Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 67

Phiên bản Dịch · 1494 chữ

Những nỗi ngạc nhiên không thể không có, Phương xuất hiện như một thiên thần trong đêm. Bộ “blackdress” vẫn đang chờ cái cơ thể ngọc ngà này.

Chắc có lẽ thằng Phương quá lộng lẫy đâm ra nhỏ Lan chẳng được ai để mắt đến. Tội con nhỏ chỉ được bọn con gái vây lấy, còn bọn con trai thì chỉ chụm đầu vào nghịch áo với thằng Phương mà thôi. Quả là hiếm khi trông thằng Phương đẹp như thế này mà.


Cả bọn bắt đầu kéo nhau ra sân khấu, Lan và Phương được đưa đến phòng đoàn để chuẩn bị cho phần thi tiếp theo.

Nó không biết làm gì nên chạy lăn xăn lên phía gần nhất để có thể thấy sân khấu thật rõ. Đằng sau, hắn tiến tới gần nó hơn, có lẽ do đám đông làm hắn khó khăn trong việc có thể chen tận lên trên cùng, trong khi việc này thì quá đơn giản với nó.

-Lên đây làm gì ?

-Không được sao ? Có vẻ như từ khi lớp mình thắng giải là cô né tôi thì phải, chạy đâu cho thoát khi tôi biết cả lí lịch họ tên, nơi ở nơi ngủ, nơi cô làm việc thậm chí là 1 số thứ khác nữa chứ …

-Ừ thì… cái đó tính sau đi. Bây giờ tôi đang có hứng đừng có để mất hứng chứ.

Hắn không nói gì chỉ biết cười thầm mà thôi, nó có chút lo sợ, sợ rằng hắn sẽ làm gì quá đáng hơn cả đêm hôm qua. Ánh mắt nó chẳng thể nào nhìn thẳng vào hắn, ai nhìn vào cũng biết nó lúng túng hết chỗ nói rồi. Ma sơ thế này thì làm sao có thể tịnh tâm mà hướng đạo được nữa.

……..

Ở dưới bắt đầu ồn ào la hét dữ dội khi cựu miss năm trước đã xuất hiện. “Cô ả” đẹp hơn tưởng tượng, số ít mới được diện kiến, nay thì nhìn tận mắt rồi nên trông có phần ngưỡng mộ thật.

Tiếng côn trùng kêu không thể đấu lại cái âm thanh ồn ào trong trường lúc này huống gì là gió lớn, cấy cối xì xào. Không khí đã khác, cái phần hay ho nhất sắp bắt đầu.

Thằng Phương có vẻ lo lắng và lúng túng vì đây là lần tên này ra mắt với dân chúng toàn trường với cương vị là một nữ vương của lớp. Ấy vậy nhưng chẳng hiền được bao lâu, “cô nàng” bắt đầu không thể chờ đợi và hào hứng hẳn lên.

Người dẫn chương trình hôm nay không ai khác là cựu Miss năm trước. Có lẽ rằng năm nay số đông khó bì được nhan sắc này nhưng vẫn còn 1 hy vọng lớn ở lớp nó.

Sự ồn ào náo nhiệt đang bắt đầu dồn về phía sân khấu. Đèn màu bắt đầu được chiếu khắp khu vực. Các tiểu trại tắt hết đèn trong lều và chỉ còn một người ngồi trước cổng để giữ lều mà thôi. Và lớp nó thì là Mèo, con bé có vẻ không thoải mái lắm khi thật sự nhận ra Tiểu Quân đang buồn.

-Cậu không xem à ?

Mèo chợt hỏi khi thấy Tiểu Quân đang hướng về phía của mình.

-À, hơi ồn ào, mình nhức đầu vậy nên muốn đi ngủ.

-Ờ, hay là ngồi đây với Mèo đi, còn sớm mà.

-Ùm.

Tiểu Quân có vẻ mệt mỏi thật và đi lại ngồi gần Mèo hơn. Chẳng mấy khi 2 đứa nói chuyện với nhau, thậm chí nếu có ở gần cũng chỉ nhìn nhau cười ít khi dùng lời nói để bắt chuyện.

Cả 2 đứa con gái suy nghĩ về một người và có lẽ vấn đề tiếp theo chỉ có thể là Kenty mà thôi.

-Mèo à. Hình như, cậu và cậu ấy có gì với nhau phải không ?

Mèo ấp úng khi nghe Tiểu Quân hỏi như thế. Nhưng rồi con bé cố gắng nuốt giọng và trả lời câu hỏi không mong đợi thế này.

-Hình như là không.

-Thế nào là hình như được. Có vẻ như Quậy không biết chuyện giữa Kenty và cậu. Quân cũng thật sự không biết nhưng có lẽ Zun đã đề cập đến cậu với Kenty.

-…

-Có phải cậu ấy … thích cậu không ?

-Không đâu. Cậu ấy…

Mèo chợt dừng lại vì Mèo thừa biết Kenty không muốn ai biết gì về mình. Thậm chí rằng là những cử chỉ hành động của cậu ấy cũng không ai được nắm bắt và hiểu rõ nữa.

-Như thế nào ?

Rồi thì Mèo cũng không biết phải làm thế nào khi ánh mắt của Tiểu Quân, ánh mắt của con nhỏ hằn lên 2 chữ “thắc mắc” to đùng. Mèo không hẳn biết tình cảm của Tiểu Quân nhưng một phần chính con bé cũng mang lòng ích kỉ, dù cái tình cảm này chỉ là từ 2 hướng chiếu thẳng vào 1 tâm mà thôi.

-Cậu ấy không muốn ai quấy rầy. Kể cả Abbu hay Zun. Có lẽ do mình là bạn thân của Quậy vậy nên Zun và Abbu muốn mình và Kenty như thế mà thôi. Cậu ấy hẳn sẽ chẳng có tình cảm gì với mình cả.

Suy nghĩ của Mèo là thế, con bé luôn ọi chuyện xảy ra với mình đều bị ảnh hưởng từ Quậy. Nhưng thật sự cái việc Abbu hay Zun tác hợp cho tên ấy với con bé chỉ là chuyện ngẫu nhiên mà thôi. Còn về phần Quậy, cả 2 thằng ấy còn chưa giải quyết xong thì bận đâu phải mai mối bạn của mình cho bạn của người mình đang muốn chinh phục cơ chứ.

-Thế còn cậu thì sao ?

-Mình à… mình … ờ… mình…

-Có phải là …

-À không có, không có gì hết, chỉ xem cậu ấy là bạn thôi.

-Có thật không ?

-Thật mà.

-Hihi, vậy thì mình có thể tiến tới phải không ?

-Sao cơ ?

-Với Kenty. Mình nghĩ người chủ động trong trường hợp này chỉ có thể là mình thôi. Dù biết cậu ấy không quan tâm gì đến xung quanh, nhưng biết đâu mình có thể thay đổi cậu ấy.

Ánh mắt của Tiểu Quân rõ mồn một cái hy vọng chợt loé lên trong phút chốc. Cái sự tuyệt vọng ngắn ngủi vào lúc Kenty nói rằng cậu ấy chẳng bận tâm đến một đứa con gái nào nay đã bị đưa vào quên lãng. Mèo như đứng hình vì phản ứng của Tiểu Quân, con bé vô tình biến mình thành người ngoài cuộc trong chuyện này, như chính mình là đòn bẩy để “mai mối” tình cảm cho Kenty vậy.

Tiểu Quân thôi bàn về Kenty và bắt đầu kể về chuyện trong lớp với Mèo. Tạm gác mọi chuyện tuy rằng con bé vẫn cảm thấy khó chịu với chính mình, chẳng phải vì Tiểu Quân nhưng có lẽ con bé vừa tự minh chối bỏ cái tên “hoàng hôn lạnh giá” ấy.

Đêm dài, gió lớn, trời không trăng, niềm vui của một năm học đang đi vào hồi kết. Dù là vậy nhưng ai nấy cũng nở nụ cười với ý nghĩ rằng còn tận 3 tháng dài để cùng nhau học tập, cùng nhau vui chơi và cùng nhau kể lại những kĩ niệm của đã từng có với nhau.

Tiểu Quân đã ngủ được một giấc lâu. Mèo vẫn ngồi ở cửa lều và gật lên gật xuống vì mắt con bé cũng đã sụp cả mí rồi. Phần thi Miss vẫn chưa kết thúc vì rằng đây là phần hào hứng nhất của cả buỏi trại cơ mà.

Ở những lều trại cạnh bên, học sinh ở lại khá đông vì hình như chỉ có lớp nó là hào hứng đi xem hết như thế thôi. Những tiếng cười nói của bọn học sinh kể về những kỉ niệm đã qua, những gì đang xảy ra và cả tương lai của mình. Nhiều ước mơ, nhiều dự định sắp tới sẽ làm, thậm chí có đứa nghĩ đến tương lai mình với một người chồng, hơn cả là những đứa con. Trông có vẻ điên rồ nhưng quả thật ai mà không sợ mình già đi, chưa có gia đình không có ai để trao gửi tình yêu.

Mèo không ngủ được vì cứ một chút lại giật mình vì những tiếng la hét. Con bé nhức đầu và vào lều lục trong ba-lô của mình một ít thuốc để đỡ chóng mặt.

-Quậy nó để thuốc ở đâu nhỉ?... À đây rồi.

Con bé tìm được mớ thuốc nhức đầu và uống ngay 2 viên để cầm cự nỗi cái “đống” nhạc hỗn tạp ngoài sân khấu.

…………

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.