Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 81

Phiên bản Dịch · 1262 chữ

-Em làm như thế là ảnh hưởng các bạn có biết không?

-… Em xin lỗi… nhưng chẳng còn lần nào nữa để lớp có thể tụ họp đông đủ thế này, em không muốn bỏ lỡ.

-… Đã thế sao không thông báo cho thầy biết mà còn lại trốn trong đây hơn 2 ngày trời rồi.

-… Em đã bảo xin lỗi rồi mà.

Hắn vì đang bệnh nên hơi bực nhọc và nói chuyện hơi cọc cằn. Quay người sang hướng khác, hắn đắp chăn kín đầu như không muốn nói thêm gì với thầy giám thị nữa.

Ông ấy đành phải bước ra và dặn dò bọn con gái nên chăm sóc hắn cẩn thận hơn.


Mới đó cũng đã mười giờ, sau một buổi sáng chưa được đùa giỡn nghịch phá bao nhiêu thì lại có chuyện xảy ra. Cả bọn con gái lớp nó quyết định là chỉ đi chụp ảnh thay vì là tiếp tục tắm biển, bọn con trai cũng thế. Cả Abbu hay Kenty cũng không muốn gây ồn ào nên cùng đi theo bọn con gái, chỉ còn nó, Mèo và Boo ở lại để chăm sóc cho hắn.

Boo và Mèo đang loay hoay ngoài quầy để chờ có người mang cháo đến, còn phải đi lấy thuốc theo đơn mà bác sĩ đưa. Riêng nó thì lúc này đang bị hắn hành hạ…

-Nói làm gì thế hả?

-Anh bệnh như thế, thì làm sao mà không nói, để cho chết à?

-… cả 2 ngày vẫn không biết sang đây, đợi khi có người nói thì mới biết là thế nào.

-NÀY ! Đừng nghĩ đang bệnh là bên đây nhịn đâu nhé. Còn hơn là có người đã bệnh còn ham vui.

Nó nói trổng và không thèm nhìn hắn, đứng dậy khỏi giường và rồi hắn nắm tay nó lại.

-Ở đây đi.

Nó nhìn hắn với sự bối rối, ừ là không sai rồi, chính cái tên này hôm trước khi chưa được cho phép thì đã “cưỡng hôn” nó. Mà thật sự việc ấy lại khiến cho nó cảm thấy được mình đang có được hạnh phúc, dù rằng nó chưa định nghĩa được, hạnh phúc là gì…

Nó ngồi xuống và lại tiếp tục sờ lên trán hắn. Da trán nó lại nhăn lại, hắn vẫn còn sốt dù rằng đã dùng ít thuốc từ bác sĩ.

-Xin lỗi nhé ! Chẳng mấy khi ở cạnh nhau mà không làm được gì khiến bên đó thấy vui, lại còn làm phiền…

-… Bên này đã chẳng bảo là ở nhà sao. Vẫn muốn đi để giờ bệnh còn nặng thêm.

Từ đâu chúng nó lại đổi cách xưng hô kiểu gì mà “bên này”, “bên kia” nghe sao ngượng ngùng quá. Mà nếu ai ở trường hợp này thì cũng sẽ như thế thôi. Lâu rồi quen cái cách xưng hô cũ, nay lại cảm thấy cần nhau và tìm được cảm giác lạ từ đối phương, cứ như cũ thì có lẽ chiến tranh lại diễn ra.

Hắn cười nhẹ khi thấy được nỗi lo hằn rõ trên đôi mắt của nó. Mái tóc được cột cao nay lại được buông dài hai bên vai, trông không còn giống con nít nữa, thay vì là bây giờ giống người con gái của hắn hơn.

-Cười gì ?

-Bỗng dưng, thích được con gái quan tâm thế này. Nếu đông thêm nữa thì chắc sẽ thích hơn, haha.

Hắn cười lớn để tỏ như mình vẫn không đến nỗi là yếu sức. Nó bỗng thay đổi sắc mặt vì câu nói trêu chọc từ hắn.

Tạch !

Cửa lại mở và hai con nhỏ kia mang cháo đến.

-Này ! Zun đang bệnh đấy, người bệnh bây giờ là vua biết không?

Con Boo hí hửng khi thấy Zun vui vẻ hơn, hơn cái ngày hôm qua trông hắn ủ rủ và mệt mỏi tột cùng.

-Bệnh thì đã sao chứ?... _ Nó nói rồi quay lại nhìn hắn lần nữa_ Kìa, đông hơn rồi đó, có thích hơn không?

Chưa gì đã biết ghen vớ vẩn. Mèo cười thầm và rồi nói nhỏ với Boo gì đó, cả hai cùng che miệng cười tít mắt trong khi nó thì đang bực bội câu nói của hắn, cả những cái nhìn chọc ghẹo từ hai con bạn cùng phòng của mình.

Mèo đem cháo sang cho hắn, rồi thì ánh mắt hắn hướng về nó. Nó không nói gì và lơ lơ như mình không hiểu ý của hắn. Nó bỏ ra khỏi phòng với lí do là tập trung lớp lại để nhắc nhở mọi người vài điều. Mèo đành phải đút cháo cho hắn vì giờ hắn chẳng còn nhiều sức mà thoát khỏi cái chăn, hắn thấy lạnh.

-Sao thế, có phải hai người đã …

-Ờ… chuyện này khó nói lắm… chỉ là… đút cháo cho tôi đi.

-Ùm, không phải muốn Quậy chăm sóc sao?

-Không phải, chỉ là nhìn xem Quậy thế nào thôi. Hồi nảy có nói mấy câu, chắc là không được vui.

-Ý cậu nói là ghen đó phải không, haha?

-Chắc là không phải, nhưng mà… thôi đừng nhắc nữa.

Hắn nhắm mắt lờ đi vì mệt mỏi. Mèo tiếp tục giúp hắn giải quyết xong tô cháo trong khi Boo thì đang xếp chăn lại cho ngay ngắn vì bọn con trai để gối chăn chẳng ngăn nắp gì cả.

Ngày dài vẫn cứ thế trôi qua, cũng không có gì đặc sắc vì chúng nó chỉ mãi cùng nhau bu quanh cái máy chụp hình. Chẳng mấy khi được chụp ảnh, lại vừa phải hoàn thành nhiệm vụ được giao nên cả bọn chẳng còn nghĩ đến những trò vui khác.

Trời lên nắng nhẹ và nó đi dọc bãi biển để có thể ngắm nhìn mặt nước với một màu vàng tươi như thế này. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ trở thành người trưởng thành và phải đối diện với cuộc sống khó khăn hơn. Sau khi rời khỏi trường, nó không còn được học với phần giảm phí nữa, đại học chẳng hạn, sẽ chẳng ai đóng phí cho nó học, hay thấp hơn là cao đẳng, nó không biết mình có thể xoay nổi không nhưng hiện tại nó cảm giác không có gia đình quả là một khoảng trống lớn.

Bước những bước chậm hơn và nó đứng lại nhìn về phía khu khách sạn. Như có một chỗ dựa lớn nào đó ở đấy, nhưng trong nó bây giờ, đó không phải là điều nó quan tâm nhất. Tình yêu khiến nó cảm thấy yêu đời hơn và hạnh phúc hơn, nhưng thay vào đó nó phải vượt qua mọi cái nhìn bên ngoài, về gia thế và cả việc nó có xứng đáng với hắn hay không so với hàng trăm đứa con gái khác.

Quả thật rằng sau thời gian hắn học ở trường, chẳng ai có thể tiếp cận hắn nhưng nếu hắn thật sự mở lòng với mọi đứa con gái xung quanh, thì giờ, chắc gì nó có thể ở đây và được hắn quan tâm đến. Vội thôi bỏ đi những suy nghĩ và tiếp tục bước những bước chân dọc theo bờ biển.

Những con sóng chạy vào bờ và làm ướt chân nó, nó lại nhớ mẹ, không có kỉ niệm nào với mẹ ở biển nhưng có lẽ nó cảm nhận được gì đó ở đây.

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.