Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vậy mà lại là ngươi

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

Khi Thanh Thanh muốn ai oán nụ hôn đầu tiên khó giữ được thì một tiếng "vèo" vang lên, nàng vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy nam nhân đang đè nặng trên người mình đã văng ra, sau đó đụng phải một bên vách tường.

“Nàng không sao chứ? Thanh Thanh.”

Giọng nói quen thuộc cũng theo đó xuất hiện, Thanh Thanh nhìn mỹ nam yêu nghiệt kia. Thân ảnh hắn nhoáng lên từ ngoài cửa sổ tiến vào nâng nàng dậy, quan tâm hỏi thăm. Đương nhiên khi đứng dậy, Thanh Thanh cũng cảm giác nội lực đã được khôi phục.

“Đa tạ ngươi ra tay cứu giúp. Tên bại hoại này, ngươi mà cũng dám có ý nghĩ muốn động vào bổn cô nương, ta...”

Thu hồi lại ánh mắt đang nhìn hắn, nàng quay đầu lại nhìn tên nam nhân ướt đẫm mồ hôi bị đẩy lùi giãy giụa cả nửa ngày cũng chưa đứng dậy được nói, chủy thủ trong tay không chút khách khí đâm về phía đỉnh đầu hắn ta.

Lục Nhi vừa nhìn thấy Tuyệt Mị cả người đều ngây ra nhìn. Nàng mở to đôi mắt, bộ dạng hoa si thưởng thức mỹ nam trước mắt này.

“Chờ đã, là ai phái ngươi tới đối phó nàng?”

Thấy chủy thủ nàng sắp đâm về phía Hắc Tam, Tuyệt Mị kịp thời ra tay bắt lấy bàn tay mềm mại đang cầm chủy thủ của nàng, lạnh lùng hỏi Hắc Tam.

“Ta... ta...”

Hắc Tam bị đánh như thế làm gì còn dám có ý nghĩ không an phận. Nhưng ngẩng đầu lại ậm ừ không nói.

“Nói, nếu không ta dùng chủy thủ một đao lại một đao cắt da thịt ngươi, nó còn có thể làm cho da thịt và xương cốt ngươi tách ra nhưng lại không thể chết đi , nếu ngươi có ý muốn nếm thử cảm giác đó thì ta cũng không ngại hạ thủ.”

Thấy hắn không nói, Tuyệt Mị cười cười, vươn tay lấy chủy thủ ở trong tay Thanh Thanh sang ước lượng. Thanh Thanh bị hắn nắm lấy tay, tuy rằng tay cũng đã từng bị cầm qua nhưng vừa rồi đụng chạm thế nhưng lại dâng lên cảm giác kì lạ. Một cảm giác thẹn thùng nói không nên lời nảy lên trong lòng, cảm giác có người thay nàng xuất đầu thật ra cũng không tồi lắm.

“Ngươi!” Thấy hắn như vậy, Hắc Tam vẫn giãy giụa như cũ.

“Những thủ hạ kia của ngươi, ta sớm thu phục. Ngoan ngoãn nói đi, nếu không ta…”

Như có thể nhìn thấu tâm tư hắn ta, Tuyệt Mị nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh băng rồi nói. Hắc Tam cảm thấy cái liếc mắt này của hắn khiến cho toàn thân mình có cảm giác như bị côn trùng gặm cắn, đau đớn khó chịu nổi.

“A… Ta nói… Ta nói...”

Giọng nói của Hắc Tam run run, vẻ mặt lúc này mới hòa hoãn chút.

“Nói sớm không phải tốt hơn sao. Mau nói, chủ nhân phía sau ngươi là ai?”

Thấy dáng vẻ hợp tác của hắn, Tuyệt Mị nhướng mày đạm mạc hỏi.

“Bạch Liễu Nhi, nàng ta sợ Lâm cô nương ở vương phủ uy hiếp đến địa vị nàng ta, cho nên mới…”

Hắc Tam thành thật nói nhưng hắn ta còn chưa nói xong. Tuyệt Mị đã giơ tay lên, chưa thấy rõ hắn ra tay như thế nào, chỉ thấy cả người Hắc Tam ngã trên mặt đất. Thi thể phân rã, toàn bộ là một mảnh huyết nhục mơ hồ.

“A.” Lục Nhi bị tình huống trước mắt dọa cho thét chói tai, Thanh Thanh vội vàng ôm chặt lấy nàng ta, bản thân cũng xoay đầu không nhìn.

Nếu không phải hắn vẫn đang cầm chủy thủ trong tay, trên mặt dính máu thì nàng thật sự không tin hắn có thể vừa nói chuyện vừa giết người lưu loát như vậy.

“Dọa nàng rồi nhưng loại bại hoại này chết như thế cũng chưa đủ. Lời ta nói trước kia nàng vẫn còn nhớ rõ đúng không, Thụy Vương phủ không yên ổn, hiện tại nàng đổi ý vẫn còn kịp.”

Tuyệt Mị thấy Thanh Thanh quay đầu, bất đắc dĩ xin lỗi nàng, dùng ánh mắt chờ mong đợi câu trả lời từ nàng.

“Trước khi tỷ tỷ và cha được đảm bảo an toàn thì ta sẽ không rời khỏi vương phủ.”

Tâm tư Bạch Liễu Nhi ngoan độc đã làm nàng lạnh cả người nhưng người nam nhân này ở trong ấn tượng của Thanh Thanh cũng bắt đầu thay đổi. Đừng nói đến việc không có cảm tình với hắn, cho dù có cũng bị một màn vừa rồi của hắn dọa sợ.

Càng đừng nói gả cho hắn, nàng quật cường hít sâu một hơi.

“Được rồi, nếu nàng vẫn cứ khăng khăng như thế thì ta cũng không ép buộc nàng, nàng phải biết rằng đối với những người khác ta có thể tàn nhẫn. Nhưng đối với nàng và những người nàng để ý thì ta sẽ không làm thế. Ta vẫn luôn chờ nàng hồi đáp. Đi lâu như vậy, nàng cũng nên trở về rồi.”

Nghe nàng nói như vậy, Tuyệt Mị thở dài một hơi. Hắn chờ mong nói, thân ảnh nhoáng lên đi ra bên ngoài.

“Tiểu thư, người vừa rồi là ai vậy, thật ngầu.”

Thấy hắn rời đi, Lục Nhi mới lộ ra vẻ mặt sùng bái rồi túm lấy Thanh Thanh hỏi.

“Ta cũng không biết, không cần nhìn vẻ bề ngoài của hắn, nếu đao kia ở trên người của ngươi, lúc ấy ngươi sẽ không cho rằng hắn ngầu nữa. Đi thôi!”

Thấy tiểu nha hoàn mang bộ dáng hoa si, Thanh Thanh bất đắc dĩ nhún vai nhắc nhở nàng.

Nghe nàng nói như vậy, Lục Nhi lơ đãng nhìn đến bộ dáng chết thảm của Hắc Tam, vừa nhìn liền muốn nôn ra, nhanh chóng cất bước chạy theo Thanh Thanh.

Bạn đang đọc Lang Phi Khó Thuần, Lang Vương Yêu Nghiệt Mau Tránh Ra của z Thủy Linh Lung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Globenap
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.