Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn đến nhà chơi

Tiểu thuyết gốc · 3099 chữ

Gần đây mỗi khi đi ngủ, Sol lại gặp phải một giấc mơ kì lạ.

Trong giấc mơ, người cha bệnh tật của cậu trở nên khỏe lại. Sau đó cùng cậu rời khỏi Z và đi đến thành phố trung tâm sinh sống.

Mà đến cuối giấc mơ, cậu phải tạm biệt ông chủ cùng với mọi người, cùng cha đi đến một nơi xa và gặp lại mẹ. Đó là một cảnh chia ly vô cùng cảm động. Trong cảnh đó, chị Eli và Thầy đưa cho cậu những lời chúc tuyệt vời nhất, còn anh Sky thì dù có chút lạnh lùng nhưng vẫn giúp cậu thu dọn đồ đạc.

Đáng tiếc, Sol không hề biết viễn cảnh tiếp theo là như thế nào cả. Có lẽ là do Cậu chưa biết đến thế giới bên ngoài Z đủ nhiều nên không có thể tưởng tượng ra hành trình kế tiếp. Hoặc cũng có thể là cậu chẳng biết sau khi chia tay mọi người, Cậu và cha sẽ làm gì tiếp theo?

Sol vẫn đang ngủ rất ngon.

May mắn là như vậy, chứ nếu lúc này Sol tỉnh dậy, thì có lẽ cậu cũng không thể ngủ ngon được nữa.. Vì nó thật sự là quá khủng khiếp!

Có một đôi mắt, một đục ngầu một tinh khiết, đang lặng im không một tiếng động tiến về phía cậu. Mỗi ngày gần đây, chúng đều thực hiện một hành động y hệt như vậy.

Không biết là chúng đang có ý định gì đây?

“…”

Trong chốc lát, đôi mắt kia bỗng nhiên biến mất không thấy tăm tích.

Đang ngủ say Sol bỗng dưng mở thật to mắt của cậu ra. Đôi mắt của cậu trở nên trống rỗng. Không còn lòng trắng, cũng không có lòng đen, tất cả những gì đang ở ngay vị trí vốn có của đôi mắt cậu chỉ là hư vô thăm thẳm mà thôi.

Trong thoáng chốc, cả căn phòng xoay ngược một vòng, chỉ có nơi giường của Sol là không thay đổi.

Đôi mắt của Sol quay trở lại bình thường.

Cậu nhắm mắt rồi quay trở lại giấc ngủ.

Phía bên kia căn phòng, có mùi hôi thối bốc lên.

---

Buổi sáng, như bao ngày thường, Sol thức dậy, vệ sinh cá nhân, rồi đi vào phòng của cha.

Nhưng hôm nay có gì đó khác lạ đã xảy ra với cậu, người cha vốn lúc nào cũng nằm liệt trên giường, bỗng nhiên hôm nay bắt đầu ngồi trên giường và mỉm cười với cậu.

“Cha! Cha không sao chứ?” Sol nhanh chóng lao vào rồi xúc động đỡ cha lên. Vì Cậu sợ cha sẽ làm liều.

Sol từng nhớ, theo lời của Hakase dạy, có một hiện tượng gọi là hồi quang phản chiếu. Vào lúc sắp chết, người ta sẽ trở nên vô cùng khỏe mạnh. Và việc cha cậu đang ngồi dậy làm Cậu rất lo lắng đến mức cậu đã khóc ra rồi.

“Cha không sao cả, chỉ là cha thấy ngày hôm nay có chút tốt hơn thôi.” Cha cậu hiền từ mỉm cười.

“Hic! Có thật không vậy? Cha đừng có lừa con nghe!”

Nghe được những lời như vậy. Sol nhanh chóng lau đi nước mắt. Cậu cảm nhận có thứ gì đó vừa mềm mại, vừa ấm áp bắt đầu chạm vào đầu mình. Không cần ngước nhìn lên, Sol cũng biết đó là cha đang cố dùng bàn tay run rẩy của ông ấy chạm vào đầu cậu.

“Thưa cha, con đi đây!”

Sau một vài phút hàn huyên tâm sự, Sol nhận ra rằng cậu sắp trễ giờ làm đến nơi rồi. Thế là Cậu nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện thân mật giữa hai cha con bằng một câu thưa chào rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Dù sao thời gian còn dài, cậu có thể chờ đến tối rồi về tiếp tục câu chuyện.

Đợi đến cuối ngày, cậu lại quay về nhà và cùng cha tiếp tục câu chuyện mà hai cha con đã bỏ lỡ sáng nay. Nội dung thì vẫn chỉ quay đi quay lại những việc mà cậu đã làm trong ngày mà thôi.

“Con đi ngủ đây!”

Cảm thấy đã đủ, Sol nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Sau đó bắt đầu nấu ăn, tắm rửa, giặt giũ, cho thú cưng ăn rồi lên giường ngủ. Kết thúc một ngày sinh hoạt mệt mỏi.

Sáng hôm sau. Không như mọi ngày Sol bắt đầu hoảng hốt khi thấy cha cậu biến mất.

.

“Cha! Cha ở đâu!”

Không thấy cha nằm trên giường như thường lệ. Sol tá hỏa la lớn. Cậu nhanh chóng chạy ra phòng khách, kiểm tra cửa chính.

“Kỳ lạ? Cửa vẫn khóa, không có dấu vết phá hoại. Vậy cha đã đi đâu?”

Nếu không có vết cạy mở, tức là cũng có nghĩa là không có người đột nhập vào nhà. Mà không có người nào khác giúp đỡ, cha làm sao có thể di chuyển được chứ?

Theo như trong nhận thức của cậu. Cha đã nằm trên giường tận hai năm, cầm cốc nước cũng là khó khăn, làm sao có thể đi lại được cơ chứ? Trừ khi…

“Mùi gì mà thơm vậy trời?”

Một mùi hương quen thuộc lạc vào mũi cậu. Cậu chợt nhớ ra, đó là mùi trứng ốp la mà nhiều năm trước cậu hay được rán cho ăn vào mỗi buổi sáng. Đáng tiếc là sau khi cha nằm bệnh, cậu đã không được có cơ hội để thưởng thức món đó nữa rồi.

Vì ông chủ Hakase không thích trứng, nên bữa ăn hàng ngày của Cậu thường chỉ là thịt và rau. Còn bữa tối thì do không có thời gian lẫn năng lực chế biến nên cậu chỉ mua pizza mà thôi.

Nhận ra được mùi trứng ốp la, Sol nhanh chóng tiến vào phòng bếp để xem xem có chuyện gì đang xảy ra?

“Hóa ra là cha đang nấu ăn à?” Cậu thở phào nhẹ nhỏm khi nhìn thấy cha.

Cha cậu đang đứng rán trứng, kế ông là Lun đang ngồi vẫy đuôi nịnh nọt.

“Cha!” Dù vui vẻ, nhưng Sol vẫn cằn nhằng với người đối diện. “Cha mới khỏe được một ngày thôi! Đừng có cố sức như vậy…”

“Không cần phải nghiêm trọng như vậy đâu con trai.” Người đàn ông chỉ vào những vết ban trên cổ mình “Con thấy không? Những viên thuốc mà con cho cha uống hằng ngày cuối cùng cũng đã phát huy được tác dụng của mình. Có lẽ vài ngày, vài tháng nữa thôi, cha sẽ hoàn toàn khỏi bệnh.

Đến lúc đó thì cả hai chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm mẹ con nhé.”

Có cảm giác khó tin, Sol liền nhìn kỹ những vết ban kia. Cậu nhận ra, quả thật là chúng đã mờ nhạt dần. Điều này quả thật là một dấu hiệu tốt.

Ăn xong bữa sáng Sol quay lại quỹ đạo sinh hoạt của mình. Cậu xin phép cha rồi nhanh chóng chạy vội đến của hàng sửa chữa.

Cậu vẫn còn phải đi làm.

---

Giữa đêm khuya thanh vắng.

“Ư..Ư…”

“A!”

Sol giật mình tỉnh giấc, cậu lại gặp ác mộng. Trong cơn ác mộng đó, cậu mơ thấy cha đã không chiến thắng nổi bệnh tật mà ra đi, còn cậu thì bất lực ngồi tựa đầu vào giường mà khóc cho đến khi ngất đi.

“May mắn đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.”

Cũng không nghĩ ngợi lung tung, Sol quay đầu ngủ tiếp. Dù sao sáng nào cậu cũng cần phải dậy sớm, nên cậu cũng không muốn lãng phí tinh lực vào những chuyện không quan trọng.

“Tội nghiệp”

“Thật là nhàm chán”

Đâu đó trong căn phòng, một giọng nói kép bắt đầu thầm thì.

Mùi hôi thối bốc lên càng ngày càng nồng.

---

Sol đã vắng mặt hai ngày. Chuyện này làm Eli rất lo lắng.

Sol chỉ mới là một đứa trẻ con, hoàn cảnh gia đình cũng rất khó khăn. Việc cậu ấy không đi làm rất là đáng nghi.

“Sky, Hakase, hai người đi cùng với tôi để xem tình hình nhà Sol ra sao đi!” Buổi tối hôm đó, Eli nhìn chằm chằm hai người rồi nói.

“Nhờ cô mà bây giờ số lượng công việc của tôi phải tăng gấp đôi. Giờ thì tôi còn cần phải xử lý báo cáo để nộp lên tổng bộ nữa, thế nên hôm nay chắc là không được rồi. Thế này nhé, Hai người cứ đi đi, còn tôi sẽ dùng thiết bị từ xa quan sát và liên lạc hỗ trợ.”

Nói xong, Hakase ném ra hai cái air pod rồi nhanh chóng cầm cốc cà phê rời đi. Vì hắn còn cần phải tăng ca.

“Không! Hôm nay em đã mệt quá rồi!” Sky dứt khoát khẳng định. Do hai hôm nay Sol nghỉ việc không phép, nên cậu phải xử lý luôn phần công việc của cậu bé, rất là vất vả.

“Thật là! Mấy người này!” Bị từ chối một cách nhanh chóng, Eli bực mình nói.

Ông chú thì quá tham công tiếc việc, thiếu niên thì lại quá lười biếng.

Dùng lí lẽ không được, Eli dứt khoát sử dụng nắm đấm để thuyết phục Sky.

Chỉ có bạo lực, mới có thể thuyết phục được cậu ta. Đó là những gì mà Eli đã học được trong một tháng sống chung với Sky.

“Chờ đã! Chị làm gì thế? Ấy! Đau! Dừng lại đi!!! AAAAA! AAAA! Hộc hộc… Được rồi! Em Đi! Vừa ý chị chưa?”

Bất đắc dĩ trở thành panda (do bị ăn đấm), Sky đành lòng trả lời. Giữa vâng lời và tiếp tục bị ăn đấm, Cậu lựa chọn trở nên ngoan ngoãn.

“Phù!!! May quá!” Núp ở trong phòng và quan sát những thứ vừa mới xảy ra qua camera, Hakase âm thầm thở phào may mắn.

Chỉ có Sky mới có thể chịu được lực tay của Eli. Dù sao Sky cũng là linh năng giả, nên thể chất của cậu ta cũng hơn xa người thường. Và bên cạnh đó, Eli cũng không kém hơn là bao bởi cơ thể của cô ấy cũng có cấu tạo gần tương tự như một linh năng giả cả.

Với lại, Eli thật sự quá là bá đạo, cô có thể học tập chiến đấu một cách nhanh chóng bằng việc tải những video võ thuật trên mạng về và học hỏi. Chỉ trong vòng ba ngày học thực chiến, Cô ấy đã nhanh chóng hạ gục Sky. Kết hợp với sức mạnh phi thường của mình, nếu không có cái hạn chế nào đó, cô đã trở thành một kỵ sĩ rồi.

Đợi khi trên màn hình camera cho thấy hai người kia đã cùng nhau rời đi, Hắn mới dám mở cửa ra để đi vệ sinh.

---

Lam Tinh được chia thành hai lục địa lớn, dựa theo hình dáng phân chia, chúng lần lượt được gọi là lục địa Mặt Trời và lục địa Mặt Trăng.

Lục địa Mặt Trăng có hình trăng lưỡi liềm. Phần giữa của lục địa là dãy núi Araid cao chót vót, chạy dọc từ đầu bắc đến đầu nam, chia lục địa thành hai bờ đông và tây.

Do sự đặc thù của sự chia cắt bởi địa hình hiểm trở. Lục địa Mặt Trăng vốn không tồn tại các quốc gia mà chỉ có 24 thành phố trung tâm và các thành phố vệ tinh nằm ở xung quanh. Và trong các thành phố đó thì có Z.

Z là một trong các thành phố trung tâm. Nó nằm ở phía Tây Bắc của lục địa.

Không giống như là các thành phố khác, Z là một thành phố đặc biệt, nó không có tồn tại thành phố vệ tinh. Mà điều này phải nói đến lịch sử ngắn ngủi nhưng tràn đầy sự li kì của nó.

Khi mới thành lập, Z vốn chỉ là một thành phố vệ tinh của thành phố X. Nhưng mà do nhiều lợi thế về mặt tự nhiên lẫn về kinh tế xã hội. Nên nó thoáng chốc trở thành một thành phố độc lập về mặt chính trị.

Mãi cho đến khi chiến tranh lần thứ III – tức chiến tranh ác mộng xảy ra, Z bị tàn phá nặng nề, khiến cho bộ máy quan chức phải rút lui và chạy trốn. Z đã bị các băng đảng tội phạm chiếm cứ. Kể từ đó Z đã không còn bộ máy hành chính nào để điều hành nữa, Kẻ nắm quyền Z hiện tại là những băng đảng.

Vì không có bộ máy chính trị điều hành, nên hệ thống an sinh xã hội hiện tại của thành phố này rất nát bét. Không có trật tự đô thị, mà rác thì tràn ngập khắp nơi. Nhiều khi du khách đến nơi này cũng tự hỏi vì sao người ta vẫn còn sống trong thành phố ngập rác này nữa cơ chứ?

Do sự di dân từ nơi khác (mà đa phần là tội phạm, trốn nợ…) và không có bộ máy hành chính quản lí, thật khó để xác định chính xác dân số của Z hiện tại là bao nhiêu. Nhưng mà ta cũng có thể ước tính được dân số của Z có thể nằm trong khoảng từ 100 ~ 150 triệu người. Mà diện tích của nó cũng đạt gần 5 000 Km vuông. Nên nói tóm lại đây vẫn là một đô thị khổng lồ.

Vì sự khổng lồ cũng như sự đặc thù về vị trí địa lý của Z, nên thành phố bị phân chia thành 5 cái quận nhỏ. Mà đứng đầu mỗi quận là một băng đảng khác nhau.

Nơi mà nhóm Hakase trú ngụ, là số 1 đường North Waves, phường Tứ Vũ, quận Huyền Vũ, nơi mà băng Huyền Vũ cầm quyền.

Còn nơi mà Eli và Sky đang tiến tới là nhà của Sol, số 10 đường Suvan, phường Ngũ Huyền. Cách nơi mà họ ở 2km.

“Vi vu vi vu.”

Nương theo tiếng gió, có hai bóng người đang bay với tốc độ rất nhanh. Đó là Eli đang cưỡi Thiên Không kỵ sĩ bay trên trời.

Sau một lát, cả hai người họ đã hạ cánh xuống trước một ngôi nhà cũ kĩ trong khu phố ổ chuột.

“Hóa ra đây là cảm giác bay lượn của loài chim! Nếu có dịp thì lần sau chúng ta làm lại thêm vài lần nữa nhé!”

Eli phấn khích nhìn mặt không có chút biểu tình nào Sky.

“...”

Giải biến thân xong, kỵ sĩ từ chối cho ý kiến.

Vì khu vực hàng xóm xung quanh khá nơi Sol ở là vắng vẻ. Mà quảng đường cũng khá là xa, nếu đi bộ trong khoảng giờ khuya như thế này thì sẽ rất tốn thời gian. Nên Eli nhờ Sky đi cùng cũng có một có một cái mục đích khác. Tất nhiên hành vi này mang mục đích tư lợi nhiều hơn. Cô muốn được cảm giác được bay là như thế nào, nên Cô đã nhờ Sky biến thân và đèo Cô đi.

“Móa, đây vốn là của công, đồ vật thuộc về Hội đồng Thế Giới, mà Cô nỡ lòng nào dám chơi theo kiểu như vậy ư?”

Phía bên kia camera vừa quan sát vừa ăn mì tôm Hakase mắng một câu. Nhìn hành vi vô tri của Eli làm hắn không thấy ổn hơn chút nào.

Tất nhiên chỉ là mắng thầm thôi, vì Hắn vẫn rất rén Eli.

“Cốc Cốc!”

Elizabeth gõ cửa.

“Có ai ở nhà không ạ?”

“...”

“...”

Đáp lại lời chào hỏi của cô chỉ là sự im lặng.

“Đây có đúng là địa chỉ nhà Sol không vậy?” Eli dùng air pod để hỏi lại Hakase.

Nơi này thực sự quá hoang vắng, đến một ánh đèn cũng không có! Thật khó mà nói đây là nơi mà một cậu nhóc 12 tuổi có thể ở được.

“Không trật được đâu. Tôi đến đây thường xuyên mà. Trừ khi tháng trước họ bắt đầu chuyển nhà. Nhưng mà với bệnh tình của Don thì chuyện đó không bao giờ xảy ra được đâu.” Hakase trả lời một cách chắc chắn.

“Ban đầu tôi cũng khuyên lão Don chuyển sang nơi khác sinh sống, những mà lão lại nói nơi này tiện hơn, với lại cũng chẳng có ai dám bén mảng tới. Nên nơi đây mới là nơi an toàn nhất.”

Hakase với cha của Sol, tức là Don vốn là bạn chí cốt. Khi Don dọn về nơi này ở để làm công chuyện. Hakase cũng đã đến thăm nơi này một vài lần. Thậm chí lúc Don bắt đầu lâm bệnh, Hakase cũng đã từng đề nghị hắn rời đi thành phố khác để chữa bệnh. Đáng tiếc là vì vài lí do nào đó, Don vẫn cố chấp ở lại.

!Thế tôi mở cửa đây! Xin phép!”

Nghe được Hakase giải đáp, Eli nghĩ nghĩ một chút. Cuối cùng cô thử vặn nắm đấm để xem có mở cửa ra được hay không?

“Cót két!”

Bất ngờ thay, cửa không có khóa!

Nhận ra có gì đó không ổn, Cô liền mở toang cánh cửa ra. Nhưng mà sự việc cũng không hề như cô phỏng đoán.

Không đợi Eli và Sky kịp phản ứng, một thứ gì đó đen tối nhanh chóng bao phủ cả hai người rồi kéo họ vào trong.

“Ầm!”

Cánh cửa chính vừa mới được mở ra cũng tự động khép lại. Không để lại bất cứ thứ vết tích gì.

Chỉ để lại màn đêm tĩnh lặng.

Phía bên kia đầu nối.

“Eli! Sky! Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao máy quay của tôi bị hỏng rồi? Alo ai nghe rõ không? Trả lời! Eli! Sky!”

Không nhận được bất cứ hồi âm nào Hakase đã nhận ra có chuyện chẳng lành đã xảy ra.

“Khốn nạn! Vậy đây chính là cảm giác lật thuyền trong mương hay sao?”

Hắn nhanh chóng rời khỏi phòng quan sát. Tiến về gara và khởi động xe tải.

“Hi vọng mình vẫn còn kịp!”

Hakase lặng im ngắm nhìn cây súng linh năng nằm bên cạnh rồi vặn ga xe.

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Thiên Không Kỵ Sĩ (rewrite) sáng tác bởi hoandx
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoandx
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.