Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 82

Phiên bản Dịch · 1691 chữ

-Bữa trưa hôm nay thuộc về 12A5, các em đã hoàn thành xuất sắc. Chia buồn cho 12A1 vì hình của các em không đạt chất lượng bằng 12A5.

Bọn nó ngồi đấy chống cằm mà chờ đợi từ bên lớp bên kia. Dù gì cũng là con nhà chẳng mấy nghèo khó, thế mà phải chờ bên kia ăn xong, còn lại bao nhiêu phần thức ăn thì chia cho cả lớp.

-Mày nghĩ bọn nó ăn hết hay chừa lại?

-Tổng cộng có tới 70 phần ăn. Lớp nó ăn chừng 40 cao lắm là 50 thôi, nếu ăn hết thì để xem bữa chiều nay ai sẽ ác với ai.

Con Boo có vẻ bức xúc cao độ vì chuyện gì cũng bỏ qua được, trừ việc bỏ đói một đứa cần rất nhiều năng lượng trong khi năng lượng mỡ trong người con nhỏ không được ít.

Tên Gia Huy không ăn nhiều vì chỉ mãi dán mắt vào cái điện thoại , lâu lâu thì lại cười thầm sau đó thì lại nhìn về phía con Boo chẳng biết có ý gì.

-Thằng đấy mà còn nhìn lần nữa thì cái đĩa cơm ấy bay ngay vào mặt cho xem.

Cuộc chiến tranh bằng mắt đang diễn ra căng thẳng cho đến khi đến lượt lớp nó ăn những phần cơm còn lại.

-Còn khoảng 10 phần, mày đoán hay quá Boo nhỉ, nó chẳng tốt như mày nghĩ đâu. Giờ thì 40 đứa chia ra thế nào đây?

Nó đứng đó với 10 đĩa cơm mà xung quanh có tới 4 chiếc bàn đầy người ngồi để chờ nó giải quyết, quả thật thì cảm giác đói khiến chúng nó mới hiểu việc ăn mà để thừa thì thật là phí phạm.

Bọn con trai lên tiếng rút nhường lại cho bọn con gái. Còn bọn con gái ăn cũng thấy chẳng ngon vì bọn con trai có vẻ đói nhưng cố bảo là không để nhường phần cho con gái. Nó ngồi vào nhưng ăn không nổi, nó lo rằng hắn cũng đang đói.

-Ăn đi, hắn đã có phần rồi. Thầy giám thị không ác đến nổi bỏ người bệnh đói đâu.

Nó gật gật rồi đành để mọi người ăn, đi về phòng của mình để có thể ngủ một giấc trưa. Nó cũng không hiểu tại sao nay lại buồn như thế, nhưng nỗi buồn đó không hoàn toàn do hắn đang bệnh. Nó cảm giác như sắp tìm lại được người thân của mình nhưng vẫn còn thấy gì đó xa xôi lắm.

…………….

Hoạt động cho chiều nay không có gì khó khăn lắm ngoài việc chuẩn bị tiết mục văn nghệ cho đêm lửa trại đầu tiên ở biển. Bọn con gái cứ hí hắc trong phòng để bàn kế hoạch, nó thì vẫn ngủ chưa dậy, Mèo thì …

Nay cũng vậy, tên ấy lại ra biển ngồi chờ đợi hoàng hôn buông. Nay tên ấy không mang theo đàn, chỉ ngồi đó và nhìn ra xa xôi, tìm kiếm những màu sắc mà bầu trời đang tạo nên trên mặt nước biển.

Có lẽ tên ấy biết ai đang nhìn mình, không phải là một mà là hai. Quay mặt lại để nhìn về khu khách sạn, ngoài hành lang,…

Mèo quay mặt lại và mở cửa bước vào phòng, với 2 cực chỉ im lặng thế này thì chẳng biết bao giờ cái câu chuyện tình cảm tẻ nhạt này có thể kết thúc.

Tiểu Quân từ biển trở về phòng khi mọi người gọi con nhỏ. Tối nay có lửa trại vậy nên ắt sẽ vui và cái việc hai lớp phải ngồi lại cùng với nhau thì thật là không vui cho bọn nó.

……….

-Đã đỡ hơn rồi đấy, mày gắng ngủ thêm đi, chắc nay mai sẽ khỏi bệnh thôi.

Abbu sờ trán hắn rồi đắp kín chăn cho hắn hơn.

-Ừm, nghe nói tối nay có lửa trại à?

-Ừ, văn nghệ gì đó, nhưng chắc là tao với thằng Kenty không tham gia nếu không có mày.

-Ừm, từ giờ đến cuối tuần cũng sẽ có vài đợt văn nghệ nữa. Rồi cũng có dịp để trình diễn xã “xtrét” mà.

Abbu cười vì thấy hắn có vẻ khá hơn. Cậu ấy dạo này có vẻ thoải mái hơn vì chuyện giữa Quậy và hắn phần nào đã được sáng tỏ. Nhưng cậu ấy không biết nó hiện tại đang có những rối bời mà chính hắn cũng không thể hiểu được.

Cũng phải chờ àn đêm buông xuống thôi…

Lửa trại được đốt và mọi người đang tập trung dần.

Nó mệt vì ngủ ban chiều và giờ thì cũng cố gắng ra ngồi cùng mọi người.

Buổi diễn văn nghệ bắt đầu khi 12A5 bắt đầu cử đại diện. Bọn bên ấy cũng chẳng thua kém nên có phần chơi ghita cực hay của thằng nhóc nào đó trong lớp. Lớp nó cũng phải vỗ tay theo vì thật sự là rất hay.

Ngay sau đó thì bọn con gái lớp nó lên để thi thố. Nó thì chỉ biết chết cười vì bọn lớp nó cũng chẳng được bình tĩnh hơn nó là mấy. Cũng muốn chạy vào chung vui nhưng rồi vẫn không cảm thấy bớt chán nản. Cố gắng ngồi lại để chơi cho hết buổi tối với cả lớp.

Tựa cằm lên đầu gối và nhắm hờ mắt, nó như mệt mỏi không như nó mọi ngày. Bàn tay ai đó nắm lấy tay nó vào kéo nó đứng dậy.

Cả bọn nhìn về phía nó và tự hỏi “Hắn đã khoẻ lại rồi sao?”.

-Đi nào !

Nó bị hắn kéo đi dù là hắn không có đủ sức để ép nó phải đi theo. Rồi thì biết hắn hẳn có chuyện muốn nói nên mới thế, đành đi theo về phía xa với khu lửa trại.

Khu gò đá to và vắng vẻ, hắn ngồi đấy cùng nó nhìn về phía bóng tối ở biển. Nó lạnh cả người nhưng trông hắn bây giờ thì lạnh gấp trăm lần nó, hắn vẫn quen mặt áo rộng cổ vậy nên nó cảm giác như nếu cứ ngồi mãi thế này hắn sẽ ngất ở đây mất.

-Có chuyện gì sao?

-… Ừm.

-Chuyện gì?

-Có phải, em đang né tránh.

-…

-Chẳng phải việc hiểu được tình cảm của nhau là không hay sao?

-Ừm.

-…

-Nếu cứ như bình thường thì có vẻ hay hơn.

-…

-Em sợ mọi người biết tình cảm giữa 2 chúng ta. Một năm trước, chuyện xảy ra với 12A5 cũng chỉ vì chuyện tình cảm này.

-Chuyện ấy chẳng liên quan.

-Sao lại không liên quan, anh phải thừa biết bọn ấy không muốn bọn con trai các anh thân thiết với những đứa như em mà.

-Đứa như em là đứa như thế nào?

-Không xứng.

-........

Hắn bỗng quay lại nhìn nó với ánh mắt khó chịu. Nó cũng cảm giác được sự khó chịu ấy từ hắn, nhưng biết làm sao được, vì truyền thống rồi, dù là ngoài đời hay trong những câu chuyện được viết thành phim, những bọn con gái nhà nghèo đều bị bọn con gái khác ghét khi đi cạnh bọn con trai hoàn hảo như thế này.

-Hãy cứ như anh ngày trước, đừng đối xử tốt với em hay đi cùng em, như thế thì em mới có thể học hết năm mười hai này một cách bình yên được.

Hắn thôi không đôi co nữa vì nó thật sự đang buồn và đang chán nản mọi thứ. Hắn không biết lý do nhưng điều hắn có thể làm bây giờ cho nó là làm những gì nó muốn mà thôi.

-… Ừm, nếu điều đó tốt cho em.

-Xin lỗi nhé, vì hiện tại cảm thấy không được vui.

Hắn vòng tay sang và ôm lấy vai nó, để nó tựa đầu vào vai hắn như muốn nó hiểu được rằng, dù là không công khai tình cảm thì hắn vẫn muốn che chở cho nó.

-…

-Anh đang bệnh, về phòng nhé?

-Ngồi đây một chút nữa đi, về đấy thì lại không được như thế này.

Hắn nắm lấy tay nó, cũng chỉ không quá một buổi chiều mà hắn thấy mình thật sự nhớ nó, thậm chí rằng cái đêm hôm ở nhà hắn, khi nó chỉ vừa trở về nhà thì hắn đã cảm thấy nhớ nó đến phát bệnh rồi.

-Sao anh lại thích em?

-Hỏi Chúa của em đấy._ Hắn cười mỉm_ Xưng bằng em như thế đấy à, không phải lúc mới gặp chỉ toàn đòi làm chị thôi sao?

-Nếu đẻ sau em thử đi, còn lâu mới gọi bằng anh.

Nó cười khi hắn nhắc lại cái ngày ở Housestar, cú sốc lớn đến với hắn khi gặp phải đứa con gái hung dữ như thế này.

-Dù sau này có thể nào, cũng đừng nói là em không xứng với anh, có biết không?

-Không biết.

-Em thật là cứng đầu đó …

-Anh có khác sao…

Lại cãi nhau dù rằng chúng nó đang ở bên cạnh nhau, tìm kiếm cảm giác ấm áp từ đối phương.

Thật khó hiểu vì sao nó lại không muốn công khai tình cảm giữa nó và hắn ọi người biết. Thừa biết rằng nó chẳng sợ đứa nào cả nên chuyện viện cớ sợ bị gây chuyện đủ khiến hắn hiểu và không muốn làm khó nó, hắn chấp nhận để nó có thể thấy thoải mái.

Có lẽ đối với nó, tình cảm được che giấu thì vui hơn và cảm thấy trân trọng hơn.

Một ngày nữa sắp trôi qua và một lần nữa những “thoả thuận” mới được đặt ra. Dù là thế nào thì đối với nó, mọi chuyện xung quanh nó đều bị vây chặt bởi những thoả thuận, những sự sắp đặt tính toán khiến nó chợt nhận ra rằng mình đã yêu từ lúc nào không hay biết.

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.