Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 1825 chữ

Hai người về đến nhà cũng là bữa tối, ông bà Hà đã ngồi đợi sẵn bên bàn ăn, thấy hai người lịch kịch trở về, trên mặt bà Hà không giấu nổi niềm vui, con gái đi đã hơn 1 tháng mới trở về, bà không mừng sao được, chỉ là hơi lăn tăn, con gái bà về lại mang theo cái đuôi là cậu con trai, lại là người nước ngoài nào đó, không hiểu cậu con rể tương lai là Thắng sẽ nghĩ sao đây? Cái con bé này, đã dự định cưới xin đến nơi, sao mãi vẫn ở trong Hà Tĩnh không chịu ra ngoài này vậy.

- Bố mẹ, con về rồi - Sao bây giờ mới về đến nhà vậy? con gọi điện thoại cho mẹ từ lúc 5h chiều cơ mà?

- Đường Hà Nội tắc quá mẹ ạ, không giống Hà Tĩnh tý nào, trong đó người vắng xe ít, Hà Nội toàn người với xe, mệt quá - Cái Hà Tĩnh nhà cô ý, vùng sâu vùng xa - Hihi, càng không ô nhiễm mẹ ạ. Tối mẹ nấu món gì vậy?

- Mấy món đơn giản thôi, con không báo sớm để mẹ đi chợ mà - Con nói thật với mẹ, con thèm rau và đậu phụ thôi, món ăn trong nhà máy thật là kinh dị - Này, sao con không bảo bạn con vào đi, lúc này mẹ Hà mới nhìn thấy Nhân Phú đang đứng sau lưng con gái mình, có vẻ ngại ngùng, khuôn mặt trắng bóc như con gái ửng hồng. Bà lập tức có cảm tình với cậu con trai dễ thương này, trông bộ dạng này, không bị con gái bà bắt nạt mới là chuyện lạ.

- Mẹ không phải quan tâm đến cậu ta, tiểu Hoàng, đây là bố mẹ tôi, giới thiệu với bố mẹ, đây là Hoàng Nhân Phú, làm cùng công ty con, đang ở Hà Nội khám bệnh, sẽ ở nhờ nhà mình mấy hôm ạ.

- Nghe Nhu nhắc đến tên mình, mặt Nhân Phú càng đỏ, cậu ta ấp úng vài câu tiếng Việt:

- Cháu…chào hai bác ạ. Rồi quay sang hỏi Nhu bằng tiếng trung - Tôi nói thế có đúng không?

- Uh. Đúng. Nhu cười toe toét.

- Chào cậu, biết cậu đến mà gấp quá không chuẩn bị được gì, cậu thông cảm nhé…Mẹ Hà khách sáo.

- Này, mẹ cô nói gì vậy, tôi nghe không hiểu - Mẹ, cậu ta nghe không hiểu tiếng Việt đâu. Con bảo cậu ta, mẹ bảo cậu ấy đến nhà mình phiền quá, Nhu trêu mẹ… - Con thật đúng là hết thuốc chữa, bảo cậu ta lên phòng cất đồ rồi đi rửa ráy xuống ăn cơm, mẹ đã nấu cháo cho cậu ta rồi, con tạm thời nằm trên cái đệm ở phòng bố mẹ, cậu ta ngủ phòng con vậy nhé?

- Vâng, con cảm ơn mẹ.

Nhu quay sang tiểu Hoàng:

- Mẹ tôi bảo 2 chúng ta lên cất đồ, rửa ráy rồi xuống ăn cơm, mẹ tôi nấu cháo cho cậu rồi đấy.

- Cảm ơn, cảm ơn ạ, tiểu Hoàng rối rít Cả nhà ngồi vào bàn ăn cũng đã là gần 8h tối, chỉ có Nhu là liến thoắng nói cười, Nhân Phú thật sự không biết nói gì, còn ông bà Hà, lâu lâu không được nghe giọng con gái, nên cũng để cho cô nói thỏa thích, lần đầu tiên trong vòng gần nửa năm quen biết Nhu, Nhân Phú phát hiện ra, khi cô ở bên cạnh những người thân của mình, cô trở lên vô cùng thoải mái, hồn nhiên, khác hẳn vẻ xa cách mà cô vẫn tạo ra khi ở nhà máy.

- Con hỏi cậu Hoàng xem, cháo có vừa miệng không - Được ăn là tốt rồi mẹ ạ, còn đòi hỏi gì nữa chứ?

- Sao con lại cứ như vậy nhỉ? Con không dịch cho mẹ, mẹ sẽ nhờ bố nói tiếng anh với cậu ta nhé?

- Được rồi, để con hỏi ngay lập tức, mẹ tôi hỏi anh cháo có ngon không?

- Ngon ạ, cả ngày không có cái gì vào bụng, tất nhiên là ăn cỏ cũng ngon rồi, cơn sốt đã qua đi, dĩ nhiên cái dạ dày sẽ lên tiếng.

- Cậu ăn nhiều vào nhé, mai tôi đi chợ, mua cho cậu mấy quả cam sành, uống vào sẽ rất tốt với người bị sốt như cậu.

- Vâng ạ, cháu làm phiền bác quá.

- Không sao, tôi coi cậu như bạn của Nhu thôi mà. Con bé này tính tình không tốt, cậu thông cảm nhé.

- Cô ấy rất quan tâm đến cháu, rất tốt ạ. Nhân Phú miễn cưỡng nói ra câu khách sáo, ai không nhìn ra vẻ miễn cưỡng của cô ấy thì chỉ có họa là mắt có vấn đề.

- Uh, cháu ở nước ngoài sang, quan tâm đến cháu cũng là điều nên làm, có việc gì cứ bảo, cô sẽ bắt Nhu nó giúp cháu, con bé này, ưa nặng không ưa nhẹ. Mẹ Hà nhìn con gái trìu mến.

Nhân Phú cảm nhận sâu sắc tình cảm gia đình ấm áp trong gia đình Nhu, ở nhà anh, vì con cái đi làm xa hết, khi có điều kiện chị gái đi lấy chồng đều tách ra ở riêng, vì vậy, chỉ có dịp nghỉ phép về nước, cả nhà mới tụ tập đông đủ, ăn bữa cơm đoàn viên. Có lẽ nhìn cảnh này, ai cũng có mong ước được đoàn tụ gia đình.

Buổi tối, nằm trên cái giường nhỏ nhắn, mềm mại của Nhu, lần đầu tiên trong vòng 5 ngày gần đây, Nhân Phú ngủ 1 giấc ngon lành, may là dù phòng con gái, nhưng phòng Nhu không mang tông hồng như các cô gái tuổi teen, hầu hết đầu là gam nâu hay sọc kẻ ấm áp. Điều đó cũng cho thấy cô không thuộc tip lãng mạn mà thuộc kiểu thoải mái, rõ ràng, rành mạch.

Đó là buổi tối hầu như không ngủ của Nhu, hai mẹ con nằm trên giường tâm sự đến nửa đêm, để ông Hà 1 mình nằm co ro dưới đất, đến khi tiếng rì rầm làm ông phát bực, ông mới nói khẽ:

- Mẹ con bà không đi ngủ đi, mai còn phải đi làm nữa chứ?

- Ông cứ ngủ trước đi, mẹ con tôi còn chưa nói chuyện xong mà - Nhưng cứ rì rầm như tiếng muỗi thế, tôi làm sao ngủ được?

- Ông lấy bông bịt tai vào - Trời, bà thật là… Đó cũng là lần đầu tiên Nhu nói hết với người khác cảm giác của mình khi chia tay Thắng, nói không đau đớn thì quả thật là giả dối, nhưng nói thất tình đến chết đi sống lại thì nghe càng không lọt tai, với cô, dù có rất nhiều tiếc nuối cho tình cảm 3 năm đó, nhưng cô cũng cảm thấy dù sao, không ai sống chỉ để yêu và yêu là lẽ sống, Thắng không đủ làm cho cô sống chết như vậy, đàn ông chắc chắn còn rất nhiều người tốt, và người tốt nhất dành cho cô vẫn đang ở ngoài kia, đợi cô ở 1 nơi nào đó, cứ AQ như vậy cho thoải mái.

- Mẹ đã biết hai đứa có chuyện khi gần đây Thắng không còn qua lại nhà mình, con thì đã vào trong đó gần 8 tháng vẫn chưa ra ngoài này, chuyện tình cảm của con mẹ không can thiệp, nhưng phải biết trân trọng con ạ - Mẹ, con quyết định như vậy là đúng hay sai? Nhu hoang mang - Tình cảm là phải từ hai phía, nếu hết tình thì nên chia tay, cứ dùng dằng người nọ người kia con sẽ rất mệt mỏi, trong chuyện này không có đúng hay sai, chỉ có là quyết định tiếp tục hay chấm dứt thôi.

- Nhiều khi con thấy mình hèn nhát khi không tranh đấu để có được Thắng, nhưng rồi con lại nghĩ, có được anh ấy thì sao, khi trong lòng anh ấy còn hình bóng người con gái khác, như vậy con có thể hạnh phúc được không? Nước mắt Nhu lúc này đã chan hòa trên mặt, lần đầu tiên khóc vì những mất mát tình cảm trước mặt mẹ mình, cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

- Nếu con đã quyết định thì đừng nên hối hận, vì có hối hận cũng có giải quyết được vấn đề gì? Càng hối hận nó càng làm con mệt mỏi.

- Mẹ, con có thể tìm được người phù hợp với con hơn Thắng không? Bên nhau 3 năm mà chia tay nhanh chóng như vậy nó làm con không còn tin tưởng gì vào tình cảm nữa.

- Có gì đâu, con không được có thái độ bi quan như vậy, có thể Thắng không phải là người mà cuộc đời này giành cho con, đừng mãi chìm đắm trong cảm giác tiếc nuối như vậy, con sẽ tự làm mình héo mòn đi.

Là người từng trải, bà Hà hiểu cảm giác chông chênh Nhu đang trải qua lúc này, là 1 người mẹ, bà cũng chỉ muốn con mình sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc, vết thương nào thì cũng cần phải có thời gian chữa lành, cô con gái vô tư lự, vô ưu của bà đã trưởng thành hơn sau lần vấp ngã này. Bà cũng chỉ hi vọng cô sẽ cứng cáp hơn trong cuộc sống, bởi ông bà cũng không thể mỗi lần cô vấp ngã đều nâng cô đứng dậy được.

- Mẹ, con không sao, mẹ cứ yên tâm, anh Nam chị Như thế nào hả mẹ?

- Nam đang đi công tác, mai mẹ bảo Như cho Cún sang đây ăn cơm - Vâng, con nhớ con bé quá, mai con sẽ ra phố mua cho nó mấy cái váy, về vội quá, không kịp mua quà gì cả.

- Con phải tự quan tâm đến bản thân, nhìn con gầy tong teo này.

- Thức ăn ở trong Hà Tĩnh rất khó ăn mẹ ạ, con chỉ thèm cơm mẹ nấu thôi - Hay con xin ra ngoài này đi, mẹ sẽ bảo anh con tìm việc cho con - Con sẽ ra, chỉ là không phải trong giai đoạn này, trong đó còn nhiều việc dở dang, hơn nữa, con cũng muốn mình khuây khỏa, để quên Thắng - Cái gì cũng có thời điểm, con đã 23 rồi, cũng cần phải ổn định đi thôi - Mẹ, con còn trẻ mà, vội vàng gì chứ ah. Có lẽ sang năm con sẽ ra ngoài này, khi đó suốt ngày bị con đeo bám, mẹ lại cáu nhặng lên ý chứ?

- Bố cô, thôi ngủ đi, mai mẹ còn đi làm nữa - Vâng, chúc mẹ ngủ ngon, Nhu vòng tay ôm lấy eo mẹ, thấy tất cả bình yên, ấm áp ùa về.

Bạn đang đọc Làm Dâu Xứ Người của Dilmat_chanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dilmat_chanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.