Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơn ác mộng

Tiểu thuyết gốc · 3413 chữ

Trong vũ trụ bao la kia, có một hành tinh xanh thẩm được gọi là Lam Tinh.

Một ngày nọ, linh khí xuất hiện!

---

"Không…!"

Trong cơn ác mộng, Henry giật mình tỉnh dậy. Hắn thở hổn hển, mồ hôi thì đổ liên tục. Phải mất một lúc thì Hắn mới cảm nhận ra rằng đây là hiện thực. Nhưng dù nhận ra đã thoát khỏi được cơn ác mộng kia, thì hiện tại nước mắt của hắn vẫn chưa ngừng chảy.

Tỉnh dậy xong, Henry liền đi vào phòng vệ sinh để lau mặt.

Đã bao nhiêu tháng ngày rồi, Hắn vẫn chưa có được một giấc ngủ ngon. Ở trong gương, Hắn chỉ nhìn thấy một người đàn ông với vẻ ngoài nhợt nhạt, xơ xác. Quần thâm trên mí mắt của hắn là minh chứng cho sự thiếu ngủ trầm trọng.

"Ực ực!" Hớp xong một ngụm nước, Henry trở về giường và tiếp tục suy tư. Suy tư về những nguyên do và nguồn cơn của ác mộng kia.

Hai mươi năm trước, linh khí xuất hiện. Sự xuất hiện của linh khí, khiến toàn bộ thế giới lâm vào tình trạng linh khí hóa một cách điên cuồng. Linh khí khiến động thực vật, con người phát triển tốt và ổn định hơn. Từ công nghiệp đến nông nghiệp, dịch vụ, không một ngành nghề nào lại không thể chịu sự ảnh hưởng của linh khí. Linh khí vô cùng vô tận tạo ra linh năng trở thành một nguồn năng lượng vừa sạch, rẻ, tiện lợi, lại còn rất dồi dào. Mãi cho đến hiện tại, thì linh khí đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của loài người.

Trong cái thời đại đó, lúc mà mọi người đang hối hả chạy theo dòng chảy của linh khí. Thì cung có nhiều người bỗng trở nên lạc lõng, 8cô đơn do bị bỏ lại ở phía sau. Henry là một trong số những người đó.

Một kẻ không có tài năng cũng không có quá nhiều ham muốn như hắn, xác định sẽ có một một tương lai vô cùng bình thường và chán ngắt.

Đáng lẽ kịch bản sẽ là như vậy. Nếu như hắn không gặp phải [Cô ấy].

Trong một lần tình cờ, Henry gặp phải [Cô ấy]. [Cô ấy] như tia nắng ban mai dịu dàng đánh thức Hắn vào buổi sáng sớm, lại như ánh chiều tà khiến hắn chỉ muốn nhớ mãi cảnh mặt trời chìm vào màn đêm không thôi. Hắn đắm say cô ấy, Hắn quyết định theo đuổi cô ấy, dù chuyện đó rất khó khăn bởi vì địa vị hai bên khá chênh lệch.

Nhưng mà may mắn thì Ông Trời cũng phù hộ cho Hắn, sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng Henry cũng về chung một mái nhà với [Cô ấy]. Sau đó là một kết cục tốt đẹp cho cả hai người, nếu như "chuyện đó" không xảy ra.

Mười lăm năm trước, chiến tranh xảy ra. Bất chợt, Henry phải tham gia chiến đấu để bảo vệ quê hương, tổ quốc và cả người Hắn yêu.

Đáng tiếc…

"Nhưng không chết người trai khói lửa

Mà chết người em nhỏ hậu phương"

(Trích lời bài hát Chuyện Hoa Sim - Anh Bằng)

Bất chợt vào một ngày nào đó, Henry trở về và không bao giờ gặp lại người vợ của hắn nữa.

Chiến tranh là vô tình, nó lấy đi biết bao nhiêu sinh mạng vô tội. Thật không may mắn là người vợ của Hắn là một trong những sinh mạng vô tội đó.

Thời kỳ chiến tranh kết thúc, những cơn ác mộng về chiến tranh xuất hiện. Về sau người ta lấy mốc thời gian kể từ khi chiến tranh bắt đầu là năm đầu tiên của thời đại Ác Mộng để tưởng nhớ đến những người đã mất.

Ác mộng của Henry cũng từ đó mà xuất hiện. Trong cơn mơ, Hắn nhìn thấy [Cô ấy] chết một cách thảm khốc. Trong một cơn mơ khác, Hắn lại mơ thấy người vợ của mình nói những lời trăn trối đau buồn.

Những ác mộng đó đều là tập hợp những nuối tiếc hối hận của Hắn, vì Hắn có bao giờ chứng kiến cảnh vợ mình chết ra sao đâu?

Nhưng mà không sao, Henry tin rằng cơn ác mộng đó sẽ rất sớm kết thúc mà thôi. Không lâu nữa, Hắn sẽ tự tay mình kết thúc chúng.

Hi vọng là vậy!

---

Ngày 20 tháng 8, Ác mộng thời đại năm thứ 15.

Hôm nay, tôi quyết định quay trở lại Z.

Thú thật mà nói, tôi không hề muốn bản thân quay trở về nơi này tí nào cả. Quá nhiều thứ tồi tệ đã xảy ra. Mỗi lần nghe đến cái tên của thành phố, là con tim tôi như quặng thắt lại.

Buồn lắm!

Z từng là quê hương của tôi, nhưng mà giờ thì nó không còn như ngày xưa nữa. Hiện tại, nó trở thành hang ổ của các tên tội phạm!

Ngày ngày đều có xác chết nằm la lịa, Z đã trở nên quá nguy hiểm! Một người tứ cố vô thân như tôi vẫn không nên quay về nơi này thì hơn.

Nhưng mà tôi còn gì để mất chứ?

Thế nên, Tôi quyết định đánh cược một lần.

Có một lời đồn? Hay phải chăng là một lời nguyền? "Nó" là gì? Tôi không rõ lắm vì tôi nhìn thấy nó ở trên mạng. Cho đến hiện tại, thứ duy nhất mà tôi biết là "Nó" là thứ duy nhất có thể đem lại được hi vọng cho tôi.

Hừm, có lẽ tôi bị điên rồi sao? Vì "Nó" khá là vô lý, làm sao mà có chuyện người chết sống lại được?

Thôi thì không sao, dù gì thì việc linh khí xuất hiện cũng đã là một kỳ tích rồi. Nên chuyện người chết sống lại cũng không phải là một thứ khó tin lắm đâu.

---

Ngày 25, tháng 8, Ác mộng thời đại năm thứ 15.

Sau bao nhiêu con đường gập ghềnh trắc trở, tôi cuối cùng đã quay trở về thành phố Z.

Z của hiện tại, đã khác xưa nhiều lắm.

Theo trí nhớ của tôi, Z của ngày xưa chính là một trong như đô thị hiện đại nhất thế giới. Lúc đó, cho dù đứng cách rìa thành phố cả chục cây số, tôi vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng của những tòa nhà cao tầng nằm tại nơi đó.

Hiện tại, nó chỉ còn là một đống tàn dư đã đổ nát của chiến tranh mà thôi.

Những tòa nhà cao lớn cũng không còn, những khu công nghiệp đồ sộ cũng biến mất. Chỉ còn lại đám rêu phong, những căn nhà cổ kính đầy mốc meo và những thứ vụn vỡ bên đường mà thôi.

Trong đống đổ nát đó, tôi nhìn thấy trái tim đã vụn vỡ của tôi.

Tất nhiên tôi cũng chẳng hề bận tâm đến chuyện đó nữa.

Đêm đã khuya rồi, tôi nên đi ngủ thì tốt hơn.

---

Ngày 21 tháng 9, Ác mộng thời đại năm thứ 15.

Đã một tháng trôi qua. Theo như những đầu mối mà tôi đang tìm kiếm, tôi chợt nhận ra Z còn hỗn loạn hơn tôi tưởng. Quá nhiều thứ phức tạp đã xảy ra, mọi chuyện không còn như ý muốn.

Mọi đầu mối đều dẫn đến ngõ cụt, giờ thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi phải một lần nữa rời đi hay sao? Không! Mọi chuyện đã đến nước này rồi, tôi không thể dừng lại được nữa! Tôi sẽ tiếp tục dò tìm những đầu mối khác, những câu [Chuyện Lạ] mà tôi chưa hề biết đến.

---

Ngày 30 tháng 9, Ác mộng thời đại năm thứ 15.

Hôm nay đã xảy ra một cuộc đấu súng. Thật may mắn vì tôi vẫn còn sống.

Tôi lúc không biết phải làm gì khác hơn ngoài việc cầu nguyện. Những năm tháng cũ đã khiến tôi rất sợ súng đạn.

Những tháng ngày sắp tới sẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất trong thành phố. Tôi phải chuẩn bị chút lương thực mới được!

---

Ngày 31 tháng 1, Ác Mộng thời đại năm thứ 16.

Cuối cùng, ba tháng đông lạnh cũng đã kết thúc.

Ông Trời cuối cùng cũng mỉm cười với tôi. Theo quá trình điều tra, tôi đã tìm ra một nơi rất đặc thù. Tại nơi giao nhau giữa những sự kiện bất thường như [Sinh vật kì lạ bốc cháy], [Thảm thực vật bùng nổ], [Khu phố với những vết cắt kì quái],... là [Nhà Máy Cũ].

Ngày mai, tôi sẽ bắt đầu đi điều tra nơi đó.

---

Tám giờ sáng, tại Nhà Máy Cũ.

Mùa xuân cũng chỉ mới bắt đầu, nhưng mà không hiểu sao Henry lại cảm thấy hôm nay không khí lại trong lành và mát mẻ đến như vậy. Có lẽ là do cơn mưa xuân ngày hôm qua sao? Mặc kệ chuyện đó, Hắn bắt đầu điều tra xung quanh nhà máy một chút.

“Một nơi vắng vẻ nhưng không âm u.” Nhìn nơi trước mắt, Henry thầm nghĩ.

Nhà Máy Cũ từng là trung tâm công nghiệp của thành phố Z trước khi chiến tranh lan đến. Giờ đây, nó chỉ còn là một đống sắt vụn hiếm khi được ghé thăm mà thôi.

Theo kế hoạch đã định trước, hắn bắt đầu dò xét xung quanh phiến khu vực này.

Đối với Henry, bất cứ thứ gì cũng là manh mối. Hắn cần phải đảm bảo rằng, hắn không bỏ qua bất cứ thứ gì trước khi tiến vào khu vực đáng ngờ này được. Dù sao mỗi manh mối đều là quan trọng, dôi khi bỏ qua một tình tiết nhỏ đều có thể dẫn đến lỡ mất những thứ quan trọng có thể ảnh hưởng đến tính mạng của hắn. Đó là những điều mà những ngày tháng rong ruổi trên chiến trường đã dạy cho hắn.

Nhà Máy Cũ, đó là tên gọi vốn có của nó, chứ không phải là cái tên được đặt sau khi chiến tranh xảy ra. Vì mục đích mà nó được tạo ra, chính là cải tạo, tái chế lại những trang thiết bị đã lỗi thời với ngành công nghiệp linh khí.

Linh khí xuất hiện, khiến cho nhiều vấn đề nan giải trong khoa học được giải quyết.

Cách đây 18 năm, trong thời kỳ ngành công nghiệp linh khí phát triển. Vô số ngành nghề mới bắt đầu xuất hiện, mà một trong số đó, chính là ngành cải tạo linh khí.

Cải tạo linh khí, cái tên cũng chính là đặc điểm rõ ràng nhất của nó. Thay vì như các ngành công nghiệp hay kinh tế khác, tập trung vào việc ứng dụng công nghệ mới (công nghệ linh khí) vào thực tiễn. Ngành nghề này lại tập trung theo một hướng khác, đó là khiến những thiết bị cũ bắt được nhịp điệu của thời đại mới. Hay nói chính xác hơn, là thay thế lõi năng lượng của thiết bị thành lõi linh khí.

Lợi thế lớn nhất của linh khí so với các nguồn năng lượng khác, không phải là sự thần kỳ mà nó mang lại khiến cho sinh vật phát triển tốt hơn, hay là khiến cho các vật liệu trở nên lý tưởng hơn.

Mà chính là sự tồn tại dồi dào ở khắp nơi của nó. Giống như là năng lượng mặt trời, nhưng mà có thể lấy dùng ở bất cứ đâu, và cũng chả bao giờ sợ bị hết.

Đó là một điều mà mọi loại trang bị máy móc đều mong muốn, cho dù là cũ hay mới đi nữa.

Công nghiệp tiến bộ, nhiều loại thiết bị mới xuất hiện, đào thải những loại thiết bị đã bị lỗi thời.

Nhưng vì do tính thích ứng đặc thù của linh khí, nhu cầu cải tạo trang thiết bị vật dụng để bắt kịp với xu hướng của thời đại trở nên cao hơn bao giờ hết.

Và vì thế, Nhà Máy Cũ ra đời.

Trong quá khứ, trong thời kỳ huy hoàng nhất của nó, đã có đến hơn 10.000 người đến làm việc tại nơi này. Và mặc dù không phải là một trong những nhân viên ở đó, nhưng Henry vẫn từng đi qua nơi này một vài lần.

"Thật là..." Nhìn lại Nhà Máy Cũ hiện tại, Henry cảm thán một tiếng.

Trong ký ức của hắn, đó là một công trình vĩ đại, về cả kích thước bề ngang lẫn chiều cao. Với thiết kế bao gồm hai tòa nhà phụ đan chéo nhau. Một tòa nhà có hình cây cờ lê, tòa nhà còn lại có hình tuốc nơ vít. Phía sau hai tòa nhà đó và cao hơn tổng chiều cao cả hai tòa nhà kia cộng lại là tòa nhà chính với hình dáng như cục pin đứng thẳng.

Do một vụ đâm máy bay, nên chỉ còn tòa nhà Tuốc Nơ Vít và tòa nhà Cờ Lê là tồn tại. Mà tòa nhà Cục Pin giờ cũng chỉ còn một nửa. Dù thế, độ tàn phá của hai tòa nhà còn lại cũng không kém là bao nhiêu.

May mắn là, nhờ sự phát triển của vật liệu linh khí – tức là các vật liệu đã dung hợp được linh khí, các vết tích của sự phong hóa nào khi nhìn vào các tòa nhà đều khá là ít. Mặc dù điều đó lại khiến không gian xung quanh trở nên đáng ngờ hơn một chút.

"Xem ra, đã đến lúc phải đi vào rồi." Nhìn lại những tòa nhà vỡ vụn kia, Henry liền tự nhủ. Sau một tiếng đồng hồ điều tra xung quanh mà không thấy được bất cứ điều gì lạ thường. Hắn quyết đị đi vào bên trong của Nhà Máy Cũ.

Nhà Máy Cũ là một nơi có diện tích rất lớn, hơn khoảng 1 kilomet vuông. Muốn đi hết cũng phải mất một hai ngày mới xong. Nhưng mà điều đó cũng không hề làm khó được Henry vì Hắn đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn, nhu yếu phẩm hết rồi. Hôm nay, Hắn muốn tiến vào bên trong.

“Có đứng tại đây nữa cũng vô dụng, có lẽ mình cuối cùng vẫn phải tiến vào bên trong mới biết được.” Henry thầm nghĩ.

Sau đó, hắn bắt đầu tiến vào Nhà máy cũ.

“Cầu cho Ông Trời phù hộ chúng con.” Hắn cầu nguyện.

---

Một ngày sau.

“Ai?” Trong tòa nhà Cục Pin, Henry bỗng quay đầu, rút súng ra, rồi ngước nhìn về phía sau lưng.

Trong lúc điều tra, Hắn đã phát hiện có một ai đó đã lén theo sau mình. Và giờ là lúc Hắn vạch trần kẻ theo dõi này là ai rồi!

Trong tầm mắt của mình, Hắn thấy một đống phế liệu cũ kỹ được chắp lên thành một ngọn đồi nhỏ. Và ngồi chễm chệ ở trên đó là một bóng người.

"Kỳ lạ!" Henry suy nghĩ. Rõ ràng là trước khi leo qua bãi phế liệu, rõ ràng hắn không thấy được bất kì ai cơ mà? Sao giờ lại có người rồi?

Chưa đợi Henry suy nghĩ xong, bóng người bỗng đứng lên rồi dùng một bộ dáng cung kính cúi chào: "Xin chào quý khách! Có phải tiểu nhân đây đã khiến quý khách phải hoảng sợ rồi đúng không? Xin đừng hoảng sợ, hãy lắng nghe tiểu nhân giải thích đôi chút."

Giọng điệu của nó giống như là hí kịch, còn cách xưng hô của nó giống như trong các bộ phim cổ trang vậy.

"Nói." Henry nhìn chằm chằm nó, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một lời cho phép.

Mặc dù cảm thấy cách nói chuyện của đối phương có chút là lạ. Nhưng mà cuối cùng Henry cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó lắm. Dù sao, thế giới này đã lắm [Chuyện Lạ] rồi, thêm một [Chuyện Lạ] cũng không gây thêm ấn tượng cho Hắn lắm.

"Có rất nhiều cái tên đã được đặt cho tiểu nhân: Tiểu Quỷ, Người Lùn, Bóng Ma, Bí Ẩn, [Chuyện Lạ]…" Nhắc đến hai chữ [Chuyện Lạ], bóng người bỗng dừng lại một chút để xem xét phản ứng của Henry.

Mà khi nhận ra được biểu cảm khác thường của Henry khi nghe hai chữ này, bóng người có chút đắc ý tiếp tục. "Quý khách cứ tạm gọi tiểu nhân là Bí Ẩn đi."

Hết câu, Bí Ẩn bắt đầu chầm chậm di chuyển về phía Henry.

Nếu như Henry lúc này chú ý kĩ, hắn sẽ thấy cách Bí Ẩn di chuyển rất bất thường. Nếu như người bình thường họ sẽ đi hoặc leo xuống, thì Bí ẩn lại đang từ từ lướt chậm trên bề mặt dốc và gồ ghề của đống phế liệu. Giống như, có một thứ gì đó đang giúp nó di chuyển vậy.8

Từ từ, hình dáng vốn bị bóng tối che khuất của Bí Ẩn cũng từ từ lộ ra ánh sáng. Đó là một người lùn thấp bé, hắn dùng choàng tím để bao phủ toàn bộ cơ thể, và dùng một chiếc mặt nạ hình lá cây để che đậy đi khuôn mặt.

Đây là một người rất thần bí.

So sánh với thân hình cao lớn Henry, dáng hình thấp bé của người này chắc cũng không thể với tới ngực.

"Quý khách đến đây, có phải là vì tiểu nhân không?" Một lời thều thào phát ra từ phía sau mặt nạ của Bí Ẩn. Bí Ẩn nhìn có vẻ rất không đáng tin cậy. Giọng điệu gian xảo của nó vô tình làm lộ ra sự run sợ một cách hưng phấn.

"Ngươi... Ngươi có thể thực hiện được… sao?" Henry thể hiện một nét mặt vô cùng kì quái. Nhìn sơ qua có lẽ người qua đường sẽ cho hắn một cái đánh giá: “Có phải anh đang sợ sệt, đúng không?” Nhưng nếu nhìn vào sâu trong đôi mắt đen tuyền của hắn, giữa thứ bóng tối đó, có một thứ lóe lên, đó là khát khao, đó là [Hi vọng].

“Tiểu nhân có thể làm được! Tiểu nhân có thể hồi sinh người chết!” Bí Ẩn thẳng thừng đáp.

Lần này có vẻ nó đã tự tin hơn một chút.

“Cái gì?” Một lời khẳng định như sấm sét đánh trúng tim đen của Henry. Hắn làm được ư? Hắn là thủy tổ sao? Hay là cái gì? Quan trọng là: Hắn có thể sao?

“Tuy vậy, tiểu nhân cũng không thể làm không công được.” Bí ẩn thay đổi thành bộ dáng trầm ngâm.

Bất chợt, Henry nhìn thấy nó mỉm cười. Nhưng mà rất nhanh hắn liền cho rằng đó có lẽ là do hắn tưởng tượng ra mà thôi. Có mặt nạ che chắn, hắn đâu có thể nhìn thấy được biểu cảm gì?

“Nói đi! Ngươi cần gì?” Henry bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Bí ẩn: “Có phải quý khách muốn hồi sinh người chết đúng không?”

“Đúng!” Henry trả lời.

“Hồi sinh người đã chết là một sự cấm kỵ. Mạng đổi mạng. Nếu quý khách sẵn sàng đổi lấy mạng sống của mình. Thì tiểu nhân có thể làm được!”

Không hiểu sao, chữ “lắm” của Bí Ẩn cứ vang vảng trong đầu Henry. Nó giống như một thứ thức uống có cồn, đầy ma lực và mị hoặc đối với những con ma men.

“Ta... đáp ứng.” Henry dứt khoát đáp lại.

Cơ hội đã đến bàn tay, dù mọi chuyện khó hiểu đến mức một đứa con nít còn phải nghi ngờ.

Nhưng tại sao hắn phải từ chối cơ chứ? Tiền bạc? Hắn không cần. Quyền lực? Hắn không quan tâm. Gia đình? Hắn còn gì nữa đâu mà mất?

Dù sao, hắn cũng đã đi xa đến mức như thế này rồi, không thể dừng lại được nữa.

“Hi vọng ngài sẽ không hối hận.” Nói xong, Bí ẩn vỗ tay một tiếng “cháp” thật to.

Thế là, một điều kỳ diệu xuất hiện.

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Thiên Không Kỵ Sĩ (rewrite) sáng tác bởi hoandx
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoandx
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.