Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 2110 chữ

Buổi sáng hôm sau, ngủ dậy rồi, Nhu cũng không biết tại sao mình lại đang nằm trên giường trong kí túc xá nữ, ký ức cuối cùng của cô là khi đang ăn hải sản với tiểu Hoàng ở khu cảng Vũng Áng, chắc là cậu ta đưa mình về, lần sau, dù thế nào cũng không say rượu trước mặt người lạ nữa. Biết tửu lượng của mình không tốt, không ngờ tệ như vậy, 1 chén đã không biết trời đất trăng sao gì, có lẽ tâm trạng không tốt nên uống mới dễ say đến vậy.

Đến văn phòng, mọi người đều đã yên vị tại vị trí, lướt qua chỗ tiểu Hoàng, thấy cậu ta thoáng ngẩng lên, nở nụ cười tươi rói, Nhu lượn đi, mặt tỉnh bơ, cười gì mà cười chứ?

Vì bận giải quyết nốt cho xong mấy thứ linh tinh còn tồn đọng, khi cô đến nhà ăn, chỉ còn lác đác mấy người đang ngồi tán ngẫu, có khi phải kiếm tạm bát mỳ tôm rồi, số đen không tưởng tượng được.

- Này, hết đồ ăn rồi, tôi đã lấy sẵn cho cô 1 phần, ăn nhé?

- cảm ơn cậu, - ổn chưa? Hôm qua cô làm tôi sợ quá - tôi uống rượu say, làm loạn hay nói cái gì linh tinh ah?

- Uh, hét toáng lên, làm người ta tưởng tôi bắt nạt cô - Xin lỗi, làm phiền anh rồi, sẽ không có lần sau đâu - Không sao, không ngờ cô uống rượu kém thế, lần sau không cho cô uống nữa.

- Tôi biết rồi, cảm ơn lần nữa nhé, may có cậu đưa tôi về - Đừng cảm ơn mãi thế, ăn trưa đi, đồ nguội hết cả rồi.

Giữa họ, không nói nhiều đã thiết lập 1 tình bạn không biên giới.

Vùng núi Hà Tĩnh, ban ngày thì nắng gay gắt, gió lào, ban đêm thì lạnh thấu xương, đang chui trong chăn, bật điều hòa, Nhu còn cố nghển cô xem nốt tập cuối bộ phim truyền hình mới được up lên mạng, ở trốn khỉ ho cò gáy này, thú giải trí duy nhất sau mỗi ngày làm việc của cô là lên mạng xem film, tây ta đủ cả, chính là để giết thời gian.

Có tiếng chuông điện thoại, sau 1 hồi sờ soạng khắp đống chăn màn bùng nhùng, Nhu mới móc ra được em nokia đời mới.

- Alo?

- Tiểu Nhu, cứu tôi với, tôi sắp chết rồi - Hả?

- Tôi, tiểu Hoàng đây, cô cứu tôi với… - Anh đang ở đâu?, - Kí túc xá chủ quản, tầng 4 phòng 403. Cô nhanh lên, tôi không chịu được nữa - Biết rồi, đợi tý tôi qua ngay Khi lên được phòng của cậu ta, Nhu chỉ thấy cậu ta đang nằm mê man, khuôn mặt với làn da trắng bóc thì đỏ ửng lên:

- Này, tiểu Hoàng, cậu sao thế?

- Tiểu Nhu, tôi không biết, tôi bị sốt cao, uống thuốc hạ sốt rồi,nhưng vẫn không hạ, tôi mệt quá - Anh cởi bớt áo khoác ra, đừng mặc nhiều như thế, để tôi gọi taxi đưa anh đến bệnh viện, nhưng giờ này gọi làm sao được taxi chứ? Ah, gọi anh Nam lái xe.

- Sau 2 cú điện thoại, 1 cho lái xe của công ty, 1 cho sếp báo cáo tình hình, Nhu và tiểu Chiêm sốc nách dìu tiểu Hoàng qua bệnh viện. Ngó qua, Nhu đoán chắc cậu ta bị sốt virus, nhưng nghe cái miệng cậu ta rên rỉ, đến nhức cả đầu, đàn ông con trai gì mà kêu nhiều thế không biết, Nhu cũng đồng ý cho các bác sỹ kiểm tra tổng quát, chụp, chiếu, thử máu đủ cả. Ở cái bệnh viện tuyến huyện này, cái máy siêu âm từ thời Napoleon, nhìn mờ tịt, thế mà các bác sỹ vẫn soi ra bệnh, kể cũng kỳ tài. Hãi nhất là khi lấy máu để thử, cậu ta kêu như heo chọc tiết, đến mức Nhu phải quát lên,:

- Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? lấy tý máu để thử mà cứ như người ta giết cậu vậy.

- Cái gì mà 1 tý, đầy cả xilanh, ở Đài Loan người ta chỉ lấy mấy giọt thôi… ui cha, đau chết tôi - Cái gì cũng Đài Loan, Đài Loan, đây là Việt Nam, là Hà Tĩnh, biết chưa hả? Quát to để lấn át cậu ta bớt cái miệng nhưng quả thật trình độ của y tá quá kém, loay hoay mãi mới lấy được tý máu, thậm trí có mấy giọt còn rớt cả ra ngoài. Cái đồ công tử bột này, đáng đời.

Nằm ở cái phòng bệnh vắng tanh vắng ngắt, đợi chờ gà gật mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng vị bác sỹ trung niên cũng mang kết quả kiểm tra đến kết luận” sốt virus”, phương án điều trị” nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước ấm, sốt cao thì uống hạ sốt, có bổ sung vitamin C, chấm hết”.

Thấy bác sỹ đưa ra kết luận kèm cái liếc mắt khinh thường nhìn tiểu Hoàng nằm như con heo chết trên giường bệnh, Nhu cười mỉm, trên đời, có thằng con trai 30 tuổi nào mang cái dạng con nít thế này không nhỉ?

- Tay nghề bác sỹ Việt Nam có tin được không? Tôi cả người khó chịu, chỗ nào cũng đau, sao chỉ kết luận là sốt virus?

- Anh bỏ ngay cái thói cái gì cũng kinh thường Việt Nam kém đi, nếu không, tôi để anh nằm 1 mình ở đây luôn đấy. Để tôi ra gọi tiểu Chiêm, cho anh ở đây mà ngắm muỗi - Thì tôi cũng chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng thôi mà, cô thấy đấy, tôi mệt quá, đầu đau kinh khủng, dạ dày cũng đau.

- Từ hôm qua đến giờ anh đã ăn những gì rồi?

- Ăn cơm cantin, sáng nay ăn bánh canh - Đói không?

- Đói, nhưng thực sự không muốn ăn - Không ăn cũng phải ăn, để còn uống thuốc nữa, để tôi gọi tiểu Chiêm vào với cậu, tôi đi mua bát cháo nóng đã - Này, đừng mua quán vỉa hè nhé, ăn đau bụng chết… - Ít phàn nàn đi, được voi đòi hai bà trưng… Thật không thể chịu được cái tên to xác này, không nể tình mấy hôm trước hắn mang cô về kí túc xá, cô đã thây kệ hắn rồi.

Có vẻ bác sỹ và cả Nhu đều quá coi thường bệnh vặt mà tiểu Hoàng mắc phải, qua 2 ngày, cậu ta vẫn sốt cao, còn thêm biểu hiện cả thân mệt mỏi, luôn miệng kêu đau đầu khiến cho sếp Nhu cũng đứng ngồi không yên, quyết định để Nhu đưa tiểu Hoàng ra Hà Nội khám. Lần đầu tiên trong lịch sử tuyến bệnh viện huyện Kỳ Anh, 1 bệnh nhân vì sốt virus mà phải chuyển viện ra tuyến đầu là Hà Nội. Mà việc chuyển viện cũng khá tốn kém, di chuyển bằng máy bay, lại kèm 1 phiên dịch đi cùng. Cái cậu Hoàng này, cũng thật là biết tiêu tiền của công ty.

Bệnh viện tốt nhất ở Hà Nội, theo truyền thống của người nước ngoài, chính là bệnh viện Việt Pháp, bệnh viện mà tính khám chữa bệnh đều theo USD, Nhu là dân thường, cũng là lần đầu tiên vào bệnh viện đó khám bệnh, cho dù cô chỉ đi cùng bệnh nhân, làm công việc phiên dịch, mô tả những triệu chứng của cậu ta.

Lúc bác sỹ yêu cầu tiểu Hoàng ngậm cái cặp nhiệt độ để kiểm ra xem tình trạng sốt, cậu ta vội kêu lên:

- Sao có thể?bao người ngậm vào miệng rồi, bảo tôi ngậm là sao? Thật là mất vệ sinh, ở Đài Bắc….

- Anh thôi ngay cái điệp khúc ở Đài Bắc đi, nhập gia tùy tục, anh đang ở Việt Nam, anh nhớ rõ chưa?

- Cô bảo với anh ta, dụng cụ chúng tôi đã khử trùng, đảm bảo an toàn, chúng tôi là bác sỹ, cũng biết thế nào là an toàn vệ sinh y tế, cô bảo anh ta yên tâm.

Thấy thái độ gay gắt của hai người, có lẽ bác sỹ cũng đoán ra phần nào nội dung nên trấn an Nhu. Chẳng có cách nào, Nhu vội quay sang giải thích cho cậu ta hiểu.

- ở Đài Bắc, cái cặp nhiệt độ này chỉ được sử dụng 1 lần thôi. Tiểu Hoàng càu nhàu - Này, lời tôi nói, anh nghe không hiểu phải không? Đây là Việt Nam.

- Uh. Biết rồi, cô không thể chiếu cố người bệnh được 1 tý ah?

- Không có bệnh nhân nào lắm điều như anh đâu.

Hai người anh 1 câu, tôi 1 câu đến tận khi bác sỹ làm xong tất cả các thí nghiệm, cũng may máy móc ở đây hiện đại hơn Kỳ Anh, không đến 1h đồng hồ đã có kết quả, kết luận là “ sốt virus có biến chứng”, thuốc thang cũng chỉ là vài loại thuốc tăng cường đề kháng và khuyến khích nghỉ ngơi nhiều. Bác sỹ còn nói với theo “ Theo dõi tiếp trong vòng 3 ngày nữa, nếu còn sốt thì phải tái khám” - Nếu như vậy, chẳng phải tôi sẽ phải ở lại Hà Nội thêm vài ngày nữa hay sao?

- Có vẻ anh cũng hơi thông minh được 1 chút, hiểu được ý của thầy thuốc.

- Tôi phát hiện ra, cô rất thích xỏ xiên tôi… - Không phải, là tôi tán dương anh đấy chứ?

- Xin cô, tìm nhanh cho tôi 1 khách sạn để tôi nghỉ ngơi đi - Sao số tôi đen đủi đến vậy, về đến đây rồi mà vẫn không được về nhà, tôi giống như nô tỳ của anh vậy?

- Nô tỳ? cô là cai ngục thì có.

- Ah, tôi vừa có ý tưởng này, xem anh có đồng ý không nhé?

- Sao vậy? lại có ý tưởng kỳ quặc gì đây?

- Anh qua nhà tôi ở vài ngày đi, tôi sẽ nhường phòng tôi cho anh, tôi vừa được ở nhà, có thể để mắt đến anh, được ăn cơm mẹ tôi nấu, anh lại không tốn tiền khách sạn… bao lợi thế như vậy, đồng ý không?

- Tôi không quen ở nhà người lạ.

- Tôi chẳng quen anh còn gì?ở Hà Nội anh cũng có quen ai đâu - Nhà cô chắc chắn còn bố mẹ, anh chị em, tôi cảm thấy bất tiện lắm - Bố mẹ tôi đều đi làm cả ngày, tối mới về nhà, anh cũng chỉ gặp họ vào bữa cơm tối, hơn nữa, cũng chỉ có vài ngày, đồng ý đi, để tôi gọi điện thoại về cho mẹ tôi thông báo - Tôi vẫn cảm thấy… - Đừng cảm thấy, hãy tận hưởng, đồng ý thế nhé, về nhà tôi thôi… Khi Nhu gọi điện thoại cho mẹ, báo sẽ đưa 1 chàng trai về nhà ở vài ngày, mẹ Nhu suýt chút nữa ngất xỉu, con gái con đứa, sao có thể đưa đàn ông về nhà được?

- Này, đầu óc con để đâu vậy? sao có thể đưa ra ý tưởng như thế chứ?

- Sao mẹ, cậu ta làm cùng công ty con, lơ ngơ như bò đội nón, nếu để cậu ta ở khách sạn,với tình trạng của cậu ta bây giờ, con cũng phải đến cùng, mẹ thích con gái mẹ ở khách sạn với cậu ta hay là về nhà với mẹ?

- Con nói cũng có lý, nhưng mẹ vẫn cảm thấy… - Mẹ thấy con ở nhà với ở khách sạn, cái nào mẹ dễ quản lý hơn ạ?

- Đương nhiên là ở nhà, nhưng mẹ vẫn cảm thấy kỳ quặc lắm - Con đảm bảo với mẹ, đàn ông có chết hết, con cũng không thể phát sinh tý ti cảm giác nào với tên đầu đất này.

- Uh, thế bao giờ bọn con về thế?

- Con đang ở bệnh viện bây giờ về luôn mẹ nhé?

- Uh, mẹ đang nấu cơm ở nhà đây, con thích ăn gì để mẹ mua?

- Mẹ làm món gì con cũng thấy ngon, con thèm cơm nhà lắm rồi ạ.

- Thế cậu kia ăn gì? Để mẹ còn nấu… - Kệ nó mẹ ạ, về đến nhà con ra đầu phố mua cho nó bát cháo là được.

- Sao con lại đối xử với khách, lại đang bị bệnh như vậy chứ?

- Hihi, nó không phải là khách, là cục nợ của con - Cái con bé này, để mẹ nấu cho nó bát cháo vậy.

- Vâng, con cám ơn mẹ.

Bạn đang đọc Làm Dâu Xứ Người của Dilmat_chanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dilmat_chanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.