Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu dụ dỗ (1)

Phiên bản Dịch · 4948 chữ

"Ngươi ... Ngươi... Đi vào, đi vào đây cho ta!" Trong cơn tức giận đuổi người ta ra ngoài, Thủy Thiên Nhu mới đột nhiên phát hiện, mình còn chưa hỏi hắn một vấn đề quan trọng nhất. Tâm tình ủ rũ hiện tại cố nhiên đã tố lên rất nhiều, thế nhưng bước tiếp theo cần phải làm như như thế nào, vẫn như cũ lại mờ mịt không có đầu mối.

Lăng Thiên quay vòng vòng một kiện đồ vật gì đó trắng như tuyết ở trên tay, cười tà đi vào, tựa lên cửa: "Thủy đại tiểu thư, thủy công chúa, ngài đầu tiên cần phải làm rõ một việc. Nơi này là Lăng phủ biệt viện, không phải ngoại trạch Thủy gia của ngươi; vào quát ra tháo với bản công tử, sẽ phải trả giá rất đắt đấy."

"Ngươi..." Thủy Thiên Nhu lắp ba lắp bắp nhìn hắn, vốn muốn nể mặt hắn mà nói đôi lời hòa hoãn một chút, nhưng liếc mắt thấy đồ vật đang quay tít trên ngón tay Lăng Thiên, nhất thời khuôn mặt xinh đẹp biến thành đỏ như máu, trong mắt bắn ra vẻ giận dữ và xấu hổ, chỉ một thoáng liền quên mất việc mình nguyên bản muốn làm, dưới tình trạng xấu hổ vô cùng, vội vã hét lớn một tiếng: "Cầm lại đây, cái tên đăng đồ tử nhà ngươi!"

"Cầm cái gì cơ? Hắc hắc, cái này, chính là cái giá mà ngươi phải trả, rất thảm trọng đúng không?" Lăng Thiên như không xương, dựa trên khung cửa, đưa vật đang cầm trong tay lên mũi hít một hơi, khen: "Thơm quá, mùi hương của nữ nhi, thật thơm quá!" Lúc này vẻ mặt ngữ khí của hắn, ngược lại thực sự không hổ danh là "Thừa Thiên đệ nhất quần là áo lượt".

"Ngươi vô lại... Ngươi... Khi dễ." Thủy Thiên Nhu ủy khất thét to, vành mắt tức thì đỏ lên, nhòe lệ chực khóc. Nàng vừa muốn nhảy dựng lên, mới phát hiện mình chỉ mặc đồ lót mỏng, hơn nữa nhìn kiểu dáng cũng không phải là đồ thường dùng của mình, có lẽ là Lăng Thần bởi vì mình thụ thương, toàn thân lộn xộn, cho nên dứt khoát thay đổi toàn bộ y phục của mình... Thảo nào mình lại có thể tiện tay ném cái vật kia ra ngoài. Nguyên lai căn bản là không mặc trên người...

Lăng Thiên hai kiếp làm người, hai cuộc đời, cho dù không sợ trời không sợ đất, khắc tinh duy nhất chính là mỹ nhân khóc, mỹ mi ướt lệ. Lăng Thiên buông ngựa hạ vũ khí đầu hàng, lưu luyến đưa cái yếm nhỏ qua. Thủy Thiên Nhu đưa tay đoạt lấy, cực kỳ vội vã nhét vào trong chăn, cả người cũng như một con mèo nhỏ chui vào trong chăn, thật là quá mắc cỡ mà! Chỉ lo cãi vã, lại không phát hiện ra mình bên này xuân quang đại tiết; thảo nào người này khi cùng mình nói chuyện, con mắt lại không thành thật, vẻ mặt quỷ dị như thế!

Đăng đồ tử, ghê tởm, vô sỉ, vô lại!

Thủy Thiên Nhu cuộn mình trong chăn, chỉ cảm thấy da mặt nóng như lửa đốt, không ngừng thầm chửi bới trong lòng. Tên gia hỏa vô lại đáng ghét này sao không đường hoàng một chút, không thèm nhắc nhở mình, lại còn trương mắt trắng trợn chiếm tiện nghi của mình, còn... Thủy đại tiểu thư huyên thuyên mắng loạn trong lòng, với chuyện yêu cầu Lăng Thiên đi vào giữa lúc đó lại quên mất, hồn vía lên chín tầng mây, chỉ cảm thấy trong đầu tràn ngập xấu hổ... Ta là một đại cô nương chưa lấy chồng thê mà lại lõa lồ thân thể trước mặt một nam nhân... Không có mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi... Hu hu...

Lăng Thiên gãi gãi đầu. Tuy là có kinh nghiệm đầy mình nhưng hắn quả thực cũng không rõ những tâm sự của nữ nhi. Tất nhiên là rất lấy làm kỳ lạ. Cô nàng này đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Chính mình vừa đi vào trong phòng. Người này bất chấp tất cả ném loạn đủ mọi thứ đồ, giống như phát điên phát rồ đuổi mình ra ngoài. Tiếp đó lại cầu mình đi vào. Sau đó khi mình vào rồi. Nàng lại trốn vào trong chăn? Đại tỷ. Hiện tại mới chỉ là tháng tám thôi. Chính là thời gian nóng nhất. Ngài không sợ bịt kín nóng chết hay sao chứ?

Nữ nhân. Thế mà khó lý giải như vậy đó! Thật sự là chẳng biết tại sao đây!

"Nếu như Thủy đại tiểu thư không có chuyện gì nữa. Lăng Thiên ta còn có việc khác. Vậy xin cáo lui!" Lăng Thiên cũng có chút tức giận. Ngươi nghĩ rằng ta la người như thế nào của ngươi đây? Muốn gọi là gọi ngay, muốn đuổi là đuổi ngay hay sao? Hừ! Thế là Lăng đại công tử phất ống tay áo một cái. Nghênh ngang rời đi.

"Ngươi... Đừng... Ta có lời muốn nói với ngươi." Bên trong chăn, truyền ra thanh âm rầu rĩ: "Ngươi... Trước xoay người sang chỗ khác... Ta... Ta mặc quần áo đã..." Trong giọng nói của Thủy Thiên Nhu ẩn chứa vô cùng e thẹn. Nhưng thật thần kỳ mà. Không ngờ dĩ nhiên không có chút tâm tình phẫn nộ nào. Nếu như nghe kỹ. Thậm chí bên trong còn có một loại thỏa mãn nhàn nhạt...

Nguyên lai nữ nhân này thủy chung không phát hiện ra nàng gần như là bán lõa. Thảo nào có phản ứng lớn như vậy... Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu. Nữ nhân mà. Coi như nàng sơ ý đi. Khi nàng cẩn thận tỉ mỉ so với người khác đều cẩn thẩn tỉ mỉ hơn. Nói nàng tinh tế. Không ngờ lại sơ ý tới mức một lúc lâu như vậy không phát hiện ra chuyện mình không mặc quần áo... Lại nói sao ta vừa nãy hào phóng như thế nhỉ? Thì ra là thế...

Thực sự là ngươi bại rồi. Thủy Thiên Nhu.

Lăng Thiên một bên xoay mặt đi, một bên âm thầm giơ ngón tay cái về phía Thủy Thiên Nhu.

Phía sau, một trận thanh âm sột soạt, tiếp đó, giọng nói tràn ngập vô tận xấu hổ của Thủy Thiên Nhu vang lên, ôn ôn nhu nhu: "Được rồi, xoay người lại đi."

Lăng Thiên thở dài, chậm rãi xoay người lại: "Thủy đại tiểu thư, ta đột nhiên cảm giác ta là một con rối... Là một con rối bị lão nhân gia ngài dùng dây thao túng. Ngài muốn ta đây đi ra ngoài, ta đây đi ra ngoài, ngài muốn ta đây tiến vào, ta đây tiến vào. Sau đó bắt ta đây xoay người đi chỗ khác, ta đây liền xoay người; sau đó ngài lại muốn ta đây quay người lại..." Lăng Thiên bi phẫn nói: "Đại tỷ, có chuyện gì thì mau nói đi biết không? Đừng đùa nữa được chứ? Ta đây thật không thể bồi ngài chơi đùa được nữa đâu. Bên kia còn có N vị ta không thể trêu vào đang chờ ta đó..."

Thủy Thiên Nhu vẫn còn đang đỏ mặt xấu hổ nghe thấy những câu lung tung chẳng ra đâu vào đâu của Lăng Thiên đột nhiên giật mình; việc mình làm chính mình cũng thấy không có gì cả, sao từ miệng Lăng Thiên nói ra, dĩ nhiên lại bá đạo như vậy nhỉ? Lẽ nào mình vừa rồi quá phận như vậy sao? Nghe Lăng Thiên nói, Thủy Thiên Nhu chỉ cảm thấy tự đáy lòng mình trỗi dậy một cỗ áy này, gần như muốn mở miệng nói xin lỗi...

Chậm đã! Tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp... Đúng rồi, người này chỉ nói là việc làm của mình, nhưng không có nói vì sao hắn gặp phải sự đối đãi như vây! Nói cách khác, đây là điển hình của ngụy biện, lời nói từ một phía mà! Hắn nói hắn thiệt thòi đến mức thiên sầu địa thảm giống như chịu biết bao ủy khuất... Saongươi không nói ngươi chiếm của ta bao nhiêu tiện nghi? Sao ngươi không nói vì sao ta đuổi ngươi ra ngoài? Ngẫm lại nhưng nguyên nhân, còn không phải là ngươi độc mồm độc miêng? Còn không phải vì đôi mắt gian tà của ngươi? Hừ!

Thủy Thiên Nhu hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, tự biết đấu võ mồm không phải là đối thủ của tên đăng đồ tử này, tạm thời dứt khoát không tính toán với hắn, nói: "Tiểu muội hôm nay chỉ là muốn thỉnh giáo Lăng công tử một vấn đề, mong rằng Lăng công tử xem xét giúp Thiên Nhu lúc này đã cùng đường, tiền đồ hoang mang, có thể giải đáp giúp ta một vài phần không biết có được hay không?" Thấy nếu lại dây dưa chẳng qua chỉ làm cho người này khua môi múa mép một hồi, Thủy Thiên Nhu thẳng thắn không chút vòng vo, lấy ra chính đề.

Lăng Thiên đặt mông ngồi trên ghế, uể oải nói: "Nếu không phải vì mớ bòng bong của nhà nàng, hôm nay ta tới đây làm gì chứ? Nói đi nói đi, hôm nay bản công tử sẽ miễn phí hảo hảo giải thích các nghi hoặc của nàng. Ừm, nói một ngày là thầy, cả đời là cha, ta nghiêm khắc như vậy, nàng cũng phải hoặc ít hoặc nhiều cung kính một chút mới được."

Thủy Thiên Nhu lườm hắn một cái, chợt nhớ tới tình trạng của gia tộc mình, không khỏi u sầu ngập lòng, lại không thể cười nổi, mờ mịt hỏi: "Đối với tình hình hiện tại của Thiên Nhu và Thủy gia, tin rằng Lăng công tử biết không ít hơn Thiên Nhu; xin hỏi Lăng công tử, hiện tại Thiên Nhu nên làm thế nào mới tốt? Thủy gia nên làm như thế nào, Thủy gia còn hi vọng hay không?"

Thân tâm đều mệt mỏi, thở dài, tinh thần có chút sa sút, Thủy Thiên Nhu nói: "Lúc này ta quả thực cảm thấy mình không còn đường để đi, không còn đường để tiến, không còn đường để lui..."

Không biết vì sao, khi lâm vào tuyệt cảnh bực này, người đầu tiên Thủy Thiên Nhu nhớ tới, không phải ca ca mình, cũng không phải phụ thân mình, mà là Lăng Thiên, từng là cừu nhân của nàng. Tựa hồ trong lòng nàng chắc chắn rằng, Lăng Thiên nhất định có biện pháp giúp mình giải quyết nan đề, vấn đề ở chỗ hắn có chịu hay không mà thôi.

Lăng Thiên thâm trầm cười khẽ, chậm rãi nói: "Thủy cô nương, đây chẳng phải là chui vào ngõ cụt không ra được hay sao? Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần thay đổi cách nghĩ là sẽ giải quyết được."

"Ồ?" Thủy Thiên Nhu kinh hỉ, ngẩng đầu lên.

"Cô nương hỏi ta hai vấn đề, kỳ thực vốn chỉ là một vấn đề, kỳ thực căn bản cũng không phải là vấn đề. Căn nguyên của vấn đề kỳ thực chính là một vấn đề khác. Chỉ cần triệt để giải quyết vấn đề của Thủy gia, như vậy, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng! Cô nương có cho rằng tại hạ nói có đạo lý không?" Lăng Thiên chậm rãi nói. Nếu hiện tại Thủy Thiên Nhu nghiêm túc nói chuyện với hắn, Lăng Thiên đương nhiên sẽ thu lại thái độ ranh mãnh tùy tiện của mình.

"Cái này, ta há có thể không biết ư?" Thủy Thiên Nhu thở dài, "Thế nhưng vấn đề hiện tại của Thủy gia, gắn liền với mấy thế hệ, há có thể tùy tùy tiện tiển giải quyết sao? Nếu như thật sự muốn giải quyết, sợ rằng Thủy gia tất nhiên sẽ đại thương nguyên khí. Bất luận là bại lui đi chăng nữa, đều phải tẩy trừ sạch sẽ hơn phân nửa người Thủy gia, một khi làm như vậy, Thủy gia, còn là Thủy gia nữa không?" Thủy Thiên Nhu hết sức đau lòng thở dài: "Thủy gia, có được nội tình ngàn năm của một thế gia khổng lồ, từ lúc nào lại biến thành bộ dạng như thế này?"

Lăng Thiên trầm mặc, lại nghĩ đến Ngọc gia, không khỏi có chút chê cười, nói một câu: "Chỉ có Thủy gia thôi sao?" Nhưng thanh âm của hắn cực thấp, Thủy Thiên Nhu cũng không được rõ ràng, không khỏi hỏi:"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói, cái này có gì quá mức kỳ quái đâu?" Trên mặt Lăng Thiên hơi có chút lãnh ý: "Thủy gia tới nông nỗi như hiện tại, lẽ nào có cái gì đáng để kỳ quái sao?"

"Ý ngươi là gì? Lẽ nào tình huống khó khăn hiện tại phải thuận theo lẽ thường ư?" Thủy Thiên Nhu nhướng mày, có phần tức giận.

"Chẳng lẽ nó không đúng theo lẽ thường sao?" Lăng Thiên phản vấn một câu, cười lạnh nói: "Ta lại hỏi nàng, là tử nữ chính hệ của Thủy gia, nàng cũng biết Thủy gia truyền thừa hơn ngàn năm, tình huống như hiện này liệu có mấy lần? Hoặc là ác liệt hơn một chút, hoặc là nhẹ hơn một chút, tổng cộng có bao nhiêu lần?"

Thủy Thiên Nhu giật mình. Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại lịch sử ngàn năm của gia tộc, quả thực tình huống giống như hôm nay, ngàn năm qua, đương nhiên sẽ không có nhiều, nhưng cũng không dừng lại ở một hai lần mà thôi. Bên trong ghi chép của gia tộc, liền có bốn năm lần ghi chép! Đang suy nghĩ đến lời nói của Lăng Thiên, không khỏi có chút trở nên hoang mang. Chân ý trong lời nói của hắn nằm ở chỗ nào?!

Lăng Thiên tiếp tục hỏi: "Nàng có biết hay không, vì sao ngàn năm qua, có biết bao nhiêu võ lâm thế gia trên hai đại lục, há lại chỉ có hơn mười thế gia khồng lồ? Vì sao chỉ có Thủy gia và Ngọc gia cuối cùng tiếp tục truyền thừa? Những thế gia khác từng cường đại hiện tại đã biến đi đâu mất?"

Đôi mi thanh tú của Thủy Thiên Nhu nhíu lại, nói: "Các thế gia khác đương nhiên đã sớm lụi bại, từ từ xuống dốc tiêu vong, cuối cùng hoàn toàn biến mất, nhưng điều này có gì phải hỏi chứ? Lẽ nào trong đó còn có huyền cơ nữa hay sao?"

"Trước đây, hai nhà Thủy Ngọc, thực lực so với các võ lâm thế giác khác như thế nào? Theo ta được biết, lúc đó thực lực của Thủy gia, Ngọc gia cũng không phải là mạnh nhất, so với hai nhà các người, còn có mấy nhà khác mạnh hơn, vì sao mấy nhà đó hiện tại không còn nữa? Chỉ có hai nhà các người tiếp tục bảo tồn?"

"Cái này..." Thủy Thiên Nhu tắc nghẹn.

Lăng Thiên cười nhạt một tiếng, nói: "Mặc kệ ngàn năm trước Thủy gia các người có thâm cừu đại hận gì với Ngọc gia, nhưng có phần có thể khẳng định, đó chính là: Thủy gia sở dĩ có thể truyền thừa ngàn năm, hoàn toàn là bởi vì sự tồn tại của Ngọc gia, mà Ngọc gia có thể truyền lưu đến bây giờ, tất cả đều bởi vì sự tồn tại của Thủy gia; chính là ý chí tranh đấu của lão tổ hai nhà các người, chiến đấu với nhau một giáp tử(1 giáp : 60 năm), giữa lúc hữu ý vô ý bảo toàn huyết mạch hai nhà các người, kéo dài hơn ngàn năm!"

"A?" Thủy Thiên Nhu thất kinh, vừa muốn mở miệng phản bác, nhưng cảm thấy lời Lăng Thiên không phải không có đạo lý, hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy lời ấy thật có lý. Cho tới nay, Thủy gia đều có một mục tiêu, chính là đánh bại Ngọc gia, tiêu diệt Ngọc gia; nhưng ngàn năm qua, mục tiêu này chân chính chưa từng được hoàn thành, nhưng lại thúc đẩy từng đời đệ tử của Thủy gia, vì mục tiêu này, không ngừng phấn đấu. Mà Ngọc gia cũng đồng dạng như vậy.

Lẽ nào, gia tộc truyền thừa ngàn năm, dĩ nhiên là bởi vì sự tồn tại của cừu địch? Thủy Thiên Nhu cảm thấy đáp án này vô cùng sai lầm, hoang đường đến cực điểm, nhưng lại là chuyện thực giống như cương như thiết tồn tại, tự nhiên lại có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

"Cái này có gì là sai lầm đâu?" Xem thấu ý nghĩ trong lòng Thủy Thiên Nhu, Lăng Thiên bĩu môi, nói: "Sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc; đây vốn là quy luật cơ sở của sinh tồn, nhất là với các thế lực càng lớn lại càng chí lý. Gia tộc, quốc gia, mỗi thời mỗi khắc đều xác minh sự chính xác của quy luật này. Toàn bộ những gia tộc đã tiêu vong, nguyên nhân căn bản của sự tiêu vong ấy, chính là vì không có đối thủ, không có động lực, không còn mục tiêu, có lẽ phải nói là không còn địch nhân, trong loại thời kỳ không có họa ngoại xâm ấy, người trong gia tộc đương nhiên bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, cầu được duy ngã độc tôn, bắt đầu nội đấu triền miên. Đã có đấu tranh, theo đó sẽ có sự hi sinh, có hi sinh, thì sẽ có máu tanh. Chỉ cần xuất hiện máu tanh, đương nhiên càng đấu sẽ càng trở nên tàn khốc, vô luận gia tộc hay là quốc gia có nội tình cường đại cỡ nào, chỉ cần trải qua vài lần đấu đá, tất nhiên sẽ suy bại. Đấu tới đấu lui như vậy, đến cuối cùng, tùy tiện một cái tiểu gia tộc trước đây không đáng nhìn tới quật khởi, cũng đủ để thôn tính những vật khổng lô như vậy, như thế có gì đáng để kỳ quái sao?"

"Sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc; Sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc..." Thủy Thiên Nhu chậm rãi nhắc lại hai câu nói này trong miệng, không khỏi ngây dại.

"Mà trong đó còn có một mắt xích quan trọng nhất, chính là thực lực của các người và Ngọc gia vừa vặn không sai biệt, thế lực ngang nhau, lực lượng ngang nhau, không ai có năng lực tiêu diệt đối phương; cho nên vẫn cứ như vậy tiếp tục dây dưa, cừu hận cố nhiên càng kết càng sâu. Nhưng nguyên nhân chính là vì làm cho cừu hận sâu sắc hơn, song phương trái lại càng thêm nỗ lực; hắc hắc, đây là bí mật sinh tồn ngàn năm của các người, kỳ thực nói trắng ra chẳng có gì quá khó hiểu, thậm chí, gia chủ hai nhà Thủy Ngọc chắc chắn cũng đã từng phát giác ra điểm này, nhưng bọn họ không muốn nói ra mà thôi, đây chính là những người đại trí!"

Lăng Thiên cười cười: "Ngoài ra, còn có một điểm cũng rất quan trọng, chính là hai nhà các người, một sống trên đại lục Thiên Phong, một sống tại đại lục Thiên Tinh! Hai đại lục cách nhau bởi biển rộng mênh mông, khoảng cách xa xôi giữa hai bên khiến cho hai nhà không dễ dàng ***ng đến nhau."

"Vì sao lúc này mới trở thành điểm quan trọng?"Thủy Thiên Nhu nghe đến nhập thần, không khỏi ngắt lời hỏi.

"Nếu là các người ở cùng một đại lục, vô luận là Thiên Phong, hay là Thiên Tinh, sợ rằng đều đã tự diệt vong, không biết quay về đươc bao nhiêu! Chỉ cần vài thập niên, đủ cho hai nhà có thể trở thành cục diện ngươi không diệt ta chính là ta sẽ diệt ngươi, sau đó hai nhà cùng nhau biến mất. Cự ly quá gần, giết người không phải sẽ thuận tiện hơn sao?" Lăng Thiên cười hắc hắc: "Nhưng hai nhà đều tự chiếm lấy một đại lục, lại đều là tài năng xuất chúng ở đại lục của mình, tin tưởng vô luận là Ngọc gia hay Thủy gia, cũng không có đủ can đảm gióng trống khua chiêng đến địa bàn của đối phương bắt đầu thực hiện việc tiêt diệt, tối đa cũng chỉ dám quấy nhiễu trong phạm vi nhỏ. Chẳng lẽ nàng còn cho rằng, dựa vào thực lực hiện tại của Thủy gia, có thể triệt để tiêu diệt Ngọc gia ở đại lục Thiên Tinh sao?"

"Không thể." Thủy Thiên Nhu ủ rũ lắc đầu: "Cho dù tập trung toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất của gia tộc ở đại lục Thiên Tinh, cũng không có thực lực này. Ngọc gia không tiêu diệt chúng ta đã là không tệ rồi, còn nói cái gì tiêu diệt Ngọc gia nữa? Bất quá nếu là tại đại lục Thiên Phong, cho dù Ngọc gia dốc toàn bộ lực lượng đi chăng nữa, chúng ta cũng nắm chắc có thể một lần chôn vùi toàn bộ Ngọc gia tại đó."

"Cho đến trước khi Ngọc gia nhất thống Thiên Tinh, cũng sẽ không dám đi Thiên Phong đâu!" Lăng Thiên khẽ cười đầy thâm ý: "Cho nên hai nhà các người mới có thể kéo dài đến bây giờ. Đã hiểu chưa hả, nha đầu?"

"Hiểu rồi." Thủy Thiên Nhu thoải mái tiếp thu. Đột nhiên lại trừng mắt lên: "Nhưng ngươi nói những lời này có ích lợi gì? Câu hỏi then chốt của ta chính là hiện tại ta nên làm cái gì? Làm sao để giải quyết khốn cục trước mắt của Thủy gia, hơn nữa, hiện tại Thủy gia vẫn như trước có Ngọc gia uy hiếp, lại vẫn như cũ thành cục diện trước mắt, cho nên có thể nói, những lời ngươi vừa nói, cũng không phải là tuyệt đối."

"Nói đến như vậy rồi mà nàng vẫn chưa rõ ràng ư?" Lăng Thiên vô cùng kinh ngạc, trừng mắt nhìn: "Đây căn bản là hai việc khác nhau, lúc trước cũng đã nói qua, ngàn năm qua, loại tình huống này của Thủy gia các người đã từng xuất hiện vài lần, mà Ngọc gia cũng đồng dạng, từng xuất hiện huống này, đồng dạng cũng không ít lần; hơn nữa thời gian xuất hiện cũng không khác bao nhiêu, tối đa hai nhà chỉ cách nhau vài thập niên mà thôi. Đây là giai đoạn mà mỗi gia tộc đều phải trải qua, lẽ nào nàng không nghĩ như vậy hay sao?"

"Phải trải qua? Vì sao nói như vậy?" Thủy Thiên Nhu hoàn toàn không hiểu.

"Một gia tộc quật khởi, cũng như một quốc gia chấn hưng." Lăng Thiên nhíu mày giải thích: "Đời thứ nhấn đẫm máu chiến đấu anh dũng, đánh hạ giang sơn, là quân vương khai quốc, đương nhiên không thể xem nhẹ mọi thứ, cho nên hết thảy đều phải cẩn trọng; tới đời thứ hai, vẫn còn bóng dáng chiến tranh, nhiều ít cũng kinh lịch qua một chút, cho nên đại thể vẫn chăm lo việc nước, cho dù không thành công, thì cũng có thể gìn giữ cái đã có; thế nhưng từ đời thứ ba, tất cả đều đã qua đi, ngồi mát ăn bát vàng, vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, xa hoa ầm ỹ, chiến tranh đầu rơi máu chảy, đã thành cố sự xa xưa; cho nên bắt đầu tranh đoạt lợi ích, bắt đầu nội đấu, tiếp đó đến đời thứ tư thứ năm... Cho đến khi gặp phải nguy cơ tuyệt đại ảnh hưởng đến sinh tồn. Một khi đến giai đoạn này, một là diệt vong, thay đổi triều đại, hai là xuất hiện một nhân vật thiên tài xuất chúng, một lần nữa lấy thủ đoạn lôi đình củng cố quyền lực, trong quá trình chỉnh đốn, kỳ thực không thua gì quá trình chiến tranh khai quốc đầu rơi máu chảy; cho nên từ đời này bắt đầu, nếu thành công, sẽ tiếp tục một vòng tuần hoàn mới, sau đó lại là đời thứ hai, đời thứ ba, đời thứ tư... Vòng đi vòng lại."

Lăng Thiên hắc hắc cười nhạt một hồi: "Với Thủy gia các người, cũng đã tới đời thứ tư, hoặc có lẽ nói là đời thứ năm... Ha ha, nếu không thể xuát hiện một nhân vật là linh hồn dẫn dắt Thủy gia vượt qua cửa ải khó khăn này, như vậy, Thủy gia các người nhất định sẽ diệt vong không thể nghi ngờ!"

"Mà Ngọc gia lại bất đồng, mặc dù đời tiếp theo của hai nhà các người đều hư thối đến cực điểm giống nhau, nhưng Ngọc gia lại may mắn hơn, bởi vì đời này bọn họ có một gia chủ là Ngọc Mãn Lâu! Ngọc Mãn Lâu tuy rằng tâm tính tàn nhẫn thâm độc; nhưng lại hùng tài đại lược, thiên tài xuất chúng, thực là một vị gia chủ phục hưng Ngọc gia! Càng may mắn chính là hai huynh đệ của Ngọc Mãn Lâu là Ngọc Mãn Thiên, Ngọc Mãn Đường đều trung thành tuyệt đối với huynh trưởng, Ngọc gia chỉ cần Ngọc Mãn Lâu còn sống, chính là bền vững như sắt thép! Ngược lại, Thủy gia các người, lại thua xa họ! Một là không một nhân vật như Ngọc Mãn Lâu, cho dù phụ thân nàng Thủy Mạn Không đi chăng nữa, so sánh với Ngọc Mãn Lâu, cũng còn kém xa! Hai là không có huynh đệ thủ túc một mực trung thành với gia chủ, cũng không phải không có huynh đệ, nhưng chỉ là huynh đệ tham quyền đoạt lợi mà thôi."

Nói đến đây, ý tứ châm biếm trong lời nói của Lăng Thiên càng đậm, nói: "Vốn dĩ đời này, Thủy gia các người có một điểm vượt qua Ngọc gia. Đó chính là thế hệ trẻ tuổi. Ba nhi tử của Ngọc Mãn Lâu, tài cán nhất là lão đại thì đã chết, lão nhị lão tam đều là loại ăn chơi trác táng, không có đầu óc. Ở trên điểm này, Thủy gia các người vốn chiếm ưu thế hơn so với Ngọc gia, bởi vì Thủy gia có nàng và Thủy Thiên Huyễn, huynh muội nàng, có lẽ nói chuẩn xác một chút, nếu so sánh Thủy Thiên Huyễn với hai nhi tử còn lại của Ngọc Mãn Lâu, vượt qua rất xa; cho nên, Thủy gia cho dù có thể bị vây ở thế hạ phong hơn mười năm, nhưng chỉ là phải chấp nhận nằm gai nếm mật, chưa chắc không thể hồi phục thế cục. Nhưng một người như vậy, lại bị ba đường huynh đệ ngoại trừ quần là áo lượt ra không biết gì khác hại chết... Cho nên nói, nếu như Thủy gia đã định trước phải diệt vọng, như vậy, nguyên nhân diệt vọng nằm ở chỗ tự mình hủy đi Trường Thành(một cách nói về Vạn Lý Trường Thành)! Tuy rằng Thủy Thiên Huyễn không thể xem như là một nhân vật có thể gọi là Trường Thành, nhưng trong những người trẻ tuổi đồng lứa ở Thủy gia, lại là nhân vật xuất sắc nhất."

Vòng vo một hồi lâu như vậy, Lăng Thiên rốt cục đưa trọng tâm câu chuyện trở lại, bản thân cũng tự cảm thấy mình đột nhiên toát mồ hôi: "Cho nên, Thủy gia hiện tại, chính là nội ưu ngoại hoạn, lại không có một nhân vật linh hồn có thể đảm đương mọi chuyện thu thập tàn cục, tình thế nguy ngập, có thể nói trước đó chưa từng có; hơi động sẽ là cục diện thảm đạm tan cửa nát nhà. Cho dù các người có thể thành công giải quyết sạch sẽ nguy cơ bên trong gia tộc, nhưng một khi hao tổn bên trong sẽ dẫn đến thực lực bị tổn thương trầm trọng, lại thêm không có nhân vật có đủ năng lực để uy hiếp đối phương tọa trấn, các thế lực khác há có thể để cho các ngươi cơ hội tạm nghỉ hay sao? Cho dù không có sự tồn tại của Ngọc gia, thì thế này cũng đã tràn ngập nguy cơ, huống chi lúc này Ngọc gia lại có vị Ngọc Mãn Lâu tuyệt đại kiêu hùng kia đang chằm chằm nhòm ngó?"

Thủy Thiên Nhu khẽ cắn môi, lâm vào trong một hố sâu. Nhớ tới ca ca lúc này chỉ còn lại một chút hơi tàn, đột nhiên trong lòng bùng lên vô tận hận ý! Lẽ nào Thủy gia ngàn năm truyền thừa sẽ bị hủy trong tay mấy tên đệ tử vô tích sự như vậy hay sao? Lẽ nào phụ thân mình, lực lượng chi trưởng truyền thừa ngàn năm, sẽ phải thua như vậy hay sao? Cam tâm ư?

Bạn đang đọc Lăng Thiên Truyền Thuyết của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 1495

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.