Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ảo Ảnh

Tiểu thuyết gốc · 2612 chữ

Ảo ảnh, ám chỉ những hình ảnh không có thật được tạo ra bằng trí tưởng tượng. Vậy nên ảo ảnh luôn tồn tại trong tâm trí của con người, Ai cũng có ảo ảnh riêng của mình, có thể đó là một cảm xúc thoáng qua, hoặc là một ảo vọng nào đó không thể thành hiện thực.

Bình thường, con người thường hay cất giấu những ảo ảnh đó trong giấc mơ để giấu đi cảm xúc của bản thân. Và đôi khi, họ cũng sẽ bộc lộ ảo ảnh của bản thân ra để cho mọi người biết và thấu hiểu .

Ảo ảnh bình thường là vô hại, vì chúng chỉ là những tâm si vọng tưởng của các nhân mà thôi. Đôi khi lại có ích, vì ảo ảnh có thể là động lực giúp ước mơ của con người trở thành hiện thực, hoặc là có thể xoa dịu nỗi đau của con người.

Và đôi lúc ảo ảnh lại là sự nguy hiểm chí mạng. Vì ranh giới giữa thực và ảo rất mỏng manh!

“Thưa cha, con đi làm đây ạ.” Nhìn người cha đau ốm nằm trên giường, Sol từ tốn thưa.

“Rập!” (Tiếng cửa đóng)

Không đợi cha đáp lại, cậu bé đã nhanh chóng đi đến trước cửa chính, đóng cửa lại rồi rời đi. Vì Sol biết cha vẫn sẽ chẳng đáp lại cậu như mọi khi thôi.

Cha đã quá yếu rồi, ông ấy không còn sức để nói nữa.

Sol năm nay 12 tuổi, là một cậu bé có vẻ ngoài hiền hòa, ấm áp như vầng Thái Dương. Ngoài ra, Sol cũng là một cậu bé rất lạc quan yêu đời. Vì Cậu biết rằng, đau buồn ủ rũ chẳng thể khiến cho cuộc đời của cậu khá lên được.

Chỉ có nụ cười, mới có thể giúp cậu trở nên bớt thống khổ.

Thông thường vào độ tuổi này, đáng lẽ cậu phải đi học như bao đứa trẻ khác mới đúng. Rất tiếc, nơi này là Z, chẳng có người giáo viên nào đủ gan dạ để tới đây để dạy học cả. Vậy nên đám trẻ tại thành phố này (bao gồm cả Cậu) đều phải trưởng thành rất là sớm.

Từ các ngõ hẻm vắng vẻ đến những khu phố đèn đỏ đông đúc, người ta có thể nhìn thấy rất nhiều bóng dáng của những đứa trẻ trạc tuổi Sol. Đa phần trong số chúng thường sẽ đi bán rong, bán vé số, giao báo… Những đứa lớn tuổi hơn thì thường sẽ làm chân chạy trong những quầy bar, hoặc làm những việc nguy hiểm hơn như đi giao những thứ hàng cấm.

Đó là số phận bi ai mà chúng không đáng phải được nhận.

Có lẽ, cuộc đời của Sol cũng sẽ như vậy, hoặc là trở nên nặng nhọc hơn rất nhiều nhờ người cha bệnh tật kia. May mắn thay, nhờ sự quen biết của cha, cậu được nhận làm tại một trạm sửa chữa nhỏ.

Làm việc tại một cửa hàng sửa chữa là ước mơ của bao nhiêu trẻ nhỏ. Được học chữ, được tiếp xúc với các thiết bị linh năng tân tiến, còn có cơ hội trở thành một vị kỹ sư linh năng nữa. Đây đúng là một Công việc có tiền đồ vô lượng trong thời đại này, nhất là trong thành phố này.

Đối ứng với sự xuất hiện của linh khí, có rất nhiều ngành nghề mới xuất hiện, và quan trọng nhất trong đó là kỹ sư linh năng.

Qua 20 năm, linh năng đã thay thế hết toàn bộ các loại năng lượng khác. Tiện dụng, nhanh chóng, dồi dào, thân thiện với môi trường, an toàn. Những đặc điểm này của linh năng đã dư sức khiến nỗ lực phát triển toàn bộ các nguồn năng lượng khác trở thành vô vọng.

Khác với các ngành nghề khác, trở thành kỹ sư linh khí không chỉ đơn giản là học về linh khí và cách vận hành của nó. Kết hợp những kỹ thuật của những ngành Công nghiệp cũ với linh khí của thời đại này để biến chúng trở thành một ngành Công nghiệp hoàn toàn mới. Đó mới là nhiệm vụ của họ.

Vì thế, trở thành một kỹ sư linh năng là vô cùng khó khăn vì nó có yêu cầu rất cao. Nhưng cũng đại biểu cho tiền đồ vô lượng. Vì chỉ cần có chút tay nghề thôi là đã được trọng dụng rồi.

Có lẽ Sol cũng không có cơ hội tiếp xúc một nghề nghiệp như vậy đâu. Mãi cho đến khi, một biến cố lớn xuất hiện trong cuộc đời của cậu.

Hai năm trước, một vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra. Một xưởng chứa tại một khu Công nghiệp thuộc quận Huyền Vũ phía bắc bỗng nhiên phát nổ. Trong vụ tai nạn đó, có rất nhiều thương vong đã xảy ra. Cha của Sol cũng chính là một trong những người nạn nhân còn sống sót.

Nhưng mà sống sót cũng không đại biểu là có thể tiếp tục cuộc đời một cách lành lặn. Sau vụ tai nạn kia, cha đã không thể đi lại được nữa. Sau đó là những ngày tháng mà cuộc đời cậu bé phải thay đổi. Sol phải vừa đi làm, phải vừa dành thời gian để chăm sóc cho người cha đang nằm trên giường của cậu.

May mắn là cậu gặp phải một người chủ tốt. Cho nên cậu mới có thể có đủ sức để trang trải tiền thuốc men cho đến bây giờ. Sol biết, những ân tình của người chủ này cho cậu cho dù có cày hết kiếp này cậu cũng trả không hết.

Cho nên, Sol rất tôn trọng ông chủ của mình.

---

Sáng sáu giờ, trước trạm sửa chữa cơ giới người ái mộ.

“Chào buổi sáng, thưa thầy!” Nhìn người đàn ông đang nằm chán chường trên ghế sô pha, Sol chào hỏi bằng cách nở ra một nụ cười thật tươi.

Người đàn ông trước mắt cậu chính là ông chủ của trạm sửa chữa, kiêm thầy dạy chữ, dạy nghề cho cậu – Hakase. Đừng nhìn bộ dạng to béo mà nghĩ ổng chỉ là một tên mập mạp chỉ biết ăn xong rồi ngồi. Trên thực tế, Hakase chính là một trong những kỹ sư linh năng giỏi nhất thành phố.

Trong những năm cùng sống với Hakase, Sol chưa bao giờ thấy có trường hợp nào về máy móc linh năng nào mà Hakase không sửa được, ngoài ra Hakase cũng đã đào tạo và giúp đỡ rất nhiều những kỹ sư linh năng khác trong vùng.

Trong mắt của Sol, có thể nói Hakase chính là người thầy toàn năng. Mặc dù bề ngoài của Hắn không được như vậy cho lắm.

“Ừm.” Nghe Sol chào, Hakase liền vươn mình khởi động tay chân rồi ngồi dậy.

“Giờ thì, bắt đầu dọn dẹp thôi!” Chào Hakase xong, Sol bắt đầu Công việc của mình.

Như mọi buổi sáng, Sol liền bắt đầu tìm chổi, cây lau nhà, giẻ lau, tăm bông… để bắt đầu dọn dẹp và bảo quản các loại thiết bị máy móc trong trạm sửa chữa. Vì đó là Công việc mà một người học nghề cần làm.

“Hình như cửa tiệm ngày hôm nay lại sạch sẽ và gọn gàng hơn nhiều thì phải.” Nhìn đống phụ tùng, thiết bị đều được xếp ngay ngắn. Sol thầm nghĩ.

“Chào cậu bé, em tới đây để tìm gì vậy?” Bất thình lình, có một người phụ nữ da ngăm đen tới chào hỏi cậu một cách rất là nhiệt tình.

“Ơ? Em là nhân viên ở đây mà!” Nhìn người phụ nữ lạ mặt, Sol ngơ ngác trả lời. Tại sao người này lại hỏi một câu như vậy cơ chứ?

Rõ ràng là cậu đã vào đây làm được hai năm rồi, khách nào cũng chẳng biết cậu là nhân viên ở đây?

Và người phụ nữ này là ai?

“Ồ, hóa ra em chính là người nhân viên mà Hakase đã nhắc tới đúng không? Xin chào, chị là nhân viên mới tại đây. Rất hân hạnh được làm quen với em!”

Nhìn biểu cảm khó hiểu của Sol, người phụ nữ chìa tay ra một cách thân thiện.

- Rất hân hạnh.

Mà sol, cũng theo thói quen bắt tay lại với người phụ nữ.

Dù sao cũng không có chuyện ông chủ Hakase sẽ cho người lạ đi tự do trong nhà mình như vậy đâu. Nên Sol nghĩ đây có lẽ đúng là nhân viên mới mà Hakase không kịp giới thiệu. Mà theo tính lười biếng của Hakase, Sol cũng không nghĩ Hakase sẽ báo trước cho cậu là có người mới vào làm đâu.

“Chị là Eli, em tên là gì?” Trong lúc Sol đang bận tâm suy nghĩ, Eli thân thiện cười hỏi.

“La Sol, em tên là Sol. Ba em đặt cái tên này với hi vọng một ngày em sẽ tỏa sáng như ánh mặt trời.” Sol nở nụ cười sáng chói như vầng thái dương đáp lại.

“Oa!” Chả hiểu sao khi bắt tay Sol, Eli lại cảm thấy nụ cười tỏa nắng của cậu rất là chói mắt!

---

Công việc hàng ngày của những người nhân viên trong tiệm sửa chữa Cơ giới người ái mộ là hỗ trợ Hakase sửa lại các thiết bị linh năng, dọn dẹp, phục vụ đồ ăn đồ uống, và đôi khi phụ trách mua bán trao đổi các linh kiện và các thiết bị linh năng.

Từ bên ngoài xem ra, đây có vẻ là một Công việc giúp người ta có thể kiếm bội tiền. Nhưng bên trong, nó có thể giúp cho người ta trở thành một tỷ phú luôn ấy.

Vật liệu linh năng mặc dù có độ bền hơn xa các loại vật liệu khác. Nhưng mà một khi bị hỏng hóc thì chúng cùng chẳng khác gì phế liệu cả. Nên việc sửa chữa, thay thế linh kiện là điều luôn cần thiết miễn là linh khí còn tồn tại. Huống hồ, việc làm ăn của các tiệm sửa chữa tại Z đều phụ thuộc vào việc bán lõi linh năng (pin năng lượng) và linh dịch, và các loại trang thiết bị (trong đó có súng linh năng) là chính.

Bình thường, chủ tiệm và Sky sẽ phụ trách việc sửa chữa. Còn Sol do còn quá nhỏ, kiến thức về linh năng, linh khí cũng không nhiều, nên đa phần thời gian cậu sẽ phụ trách những việc còn lại.

Kể từ khi Eli xuất hiện, những Công việc lặt vặt của Sol cũng trở nên ít đi nhiều. Mà thời gian học hành của cậu từ Hakase kể từ đó cũng trở nên dài hơn.

Nhưng mà Sol biết, mọi chuyện cũng không thể cứ thế mà tiếp diễn một cách tốt đẹp như vậy.Vì tình trạng của cha cậu ngày càng tồi tệ hơn. Có lẽ ông ấy sẽ không còn trụ được lâu nữa đâu.

Nhìn những vị khách hàng ra vào liên tục, lòng Sol thì ngày càng mù mịt. Cậu không biết, Công việc khi nào mới có thể kết thúc, cũng như số thời gian còn lại bên cha còn bao nhiêu.

Ánh mặt trời đã lặn khuất, ngày làm việc bận rộn cuối cùng cũng kết thúc.

Như mọi khi, cậu ghé đến một cửa hàng pizza gần đó để mua đồ ăn. Tất nhiên, mua đồ ăn xong, Sol cùng không vội mà về nhà ngay. Cậu cần phải đi mua chút linh dược đã.

Trong thời đại mới, phàm là thứ bị nhiễm linh khí đều sẽ có dị biến. Một trong số đó là các loại thảo dược, khi bị nhiễm bởi linh khí theo một mức độ nào đó thì chúng trở thành linh dược.

Linh dược có tác dụng chữa bệnh vô cùng lành tính và mạnh mẽ. Không có linh dược, cha có lẽ sẽ không thể cầm cự đến ngày hôm nay.

Nhưng mà đáng tiếc, linh dược quá đắt tiền. Và theo như bác sĩ nói, cho dù là linh dược đắt tiền nhất cũng không thể cứu được cha của Sol đâu. Vì bệnh của cha cậu đã không thể cứu chữa được nữa rồi.

---

“Cha! Con đã về rồi nè!”

Sau một thời gian lang thang ngoài đường, Sol cuối cùng cũng trở về căn nhà xập xệ của mình.

Đặt áo khoác lên cái móc treo cũ kỹ xong, Cậu liền xách đồ ăn và đồ linh tinh vào trong phòng ngủ của Cha cậu và bắt đầu kể về Công việc thường nhật của Cậu. Vì đó là điều mà cha muốn lắng nghe nhất.

“Ngày hôm nay vui lắm cha ạ.

Hôm nay thầy đã giúp con thành Công thay thế bình năng lượng cho một cái xe máy.

Hi vọng con có thể học được thêm nhiều điều khác.

Hi vọng cha có thể mau chóng khỏe lại để có một ngày nào đó hai cha con mình cùng đi Công viên chơi…”

Cha cậu nháy mắt hai cái.

“Cha không thích đi Công viên hả?”

Cha cậu nháy mắt một cái.

“Thế đời khi nào cha khỏe, chúng ta cùng rời thành phố này nhé.”

Cha cậu nháy mắt hai cái.

“Cha thật là…”

Sol vừa đút đồ ăn vừa trò chuyện với cha. Mãi cho đến khi bắt đầu mệt mỏi, Cậu liền thiếp đi bên cạnh giường. Và cha của Cậu cũng vậy.

Có vẻ như cả hai đang rất yên giấc nồng.

“Cậu có muốn như vậy không?”

“Ngươi có muốn như vậy không?”

Trong cơn mê, Từ đâu đó, hai giọng nói kỳ lạ đồng thanh cất lên. Một giọng thì non nớt ngọt ngào. Giọng còn lại thì ồm ồm đáng sợ.

“Ai?”

Nghe thấy có ai khác đang nói, Sol giật mình tỉnh giấc rồi quay đầu nhìn xung quanh.

“...”

Nhưng cậu chẳng thấy bất cứ ai cả. Căn nhà vẫn yên tĩnh và lạnh lẽo như xưa.

“Có lẽ là do mình mệt rồi.” Nhìn xung quanh một lần nữa rồi đi ra xác nhận cửa chính đã khóa, Cậu bé tự nhủ.

Quanh nơi này, ngoại trừ cha con cậu ra, chẳng có vị hàng xóm nào đến đây ở cả. Và cha đã không nói được nữa rồi, nên người phát ra âm thanh kia chắc chắn là một người khác.

Mặc kệ chuyện đó, sau khi đút ăn và cho cha uống thuốc xong, cậu bắt đầu thay đồ, tắm rửa, giặt quần áo… và lên giường nằm ngủ tiếp.

Một ngày mệt mỏi của Sol cuối cùng cũng kết thúc.

Nhưng mà có một số chuyện cũng không như vậy.

Trong đêm tối bình yên.

Sol bé bỏng không biết rằng, lúc mà cậu đang ngon giấc lành, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cậu.

Đôi mắt này, lúc mập mờ lúc rõ ràng. Con bên trái thì có màu xanh nhạt dịu êm, Con bên trái trái thì lại đỏ thẫm và hung tợn đến mức khiến người khác phải giật mình vì sợ hãi. Và cái cách mà chúng nó nhìn Sol mang lại cho một cảm giác rất không ổn.

Chúng đã quan sát cậu từ lâu lắm rồi.

Đợi một lúc, một con mắt khác có màu xanh lá cây óng ánh dần dần mở ra.

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Thiên Không Kỵ Sĩ (rewrite) sáng tác bởi hoandx
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoandx
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.