong lòng hắn tạm thời lắng xuống.

"Bao nhiêu?" Giọng hắn cũng cực lạnh đi.

"Ngươi cảm thấy giá trị của đôi bông tai này bao nhiêu thì trả cho ta bằng đấy, về khoản này ta tin tưởng ngươi sẽ không ăn quỵt của ta."

Thực ra đôi bông tai lúc nàng mua mới có sáu triệu, hơn hai chỉ vàng nhưng giá cả ở đây nàng không biết đôi bông này có trị giá bao nhiêu nên đành đánh bừa.

"Một vạn lượng hoàn kim." Giọng hắn không lớn cũng không nhỏ.

Nàng vẫn bày ra bộ mặt thảm nhiên còn ba người kia nét mặt rất khó coi, ông chủ cửa hiệu suýt nữa ngã dập mặt khi nghe tới con số một vạn lượng hoàn kim.

"Ngươi... Ngươi... Dám cướp của ta, là ta hỏi mua trước." Thiếu niên mặt mày tức giận nhìn rất khôi hài.

"Nếu chưa hài lòng ta sẽ trả thêm cho ngươi." Nam tử lạnh lẽo cất tiếng như sợ nàng không bán, Vương gia từng dặn hắn phải tìm kiếm được món đồ quý giá nhất đem dâng tặng cho hoàng thái hậu, trong số các thân vương hoàng tộc, tứ vương gia được lòng thái hậu nhất. Món quà có hai chữ phúc thọ rất có ý nghĩa lại thích hợp để làm quà mừng thọ cho thái hậu, bằng bất cứ giá nào hắn phải có được.

"Khoan để ta tính đã." Nàng dơ tay cản lại, lẩm nhẩm trong miệng, xem nào một lượng hoàn kim vị chi là mười chỉ vàng, có tới tận một vạn lượng...

"A... A... Ta giàu to rồi." Nàng đột nhiên hét lên vui mừng, không ngờ vận số chó ngáp phải ruồi, từ nghèo khó đột nhiên phất lên thành giàu có, một đôi bông tai mới có hai chỉ vàng lại đổi được một vạn lượng, một vạn lượng đấy nàng trở thành tỷ phú rồi. Sớm biết có ngày này liền mua thêm vài thứ bắt mắt mẫu mã đẹp đem đi.

Vui mừng quá độ nàng ôm lấy hắn một cái vỗ vỗ vào sau lưng hắn.

Bị ôm đột ngột cơ thể hắn cứng như đá, rất giống bị người điểm huyệt, may mắn nàng còn buông ra nhanh, nếu không hắn sẽ đột quỵ tại đây.

Nàng lại ôm lấy Nam Khánh Vương, y cũng ngốc thành tượng như hắc y nhân.

Nàng lại ôm cổ ông chủ cửa tiệm. Ông chủ tiệm ho khan vì nàng ôm quá chặt gần như muốn lấy cái mạng già này.

Cuối cùng nàng cũng kìm hãm được sự vui mừng quay sang phía hắn.

"Ta đồng ý với giá ngươi vừa đưa ra." Không đồng ý thì thực sự rất ngu.

"Ta cũng muốn có, bao nhiêu." Nam Khánh Vương không chịu ăn thua thiệt liền giật lấy sợi dây chuyền trên tay nàng, nàng giật lại.

"Không bán, ta chỉ bán cho kẻ giống tên trộm như ta thôi."

"Ngươi..."

"Muốn cướp sao? Nè cướp đi." Nàng ưỡn ngực.

Thiếu niên tức giận không làm gì được. Đành phẩy mạnh vạt áo xoay người ra chỗ khác. Bảo y cướp lại trên tay hắc y, y không có khả năng đành ngậm một bụng tức nhìn chằm chằm vào nàng.

"Theo ta." Hắc y xoay người rời đi.

Trước khi đi nàng làm mặt quỷ với Nam Khánh Vương rồi nhanh chóng chạy theo hắc y. Bước chân nàng ngắn nên cứ lẽo đẽo chạy theo sau hắn, cuối cùng đuổi kịp nàng kéo tay áo hắn lại.

"Bước chậm chậm chút, theo sau ngươi ta mệt muốn chết luôn." Nàng thở hổn hển nói không muốn ra hơi.

Hắn nhìn bàn tay nàng túm lấy ống tay áo, trên ngón trỏ có đeo chiếc nhẫn hình con rồng rất tinh xảo đẹp mắt, không nghĩ một nữ nhân ăn mặc bình thường như nàng lại có nhiều món đồ trang sức quý hiếm. Nếu kẻ xấu biết được mạng nhỏ của nàng khó mà bảo toàn. Xem ra thân phận của nàng rất thần bí.

"Thỉnh tự trọng." Hắn lạnh lẽo nhắc nhở, trong quan niệm nếu nữ nhân níu kéo nam nhân giữa đường sẽ được coi là lẳng lơ, hành động này chỉ dành cho các cô nương ở lầu xanh.

"Hở... À... À xin lỗi." Mới đầu không hiểu hắn nói nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hắn rơi trên cổ tay nàng mới hiểu.

Đi đến một con ngõ vắng hắn xoay người lại, nàng không chú ý liền đâm vào hắn. Cơ ngực rắn chắc khiến mũi nàng đau đớn.

"Dừng lại cũng phải nói chứ?" Nàng oán trách, xoa xoa cái mũi của mình.

"Theo ta, không sợ bị giết sao?" Hắn nói không có độ ấm.

"Giết, ngươi nói giết ta. Vì sao phải giết ta, giết ta để cướp đồ ta thấy ngươi không phải là loại người đó. Ta tin tưởng ngươi nên mới đi theo ngươi."

"Tất cả thấy ta đều bỏ chạy."

"À là bởi vì họ coi ngươi là quỷ còn ta thì không, ngươi là con người ta cũng là con người vì sao ta phải sợ ngươi chứ?" Nàng vênh váo đáp trả.

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, đôi mắt nàng cho hay lời nàng nói ra là chân thành không có điểm giả dối. Chuyện nàng nói với ông chủ ở cửa tiệm hắn đều nghe rõ mồn một.

"Theo ta." Hắn tiếp tục hướng đi về phía trước rồi dừng lại ở trước xe ngựa xa hoa. Với người khác hắn lạnh lùng cao ngạo nhưng đối với người trong xe ngựa lại tỏ ra tôn quý. Hắn nói gì đó với người bên trong xe, lúc sau quay lại chỗ nàng.

"Đưa bảo vật cho ta."

Nàng đưa cho hắn đôi bông tai, hắn quay lại cung kính dâng lên, một bàn tay trắng như ngọc từ bên trong duỗi ra cầm lấy đôi bông tai. Chiếc xe ngựa rời đi, hắn quay lại chỗ nàng.

"Hiện tại ta không đem theo nhiều ngân lượng bên người, tạm giao trước cho ngươi ba trăm ngân lượng." Hắn đưa cho nàng một xấp ngân phiếu, sau đó giật lấy ngọc bội đeo bên hông đưa cho nàng.

"Đây là ngọc bội của ta, cần ngân lượng ngươi hãy tới kinh thành tìm gặp ta hoặc cho người đưa tin tới Lâm Nguyệt Các ta sẽ sai người mang tới cho ngươi, ta khuyên ngươi một câu nếu không muốn mất mạng tốt nhất đừng đem những thứ quý giá bên người."

Dứt lời hắn như cơn gió biến mất tại chỗ, chỉ để lại mùi đàn hương nhàn nhạt thoang thoảng trong gió.

Nàng ngẩng đầu nhìn theo sau đó lại tự lẩm bẩm một mình, còn chưa kịp xoay người rời đi bóng đen đột nhiên lại xuất hiện trước mắt khiến nàng giật mình.

"Theo ta." Hắn rời đi nhưng nghĩ như thế nào liền quay lại.

"Lần sau nếu có xuất hiện, mà tốt hơn đừng có xuất hiện trước mặt ta nếu không ta bị ngươi hù dọa cho chết." Nàng vỗ ngực để trấn an cơn giật thót tim vừa rồi.

Hắn dẫn nàng tới tiền trang, nàng ngẩng đầu nhìn chữ Nguyệt Tiền Trang, vừa bước vào ông chủ của Nguyệt Tiền Trang đang kê khai sổ sách liền bỏ công việc đích thân ra đón tiếp hắn. Hắn lạnh nhạt gật đầu, nói gì đó với ông chủ sau đó rời đi không thèm nói với nàng một lời.

"Tiểu thư, mời mời qua bên này."

Đích thân ông chủ tiếp đón nàng, căn dặn người làm vài câu lo liệu giấy tờ cho nàng. Thân phận đãi ngộ đặc biệt, rất nhiều người nhìn vào thật dễ chịu, xem ra nàng phải tạ ơn hắn một chút.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.