Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trừng phạt nô tài

Phiên bản Dịch · 1329 chữ

Edit: Cá nóc nhỏ

Beta: Tuyêt mùa hạ

Thanh Thanh cứ như vậy mà bị nâng lên đưa vào vương phủ. Vừa vào đã bị sắp xếp ở trong một viện nhỏ của hậu viện.

Chịu cảnh vắng vẻ, trên mặt Thanh Thanh không chút ánh sáng nhưng nàng lại đang thầm cảm thấy vui mừng. Nàng không cần phải cùng tên Vương gia kia bái đường gì cả.

“Cũng may chúng ta là người được hoàng thượng hạ chỉ nghênh đón vào, này...”

Lục Nhi không chịu được cảnh những người hầu trong vương phủ rời đi liền nhịn không được bất mãn.

“Còn không phải chỉ là một Thụy Vương phi thôi sao, không bái đường ta còn cảm thấy thanh nhàn. Ngươi đi xuống gọi Hồng Nhi vào. Nói ta có việc muốn nàng đi làm.”

Nhẹ nhàng ngồi trên ghế quý phi trong chính sảnh. Tuy rằng hậu viện này có chút hẻo lánh nhưng ít nhất không cần lo lắng vấn đề áo cơm, về việc ăn uống hằng ngày cũng không bị hạ nhân vương phủ làm khó dễ.

“Vâng, tiểu thư chờ một lát.”

Hồng Nhi và Lục Nhi đều là nha đầu bên người nàng. Hồng nhi lanh lợi, hiểu cách xử sự, điểm này so với Lục Nhi không khỏi làm cho người ta yên tâm hơn.

Hồng Nhi mặc hồng y, gương mặt thanh tú đi đến: “Tiểu thư người gọi ta?”

“Chúng ta vừa tới vương phủ đã bị Vương gia vắng vẻ. Nhưng vẫn phải khách sáo đưa vật gì đó cho Bạch Liễu Nhi, nói Lâm Song Song ta vừa vào phủ, hy vọng về sau nàng và ta có thể chăm sóc lẫn nhau, dù sao cũng là người một nhà.”

Thanh Thanh thay đổi thành dáng vẻ dịu dàng, hiền lành, vừa nhìn Hồng Nhi nói vừa đem một hộp lễ vật đưa cho nàng.

“Nô tì đi làm ngay.”

Hồng Nhi ngoan ngoãn đáp lời, sau đó ôm quà tặng xoay người rời đi.

“Tỷ tỷ chính là người như vậy. Hiện giờ ta không được khiến bản thân uất ức. Ai nha.”

Thấy Hồng Nhi rời đi, Thanh Thanh bất đắc dĩ thở dài. Từ trước đến nay nàng đều là người rất thẳng tính, vì không muốn khiến người khác nghi ngờ, chỉ có thể giả vờ mềm yếu, buông vị trí chính phi chủ động lấy lòng với một thiếp thất.

Lát sau Hồng Nhi quay trở về, Thanh Thanh bảo nàng lui xuống còn bản thân dựa vào một bên ghế suy nghĩ.

Kế tiếp chắc chắn sẽ có một trận đánh ác liệt cần phải diễn ra. Nàng không cho rằng việc bản thân chủ động lấy lòng Bạch Liễu Nhi thì nàng ta sẽ buông tha cho mình. Nhưng tốt xấu gì thì nàng cũng là chính thất do hoàng thượng hạ chỉ.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng nàng dứt khoát nhắm mắt lại chợp mắt một tí.

Lục Nhi và Hồng Nhi bị nàng đuổi về phòng nghỉ tạm của họ. Bóng đêm buông xuống nàng vẫn nửa dựa nằm ngủ ở nơi đó.

Tiếng bước chân như có như không truyền đến. Cảnh giác của người luyện võ làm nàng bỗng nhiên thanh tỉnh, nhưng nàng không nhúc nhích mà chỉ giương mắt nhìn sang.

Ngoài cửa có một tiểu nha hoàn lấp ló.

“Ngủ? Không nghĩ đến nữ nhân này lại vô dụng như vậy. Bị vương gia vắng vẻ mà nàng còn có thể ngủ an ổn như vậy, Bạch cô nương đúng là lo lắng nhiều quá rồi, ta thấy nàng căn bản chỉ là một đóa hoa, ngay cả một chút tính uy hiếp cũng không có. Chúng ta cần tiếp tục giám thị nữa sao?”

Có người đang nói khẽ, tuy giọng nói vô cùng nhỏ nhưng Thanh Thanh vẫn có thể nghe rõ.

“Tuy là như thế nhưng chủ tử chân chính của vương phủ là ai hiện tại còn chưa thấy rõ được, Bạch cô nương được Vương gia sủng ái, chúng ta vẫn nên đi theo nàng nhiều một chút không phải sao?” Một giọng nói khác đáp lời.

“Ta thấy dáng vẻ nàng ngủ thành thế này, ta nghĩ tạm thời nàng sẽ không tỉnh lại đâu, chúng ta cũng không cần nhìn chằm chằm vào nàng. Chỉ cần chú ý một chút là được rồi, đi thôi, chúng ta cũng đi ngủ.”

Nha đầu đó nói xong còn duỗi đầu vào nhìn nàng vài lần, sau đó hai người mới lặng lẽ rời đi.

Các nàng vừa rời khỏi, ngay tức khắc Thanh Thanh liền mở đôi mắt âm trầm ra.

“Bạch Liễu Nhi, xem ra ngươi cũng không đơn giản. Mặc kệ như thế nào, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi sắp xếp người theo dõi ở bên người ta. Hai nha đầu kia, muốn trách cũng chỉ có thể trách các ngươi nhận sai chủ tử.”

Con ngươi Thanh Thanh mang theo chút âm lãnh cùng tính kế. Nàng vốn không muốn đi gây chuyện, không nghĩ rằng nàng phải xuống tay trước rồi. Nàng cần phải thu phục người của mình trước.

Ngày hôm sau, Thanh Thanh đột nhiên thả ra tin tức. Di vật mẫu thân để lại không thấy đâu, nàng muốn điều tra người hầu.

Hai nha hoàn không rõ dụng ý của nàng, tự giác để cho nàng lục soát.

“Không có gì để nói nữa đúng không? Vả thật mạnh vào miệng hai nha đầu này cho ta. Không chỉ trộm đồ của chủ tử mà còn nói dối.”

Hai nha hoàn bị lục soát tìm thấy đồ vật đang ở trong túi các nàng, lập tức sắc mặt cả hai xám như than chì. Thanh Thanh không thèm nhìn vẻ mặt sợ hãi của họ mà mà lệnh cho Lục Nhi và Hồng Nhi ra tay.

“Vâng.”

Lục Nhi và Hồng Nhi thấy tiểu thư nhà mình bị vắng vẻ vốn đã nghẹn một bụng lừa giận, hiện giờ vừa lúc lấy hai nha hoàn này ra trút giận. Hai người vén tay áo lên, sau đó đến vả miệng hai nha hoàn kia.

“Bốp bốp bốp” tiếng đánh vang lên thanh thúy, đương nhiên đây là chủ ý của Thanh Thanh. Gia pháp của phủ tướng quân không phải đánh bằng bàn tay mà là dùng hai tấm ván gỗ, làm như vậy thì người thi hình sẽ không bị đau.

Hai nha hoàn bị đánh đến mức cả mặt sưng phù giống đầu heo. Khóe miệng chảy máu, răng như sắp rụng. Chỉ có thể nói bộ dạng vô cùng thê thảm nhìn rất đáng thương nói không nên lời. Gần như không có sức để bò dậy, nhưng vẫn còn rất kiêu ngạo.

“Lâm Thanh Thanh, ngươi vu oan hãm hại ta, đừng tưởng rằng chúng ta sợ ngươi. Bạch cô nương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Có nha đầu ngay cả quỳ cũng quỳ không xong lại dùng ánh mắt thù hận nhìn nàng, trong miệng đều toàn là máu mà nói.

“Ta cũng cảnh cáo ngươi, nha hoàn chính là nha hoàn, vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc bò lên đầu chủ tử. Bạch Liễu Nhi được Thụy Vương gia sủng ái thì như thế nào, ta chính là do Hoàng Thượng hạ chỉ, danh phận của ta trên nàng ta. Ta vu oan các ngươi thì sao, ta cũng không phải là quả hồng mềm, dám chọc giận ta à, ta có rất nhiều biện pháp để đối phó các ngươi. Bàn về thủ đoạn, bổn cô nương đây có rất nhiều.”

Bị nha hoàn kia cảnh cáo, Thanh Thanh khinh miệt cười, nàng giơ tay ý bảo dừng tát, sau đó đi về phía nha đầu kia. Nhéo cằm nàng ta cảnh cáo, sau đó lại dùng sức ném cằm nàng ta ra.

Bạn đang đọc Lang Phi Khó Thuần, Lang Vương Yêu Nghiệt Mau Tránh Ra của z Thủy Linh Lung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Globenap
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.