Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rơi xuống hố trở về cổ đại

Tiểu thuyết gốc · 3973 chữ

"Tử Đàn."

"Dạ! Cháu đến đây, đến đây."

Nàng khoác chiếc gùi sau lưng tung tăng chạy ra cổng, trên tay cầm quả táo vừa chạy vừa ăn. Ông Lương lắc đầu nhìn đứa cháu gái lớn rồi mà tính tình vẫn như đứa trẻ mới lên ba.

Dòng họ Lam tính tới đời ông là đời thứ một 105 nối dõi cơ nghiệp của tổ tiên. Ông theo nghề gia truyền bốc thuốc chữa bệnh, ông Lương là một thầy lang y giỏi có tiếng được nhiều người biết tới. Gần cuối đời điều mà ông lo lắng nhất chính là không có người nối dõi cơ nghiệp của tổ tiên để lại. Con trai con gái của ông, người thì trở thành nhà giáo người thì trở thành thương nhân. Có năm đứa cháu mỗi đứa đều lựa chọn con đường đi riêng, chúng nó không ai có hứng thú với nghề bốc thuốc.

Cũng may cho ông khi có đứa cháu ngoại có hứng thú với nghề của ông, tuy rằng ông vẫn muốn truyền lại cho con cháu bên nhà nội có như vậy dòng họ Lam mới có người kế nghiệp nhưng ông rất thất vọng vì không có đứa cháu nào có hứng thú, chúng nó bảo học làm gì cho đau đầu mệt xác khi phải cố nhớ từng cây thuốc, đại khái vài cây còn nhớ được nhưng đằng này hàng vạn hàng tỷ cây nên không thể nhớ.

Tử Đàn là cháu ngoại có người theo học còn hơn là không có vì vậy mà ông hết lòng chỉ bảo cho nàng, được cái đứa cháu này rất thông minh chỉ một lần liền hiểu, dạy một lần liền nhớ.

Nàng theo ông đi hái thuốc từ hồi nàng được năm tuổi, mỗi lần ông đeo gùi đi rừng nàng lẽo đẽo theo sau, ông thường bế nàng đi theo vào rừng hái thuốc, và ông cũng tỉ mỉ giải thích cho nàng từng loại cây thuốc, nếu tính ra cho tới nay nàng đi theo ông đã tròn 19 năm, giờ đây nàng đã thành thạo có thể bốc thuốc, chuẩn bệnh cứu người một cách thành thạo.

Năm nay nàng được 24 tuổi hiện đang là giáo viên dạy nhạc ở trường tiểu học gần nhà.

Cha nàng làm nghề chưng cất rượu, đây cũng là một nghề gia truyền của dòng họ Nguyệt có tiếng gần xa, nhờ quan hệ rộng rãi cha đã xin cho nàng một công việc ổn định ở thành phố thu nhập hàng tháng rất cao nhưng nàng không thích. Cho dù ở đâu cũng không bằng ở nhà, các anh chị hai bên nội ngoại đều bám trụ ở thành phố còn nàng chỉ thích sống yên bình ở quê, được gần gũi với người thân.

Sáng lên lớp chiều về giúp cha cất rượu hoặc cùng ông đi hái thuốc. Thỉnh thoảng nàng bắt tay vào nghiên cứu thử nghiệm và cho ra một loại men ủ rượu. Loại men được chiết xuất từ lá cây cùng nhiều loại thảo dược khác hòa trộn vào nhau tạo nên một mùi hương thơm đặc biệt khó phai. Khi đã uống vào sẽ không thể quên hương vị của nó vì vậy nàng đã đặt tên cho loại rượu đó "Cố Hương".

Hương thơm từ Cố Hương rất dễ chịu khi uống không gây đau đầu khó chịu, ngoài ra Cố Hương còn có tác dụng trị bệnh như là: ứa đọng máu, tắc nghẹn kinh mạnh... nhưng cái gì cũng vậy lạm dụng nhiều quá sẽ không có lợi cho sức khỏe.

Trong thời gian này đang là nghỉ hè nàng có nhiều thời gian hơn để đi cùng ông tới những bản làng xa xôi để tìm kiếm thuốc, lần này sẽ cần một lượng thuốc rất lớn vì sắp tới ông sẽ khám chữa và bốc thuốc miễn phí cho người bệnh.

Hai ông cháu ngồi xe máy mất hơn hai tiếng thì tới nơi, ngọn núi nơi hai ông cháu đến là ngọn núi Phong Nguyệt. Mặt trời nhô lên cao hai ông cháu đã leo lên được một đoạn lưng chừng dốc, dọc theo lối đường mòn dưới chân đi lởm chởm những tảng đá vôi, dây leo chằng chịt. Con đường mòn được người dân hay đi lại cũng không đến nỗi rậm rạp khó đi, một vài chỗ bị mài mòn nhẵn nhụi do người đi đường dừng chân lại để nghỉ ngơi.

Nàng quen với việc leo trèo nên không thấy mỏi mệt, còn ông do tuổi già sức yếu nên cảm thấy mỏi mệt không còn sung sức như thời tráng kiện. Hai ông cháu ngồi nghỉ một lúc rồi tiếp tục đi.

Dọc hai bên đường những quả sim chín mọng mọc ven đường, đôi mắt nàng rực sáng.

"Sim." Nàng nhào vào bụi sim hái ăn.

"Con bé này chỉ chết vì ăn thôi, ông đi trước cháu ăn cho sướng miệng rồi lên sau." Ông Lương lắc đầu tiếp tục hướng lên phía trên.

Nàng vừa ăn vừa gật đầu, một cây rồi lại hai cây... nàng mon men đi hái sim luồn qua những bụi cút mây, cỏ bông lau tại đây nàng bắt gặp rất nhiều sim chín. Nàng hái được rất nhiều, khi đã ăn no, ăn đủ nàng mới rút điện thoại gọi cho ông.

Dọc đường đi nàng bắt gặp nhiều loại cây thuốc, khi bước qua một bụi cỏ mây rậm rạp bỗng...

Vù vù...

Một đàn ong từ trong bụi mây bay ra.

"Á... ong..." Nàng co chân bỏ chạy nhưng vẫn bị ong châm vào mông, tưởng rằng đàn ong buông tha nhưng chúng vẫn kéo bè kéo cánh một đàn đuổi theo. Nàng chạy bám sống bám chết, bụi cỏ rậm rạp cứ thế mà phi qua cho tới khi nàng nhảy vào bụi cỏ liền rơi xuống hố. Trên núi Phong Nguyệt nàng quên béng mất còn có rất nhiều địa đạo nếu đi không cẩn thận sẽ bị rơi xuống hố, trước đây trên núi Phong Nguyệt là nơi giam giữ lưu đày của tù nhân thời cổ đại. Trải qua không biết bao nhiêu thời kỳ của các vương triều Phong Nguyệt trở thành mồ chôn thây của những người vô tội.

A a a...

Nàng bị rơi xuống hố qua bao nhiêu lâu mà vẫn chưa tới đáy, xung quanh tối đen như mực nàng không thể nhìn thấy, tốc độ rơi xuống ngày càng mau và cuối cùng cũng tới đáy động.

Tùm...

Nàng bị rơi xuống nước, khi ngoi lên khỏi mặt nước liền phun ra con cá đang ngậm trong miệng, con cá bị nàng cắn lòi cả ruột bây giờ miệng nàng rất tanh, nàng nhổ nước miếng liên tục nhưng mùi tanh vẫn chưa hết.

Nhìn con cá lòi ruột nổi lềnh bềnh trên mặt nước nàng cũng không hiểu nổi, bằng cách nào con cá lại nhảy đúng vào miệng. Khi nàng ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện thứ mình nhìn thấy không phải là một mảng đen tối mù mịt. Trên đầu nàng nhìn thấy bầu trời trong xanh rộng lớn, cây cối mọc um tùm, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh nơi mà nàng rơi xuống không phải đáy hố hay là một cái giếng cổ sâu vạn trượng mà là một dòng sông. Là dòng sông hẳn hoi nàng không nhầm đâu, rơi xuống hố thế quái nào lại ở trên sông.

Nàng cười không nổi khi xảy ra biến hóa đột ngột, nàng vẫn không giải thích được là vì sao, mơ cũng không phải bởi toàn thân nàng đau ê ẩm khi tiếp xúc với nước.

"Sao lại có chuyện này chứ?" Nàng nhìn quanh và phát hiện ngọn núi Phong Nguyệt biến mất thay vào đó là một rừng cây tươi tốt. Phong cảnh hoàn toàn xa lạ.

Nàng bơi vào bờ, tháo gùi trên lưng xuống cởi giày ra bẻ cho ráo nước, sau đó lại cởi áo khoác ra vắt. Nàng giật mình khi sờ vào túi quần không thấy điện thoại.

"Rơi rồi, ôi điện thoại mới mua của tôi mất toi mười triệu, hai tháng lương của ta." Nàng ôm đầu bứt tai, nhịn ăn nhịn mặc mới dành dụm được ít tiền để mua điện thoại xịn, mới mua được một tuần liền bị rơi, rơi ở chỗ nào nàng cũng không biết. Làm sao gọi được cho ông bây giờ, ông chắc là lo cho nàng lắm.

Nàng nhìn xung quanh bốn bề chỉ có cây cối, chẹp miệng nàng quyết định xuôi theo dòng sông, xách gùi đeo trên lưng, đi đôi giày ướt vào. Quần áo ướt bám dính vào người nàng cảm thấy rất khó chịu, vết ong châm vào mông vẫn còn đau nhói, nàng làu bàu nếu còn cơ hội gặp lại nàng thề sẽ đốt trụi tổ ong.

Xuôi theo dòng sông đi mãi đi mãi nàng vẫn không gặp một bóng người, nơi đây thật hoang vắng chỉ có tiếng chim hót líu lo cùng tiếng bước chân của nàng lạo xạo trên đá vang vọng lại.

"Rốt cuộc nơi này là nơi nào chứ, đi lâu như vậy vẫn không nhìn thấy một bóng người." Nàng đá một cành cây dưới chân.

"A..."

Chợt có tiếng rên nhẹ ở phía trước, nàng ngó lơ xung quanh cuối cùng cũng có người xuất hiện. Phía trước có một người đang tựa vào tảng đá, nhìn vẻ mặt của họ rất đau đớn. Nàng đi nhanh về phía trước, người nọ nhìn nàng, nàng nhìn người nọ bốn mắt nhìn nhau không chớp.

Người mà nàng nhìn thấy là một thiếu phụ hơn nàng ba đến bốn tuổi, nàng nhìn chằm chằm vào họ,  không phải là khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều mà chính là bộ trang phục thiếu phụ đang mặc, đây là y phục cổ trang. Bên cạnh là một giỏ cá còn tươi nguyên, cá trong giỏ còn nhảy tanh tách. Nàng lại đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, nếu người phụ nữ trước mắt đang đóng phim nàng sẽ từ chối cho ý kiến nhưng trước mắt nàng không nhìn thấy máy quay hay một dàn diễn viên hùng hậu chỉ có nàng và thiếu phụ, như vậy là... Có khả năng xảy ra hai trường hợp. Một là nàng đã chết và đang trên đường xuống âm ti địa phủ, vì rơi từ độ cao thế cơ mà. Còn điều thứ hai chính là nàng bị đưa về quá khứ, khả năng này hiếm có, nếu có chỉ là do trí tưởng tượng phong phú của con người mà ra. Nàng không tin có thể quay trở về quá khứ, như vậy sẽ trái với luân thường đạo lý tự nhiên.

Nhưng vết ong đốt ở mông và ở cánh tay đau nhói giải thích như thế nào đây, cảm nhận xung quanh rõ ràng không hề mờ mịt. Lẽ nào nàng đã thực hiện một cú ngã xuyên về cổ đại.

"Cô nương..." Thiếu phụ thấy nàng ngẩn tò te, khóe môi không ngừng giật giật bèn cất giọng gọi.

"A..." Nàng bừng tỉnh. Tâm tư của nàng vào lúc này rất rối bời khi phải tiếp nhận sự thực, nàng không biết phải làm cách nào mới có thể quay trở về nhà, không lẽ sẽ bị mắc kẹt ở đây cả đời sao?

Đúng rồi, dòng sông này không biết chừng sẽ là cánh cửa dẫn về nhà. Nàng không nói gì chạy huỳnh huỵch ra giữa sông.

"Cô nương..." Thiếu phụ tưởng nàng muốn chết vội vàng đứng dậy khập khiễng lội ra sông.

Nàng ngụp lặn một hồi chẳng có tác dụng gì ngoài bị nghẹt thở suýt chết, khi nàng chuẩn bị ngoi lên, một bàn tay túm tóc nàng lôi lên khỏi mặt nước. Thiếu phụ không nói gì liền cho nàng một cái bạt tai, nàng ngơ ngác nhìn.

"Ngươi thật là hồ đồ, vì sao muốn chết?"

"Chết, ai muốn chết." Nàng mờ mịt hỏi.

"Là ngươi, nếu ta không kéo ngươi lên liệu ngươi còn sống được sao?"

À, ra thế nàng đã hiểu hóa ra thiếu phụ tưởng nàng tự tử, nàng cười cười trả lời.

"Cảm ơn ý tốt của chị tôi vẫn còn muốn sống chưa muốn chết, tôi đang tìm đường về nhà."

"Tìm đường về nhà?" Đến phiên thiếu phụ ngạc nhiên, lần đầu tiên có kẻ xuống nước tìm đường về, chỉ có tìm đường xuống âm phủ nghe còn có lý hơn.

Nàng thở dài nhìn trời cao ai oán, không có kỳ tích xảy ra lẽ nào nàng vĩnh viễn phải ở đây. Quay sang thấy thiếu phụ vẫn đang nhìn, cặp mắt của thiếu phụ cho thấy họ đang coi nàng là kẻ tâm thần. Nàng cười hề hề rồi bơi vào bờ.

Cách tìm đường trở về thất bại nàng đành phải chờ đợi kỳ tích xuất hiện thôi, trước mắt nàng phải tìm cách xoay sở để sinh tồn ở cổ đại đợi đến ngày trở về hiện đại.

Nàng tháo gùi ngồi xuống tảng đá, tháo giày vắt khô nước, thấy thiếu phụ khó khăn di chuyển dưới nước, chao đảo vài cái liền ngã.

Nàng dìu thiếu phụ vào bờ, ân cần hỏi thăm.

"Ngồi xuống đây, để tôi xem vết thương cho chị."

Thiếu phụ ngồi trên tảng đá duỗi chân ra, khi tháo giày ra vết thương ở cổ chân của thiếu phụ sưng đỏ. Bị như vậy còn lao ra cứu nàng, nàng rất cảm động vì hành động nghĩa hiệp của thiếu phụ.

"Bị trặc khớp để tôi nắn lại giúp chị, chịu đau một chút nhé!"

Nàng nắn bóp vài cái đột nhiên giật khá mạnh để điểu chỉnh khớp xương bị lệch trở về vị trí cũ, thiếu Phụ kêu nhẹ một tiếng.

"Đã xong, chị đứng dậy đi vài bước thử xem."

Thiếu phụ đứng dậy, quả nhiên đã đi lại được và không còn đau nhói nữa. Thiếu phụ vui mừng cảm ơn nàng rối rít còn đem cá biếu cho nàng, nàng từ chối. Thiếu phụ lấy ít bạc vụn cho nàng, nàng cũng từ chối ngập ngừng một lúc nàng mới lên tiếng.

"Hay là thế này đi, tôi từ nơi khác mới tới đây, nơi này lại không quen biết một ai, người mà tôi gặp đầu tiên là chị. Chị có thể đưa tôi ra khỏi đây được không?" Nàng không thành thạo đường, đi một hồi nàng mới phát hiện ra mình đi xa như vậy cuối cùng cũng chỉ đi lòng vòng rồi trở về vị trí ban đầu.

"Hóa ra là vậy, hèn chi ta thấy y phục của cô nương thật khác lạ. Ta tên là Dương Liễu."

"Tôi là Tử Đàn." Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nàng cảm thấy Dương Liễu vừa gặp mà cảm giác như đã thân quen từ lâu lắm. Cảm giác lúc này giống như hai chị em tốt lâu ngày gặp lại hàn huyên đủ điều.

Dương Liễu nắm lấy tay nàng, thân thiết nói.

"Hay là như vậy, hiện ta chỉ sống một mình lại không có tỷ muội thân thích, ta vừa gặp muội lại có cảm giác rất thân thuộc, chi bằng hai ta kết nghĩa tỷ muội."

"Hay quá." Nàng hưởng ứng, các cụ thường có câu "bán bà con xa mua láng giềng gần", ở cổ đại nàng không họ hàng thân thích lạ nước lạ cái khi có người đề nghị nàng phải nắm lấy cơ hội.

Dương Liễu kéo tay nàng đi nhanh về phía trước, tới một ngôi miếu bên dòng sông rồi dừng lại.

Ngôi miếu nằm trong một hang động nhỏ, cửa động cao chừng hai mét. Bên trong động khá rộng rãi có thể chứa được hơn mười người, nàng chú ý tới tảng đá có hình thù nửa giống người nửa giống rồng do thiên nhiên tạo thành, nhìn đi nhìn lại nàng chẳng nhìn ra hình thù của bức tượng mà mọi người thờ cúng là vị thần thánh ở phương nào. Trong động sạch sẽ, hương khói thơm lừng, hoa quả chất đầy đủ biết rằng động thường có người lui tới thắp hương khấn vái.

Dương Liễu đưa đưa cho nàng que hương, và kéo nàng quỳ xuống. Sau màn khấn vái kết nghĩa tỷ muội thề thốt, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu vân vân và vân vân...

Khấu đầu trước tượng hệt như trong phim chỉ còn thiếu một bước cắt máu uống thề là chưa làm. Sau khi đi ra khỏi miếu động, nàng quay lại nhìn một lần nữa rồi hỏi.

"Miếu lúc nãy có tên là gì?"

"Thần long, miếu rất linh. Tương truyền xưa kia dòng sông này từng  có long thần xuất hiện..."

Dương Liễu gặp thời bắt đầu bla bla... một hồi, nói thực nàng không hứng thú với mấy thể loại truyền thuyết khi xưa, truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết hiện tại mới chính là thực. Nàng cũng không tin vào mấy chuyện ma quỷ bói toán linh tinh... Nàng chỉ tin vào thực tại. Nàng không muốn tin nhưng hiện tại vẫn phải tin vào những điều bí ẩn, bằng chứng là nàng đang có mặt ở cổ đại.

Qua Dương Liễu nàng được biết, hiện tại nàng đang ở Đông Quốc Tây Du một thời đại không hề tồn tại trong lịch sử. Cơ hội trở về càng thêm mong manh, nàng chợt nhớ tới gia đình khi biết nàng mất tích họ sẽ ra sao?

Gần trưa hai người tới một thị trấn nhỏ, người dân ở đây khi thấy nàng xuất hiện họ nhìn nàng chằm chằm là bởi vì nàng ăn mặc không giống ai. Nhưng thấy Dương Liễu đi cùng họ lại niềm nở hỏi han.

"Trần phu nhân hôm nay buôn bán có tốt không?" Dương Liễu tươi cười hỏi người đàn bà bán thịt lợn bên đầu ngõ.

"Tốt lắm, ngươi có được nhiều cá không?"

"Cũng được một ít, phu nhân bán cho ta một ít thịt."

Trần phu nhân cắt thịt rồi gói lại đưa cho Dương Liễu, nàng cảm thấy lạ khi họ không cân đếm như ở hiện đại, Dương Liễu móc ra mấy đồng tiền xu đen xì đưa cho Trần phu nhân.

"Vị cô nương này là..." Trần phu nhân nhìn nàng từ đầu đến chân.

"Đây là thân muội từ xa đến thăm ta." Dương Liễu nhanh miệng trả lời.

"Hóa ra là vậy."

Dọc đường đi ai cũng nhìn nàng, Dương Liễu là người vui nhất, khi gặp ai cũng giới thiệu nàng là muội muội của mình.

Ngôi nhà mà Dương Liễu ở  không rộng rãi nhưng nói chung là rất thoải mái, trước sân có để ba đến bốn chiếc bàn, trên bàn có để ống đũa nhìn qua đủ biết Dương Liễu bán hàng ăn.

Trong nhà mọi đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, nàng ngắm nhìn những bức tranh treo trên tường, những bức tranh cổ đại nếu đem trở về hiện đại sẽ trở nên rất quý giá, bán đi rất được nhiều tiền. Ôi lại là tiền, nghĩ đến tiền nàng lại nhớ tới chiếc điện thoại của mình, giá như nó còn ở đây liền chụp mấy tấm làm kỉ niệm.

Phía sau nhà là một vườn rau xanh mơn mởn tươi tốt.

"Tử Đàn, muội hãy nghỉ ngơi ta đi nấu cơm lát nữa được ta sẽ kêu muội dậy, y phục của ta muội mặc tạm vào tuy hơi cũ nhưng vẫn có thể mặc được."

Nàng đón nhận bộ y phục từ tay Dương Liễu, chất liệu vải thô cứng nhưng có mặc còn hơn không. Nàng cởi bộ y phục ẩm ướt đang mặc trên người ra, cầm lấy y phục của Dương Liễu đưa cho mới hay y phục ở cổ đại rất khó mặc bởi tầng tầng lớp lớp.

"A, chế à." Nàng bước ra khỏi tấm mà che, một tay túm trước ngực.

Dương Liễu tròn mắt nhìn nàng khi mặc áo ngược lại không theo trình tự, bỗng bật cười.

"Y phục của chị rất khó mặc, không giống với y phục của tôi."

Dương Liễu giúp nàng chỉnh lại y phục, mặc xong rồi nàng cảm thấy bất tiện khi di chuyển. Mặc váy nàng chưa bao giờ mặc, cảm thấy bên dưới hai chân trống rỗng va chạm vào nhau thật không quen. Váy lại dài chấm gót hỏi sao nàng có thể di chuyển được đây.

Thời gian nàng bị mắc kẹt ở cổ đại may mà có Dương Liễu an ủi nên nỗi buồn nhớ nhà, nhớ cuộc sống ở hiện đại cũng vơi đi một phần. Không biết ông bà, cha mẹ và người thân khi biết nàng mất tích họ sẽ ra sao, nàng lại thở dài nhìn trời. Bầu trời đêm những vì sao lấp lánh trong đêm tối thật đẹp.

"Khuya thế này rồi, muội vẫn chưa nghỉ ngơi à?" Dương Liễu đặt rổ xuống bàn.

Nàng xoay người lại, nhìn rổ trên bàn, trong rổ đều là vải vóc thêu thùa may vá.

"Khuya thế này, tỷ còn làm gì?"

Ở bên cạnh Dương Liễu ngày ngày tiếp xúc với người dân ở trong trấn nàng dần quen và cũng thay đổi cách xưng hô như vậy sẽ cảm thấy thân thiết và dễ gần hơn. Người dân trong trấn Tịnh Thủy rất hòa nhã, thân thiện cởi mở hiếu khách, biết nàng là muội muội của Dương Liễu họ thường lui tới đem quà sang cho, những thứ họ đem đến đều là cây nhà lá vườn.

"Ta tranh thủ thêu xong bộ y phục này rồi giao cho người ta." Dương Liễu đốt thêm đèn cầy rồi cặm cụi thêu.

Nàng ngồi xuống lật xem bộ y phục, từng mũi kim sợ chỉ thật tỉ mỉ đều đặn còn hơn cả máy khâu. Hoa văn thêu trên áo rất đơn giản, nhờ biết cách phối màu mà trở nên rất hài hòa đẹp mắt.

Được biết, Dương Liễu là người ở huyện khác tới đây sinh sống cho tới nay đã được 5 năm, chiến tranh loạn lạc nên phải rời bỏ quê hương phiêu bạt nơi đất khách quê người. Vừa thành thân còn chưa vào động phòng phu quân đã bị quan binh áp giải đi tòng quân.

Phụ thân, mẫu thân đã mất khi đang trên đường chạy trốn. Một mình Dương Liễu thoát nạn sống kiếp lang bạt, rồi dạt tới thị trấn nhỏ Tịnh Thủy, sẵn có ít vốn lại có tay nghề nấu ăn nên mở một tiệm nhỏ buôn bán để kiếm miếng ăn qua ngày. Rảnh rỗi lại nhận may y phục cho người ta, cuộc sống như vậy ngày ngày lại trôi qua.

"Tỷ tỷ, sau này người có đi tìm tỷ phu  không?"

Dương Liễu thở dài, dừng thêu. Giọng nói trở nên mờ mịt.

"Mấy lần ta đều dò hỏi tin tức nhưng không có kết quả, hiện giờ y sống hay chết ta cũng không rõ, nếu y còn sống ắt sẽ gặp lại. Muộn rồi muội cũng nên đi nghỉ."

Dương Liễu thu dọn đem cất rổ đi, nàng vươn vai đứng dậy ngáp dài rồi theo sau Dương Liễu leo lên giường ngủ. Giấc ngủ đêm nay đến với nàng dễ hơn mọi hôm, vừa đặt đầu xuống nàng đã yên giấc ngủ say.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.