Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 4121 chữ

Sáng sớm hôm sau, ta men theo kí ức của mình mà tìm về “Thư Viên Trang”, đường đi vốn cũng khá xa, với tốc độ này ta phán đoán 2 tháng sau sẽ đến nơi, ta chợt kinh ngạc thì ra bản thân đã đi xa đến vậy, khi rời khỏi “nhà” ta lúc đó mà mơ hồ đi. Ta lạc lõng, ta hoang mang, đến tận hai tháng khi rời khỏi nơi đó.

Gần đến nơi rồi, ta càng cảm thấy khó khăn a. Dọc đường đi, ta có hỏi người qua đường, “Thư Viên Trang lộ trình không biết còn bao xa?”, bất kể ai cũng ngạc nhiên nhìn ta, với vẻ mặt “đây là nơi nào”. Thật vô lí, “Thư Viên Trang” của ta nổi tiếng như vậy, sư phụ và đại sư huynh lợi hại như vậy, thế mà đến một người cũng không biết là sao?

Ta thật điên mất thôi, không lẽ đó là sự thật, ta từng mơ hồ nghĩ khi ra khỏi nhà ta một mực bước đi, thoáng cái cũng 200 năm. Nhưng lại rất vô lí, ta tại sao chẳng có kí ức gì về nó cả, lúc đó tuy rằng ta rất mơ hồ, nhưng cùng lắm ta chỉ đi 2 tháng, một vấn đề nữa là tại sao ta không già?

Ta cứ thế hoài nghi mà va phải một tiểu hòa thượng:

-Xin lỗi, xin lỗi.

Hắn nhìn ta lắc đầu như thể nói không sao? Hắn cũng không đáp ta, hình như hắn đang chờ ai đó, hắn cứ đi qua đi lại, mắt nhìn về nơi xa, ta cũng không muốn quấy rầy. Nhưng cứ như điều gì bảo ta, mà mơ hồ hỏi hắn:

-Tiểu sư phụ, không biết ngài có thể cho ta biết đoạn đường đến “Thư Viên Trang” đi thế nào?

Hắn giật mình nhìn ta, mà hoảng hốt lặp lại:

-Người là muốn tìm “Thư Viên Trang”?

Hắn biết “Thư Viên Trang” đây là suy nghĩ đầu tiên của ta khi nghe hắn nói, ta vui mừng a, có người biết đến “Thư Viên Trang” ta vẫn là đang ở “thực tại” ta không có mơ hồ mà đi hết 200 năm, sư phụ và đại sư huynh của ta có lẽ vẫn còn ở “Thư Viên Trang” đi. Có lẽ là ta đã nghĩ quá nhiều rồi.

Thôi chết mất, ta nhìn chậu hoa trong tay, mà chợt nhớ đến lúc xưa. “Hoa không nở, không nên về.” Sư phụ hắn nếu gặp ta có vì hoa không nở mà phạt ta hay không? Ta có lo lắng a.

-Thí chủ, thí chủ…

-A…

Ta giật mình, tiểu hòa thượng gọi ta, hắn thấy ta đăm chiêu, tên này cũng thật là, dám phá đi suy nghĩ của ta.

-Nếu ngài thật muốn tìm “Thư Viên Trang” thì hãy đi theo tiểu tăng.

-Ta cũng không vội, nếu ngươi có việc cứ làm, ta có thể chờ a.

Hắn không phải lúc nãy còn đang chờ ai sao? Giờ này lại có thể cùng ta đi, ta cũng không muốn làm phiền người khác a.

Hắn xoay người bước đi, ta không thể không theo a. Hắn còn chưa chờ được người, cũng chưa bảo ta “Thư Viên Trang” ở đâu lại dám đi như thế.

-Việc của tiểu tăng cũng đã làm xong, ngài có thể đi theo ta được rồi.

Thì ra là thế, ta đi theo là được rồi, còn giả vờ thần bí, bắt chước thật giống bộ dáng của đại sư huynh cùng sư phụ a. Ngươi chờ ai sao ta không thấy? Nhưng dù sao ta mặc kệ vậy. Thách thức ta sao, lòng kiên nhẫn cùng sự tò mò của ta sớm đã bị hai người đó mài dũa đến cực hạn rồi. Tiểu tăng còn không xem trình độ của mình.

Tên tiểu tăng này thật trầm mặc, so với đại sư huynh còn trầm mặc hơn. Ta có hỏi hắn chuyện gì, hắn chỉ trả lời ta không quá hai câu. Ta hình như không có thiếu nợ ngươi, bày ra bộ dáng này thật đáng trách.

Thời gian cũng không quá lâu, hình như đã đến nơi. Nhưng cũng không phải là “Thư Viên Trang” ta là biết đọc chữ mà, đây là “Thiền Viện Trúc Lâm”. Ta tròn mắt nhìn tiểu tăng:

-Tiểu sư phụ, ngươi nhầm đường?

-Đường nằm trong tim ta. Làm sao nhầm được.

-Nhưng mà ta…

Lời còn chưa nói hết, tiểu tăng đã cuối người “mời vào”. Ta ấm ức, tức giận nhìn hắn. Sắc trời đã tối, ta vào đây tạm trú một đêm, biết đâu lát nữa hắn sẽ cho ta biết “Thư Viên Trang” ở đâu? Giờ phút này ta còn lựa chọn nào khác ngoài tin hắn.

Khi nào tìm được đại sư huynh, ta sẽ bảo hắn dạy bảo tiểu tăng này, làm bộ giả dạng phong thái của hắn, ta thầm nghĩ.

Hòa thượng nơi này, sinh hoạt thật quái, mỗi người đều thật gần gũi nhưng cũng rất xa lạ, ta đến hỏi hắn, hắn sẽ tận tình đáp trả lời, nhưng gương mặt nửa điểm thân thiện cũng nhìn không ra, ta là khách nhưng ta không có cái được gọi là tận tình tiếp đãi, ta mặc sinh hoạt, không ai để ý. Mọi người nơi này cũng thế, dường như việc ai người ấy quản nửa điểm liên hệ với nhau cũng không.

Còn thần bí như vậy, tẻ nhạt đến cực điểm. Đúng là ngoài “Thư Viên Trang” không thể tìm được tổ chức thứ hai khiến ta thích thú. Nhưng nhìn mọi người như thế, ta lại nhớ đến sư phụ và đại sư huynh. Hai người đấy nếu không có ta, chắc mỗi ngày đều sẽ như hòa thượng nơi này, sinh hoạt độc lập, không giao tiếp.

Sư phụ mỗi ngày, ngoài luyện quyền buổi sáng, ăn uống và sinh hoạt người sẽ tĩnh tâm viết thư pháp. Người không hề nhàm chán với bộ môn này.

Đại sư huynh, hắn ta nhìn có vẻ bình thường hơn, hắn sinh hoạt rất giản dị, nấu ăn, trồng trọt, chăn nuôi, thỉnh thoảng sẽ thấy hắn luyện võ, luyện chữ. Nhưng hắn tuyệt không nói lời nào vô ích với người khác, hắn làm việc rất chuyên tâm, đều không để ý đến mọi thứ xung quanh. Hắn như thế không xứng với bộ dáng 20 tuổi của mình.

Cốc, cốc, cốc…

Tiếng gõ cửa làm ta giật mình, chết tiệt, ta là đang hoài niệm về người thân của ta, lại dám cả gan làm phiền, bọn người này càng lúc càng quá đáng. Ta một bụng tức giận ra mở cửa:

-Thí chủ, sư tổ mời ngài. Phiền ngài có thể bỏ chút thời gian theo ta gặp mặt người được không?

Tên này là tiểu tăng ban chiều gặp ta, hắn còn chưa nói với ta “Thư Viên Trang” ở đâu:

-Tiểu hòa thượng, ngươi còn chưa cho ta biết thứ ta cần.

Hắn nhìn ta, vẫn là bộ dáng mời đi, nửa lời đáp trả cũng không, ta muốn chửi người a. Lời nói khách sáo với ta như thế, nhưng đây là thái độ gì đây, ta có quyền lựa chọn không đi gặp sư tổ ngươi sao? Tên hòa thượng này, hãy đợi đấy. Lần này không phiền toái đại sư huynh. Khi nào biết được tọa lạc “Thư Viên Trang” ta sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi.

Ta đến nơi này, có chút quen thuộc, nhưng có điểm không giống lắm, ta nhìn vào trong gian phòng này, lão hòa thượng, hắn mặc tăng phục nhưng đầu hắn vẫn có tóc, nhưng ta không quan tâm nó, điểm ta kinh ngạc nhất chính là màu tóc. Ánh kim một màu trắng, đây tuyệt không phải màu trắng của tuổi tác, mà nó vốn dĩ chính là như vậy, màu tóc đẹp đến chết người.

Ta từng gặp màu tóc này, ta từng muốn chạm đến nhưng cuối cùng suýt bị đánh chết nên không dám thực hiện, màu tóc này không thể nhầm được cùng màu tóc đại sư huynh nửa điểm khác biệt tìm cũng không ra.

Nhưng lão tăng cũng không phải đại sư huynh, ngoại hình của lão tăng, có 7 phần giống nhưng cũng chỉ dừng lại ở 7 phần, không thể cùng đại sư huynh so sánh, đại sư huynh vốn trong mắt ta không thể cùng người khác đồng cấp bật nữa rồi, hắn nhìn thế nào cùng không tìm ra khuyết điểm. Muốn giống hắn trừ khi lạc vào ảo mộng tự xây dựng một hình tượng bất kể thứ gì cũng hoàn hảo nhất.

Lão tăng có hay không là có quan hệ với đại sư huynh, là lão ba, hay thúc thúc, bá bá của hắn. Ta lần này không thể tùy tiện mà nói chuyện a.

-Tiểu Qui, còn không mau dẫn khách quí vào.

Tiểu Qui thì ra tiểu hòa thường này là con rùa nhỏ, haha, chết ta mất thôi. Nhưng ta tuyệt không dám thất lễ a, vì giọng nói của lão tăng vọng ra khiến ta cảm thấy rất ấm, ta thật hồi tưởng, đúng là cùng đại sư huynh có mấy phần giống nhau.

Tiểu hòa thượng sắc mặt không biến, đúng là tinh thần đủ cao, tên Tiểu Qui này không có mấy người dám nhận đâu. Ta có phần bội phục ngươi, lỗi lầm gì đấy ta rộng lượng cho qua vậy, dù sao số ngươi đủ khổ rồi.

Lão tăng, cùng ta ngồi nhìn nhau hình như cũng đủ lâu thì phải, thế nào muốn gặp ta mà một lời cũng không nói, hành sự như vậy, không chỉ có chút khó hiểu mà chính là không thể hiểu gì cả.

Ta định mở lời chào lão tăng, nhưng hòa thượng Tiểu Qui ngăn ta, hắn hình như không muốn ta làm phiền sư tổ. Ai đây cho ta hỏi, ta phải làm sao? Mở lời nói thì bị ngăn lại, người mời đến lại không nói gì, chẳng lẽ ta phải ngồi đây nhìn hai tổ sư nhà ngươi đến chán mới về sao?

-Hoa ngài trồng đã nở?

Lời nói lão tăng sau một khoảng thời gian vọng lên, ta không quá ngạc nhiên. Nhìn dáng vẻ của hắn ta đoán được hắn cùng đại sư huynh có liên hệ, nên việc ta có loại hoa kì lạ trồng mãi không nở, lão tăng biết được ta có thể đoán ra.

Vấn đề này đúng là yếu điểm của ta, ta không thể nói thật, nếu ta nói hoa ta trồng vẫn không nở, hắn sẽ không cho ta biết vị trí của “Thư Viên Trang” thì làm sao? Còn việc nói dối thì ta không thể a, ta không phải thật thà gì, mà là hoa ta trồng không nở việc này làm sao nói dối được đây.

Ta băng khoăn suy nghĩ, lão tăng dường như đoán được ta nghĩ gì lại tiếp tục nói:

-Có người từng nói với ta, không thể cho ngài biết tin tức “Thư Viên Trang” khi hoa không nở. Nên ta xin lỗi ngài.

Ta không suy nghĩ, mà vô thức đáp, có lẽ là tiếng nói từ tim ta mà đã rất lâu rồi muốn thốt lên:

-Bọn họ không hiểu, ta thật tâm muốn về nhà.

-Đường này đi không thông, làm khó ngài rồi.

-Ta không ngại khó, đường này ta đi được.

-Ngài không đi được, vì hoa vốn không nở.

Ta không thể đáp, nhưng ta không muốn từ bỏ, khi rời khỏi “Trà Quán” ta là xác định bản thân sẽ không về nơi đó nữa, ta là muốn về nhà.

-Ta xin ngài. Cho ta biết “Thư Viên Trang” ở đâu đi?

-Tiểu Qui, tiễn khách.

Lời nói vô tình nhất ta nghe được, ta hận ngươi lão hòa thượng chết tiệt, ta nhớ rõ mặt ngươi. Đến khi về được “Thư Viên Trang” ta sẽ cạo sạch tóc của ngươi, đã là hòa thượng mà còn dám để nhiều tóc như thế. Ta căm hận ngươi.

Ta không phục, ta còn muốn thuyết phục lão, nhưng lời là từ miệng của lão, lão không muốn nói, ta có nhiều lời hơn nữa có lẽ cũng vô ích đi.

… Đoạn chỉ có Lão tăng cùng hòa thượng Tiểu Qui ở lại phòng

-Sư tổ người sao không muốn cho ngài ấy biết được.

-Làm theo ta bảo là được rồi.

-Ngài ấy thật rất khổ. Nếu ta một ngày bị đuổi khỏi “Thiền Viện Trúc Lâm” ta sẽ tìm mọi cách mà về, ta không dám đi.

Lão tăng vẫn ngồi tĩnh lặng, mắt nhắm mà đáp:

-Nếu một ngày phải lựa chọn giữa sinh và tử, ta sẽ không để con lựa chọn tử lộ.

… Ta về lại phòng mình, ta mệt mỏi muộn phiền, không thể ngủ được, ta quyết định đi vài vòng, dù sao cũng không ai quản ta, ta không ngại mà tự mình đi dạo nơi này. Bỗng chốc ta dừng lại ở “Tàng Kinh Các”. Đầu ta có suy nghĩ, không biết nơi này có lưu giữ cách trồng loại hoa quái quỉ kia không?

Khi vào “Tàng Kinh Các” ta mới biết bản thân quá ngây thơ rồi, sách nơi này nhiều như vậy làm sao tìm được đây. Ta nhìn số sách đến hoa mắt mà lắc đầu định rời đi. Trước khi ra khỏi đây, ta đã thấy nó, bức tranh của toàn cảnh của “Thư Viên Trang”, ta tròn mắt ngây người, vô thức đi lại.

Từng gốc cây ngọn cỏ nơi này ta đều nhớ, bức tranh giống thật, nhưng với chất liệu này, có lẽ đã cũ rồi. Cũng như bức “Họa” kia là 200 năm trước đi. Quá vô lí, “Thư Viên Trang” là do sư phụ lập ra, rõ là mới tồn tại 20-30 năm thôi mà. Sau niên kỉ của bức tranh này có thể lâu như vậy?

Ta nhớ rồi, đại sư huynh từng vẽ bức tranh như thế, khi ta được sư phụ bảo trồng hoa. Ta có đi qua thư phòng của hắn, từng gặp bức tranh này. Mọi chuyện phức tạp hơn ta nghĩ thì phải.

Nếu ta nhớ không nhầm, trong bức tranh này có đặt huyền trận. Trận này ta có thể giải, cũng là do hắn dạy ta.

Đinh… đinh… đinh.

Từng nét vẽ trong tranh, bắt đầu biến đổi, những dòng mực dần chuyển thành chữ viết, chữ này ta đọc được, thật may không phải các loại chữ kì quái ta gặp ở “Thư Viên Trang”.

Ta tự khâm phục bản thân loại trận này ta cũng phá được. Còn về phần người lập ra trận là đại sư huynh thì việc đó quá đơn giản với hắn, có gì phải nể phục hắn chứ. Trận pháp hắn lập, ta giải được, người tài năng thật sự mới là ta (mặc dù cách giải là do hắn dạy)).

Ta là không hoa mắt, nam tử tuấn tú, mái tóc bạch kim, ta nhìn hắn, không biết vì sao lại rơi lệ, ta nhớ hắn, ta thật nhớ, ta còn nhỏ như vậy các người lại đuổi ta đi, thật nhẫn tâm.

Ta từng hận đại sư huynh không vì ta mà che chở, hận sư phụ nhẫn tâm đuổi ta đi, mặc ta không sai gì, nhưng thủy chung nó chẳng là gì so với nổi nhớ của ta.

Ta mặc có thể bị hắn đánh, mà lao đến ôm chằm lấy hắn. Ta lao đến như thể lao vào khoảng không mà giật mình, ta xuyên qua hắn. Ta ngơ ngác nhìn.

Giọng nói trầm ấm vang lên, không lẫn vào đâu được chính là hắn:

-Tiểu sư đệ, khi ngươi gặp ta thế này, có lẽ ta và sư phụ đã không còn nữa.

Ta, ta, ta trợn mắt ngạc nhiên, nhìn hắn như muốn xác định sự thật.

-Ngươi có lẽ không thể chấp nhận, nhưng tuyệt đó là sự thật.

Cơ thể ta, nóng lắm, ta đang làm gì đây? Là mộng sao, thì ra là thế, ta đập mạnh vào đầu, haha. Thì ra là mộng, hóa ra là thế ta không hề thấy đau, nhưng đây là gì là máu sao, mộng tưởng thật chân thật. Lại còn có máu.

-Tiểu sư đệ, ta ở đây cũng chỉ muốn cho ngươi biết tại sao năm đó ngươi lại bị đuổi khỏi “Thư Viên Trang”, một mực đi đến thế giới của 200 năm sau.

-Ngươi đừng nói nữa, trời sáng rồi, ta phải tỉnh giấc, ngươi cũng nên đi đi, ta còn phải về nhà.

Ta như người say nói năng mơ hồ.

-Khi khoảng 10 tuổi, ngươi không thuộc về “Thư Viên Trang”. Mà là thuộc về “Đoạt Mệnh Cung” một tổ chức sát thủ nổi danh bật nhất. Ngươi thật có tài, với độ tuổi đó, võ thuật của ngươi đã có thể tiếp nhận hàng loạt nhiệm vụ mà không ai đảm đương nổi. Trong đó có cả nhiệm vụ giết chết “Thư Cốc Tử” chính là sư phụ.

-Ngươi giết hắn tổng cộng 20 lần đều thất bại, mỗi lần như thế hắn sẽ bỏ qua cho ngươi, cuối cùng “Đoạt Mệnh Cung”, thay đổi nhiệm vụ giết tất cả những ngươi liên quan đến hắn, ngươi khi đó, đã nhận lệnh. Kết quả không hổ danh với “Ma đầu” như thiên hạ ban tặng, ngươi đã hoàn thành.

-Ngươi biết khi đó hắn thế nào không, chỉ trong một đêm tóc hắn hóa bạc. Từ “Thư Cốc Tử” trở thành “Thư Cốc Lão”. Hắn thề rằng, sẽ giết sạch “Đoạt Mệnh Cung”, ta biết hắn làm không được nên cùng hắn đánh cuộc. Kết quả ta thắng, vì ta biết lòng hắn, rất yếu mềm, hắn không thể giết sạch “Đoạt Mệnh Cung”, nhưng sẽ xóa bỏ nó đi vĩnh viễn, cuối cùng hắn làm được, “Đoạt Mệnh Cung” từ đó biến mất.

-Kẻ thù của hắn là ngươi, hắn cũng không có đem ngươi giết chết, mà mang ngươi về nơi ta ở. Ngươi mới 10 tuổi, từ nhỏ đã được dạy dỗ thành sát thủ, lỗi này thử hỏi là của ngươi hay “Đoạt Mệnh Cung”. Câu trả lời đã quá rõ. Nhưng muốn hắn bỏ qua cho ngươi cuối cùng chính là khó khăn.

-Ta cùng hắn lại đánh cuộc. Lời cược của ta, chính là “Hắn sẽ bỏ qua cho ngươi”. Kết quả ta lại thắng, nhưng cuộc sống vốn bình thường của hắn cùng ngươi vĩnh viễn không thể tồn tại. Nên khi đó ta không biết là giúp hay là hại các ngươi, đã đưa cho các ngươi một đóa “Lãng Tâm Hoa”, khiến ngươi cùng hắn mất đi kí ức.

-Ta đã lừa các ngươi, ba chúng ta là sư đồ, vì thật ra một mình ta ở “Sát Tâm Ngục” rất buồn chán, ta đã tạo nên tất cả, “Thư Viên Trang” gì đó đều là do ta bịa ra mà thôi. Ngươi hoàn toàn tin tưởng mà sinh hoạt bình thản ở Thư Viên Trang, nhưng kì thật hắn đúng là “Thư Cốc Lão” sau khi dùng “Lãng Tâm Hoa” cho dù có mất đi kí ức, nhưng thủy chung ta không lừa được hắn.

-Hắn mặc dù biết ta lừa hắn, nhưng lại không lật mặt ta, kì thật cuộc sống của hắn từ khi mất đi người thân đều đã chết, hắn ở đây cùng ta với ngươi, chẳng qua chỉ là cố tiếp tục đến hết phần đời này thôi. Hắn từng đưa ngươi trồng hoa, chính là kí ức của ngươi “Lãng Tâm Hoa” từ kí ức của ngươi mà hình thành.

-Cuộc sống mọi người cứ thế trôi qua 4 năm, khi đó, hắn nói với ta, từng thấy từ ngươi một hạt giống hủy diệt, một năm sau nếu không hủy ngươi, thế giới này sẽ bị hủy. Thật nực cười, đây đúng là chuyện cười, nhưng ta lại thật tin. Vì ta từng bói một quẻ, tương lai của ta 1 năm sau sẽ chết. Ta từng hỏi có người làm thế với ta được sao? Nhưng nếu là cả thế giới cùng tận, có lẽ ta sẽ chết!

-Cứ thế một năm này, ta đều tìm cách giải, cuối cùng ta giải được. Thì ra ngươi không thuộc về phiến thế giới này, mà ngươi chính là người của thế giới 200 năm sau, ngươi được đưa về đây để hủy ta, nhưng muốn hủy ta, chỉ có một cách chính là hủy cả thế giới này. Ta không biết bản thân đã làm gì 200 năm sau nhưng có lẽ hậu quả tuyệt không bình thường, nên có người muốn hủy ta đến thế.

-Ngươi cứ thế bị đuổi khỏi “Thư Viên Trang”. Mà chân thật đi về 200 năm sau, nơi đó mới chính là nhà của ngươi. Ngươi có lẽ không phục, nhưng đây là lựa chọn của hắn, vì đối với ta việc sống chết của thế giới này sớm đã không còn quan trọng. Nhưng hắn cuối cùng đã để ngươi đi, để cứu nhân sinh, hay cũng là cứu ta và ngươi.

- Sau khi ngươi đi, hắn một đêm bệnh năng chết đi. Vì ngươi chính là thân nhân duy nhất của hắn, ngươi như một tôn tử mà hắn còn lại trên đời này, ý nghĩa nhân sinh gì đó đã lấy đi ngươi, cùng sinh mạng của hắn.

- Nhưng hắn không thế đoán ra bố cục của ta, ta lại có thể tìm đến ngươi 200 năm sau, ta muốn nói ngươi biết. Kì thực ngươi có thể về “Thư Viên Trang” nhưng hậu quả thế nào, ngươi có lẽ đoán được, sự tồn tại của ngươi, sẽ khiến thế giới của ta bị hủy diệt.

- Ngươi nếu như trồng “Lãng Tâm Hoa” nở ra, lúc đó ngươi sẽ được về đây, “Lãng Tâm Hoa” là một loài Hoa kì lạ, ta có được nó, từ một lần đánh cuộc với Quái Thú, nó sẽ cho ngươi một điều ước. Nhưng “Lãng Tâm Hoa” muốn trồng được nó ngươi phải “Lãng Tâm” muốn “Lãng Tâm” ngươi phải mất “Tâm” ngươi hiểu ý ta?

Ta lúc này không nhớ rõ đại sư huynh nói gì nữa, thì ra là thế, ta là có thể về nhà. Nhà của ta là “Thư Viên Trang” còn nói gì mà phức tạp như thế.

Haha, ta thật vui mừng. Sư phụ, đại sư huynh, đợi ta đấy. Không được một lần nữa đuổi ta đi. Cuối cùng vẫn chỉ là trồng loại hoa này cho nở ra mà thôi, chính là “Lãng Tâm” mà thôi, ta thấy cực đơn giản.

Một dao đâm thẳng vào ngực, máu từ tim ta chảy ra, chảy vào nhánh cây, hình như có phản ứng. Ta thật không đau chút nào, ta là sắp được về nhà. Ta lúc này luôn miệng thầm thì:

-Cho ta về Thư Viên Trang. Cho ta về Thư Viên Trang.

Ta sợ bản thân khi mơ hồ đi, “Lãng Tâm Hoa” sẽ không nghe rõ lời ta nữa, ta cứ thế thầm thì. Máu càng lúc chảy ra càng nhiều, ta tuyệt không nhăn mặt, ta sắp về nhà, ta chỉ có vui. Ta hận máu ta chảy ra sao chậm đến thế, làm hoa nở chậm.

Ta lại tiếp tục đâm vào tim mình một nhát, ta sợ không đủ. Cuối cùng hoa cũng nở, thì ra hoa nở rồi. Ta mỉm cười, “Thư Viên Trang” ta về rồi.

… Đoạn nhân vật chính đã chết.

Lão tăng cùng hòa thượng Tiểu Qui bước vào:

-Sư tổ, ngài ấy đã chết rồi.

-Ta đã biết.

-Ngài ấy sẽ được về nhà.

-Ta không biết, nhưng nếu tiểu sư đệ không ra đi, thế giới này sẽ sụp đổ. Tiểu sư đệ có hạt giống hủy diệt.

Lão tăng nhắm nghiền mắt, cũng từ đó hắn không mở mắt nữa.

… Tâm sự của đại sư huynh: “Tiểu sư đệ, tha lỗi cho ta, nếu ngươi còn ở “Thư Viên Trang” hắn sẽ không để ngươi chết. Nhưng nếu ngươi là người của 200 năm sau, sẽ không còn hắn. Đến khi ngươi đi rồi, ta sẽ tìm gặp các ngươi. Hy vọng kiếp sau ta sẽ không mang trọng trách gì nữa. Ta mệt lắm rồi!)

Bạn đang đọc Lãng Tâm Hoa sáng tác bởi tieubaokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaokun
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.