Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bệnh Viện Tâm Thần

Phiên bản Dịch · 2480 chữ

Chương 3 : Bệnh Viện Tâm Thần

Mấy ngày nay, Vương Dương luôn mơ cùng một giấc mơ rất nhiều lần, rằng ở một sân thượng nào đó có một người đẩy hắn xuống, hắn quay đầu lại thì chỉ thấy một nam nhân đeo mặt nạ chú hề đang khóc nhìn mình.

Từ chuyện ở nhà ga Giang Lăng lần trước cũng đã một tuần trôi qua, Vương Dương cũng đã bớt căng thẳng hơn một chút, nhưng cũng không biết là lần sau hắn sẽ đi đâu và làm cái gì, hắn vẫn luôn tin rằng sẽ có lúc nhiệm vụ được gửi tới. Bởi vì ngày ấy lúc về đến nhà thì hắn đã rất sốc khi lấy chiếc máy bay không người lái, bởi vì trên chiếc máy bay không người lái đó có một vật chính là chiếc mũ màu vàng đó. Có lẽ do lúc đó chính mì đã đáp ứng là sẽ dẫn hắn về nhà mình cho nên vật này mới theo tới nhà của hắn.

Chẳng lẽ sau này mỗi lần livestream trực tiếp sẽ có một ít thứ đồ linh tinh kỳ quái mang về nhà? Vương Dương ngẫm lại cũng bắt đầu sợ hãi.

Nhưng mà cũng tốt là gần đây không xảy ra chuyện gì dị thường cả, cái mũ màu vàng rách nát đó vẫn ở yên một chỗ, không động đậy gì cả.

Từ sau lần livestream đó thì bình luận dưới kênh của hắn đã phát hoả rồi, có đánh giá bới móc, cũng có không ít người sùng bái điên cuồng, nhưng mà những việc này đối với Vương Dương cũng không có vấn đề gì cả, hắn không biết lần sau có thể còn sống mà trở về để đọc comment không nữa.

Trong lúc đang suy nghĩ thì chiếc máy bay không người lái tự động bay lên, rung lắc dữ dội rồi phun ra một tấm thiệp, Vương Dương rùng mình sợ hãi, phải qua một lúc lâu sau hắn mới dám nhặt lên.

Ngài khoẻ chứ! Xin hãy mang máy bay không người lái tới bệnh viện tâm thần Quảng Đông, tìm một chiếc chìa khoá, thời hạn ba ngày, thất bại : Bị Lệ Quỷ đuổi giết

Gợi ý : “3”.

"Lệ Quỷ đuổi giết! "

Vương Dương hít sâu một hơi, may là lần trước mình không có chạy trốn, nếu không thì sẽ không dễ dàng như trốn một đêm ở đó mà là bị Lệ Quỷ đuổi giết, thập tử vô sinh đấy...! Lời khuyên là “ 3” có nghĩa là gì nhỉ.

Bệnh viện tâm thần Quảng Đông là bệnh viện tâm thần lớn nhất toàn tỉnh, có hàng nghìn bệnh nhân tâm thần ở bên trong, cũng là một trong những nơi nghiêm mật nhất cả nước. Nghe giang hồ đồn là bên trong bệnh viện có đánh số cho bệnh nhân, số càng nhỏ bệnh trạng càng nặng.

Vương Dương chuẩn bị đầy đủ cho lần này, mang theo một cái túi du lịch, bên trong chứa không ít những công cụ hắn mua trên mạng vật dụng y tế, đèn pin, dây thừng, cây đao các loại, thậm chí hắn còn mua một ít máu chó đen, gạo nếp, còn có dây chuyền bằng ngọc bích..., lá bùa a..., có thể nói là võ trang đầy đủ.

Tuy không biết những vật này hữu dụng hay không, nhưng lại có thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn hơn một chút.

Bệnh viện tâm thần Quảng Đông cách đây rất xa, Vương Dương phải đi tàu để tới, ngồi trên tàu được hơn chục phút, hắn đã thông báo trên kênh là tới bệnh viện tâm thần Quảng Đông để phát sóng trực tiếp.

Thời tiết năm nay cũng khá bất thường, Quảng Đông vào tháng sáu vẫn mưa to liên tục, nhiều nơi ngập úng ẩm ướt, đi lại bất tiện, trong khoang tàu mà Vương Dương đi cũng chỉ có mười mấy người, vắng lặng, nhưng mà cũng tốt, hắn tình cờ nghe được bệnh viện tâm thần Quảng Đông là trạm cuối của chuyến tàu này, hắn đang tính ngủ một giấc.

Hắn nằm xuống lấy túi du lịch làm gối kê đầu, vừa nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cái nhìn này khiến hắn sợ hãi tới mức lăn ra khỏi ghế gồi, hành động này khiến vài người cười khẽ một chút.

Vương Dương cũng không có thời gian mà đi quản những nụ cười chế giễu hắn, đôi mắt của hắn mở to nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, một nữ tử mặc một bộ váy đỏ đứng ở trên bục, mái tóc dài phủ lên khuôn mặt, tóc của nàng xơ xác tới mức giống như cả mấy tháng không gội, vẫn đứng yên trên bục không nhúc nhích nhìn hắn.

Chuyến tàu bắt đầu xuất phát, Vương Dương nhìn mãi nữ tử mặc váy đỏ đó cho tới lúc không thấy bóng dáng mới dám nhắm mắt lại không nhìn nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm, cũng may là vật đó không ở trên tàu, nếu không thì hắn sẵn sàng tâm lý nhảy ra khỏi tàu mà không màng thương tích.

Ngay lúc hắn vừa nhắm mắt lại thì nữ tử mặc váy đỏ nhìn thêm một chút rồi biến mất không thấy tung tích.

Vương Dương cũng không dám ngủ tiếp nữa, từ khi hắn nhận được cái bưu kiện bí ẩn đó tới giờ thì những chuyện lạ không ngừng xảy ra, nên hắn lúc nào cũng phải duy trì sự tỉnh táo, lỡ như đang nghỉ ngơi mà gặp chuyện gì đó thì có mà đi thăm ông bà sớm.

Lúc này trực tiếp còn chưa phát sóng nhưng đã có hơn mười vạn người ngồi đợi, kênh chat bắt đầu chat lên liên tục, Vương Dương nhìn kênh chat một cách chán nản rồi bắt đầu livestream.

Dương ca lên sóng rồi các vị! ! ! phê quá! -- Dương ca Fan nhí.

Có mặt! Hôm nay Dương ca đi tới đó làm trò cười sao...? – Xã hội ngươi báo gia.

Caster chắc chắn là đang chấm em gái y tá nào trong đó rồi. – ông muốn chết

Dám tới bệnh viện tâm thần để phát trực tiếp! Caster dũng cảm hơn người! – Tâm Hoảng Loạn.

......

"Các ngươi đừng nói nhảm nữa! Vừa rồi vừa xảy ra một chuyện lớn, quá tà môn rồi! ! "

Vương Dương nhìn kênh chat chuyển động khiến tâm tình cảm thấy ổn hơn một chút

Xin mời ngài nói ra, kịch bản hôm nay là gì? – Đấu giả chuyên nghiệp.

Lầu trên chính là Dũng sĩ cào phím chuyên nghiệp sao? có bản lĩnh ngươi tới đó cùng caster để phân biện thực hư! Hiện tại cũng có thể tới! – Lưu Lạc Nơi Chân Trời Xa Xăn.

Lần sau nhất định sẽ đi, mấy ngày nay có chút chuyện bận! – Đấu Giả Chuyên Nghiệp

Chua chát! Thật là chua chát! – Tuyệt Địa Tiểu Sinh. ( câu này ta cũng không hiểu là gì)

Vương Dương nói lại một hồi những chuyện vừa xảy ra trên tàu, kênh chat chuyển động khiến cho hắn cảm thấy một khoảng không gian an tĩnh ngắn ngủi ở đây.

Caster ngươi đừng làm ta sợ! Ta đang ở trên tàu đấy ...! -- Thiết Hán Nhu Tình.

Dương ca quả thực có phúc tinh chiếu rọi..., chuyện như thế mà cũng gặp được! ? – Xã hội ngươi báo gia.

Kích thích! ! – Tâm Hoảng Loạn

Tất cả chú ý đừng để lạc đề! Đang livestream trải nghiệm chứ không phải là trêu chọc muội tử! ! – Dương ca Fan nhí.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Vương Dương ngồi trên tàu trò chuyện với kênh chat một lúc đến trạm cuối, hắn đeo túi du lịch kiểm tra một lúc rồi xuống tàu , lần này hắn cất bước rất nhanh, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, sợ rằng gặp phải thứ đồ vật gì tà môn thì toang đời trai trẻ.

Vương Dương gọi một chiếc taxi, dù sao từ trạm tàu này đến bệnh viện tâm thần Quảng Đông cũng phải đi thêm một đoạn nữa.

Tài xế lái xe là một người tuổi tầm trung niên, nói chuyện rất nhiệt tình, nhìn thấy Vương Dương lưng cõng một cái ba lô lớn thần sắc hơi lo lắng liền hỏi: "Soái ca ngươi tới bệnh viện tâm thần để thăm người thân đúng không?Nhìn ngươi cũng không phải người ở đây? "

"Vâng đúng vậy, ta mới từ nơi khác đến, đi tới bệnh viện có chút việc! "

Vương Dương thấy tài xế nói chuyện nhiệt tình như thế cũng chỉ có thể gật đầu đáp lại.

"Thì ra là vậy...! nhưng mà gần đây bệnh viện xảy ra vài chuyện bất ổn, vài ngày trước còn có cảnh sát phong toả lại nơi đó, đến bây giờ mới gỡ bỏ phong toả đấy. "

Tài xế lái xe cần sự tập trung, Vương Dương cũng không tiện nói tiếp.

Vương Dương căng thẳng ở trong lòng, xem ra chuyện này phiền toái hơn hắn nghĩ, khẳng định trong bệnh viện có chuyện gì đó xảy ra chứ nếu không thì cảnh sát cũng không phong toả nó lại, hai mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bây giờ là ban ngày nhưng bầu trời chẳng khác gì đang đêm cả, toàn bộ tỉnh Quảng Đông đều bị che phủ bởi mây mù, thỉnh thoảng còn có mưa lớn, trời âm u, ẩm ướt, giống như đã vài ngày không thấy ánh nắng mặt trời.

"Phía trước chính là bệnh viện tâm thần Quảng Đông, ta không được đậu xe ở đó, cậu có thể đi bộ để tới.! "

Vào khoảng cách bệnh viện tâm thần Quảng Đông còn mấy trăm mét thì lái xe ngừng lại lại để Vương Dương xuống xe, Vương Dương ý kiến gì, trả tiền xuống xe, mưa có dấu hiệu càng lúc càng lớn, Vương Dương chạy bộ một đường tới trước cổng bệnh viện thì bị bảo vệ ngăn lại.

"Tiểu tử đi đâu vậy ? "

Nhìn gương mặt cảnh giác của bảo vệ thì Vương Dương đã chắc chắn rằng gần đây đã xảy ra vài chuyện gì đó rồi.

"Chào ngươi, ta đến đây để thăm người thân ở trong, có chút ít quà gọi là bôi trơn, mong ngươi sắp xếp một chút. "

Vương Dương móc 200 tệ ra đưa cho người bảo vệ, bảo vệ miệng thì nói không cần nhưng tay thì mở túi, kéo tờ tiền rồi bỏ vào trong.

Ngay vào lúc mà Vương Dương vừa tiến vào cổng của bệnh viện tâm thần Quảng Đông thì máy bay không người lái lại bay sang bên cạnh Vương Dương, điều này đại biểu rằng là đã bắt đầu nhiệm vụ rồi.

Mưa càng ngày càng lớn, Vương Dương suy nghĩ nhiều bước vào bệnh viện, bên trong còn u ám hơn so với tưởng tượng của hắn, đèn đóm lâu năm không tu sửa lập loè, khiến cho không khí ở bệnh viện đã trầm lắng nay càng thêm quỷ dị.

"Xin chào mọi người! Ta là Vương Dương, hiện tại ta đã bước vào bên trong bệnh viện tâm thần Quảng Đông, tiếp theo chắc sẽ có nhiều chuyện xảy ra, xin phép mọi người trước là ta sẽ không đọc kênh chat." Nói xong Vương Dương cất điện thoại đút vào túi, tuy thời gian lần này quy định chính là ba ngày, nhưng nếu tìm thấy chiếc chìa khoá sớm một chút thì có thể rời khỏi đây nhanh hơn, ở một nơi như thế này thì hắn cũng không muốn lưu luyến thêm một giây ở đây.

Trong hành lang u ám thỉnh thoảng có một hai bệnh nhân hoặc y tá đi lại, tình cờ cũng sẽ có một vài tiếng thét ở vài phòng, cũng không biết rằng bệnh nhân nào đang phát bệnh, nhìn sơ qua tôi cũng không biết được bệnh nhân nào đang lên cơn.

Bệnh viện tâm thần này được cấu tạo bởi ba toà cao ốc, theo thứ tự là cửa lầu một, lầu giữa số hai và lầu ba ở trong cùng, ba tòa lầu xếp song song với nhay, được nối liền bởi một hành lang, nhưng lầu số ba chỉ có một hành lang thông tới lầu số hai và nó nằm ở đỉnh của toà nhà.

Nhiệm vụ này cũng không nói rõ là chìa khoá nào, điều này khiến cho Vương Dương hơi đau đầu, chắc phải vừa đi vừa mò, tranh thủ bây giờ sắc trời còn chưa tối, Vương Dương muốn thăm dò cả ba toà nhà này.

Vào lúc hắn chuẩn bị bước vào lầu số hai thì bị người nào đó vỗ vào bả vai, vừa quay đầu lại thì thấy một gương mặt, khuôn mặt ấy áp sát vào hắn, đôi mắt mở to nhìn một cách gắt gao.

"Xin hỏi là có chuyện gì không? " Vương Dương gãi gãi đầu hỏi một cách khó hiểu.

Lúc Vương Dương chuẩn bị quay người rời đi, người này đột nhiên dùng sức bắt được tay của hắn, móng tay cũng đâm vào tay hắn

Vương Dương đau đớn kêu một tiếng rồi đẩy bệnh nhân này ra, thu hút y tá và bác sĩ.

"30 số lại phát bệnh ! Thực xin lỗi, ngài có bị làm sao không! ? "

Một y tá trẻ tuổi đi đến, lôi bệnh nhân đi và nhìn hắn với vẻ mặt hối lỗi, khi đi vẫn không quên chọc dùi cui điện vào bệnh nhân.

Vương Dương cũng bắt đầu ngu rồi, đưa tay kiểm tra thì thấy vết thương vừa bị cấu tạo thành một hình số‘3’, chẳng lẽ đây là manh mối nói cho ta biết toà lầu số ba? Hay là tầng ba? Bệnh nhân số ba mươi? Vừa suy nghĩ vừa lấy bông băng và cồn khử trùng để tránh bị nhiễm trùng.

Cũng may là lần này chuẩn bị kỹ càng, đoán trước được là sẽ đến những nơi nguy hiểm như thế này, nên Vương Dương mua không ít đồ dùng sơ cứu, coi như có lúc cần sẽ dùng.

Mưa càng lúc càng lớn, mọi người không thể đi lại bên ngoài bình thường, theo thời gian càng lúc càng tối thì không khí trong bệnh viện càng lúc càng quỷ quyệt.

Dịch : Vạn Cổ Thư Thần.

Chỗ ta hôm qua cúp điện cả ngày do ở tâm bão, hôm nay mới có, xin lỗi các độc giả.

Bạn đang đọc Livestream Khủng Bố (Dịch) của Vô Uý Tượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhổngTửVôĐối
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.