Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1860 chữ

-Đại sư huynh, tại sao hoa này ta trồng thế nào cũng không nở?

-Ta cũng không biết, nhưng sư phụ bảo ngươi trồng thì ngươi cứ việc nghe theo. Hắn không hại ngươi.

Ta một mực nghe theo sư phụ mà trồng nó, mãi đến hôm nay cũng ba năm rồi, hoa này vẫn không nở.

Sư phụ dù ta hỏi thế nào về việc trồng hoa, người cũng chỉ nói:

-Ngươi cứ việc trồng nó, ít ngày nữa sẽ nở thôi!

Ừ thì ta nghe theo, ta sẽ chờ vậy, ít ngày nữa của người đến hôm nay cũng ba năm, ta thật muốn khóc.

Ta lại hỏi người:

-Sự phụ, từ lúc đến đây, việc gì người cũng chưa từng dạy, cứ bảo ta trồng loại hoa này, trồng mãi vẫn không thể nở.

Sư phụ người cũng mỉm cười:

-Ngươi cứ việc trồng nó, ít ngày nữa sẽ nở thôi!

Ta, ta thật ấm ức. Không thể nói lời khác mà đi ra.

Ta va phải đại sư huynh.

-Tiểu sư đệ, ngươi vội chạy đi đâu?

Ta kể hắn nghe, hắn vuốt đầu ta, hỏi:

-Người biết hoa đang trồng là hoa gì không?

Ta có tìm hiểu để có thể trồng nó nở ra, nhưng tìm thế nào cũng không ra:

-Ta không biết. Loại hoa sư phụ đưa ta trồng hình như không tồn tại.

-Ngươi sai rồi, hoa ngươi trồng, đang ở trước mắt ngươi, tại sao lại không tồn tại, ta nghĩ có lẽ ngươi nhìn không đến nó, nên nó không nở.

Nói xong hắn xoay người quay đi, bỏ ta một mình ở đó.

Theo như đại sư huynh nói thì ta trồng hoa này thế nào đây, dùng tình để trồng sao? Không thể nói rõ hơn được à.

Một tháng lại tiếp tục trôi qua, hoa ta trồng vẫn không nở, ta quen rồi, nên cũng không quản khác được, mỗi ngày tưới hoa, chăm sóc, cắt tỉa cứ thế tận tâm thực hiện.

Ta có lần từng hỏi đại sư huynh:

-Người khi nhập môn, sư phụ có bảo người trồng hoa?

-Sao lại không chứ?

Hắn hỏi ngược lại ta, ta cực thắc mắc, hắn cũng trồng hoa:

-Vậy hoa của người bây giờ ở đâu?

Hắn phì cười:

-Ta cũng không có trồng hoa. Sư phụ từng bảo, nhưng ta không trồng.

-Tại sao?

Hắn đăm chiêu, lại có nét thoáng buồn quay đi vọng lại lời đáp với ta:

-Khi đó ta trồng xuống không được.

Thời gian lại trôi qua, cũng là năm năm ta ở đây, hôm nay sư phụ lại muốn gặp ta, hắn nghiêm trang ngồi đó, lúc nào cũng viết thư pháp, hắn viết nhiều đến nổi từng phòng trong viện đều là chữ hắn viết.

Ta có bảo hắn dạy ta viết thư pháp, vì dù sao thư pháp hắn viết thật đẹp, nhưng hắn lại từ chối, muốn ta trồng hoa, khi hoa nở mới dạy ta.

-Sao lại đứng đó đăm chiêu? Vào đi.

Sư phụ bảo ta, làm ta thoáng giật mình. Ta chỉ đứng đó nhìn hắn viết, nghĩ lung tung một lúc, ta cũng không đăm chiêu.

Ta ngoan ngoãn đứng cạnh nhìn hắn, hắn không nói, ta cũng không thể mở lời, hắn gọi ta đến, chỉ để nhìn hắn viết chữ thôi sao? Nhàm chán thật.

-Ngươi đem hoa mình trồng rời khỏi đây đi, khi nào hoa nở lại về gặp ta.

Ta đây thế nào lại bị đuổi khỏi sư môn, ta không làm sai gì? Chỉ mỗi tội trồng loại hoa kì quái kia không nở được mà thôi. Thế nào lại đuổi ta khỏi đây. Ta có lo lắng a, ta đi khỏi đây, ta phải làm sao. Ta không cam lòng:

-Sư phụ, người thật sự muốn đuổi ta đi. Ta rời khỏi đây, cũng không biết đi về đâu.

Hắn phì cười:

-Đường ở trước mặt ngươi. Sao lại không biết đi về đâu? Nghe lời ta, khi nào hoa nở lại về đây.

-Nếu hoa không nở? Ta hỏi

-Hoa không nở, không nên về.

Ta mang theo ấm ức, ta thật không muốn đi. Nhưng sư phụ lại là chủ nơi này, hắn không cho ta ở lại, ta biết làm thế nào?

Khi ta rời khỏi đây, có gặp phải đại sư huynh, hắn đến là để tiễn ta, hắn không có an ủi ta, hắn bảo ta:

-Đừng nên về đây là tốt nhất. Hoa này ngươi đừng để nó nở.

-Ta lưu luyến.

Ta thật sự không muốn đi, phía trước mênh mông như thế ta đi một bước cũng sợ sai, ta lấy đâu ra can đảm.

Đại sư huynh hắn không thèm đáp với ta, mà ngoảnh đầu đi. Hắn lần này hình như đâu phải muốn tiễn ta. Hắn nói với ta một lời an ủi cũng không có, lời hắn nói lúc nào cũng rất thần bí. Hắn mới chân chính là truyền nhân của sư phụ, hắn và sư phụ hành sự ta đều chẳng hiểu.

Từ lúc ra đi đến nay, cũng đã mười năm, ta không về nơi nó, Thư Viên Trang không biết hiện tại thế nào. Sư phụ năm nay chắc cũng đã qua 80, đại sư huynh hắn hiện tại còn ở Thư Viên Trang hay không? Nhưng có một điều ta có làm thế nào cũng không thể, đó là hoa ta trồng không nở.

Khi rời khỏi Viên Trang ta lúc đầu thật hoang mang, nhưng cuối cùng ta cũng đã ổn định, sinh sống bằng một quán trà nhỏ ở hoang mạc, sinh ý không hề quá tệ, những người muốn qua hoang mạc đều sẽ dừng chân ở đây. Cuộc sống của ta không quá nhàm chán, nhưng cuối cùng ta thật sự là muốn quay về.

Nơi mà ta bị người nhà bỏ mặc được sư phụ mang về, mặc hắn và đại sư huynh có kì quái, nhưng hai người thật sự tốt với ta. Ta lạnh sẽ có người mang áo ấm cho ta, khi bệnh sẽ có người chăm sóc ta, ta mệt mỏi sẽ có người bảo ta nghỉ ngơi, ta có làm gì cũng không lo, vì sau lưng ta có sư phụ và đại sư huynh. Ta nhớ họ.

Hôm nay tiếp đến quán trà của ta là một thư sinh, hắn trên tay với bức họa đề tên “Họa”. Chữ này rất quen, ta không thể lầm là của sư phụ, bút pháp của người lúc nào lại có thể đem ra ngoài. Ta cực thắc mắc hỏi:

-Thư pháp trên tranh của công tử nhìn thật hảo, không biết người từ đâu có được.

Hắn nhìn ta có vẻ ngạc nhiên, không đáp mà hỏi ngược lại:

-Lão bản không ngờ cũng là người dùng họa, nhìn ra được tranh này?

Ta lắc đầu, không biết nói thế nào với hắn, ta chỉ có thể qua loa, vì ta thực rất muốn biết tình hình của sư phụ và đại sư huynh:

-Khi còn nhỏ từng được chỉ giáo, nhưng cũng không phải quá lợi hại. Ta lại thực quan tâm công tử từ đâu có được tranh này. Mong công tử giải đáp.

Có lẽ hắn nhìn dáng vẻ của ta rất quan tâm bức tranh, mà rõ ràng tường thuật lại:

-Một Viên ngoại được ta giúp đỡ, nên tặng tranh này cho ta. Bức tranh thật hảo tại sao lại tặng ta? Lúc đó ta cũng thật nghi hoặc, nên có hỏi hắn, nhưng không được đáp lại rõ ràng. Sau này, mới biết được nó là “Tai Họa” nhưng cuối cùng lại buông không được, dù sao tranh không có tội, huống hồ nó còn hoàn hảo đến như vậy.

Tranh của sư phụ lại là “Tai Họa” ta thật không dám tin, tài hoa của người đến đâu, ta không biết quá rõ, nhưng chỉ riêng với cầm kì thi họa, kỳ môn độn giáp, thiên văn địa lí, tất cả mọi thứ trên đời đại sư huynh của ta đều biết, thì sư phụ không thể kém cạnh. Tranh của người không thể nào là “Tai họa”.

-Tại sao tranh này là “Tai Họa”? Ta cực thắc mắc.

-Lão bản có điều không hiểu, 200 năm trước ở Vương Triều của chúng ta có một tòa ngục. Gọi là “Sát Tâm Ngục” bức tranh này từ đó mà ra. Ta từng đọc trong sử sách, gọi là ngục nhưng cũng không hẳn là ngục. Nơi đó như một trang viên chỉ giam giữ ba người, một ông lão cũng không phải tội ác chồng chất, nhưng ông ta lại bị nhốt trong đó cả đời, vì một lần đánh cuộc. Một chàng trai trẻ tuổi, không hiểu vì sao lại tự nguyện vào đó, cùng một ác nhân giết người không chớp mắt. Ba người cứ như thế bị nhốt suốt đời. Bức tranh này là do ông lão nơi đó viết ra.

Ta nghe có chút không hiểu lắm, rõ là tranh của sư phụ, nhưng tại sao lại là 200 năm trước, tại sao lại là “Sát Tâm Ngục”, không phải là “Thư Viên Trang” hay sao?

-Công tử có thể cho ta xem tranh được không?

Hắn dường như từ ta nhìn ra vẻ khẩn trương mà không ngần ngại đáp ứng. Ta khi lấy được tranh, thật không dám tin vào mắt. Tranh này là của sư phụ không thể sai được, dù có người bắt chước hay sao chép từ sư phụ ta cũng có thể nhận ra, nhưng bức tranh này thật chính là của người.

Vị công tử này không hề gạt ta, tranh này niên kỉ chính xác là hơn trăm năm, từ chất liệu giấy ta nhìn ra được điều đó, ta từ sư phụ và đại sư huynh học cũng được 1 phần ngàn tài năng của họ, điểm nhỏ này ta có thể nhìn ra.

Ta như lâm vào mê cung, tại sao lại là 200 năm, ta thật sự đang ở đâu, sư phụ, đại sư huynh hai người giải đáp cho ta được không, đã từng thần bí nhiều như thế, một lần rõ ràng với ta khó lắm sao? Ta hiện tại chỉ có một mình, chịu gió sương cũng không phải là khó khăn, nhưng nếu hai người mất đi, sự thật này ta chịu không nổi. Giải đáp cho ta được không?

Ta lúc này không còn lựa chọn nào khác, ta phải quay về “Thư Viên Trang”, nhưng ta lại có điều không dám, vì hoa ta trồng không nở. Ta về lại sợ sự phụ trách phạt, ta chưa từng cãi lời người. Nhưng chuyện của vị công tử này làm cho ta mơ hồ a? Từ 200 năm trước tranh của sư phụ đã có. Ta không thể hiểu nổi chuyện này.

Một lần thôi vậy, ta không tuân lời sư phụ. Ta sẽ quay về, về “nhà” của ta, nơi ta được sư phụ và đại sư huynh bảo vệ.

Bạn đang đọc Lãng Tâm Hoa sáng tác bởi tieubaokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaokun
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.