Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Elizabeth

Tiểu thuyết gốc · 2406 chữ

Trời xanh mây trắng, hôm nay có vẻ là một ngày đẹp trời.

Vù vì rù rì.

Hoa và cỏ đang hòa mình theo tiếng gió.

"Ha ha."

"!!!"

Tiếng cười đùa nào đó làm Henry chợt tỉnh giấc.

Đó là tiếng cười mà đã lâu lắm rồi hắn chưa được nghe.

“Henry!” Một giọng nói ngọt ngào thì thầm bên tai tên của hắn.

“!!!” Henry lại giật mình, Hắn thấy một người phụ nữ, người đó mặc một bộ đầm trắng.

Đó là một người rất quen thuộc đối với hắn. Người đó lúc nào cũng cố tỏ vẻ thành thục, nhưng lại luôn luôn không thể che dấu được vẻ ngây thơ hiển hiện trên gương mặt của mình. Cô ấy từng là tất cả với Henry, cho dù bây giờ chẳng khác là bao.

“Này Henry, đố anh bắt được em đó!"

Người phụ nữ cười đùa một câu rồi xoay người nâng váy chạy thật nhanh về phía mặt trời lặn.

“Haizz!” Henry thở dài, nhưng hắn cũng vội vàng đứng lên một cách phấn khởi rồi đuổi theo bóng người kia. Cả hai cùng vui đùa dưới ánh hoàng hôn, mãi cho đến khi hắn bắt được cánh tay của cô ấy.

“Henry, em ước gì khoảng thời gian yên bình này có thể tồn tại mãi mãi.” Bóng người sà vào lòng của Henry để cho hắn ôm ấp.

“Không sao đâu! Có anh ở đây, mặc dù sẽ không mãi mãi, nhưng sẽ thường xuyên.” Tay của hắn nhẹ nhàng sờ lên mái tóc người mình thương.

Khoảng thời gian đó, hắn đã rất hạnh phúc. Nhưng sự hạnh phúc đó cũng chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.

“Ầm!!!”

Rõ ràng có gì đó vừa mới rung động, và thứ đó hiển nhiên không phải là trái tim của Henry, vì nó đã chết từ lâu rồi.

Đó là tiếng bom đạn!

Trông chốc lát, cảnh sắc bắt đầu thay đổi. Lửa bắt đầu rực cháy khiến toàn bộ khung cảnh xung quanh hai người như là một bức tranh đang bị đốt lên vậy.

Hoàng hôn ráng mỡ gà bốc lên khói đen sặc sụa. Đồng cỏ xanh mướt úa tàn như mới trải qua hạn hán. Bộ đầm trắng tinh khôi cũng nhanh chóng nhuộm vết than tro và trở nên dơ bẩn. Sắc màu trong chớp mắt trở nên đen tối và u ám hơn rất nhiều.

“Henry…” Nằm trong lòng của Henry, ánh mắt của người phụ nữ bắt đầu trở nên long lanh.

“Em xin lỗi, không thể cùng anh ngắm hoàng hôn được nữa rồi.” Người phụ nữ thều thào, nước mắt cô bắt đầu lăn nhẹ trên gò má.

“Hứa với anh! Mình cùng ngắm hoàng hôn thêm một lần nữa thôi!”

Henry đau đớn van xin. Nước mắt của hắn cứ thế mà trào ra và đáp xuống và hòa quyện cùng nước mắt của cô.

Nhưng mà đáp lại, chỉ là đôi mắt của sự vô hồn.

Cô ấy đã quá mệt mỏi rồi, cô chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi. Mặc dù cô biết ngủ xong, cô sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.

Đôi khi có một số thứ, không phải cứ muốn và nỗ lực hết mình là được. Mà có một số thứ, cho dù chấp nhận đối đầu hay lựa chọn chạy trốn, vẫn sẽ dẫn đến kết quả bết bát nhất.

Bất chợt, Henry từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh.

Hắn đã quay trở lại với thực tại tràn đầy mệt mỏi.

“Làm đi!”

“Ngài có chắc không?”

“Chắc chứ!”

“Ha ha! Được thôi! Vậy thì màn trình diễn của chúng ta cùng bắt đầu nào!”

Bí Ẩn hò reo vỗ tay.

Theo đó, một chuỗi các đốm sáng nhẹ nhàng giống như đom đóm từ trong tay nó bỗng nhiên bay ra. Sau đó chúng tụ lại vào trong ba lô của Henry.

Henry giật mình, lấy từ trong ba lô hũ cốt của người vợ đã khuất, thứ mà hắn luôn mang theo mình bấy lâu nay.

Hắn thấy những thứ đốm sáng đom đóm đó bắt đầu bám vào phía xung quanh hủ cốt. Hủ cốt cũng bắt đầu phát sáng, rồi gió thì bắt đầu thổi mạnh. Các đốm sáng ngày càng trở nên chói lọi, làm cái hủ mà chúng bám vào trở nên vô cùng thần thánh thiêng liêng.

“Kong!”

Mà khi Henry bắt đầu dùng hai tay che mắt lại vì ánh sáng quá chói chang kia, nắp hũ đã bắt đầu mở toang ra. Có một thứ gì đó giống như đang điều khiển những đốm sáng, khiến chúng trở thành những dãy có hàng lối trật tự nhất định.

Cho đến khi gió đã lặng đi, ánh sáng dần dần ảm đạm dần, một bóng người đã không biết từ lúc nào đã đứng tại nơi đó.

Làn da ngăm đen, mái tóc xoăn, nụ cười tỏa nắng, vẻ ngây ngô hồn nhiên trên gương mặt xen lẫn nét quyến rũ thành thục của trang phục. Đó chắc chắn không phải là một ai khác ngoài Elizabeth, người vợ quá cố của Henry. Cô ấy vẫn như vậy từ khi cả hai bắt đầu lìa xa.

“Henry?” Elizabeth nhìn về phía đối diện, đó là một cái gương mặt lạ mà quen. Quen vì đó người này rất giống như Henry chồng cô, lạ vì Henry này quá tàn tạ, quá già nua so với Henry mà cô từng biết. “Henry? Sao anh lại ở đây? Chuyện gì đang xảy…”

“Elizabeth…”

Không đợi cô nói xong, Henry đã cho cô một cái ôm thật là chặt.

“Anh đã đợi em từ lâu lắm rồi.”

Hi vọng là một điều đẹp đẽ. Là nhân loại, ai cũng có quyền được ước mơ và hy vọng về những điều tốt đẹp sẽ xảy ra, Henry cũng như vậy. Với Henry, Eli chính là ước mơ, Eli chính là hy vọng!

Ước nguyện từ rất lâu cuối cùng cũng thực hiện được. Những hàng mi vốn đã từng khô kiệt giờ lại bắt đầu thấm đẫm nước mắt lệ nhòa.

Đã mười năm rồi, hắn mới gặp lại cô.

Lần này anh sẽ không để em phải chịu sự bất hạnh kia nữa.

Hắn tự nhủ.

Mà đang ngỡ ngàng Elizabeth, cũng đưa ra hai tay ôm lại hắn.

“Phập!”

Cuộc đoàn tụ chưa diễn ra được bao lâu, một tiếng động lạ như tiếng đâm bỗng chốc vang lên.

Đau, Henry cảm giác rất đau. Một thứ gì đó như là gai nhọn đang xuất hiện trong lòng ngực của hắn. Hắn bắt đầu cảm thấy khó thở, nhói đau, mắt hắn trở nên đục ngầu, đầu của hắn trở nên mù mịt, ngực hắn trở nên đỏ thẫm. Từ những biểu hiện hiện tại của hắn, ở phía đối diện Elizabeth liền có thể nhận ra rằng Henry đang trở nên vô cùng đáng sợ.

Bằng một cách nào đó, những thứ khói đen không biết từ đâu xuất hiện, rồi tụ hội lại xung quanh người Henry.

“Gràooo!!!”

Henry bắt đầu gào thét. Đôi mắt của hắn trở nên đục ngầu, chúng chảy ra những những hàng lệ đen xì. Cơ thể hắn dần dần tím tái, xuất hiện những vệt gân đen xì. Trong cảm giác của Henry, từng mớ bắp thịt của hắn giống như đang bị ai đó kéo căng rồi đập nát vậy, từng khối xương giống như đang bị kiến bò vào bên trong tủy. Đầu óc của hắn còn tệ hơn, giống như như đang bị ai đó khuấy đều vậy.

Hắn đang rất đau đớn.

“Chạy! Chạy...!”

Cảm thấy không ổn, Henry liền dùng hết sức bình sinh để đẩy người vợ của mình ra xa rồi gào thét.

Từ lúc bắt đầu, hắn đã có tâm lý chấp nhận rủi ro rồi. Ai mà tin tưởng hồi sinh người chết lại đơn giản như vậy và không có trả giá cơ chứ? Chỉ là hiện tại, hắn không muốn Elizabeth liên lụy vào mà thôi.

Elizabeth đã chịu quá nhiều đau đớn rồi, hắn không muốn cô phải chịu thêm nữa.

Tất cả mọi tội lỗi, hắn đều sẽ gánh chịu thay cho Eli.

[Xem ra, anh lại không thể cùng em tiếp tục ngắm hoàng hôn thêm được nữa rồi. Cố gắng sống tiếp cho phần của anh nhé! Elizabeth…]

Những lời nhắn nhủ tiếp theo của hắn cũng không thể lọt đến tai của Elizabeth được nữa rồi.

Trong thoáng chốc, Henry bắt đầu nhớ lại những ký ức tươi đẹp lẫn đau buồn của ngày xưa cũ, những lúc hắn cùng Elizabeth đi dã ngoại, những lần hắn cùng Elizabeth cãi vả, những lúc tuyệt vọng sau khi Elizabeth biến mất.

[Đây chính là hồi quang phản chiếu sao?]

Sau cùng, hắn nở một nụ cười mãn nguyện. Dù sao ước muốn cuối cùng đã trở thành hiện thực, hắn không còn gì để nuối tiếc nữa rồi.

“Wooaahh!”

Đợi khi ý thức của Henry biến mất, cơ thể của hắn gào thét lên rồi biến đổi. Henry đã trở thành một thứ gì đó, khác xa hắn ban đầu.

“Ha ha!”

Nếu là Henry có thể nhìn thấy được bản thân lúc này, hắn có thể nhận ra được hắn bây giờ trở thành cái gì?

Hắn đã trở thành hình dáng của Bí Ẩn. Cả cơ thể lẫn ý thức của Henry đã hoàn toàn bị Bí ẩn chiếm lĩnh. Người tên Henry đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.

---

Giữa trưa nắng gắt. Khi mà Mặt Trời đã bắt đầu đứng bóng.

Tại Nhà Máy Cũ, tòa nhà Cục Pin, nơi quảng trường.

“Henry...!”

Elizabeth đang cảm thấy sợ hãi, đi kèm với đó là bi thương. Mười giây trước, cô đang không hiểu vì sao bản thân lại ở tại nơi này. Cũng không hiểu vì sao Henry yêu dấu của cô lại trở nên già nua và nhợt nhạt đến như vậy. Mười giây sau, Henry đã trở thành một con quái vật theo đúng nghĩa đen!

Mọi thứ xảy ra quá chóng vánh! Chóng vánh đến nỗi cô không thể hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!

Không để Elizabeth chờ lâu, sinh vật kia liền bóc ra mặt nạ của nó. Phía bên trong mặt nạ là tổ hợp giữa lá cây và dây leo, cùng với năm, sáu con mắt nằm một cách ngổn ngang. Mà từ quanh thân thể của nó, Elizabeth có thể thấy dây leo cũng bắt đầu mọc lên.

“Thật là một kẻ ngu ngốc, đến chết cũng không biết hi vọng của hắn vốn sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.”

Bí ẩn những lời này, rõ ràng là đang chế giễu Henry – kẻ đã bị nó chiếm đoạt cả thể xác lẫn linh hồn.

“Hắn không biết những thứ mà hắn mong chờ, hay những [Chuyện Lạ] kia, cũng chỉ là những mồi câu mà ta thả ra mà thôi! Thật không ngờ đến, lại có cá cắn câu! Ha ha! Bây giờ ta đã có lại được thể xác rồi!”

Nó nghiêm giọng:

“Hỡi con người ngu xuẩn, hãy nghênh đón cơn thịnh nộ đến từ chúng ta.”

[Cái quái gì đang xảy ra vậy? Cứ thế này thì mình chết mất.] Elizabeth thầm nghĩ khi nhìn thấy quái vật.

Chưa bao giờ cô gặp phải một loại sinh vật như này, nó xấu xí đến một cách đáng thương. Những mắt của nó giống như là được đính lên vậy, không hợp lý chút nào. Mà thân thể của nó, giống như có gì đó rất rối rắm và đau đớn.

Khi nhìn thấy quái vật. Bản năng lẫn lý trí đều báo động cho cô biết, cô phải chạy trốn ngay. Tuy vậy, khi bước chân của Elizabeth bắt đầu nhích đi. Một sợi dây leo từ dưới mặt đất đã nhanh chóng bắt lấy cổ chân của cô, sau đó treo ngược cô lên.

“Này này! Ngươi là tạo vật của ta. Sao ta có thể dễ dàng bỏ qua ngươi được?”

Quái vật phát ra tiếng cười chế giễu.

[Tạo vật? Hắn đang nói cái gì vậy? ...!!!] Đang suy nghĩ, Elizabeth bỗng trở nên tuyệt vọng. Tuyệt vọng không chỉ vì cô biết bản thân sắp chết. Mà tuyệt vọng vì bản thân cô nhận ra, ký ức của cô lại có quá nhiều ô trống chưa được lắp đầy, cứ như một con búp bê được vá ra vậy. Mà đợt ký ức mới mẻ nhất của cô, lại cho cô biết rằng: Cô vốn đã chết!

[Mình đã chết rồi ư? Vậy mình đã sống lại ư? Nhưng tại sao? Và hiện tại, mình phải chết thêm một lần nữa ư?]

[Ai đó, làm ơn hãy cứu lấy tôi.] Elizabeth bắt đầu cầu nguyện. Vì thật sự là cô đã không thể là gì để có thể tự cứu lấy bản thân được nữa rồi.

Trong chốc lát, đang bị treo ngược Elizabeth bỗng nhận ra không gian xung quanh bắt đầu có chút lạ thường.

Gió, bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

“Phập!”

Giống như là nghe được lời cầu cứu của cô, một thứ gì đó từ trên trời bỗng nhiên lao cực nhanh xuống chắn trước mặt cô.

“Ooànhh...!”

Một vụ va chạm lớn tạo thành một tiếng nổ váng khiến sợi dây leo vốn chắc bền bị đứt ra khiến cô bị hất tung ra xa.

Tại trung tâm vụ va chạm, là quái vật. Bộ dạng của nó bây giờ trông rất tả tơi. Áo choàng bị xé ra thành nhiều mảnh, đẻ lộ ra thân hình vốn có của nó. Mất đi áo choàng che chắn, bộ dáng của quái vật trở nên rõ ràng. Thân thể của quái vật, giống y đúc như khuôn mặt của nó vậy. Khắp nơi trên người nó, đều là mắt và dây leo.

Đối diện Quái Vật xấu xí kia, là một người kỵ sĩ mặc giáp. Hay đúng hơn, là một vị Thiên sứ mặc giáp.

Vì sau lưng người đó, là một đôi cánh trắng tinh khiết đang vỗ dập dờn.

Chỉ có thiên sứ, mới nhìn giống như vậy!

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Thiên Không Kỵ Sĩ (rewrite) sáng tác bởi hoandx
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoandx
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.