Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 123

Phiên bản Dịch · 1232 chữ

Ngôi nhà nhỏ, đã lâu Mèo không ghé qua, hoa bắt đầu nở rộ xung quanh và nắng lại có dịp xuyên qua các tầng lầu cao, những sợi nắng tranh nhau để chiếm lấy một bông hoa cho riêng mình. Mèo bước xuống và đi cạnh cậu ấy vào nhà. Ngày cuối cùng của năm, có thật sự hạnh phúc với con bé hay không?

-Cậu đã mua gì chưa?

-Tủ lạnh kìa!

-…

Mèo đi lại và kiểm tra xem cậu ấy đã chuẩn bị được gì. Con bé như căng cả da mắt ra khi không ngờ cậu ấy lại chuẩn bị kĩ càng đến vậy.

-Chưa nấu được đâu, chiều hẳn bắt đầu, giờ thì dọn dẹp nhà đã. Cậu quét sân đi, trong nhà để mình lo.

Kenty cười nhẹ và ngồi xuống ghế.

-Làm chung đi.

-… là sao?

-Cùng làm đấy.

-Tại sao?

-Thích thế.

-…

Mèo phì cười và gật khẽ đầu mình, cả hai bắt tay vào việc dọn dẹp nhà cửa cho cậu ấy. Dù là tính cậu ấy có khá ngăn nắp, nhưng trong mắt con gái, gọn gàng như thế là chưa đủ để gọi là sạch sẽ.

-Kenty à, giặt khăn dùm coi, chỗ này 18 năm rồi cậu chưa lau à?

-Chờ chút thưa cô.

Chạy từ bếp lên, con nhỏ cứ càu nhàu cậu ấy miết, nhà mới xây cơ mà sao lại mau dơ thế này. Kenty lo phần hậu cần, con nhỏ chỉ đạo làm cậu ấy toát cả mồ hôi vì cứ chạy lên chạy xuống mãi.

-KENTY ! NHANH LÊN…

Thằng này bị cái là giặt khăn hơi bị sạch cho nên lâu không tưởng được. Con nhỏ ngồi trên chiếc ghế cao ngay cửa ra vào chờ khăn của cậu áy mang đến mà mỏi mòn cả cổ cả mông.

-Này, nghỉ tí đi.

-…

-Sao thế?

-… Không sao…

-Xuống được không?

-…

-… lại đây…

Kenty đưa tay lên chờ đợi Mèo, con nhỏ được cái chân ngắn nên làm nên chuyện lắm. Chẳng hiểu sao mà leo lên được, lúc leo xuống lại ko đặt được chân xuống ngay cái thanh ngang mà bước xuống.

Kenty nhẹ nhàng nắm lấy tay và ôm ngang eo khi con nhỏ vừa kịp nhảy xuống đất. Tuy là hạ cánh an toàn nhưng Mèo thì ngại đỏ cả mặt, cậu ấy hình như bắt đầu thích những trò thế này từ khi nào không biết.

-… Kenty…

-Sao?

Sau khi bế con bé xuống, cậu ấy vội vã tìm chổi và quét nhà như né tránh.

-Hôm qua, sao cậu lại bỏ về vậy?

-…

-…

-Vì có … việc.

-…ờ…

Con bé hỏi để làm gì, phải thừa biết rằng cậu ấy vì bực mình chuyện con bé với Abbu cứ mãi đi cùng nhau mà chẳng cần biết đến sự hiện diện của cậu ấy. Mèo vẫn mãi không thể vào thẳng vấn đề tình cảm của mình, con bé như đang vẽ đường cho cậu ấy chạy ra khỏi vòng tay của mình để rồi thì tự mình đuổi theo một cách cực nhọc. Với Kenty, cậu ta dường như biết mình đã thật sự bị ảnh hưởng, đó không phải do bỗng nhiên nhận ra mà điều ấy đã thấm dần theo từng ngày một, từ hơn một năm qua cho đến bây giờ. Và hiện tại, một sự thay đổi nhỏ nhặt nào đó từ con bé, cậu ấy cảm thấy không quen thuộc và thật sự bực bội rất nhiều.

Mèo thôi không hỏi nữa mà tiếp tục cùng cậu ấy làm tiếp việc nhà.

……………….

Trưa đến, trời nắng gay gắt nhưng chỉ có khu nhà của Kenty là chỉ vài đường dây nắng len lỏi đi qua được các khu nhà cao tầng tới mà thôi. Mèo ra sân trước cùng Kenty khi đã dọn dẹp xong mọi thứ trong nhà.

-Kenty à, cỏ nhiều thế này, dọn biết chừng nào mới sạch được?

-Ăn cơm thôi.

-Nhưng mà chưa nấu ăn gì mà.

-Bây giờ nấu.

Nói rồi thì Kenty đi vào nhà và xuống bếp bắt tay vào việc nấu bữa trưa. Mèo không đứng yên đấy nhìn mà vào giúp một tay.

Niềm hạnh phúc nào đó bén lên, con bé mỉm cười khi mỗi lần hai đứa loay hoay không biết làm gì tiếp theo.

…….

“ Giá như ngày nào cũng là ngày cuối năm thì hay biết mấy. Ở bên cạnh thế này, thật sự rất thích. Cậu ấy không khác lạ với những người con trai khác, cũng bình thường và làm mọi việc bình thường. Nhưng sao mình vẫn cảm nhận được sự khác lạ nào đó khiến mình không thể thôi việc để ý đến cậu ấy. Giỗ mẹ, chắc là ngày cậu ấy thật sự mở lòng với cái thế giới này”…

“ Hai người không là gì của nhau cả, nhưng việc đi cùng như thế thì thật cảm thấy khó chịu. Lỡ như ngày nào đó, không còn thích đi bên cạnh tôi nữa thì phải làm thế nào đây”.

……….

-Mèo à..

-Hả? _ Con nhỏ đang chăm chú chiên thịt.

-Với Abbu, là thế nào vậy?

-…

-…

-Cậu hỏi để làm gì?

-Trả lời đi.

-Nếu như mình nói… mình có cảm tình với anh ấy thì cậu sẽ thế nào?

-… không sao cả…

-Thật vậy không?

-…. Ừ….

-Vậy thì là vậy đó.

-…

Kenty im lặng và ngừng lại khi cậu ấy đang rửa rau. Làm gì lại có chuyện là “không sao cả” cơ chứ. Mèo bây giờ có vẻ không còn hay khó xử trước cậu ấy nữa, tuy rằng con bé chưa bày tỏ được gì và làm thế nào cho cậu ấy hiểu tình cảm của mình. Thế mới bảo người châu Á là thế, thích nhau rất khó để nói ra, ngại ngùng khiến chuyện tình cảm lại thêm phần hấp dẫn.

Thời gian qua không phải là ngắn để cả hai bên cạnh nhau. Mèo biết phần nào đó Kenty cũng có cảm giác với mình nhưng con bé không thể nào là người mở lời trước, con bé không đủ can đảm và cũng chẳng đủ cơ hội. Có lẽ chỉ có hôm nay là ngày cả hai gần nhau lâu nhất, mẹ cho phép và cũng chẳng phải là ngày đi học nữa. Đằng này lại chẳng có ai ở cạnh thì chẳng phải đây là một cái “change” cực lớn cho con bé rồi sao. Thời gian trôi nhanh lắm, nếu như bỏ lỡ đi một giây phút nào đó, thì giây phút tiếp theo sẽ chẳng còn được coi là thời gian của cơ hội nữa rồi. Một chút gì đó còn nhút nhát nhưng đâu đó trái tim con bé như đốc thúc rằng, sẽ chẳng còn cơ hội nào đâu, chặng đường phía trước rất dài và chẳng còn nhiều thời gian để con bé chờ đợi nữa. Chẳng may vào ngày đi học, Tiểu Quân quyết định trước con bé, Kenty bắt đầu bị phân tán sự chú ý thì phải thế nào. Rồi thì trước khi năm mới giảnh chỗ của năm cũ, con bé phải quyết định vài chuyện trọng đại của cuộc đời mình.

“ Mình trưởng thành rồi !”..

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.