Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 118

Phiên bản Dịch · 1471 chữ

Chập 24 “TÔI ĐÃ TRƯỞNG THÀNH”

Đường vắng …

Tiếng xe cộ nhỏ dần bên tai và không gian như hoá thành màu trắng …

Nắng và gió …

Những bước chân không tìm đến đích …

……………………………

Boo đang trên đường qua nhà Quậy, nó đã trở về nhà được vài ngày kể từ ngày từ Nha Trang trở về. Các seur đã được chuyển nơi làm việc và giờ nhà thờ đã có các seur mới dọn về. Nghe lời mẹ, nó trở về để sống cùng dì và cả em của nó, có lẽ không quen nhưng hằng ngày bọn lớp nó vẫn hay ghé để nó không cảm thấy chán.

-Dì à, để con đưa em đi học.

-Thôi để dì, con lo ôn thi đi.

-Nhưng mà còn đang được nghĩ tết, cỡ mồng 5 rồi con bắt đầu học. Vậy nha dì, con đi đây. Cà Rốt à, nhanh đi.

Thằng nhóc mang chiếc cặp trên vai chạy lon ton và leo lên chiếc xe đạp cũ kỉ của nó, ôm eo nó như đây chính là hai chị em ruột vậy. Có lẽ thằng bé mau thích nghi, chỉ vài ngày ở đây thôi mà thằng nhóc đã thân thiết với nó hơn mức tưởng tượng của vợ cha nó.

-Chị hai, chiều nhớ đón em về nhé.

-Sao thế, chẳng phải ngày thường em phải đi bộ về sao, hay là có chịu rồi làm biếng.

-Không phải, hít, hôm qua, em đánh thằng trong lớp á, cái nó bảo là chiều mai sẽ kêu anh nó đến đánh em, hít hít.

-Trời, sao em lại đi đánh nó làm gì?

-Tại vì nó ăn cắp cây bút mực của em, hôm qua bài kiểm tra em không có bút để làm, huhu, mẹ sẽ đánh em chết, huhu.

-Thằng đó, sao nó dám, được rồi, chiều nay chị đi đón em, coi thằng anh nó dám làm gì em.

Nó lại cái thói giang hồ coi việc đánh nhau là lẽ thường tình. Thằng em của nó nay thì chí ít cũng có cái máu giang hồ giống nó rồi.


-Chào cô, Quậy đâu rồi cô?

-Nó đưa thằng nhóc đi học, con vô nhà chơi, nhà cửa cô dọn dẹp xong cả rồi, tụi con không cần sang giúp nữa đâu.

-Dạ, gọn gàng hơn cô ha, mà Mèo hay tụi con trai đều chưa tới hả cô?

-Ừa, tối qua, tụi nó phụ dọn dẹp đến khuya nên nay chắc còn đang ngủ nướng.

-Dạ.

Boo vào ghế ngồi với cái túi xách trên tay. Con nhỏ hôm nay ăn mặc trông nữ tính gớm, chiếc đầm ngắn màu tím như vẻ nên một hình ảnh khác về Boo. Con nhỏ dường như đã chịu nhiều nổi uất ức nên tinh thần không được thoải mái.

Tiếng xe ngoài cổng, Boo thay dì của nó ra mở cửa.

-Zun à, đâu cần phải tỏ ra là rễ ngoan đâu.

-Đừng nói thế chứ, Quậy có chịu lấy Zun đâu, mà cũng dọn dẹp xong rồi nên hôm nay sang định xin chở con nhỏ ấy đi chơi đâu đó.

-Thế ném Boo đi đâu?

-Cái đó hả, để 12A5 lo, haha.

-…

-Zun xin lỗi, đừng giận nhé.

-Ừm, không có gì, vào nhà đi.

Zun cười khẽ vì trông hôm nay Boo xinh quá, có ai đó ở đây ngắm thì hay biết mấy. Rồi thì hắn lục danh bạ sau đó thì gọi cho thầy giám thị.

….

-Gọi cho ai thế Zun?

-À, cho Abbu đó mà, nó còn ngủ.

-Ờ

Hắn bịa chuyện khác để tránh sự tò mò của nhỏ Boo, con nhỏ cứ loay hoay đi lòng vòng trong nhà xem đã có chỗ nào chưa được dọn dẹp hay chưa. Nhà cũ của nó tuy nhỏ nhưng bây giờ thì trông đẹp hơn cũng nhờ vào bọn lớp nó rãnh rỗi sang giúp một tay. Mẹ kế của nó rất chi là thích hắn, vậy nên nó cảm thấy khó chịu khi mỗi lần hắn sang thì dì chỉ niềm nở chào đón mỗi hắn mà thôi, tụi kia cứ tự động vào, tự động mở cửa tự động đóng cửa.

-Zun tới rồi đó hả con, tối qua ngủ ngon chứ?

-Dạ, ngủ ngon thưa dì, nhưng mà Quậy đâu rồi ạ?

-Đưa Cà Rốt đi học rồi, con ăn sáng chưa?

-Dì à, sao dì không hỏi con, hít, cậu ấy có không ăn sáng cũng đâu có xuống kí đâu ạ._ Boo bắt đầu ganh tị.

-Haha, con rễ của dì mà._ Hắn tự tin tự nhận tự đặt ình cái hiệu là “con rễ” không cần sự cho phép của ai cả, cả nó cũng không.

-Haha, chắc là vậy đấy Boo.

Nhỏ Boo trề môi không thèm ganh với hắn nữa… Tin nhắn từ máy hắn.

Hắn cười khẽ rồi bắt đầu bấm liên tục lên cái màn hình.

[ Gia Huy à, có thấy nhớ ai không?]

Tít tít !!

[ Zun, 12A1, giờ thì cậu biết tôi nói ai rồi chứ?]

Tít tít !!

[ Cậu ra công viên đi, tôi sẽ lôi nhỏ ấy ra trong vòng 30 phút nữa, vậy nhé]

Tít tít !!

.

-Này Zun, nhắn tin gì lắm thế, nhức cả đầu này.

-Thế thì chờ Quậy về, ra công viên chơi không, hôm nay trời mát mẻ lại không có gì làm.

-Oải, hai người đánh lẻ tui chơi với ai.

-Làm gì có, chắc chắn không rời Boo nữa bước, chịu không.

-Cũng được, … Quậy về kìa.

Hắn ra mở cửa và cười tươi vì tiếp tay cho giặc thành công, chỉ chờ nó đồng ý đi chơi công viên nữa thôi.

-Này, anh làm gì cười hoài thế.

-Hả, không có gì, Quậy nè, ra công viên chơi không?

-Thôi, chán lắm, vã lại đang khá là không được vui.

-Sao thế?

Hắn vừa nói vừa đóng cửa và đi cạnh nó.

-Cà Rốt nó đánh bạn, chiều nay anh thằng ấy sẽ lên xử tội nó.

-Trời, mới bây lớn mà đã tập tành đánh nhau, không khác gì nhau là mấy.

-Anh nói gì đấy, ám chỉ em đấy à?

-Em tự nhận đó nhá, không phải anh đâu.

-Đáng ghét.

Nói rồi nó đi vào nhà rồi uống nhanh cốc nước xong thì đi vào phòng thằng Cà Rốt lục lọi gì đó.

Được một lúc nó đi ra với đống tập vở trên tay.

-Trời, 5 điểm, cái gì đây, 4 điểm, cái thằng này, gì đây. Trốn học, thằng này, mày chết chắc rồi con ơi.

Nó vừa xem vở thằng Cà Rốt, vừa lẩm bẩm trong miệng, bực bội mở từng quyển vở ra với lời phê dày đặt của cô giáo, hắn chỉ biết che miệng cười vì không em nó còn dữ dội hơn cả nó nữa.

-Đừng bảo là đánh thằng nhỏ đấy nhá.

-Chứ còn gì nữa, dám chắc là chuyện nó đánh thằng bạn chẳng phải do thằng kia có lỗi đâu.

-Thế rồi có đi đón không?

-Không, cho bị đánh một lần mới chừa.

Rồi thì nó dẹp hết tập vở Cà Rốt trước khi chịu không nổi với những cái lời phê đỏ rực trong từng trang vở của thằng nhóc.

Được một lúc thì Abbu, Mèo, Kenty cũng đã đến, cả bọn rủ nhau đi ăn sáng, sau đó thì cùng ra công viên chơi.

Trời hôm nay quả thật mát mẻ, không có nắng cũng không mây đen, lạnh lạnh làm cho con người ta sảng khoái tinh thần.

-Lần sau, anh đừng đi xe này nữa nhé.

-Sao thế?

-Ở chỗ em, chẳng ai đi xe hơi thế này đâu, chỉ có anh với Kenty thôi.

-Ùm, anh biết rồi, thế lần sau anh đáp trực thăng được không?

-Này, cứ giỡn hoài, mà nghe nói mai là giỗ mẹ Kenty hả?

-Ùm, Mèo nói à, thường thì nó không muốn ai tới, chỉ mình nó thôi, nhưng năm nay không hiểu sao nó lại nhờ Mèo.

-Ừm, không biết Kenty thế nào với Mèo nhỉ?

-Cũng không biết nhưng mà chắc là có thích.

Hai đứa nó lại khoái bàn chuyện thiên hạ, trong khi trước mắt mình thì lại chẳng lo. Nó thì không biết làm sao mới có thế đâu được tốt nghiệp đây, nó giỏi mỗi những môn thể thao, còn các môn học trong trường nó chỉ giỏi mỗi Toán mà thôi, Ngoại Ngữ thì coi như căn bản lớp 6 cũng không có.

Ấy vậy nhưng tụi nó cứ vẫn ăn Tết như không biết rằng vào học là phải thi học kì 2 ngay lập tức để kịp cho việc ôn thi tốt nghiệp.

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.