Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp phải sắc lang

943 chữ

Lúc ấy Thanh Thanh cảm giác trước mắt tối sầm rồi ngất đi. Nàng cũng cảm giác được có người kéo nàng. Đáng tiếc nàng muốn mở mắt lại bị cơn buồn ngủ làm cho bản thân không còn chút sức lực.

Tiểu cẩu thấy xe ngựa chạy như bay đi, ánh mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo, một trận ngân quang hiện lên, tiểu cẩu không thấy đâu mà lại xuất hiện Tuyệt Mị một thân bạch y.

“Công khai mang nữ nhân của ta đi, các ngươi chán sống rồi.” Môi mỏng khẽ nhếch lên, hắn khinh miệt nói rồi thân ảnh nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

“Ô, ô.” Mãi cho đến khi xe ngựa ngừng, hai người mới tỉnh lại. Phát hiện đôi tay đã bị người ta bắt chéo sau lưng dùng dây thừng buộc chặt, càng quan trọng hơn là đôi mắt nàng cũng bị che, miệng cũng bị chặn. Nhưng nàng có thể biết Lục Nhi cũng ở bên cạnh.

“Đi vào.” Những người đó đẩy bọn họ đi vào một nơi nào đó rất ẩm ướt.

Lúc này mắt các nàng mới được nhìn thấy, tay chân bị trói lại rồi bị ném vào một chỗ trong phòng chứa củi. Miệng vẫn bị chặn lại như cũ.

Người buộc chặt các nàng là mấy tên hắc y nhân bịt mặt.

“Thành thật một chút, nếu không phải thấy bộ dáng các ngươi xinh đẹp thì lão đại chúng ta đã sớm lấy đầu của các ngươi rồi.”

Một tên hắc y nhân cảnh cáo, sau đó ra ngoài đóng cửa lại.

“Ô ô.” Thấy bọn họ rời đi, Thanh Thanh mới giãy giụa dịch chuyển qua chỗ Lục Nhi. Tay bị trói ở sau lưng và chân đều bắt đầu giãy giụa, hiển nhiên là nàng đang muốn nhanh chóng cởi bỏ dây thừng để bỏ chạy.

Tuy rằng thân thủ nàng không tồi nhưng bị buộc chặt như vậy cũng khó có thể thi triển được.

“Tiểu mỹ nhân, gia gia ta tới đây. Quả nhiên lớn lên quốc sắc thiên hương, chỉ tiếc có người muốn lấy đầu của các ngươi. Còn có tiểu nha đầu này, ngươi đúng là đáng yêu khó kìm lòng được mà.”

Hai người còn chưa kịp cởi bỏ dây thừng đã thấy một tên nam thân thô lỗ, người đầy mồ hôi tiến vào. Rõ ràng hắn ta chính là Hắc Tam, vừa thấy dáng vẻ hai cô nương thanh tú động lòng người, mắt nhỏ đều tỏa sáng. Dùng ánh mắt đáng khinh nhìn Thanh Thanh, thấy Thanh Thanh dùng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm mình lại lắc đầu không đến trêu chọc nàng. Nhưng đi qua Lục nhi bên kia lại nhéo nhẹ cằm của nàng đùa giỡn, nói xong liền dùng cái miệng rộng mọc đầy râu ria hướng về phía mặt của Lục nhi.

“Buông ra, tên khốn nạn này.”

Mắt thấy Lục nhi sắp phải chịu khinh bạc, đúng lúc Thanh Thanh vừa cởi bỏ được dây thừng trên tay. Nàng không chút khách khí lấy đồ vật bị nhét trong miệng ra, xoay người tiến lên, tuy rằng chân bị buộc lại nhưng vẫn có thể dùng hai chân đá văng hắn ta ra.

“Hóa ra người biết võ, xem ra ta đã khinh thường ngươi. Tuy rằng người khác muốn lấy mạng của ngươi nhưng người đanh đá và tuyệt sắc như ngươi thật đúng là hiếm thấy. Không bằng trước khi tiểu gia ta giết ngươi thì ta sẽ cho ngươi sung sướng, như vậy khi ngươi chết đi cũng không uổng công đã làm nữ nhân.”

Hắc Tam bị đá đi, thân thể loạng choạng nhưng nhanh chóng đứng lên, thấy Thanh Thanh té ngã trên đất. Giơ tay lên lau khóe miệng, buông lời trêu chọc, bỗng nhiên hắn ta ra tay, một luồng khói đen bay về phía Thanh Thanh và Lục Nhi.

“Mau che mũi miệng lại!”

Thanh Thanh vừa rơi xuống đã cuống quýt cởi dây thừng trên chân, sau đó đi lại giúp Lục Nhi cởi trói. Thấy khói đen bay lại đây tức khắc cảnh giác, lấy tay che mũi miệng lại. Nhưng đáng tiếc vẫn chậm. Thân thể nàng xụi lơ, không còn chút sức lực nào.

“Ngươi!” Nàng giãy giụa hồi lâu nhưng vẫn như cũ không có chút sức lực nào để nhúc nhích. Nàng biết bản thân đã bị người ta hạ gục.

“Đây chính là nhuyễn cân tán, đừng nói là ngươi, cho dù là cao thủ có võ công cao cường, một khi hít vào toàn thân sẽ xụi lơ, để mặc người ta xâu xé. Nhìn bộ dạng ngươi lạnh lùng lại xinh đẹp thế này, quả thật làm lòng đại gia ta ngứa ngáy, nếu không lấy tác phong của ta sớm đã giết các ngươi rồi. Nếu ngươi đã có năng lực như vậy thì đại gia ta sẽ phục vụ ngươi trước, sau đó lại đến nha đầu này. Đến đây đi.”

Thanh Thanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không đứng dậy nổi, Hắc Tam tà ác nói. Đột nhiên hắn ta tiến về phía Thanh Thanh.

“Cút ngay!”

Thấy hắn ta đi tới, Thanh Thanh theo bản năng muốn trốn tránh nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể vô lực vặn vẹo thân thể buồn bực chửi bậy.

Khi Hắc Tam lại đây, hắn ta không màng sự giãy giụa của nàng mà đè tay chân nàng lại, miệng rộng vội vàng muốn hạ xuống mặt nàng.

Bạn đang đọc Lang Phi Khó Thuần, Lang Vương Yêu Nghiệt Mau Tránh Ra của z Thủy Linh Lung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Globenap
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.