Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành trình tới Chiến thần thành

Phiên bản Dịch · 4220 chữ

Đêm hôm đó, Thiên Cường trở về mà không tài nào ngủ ngon được. Hắn trăn trở suy nghĩ thật nhiều nhưng không tìm ra cách giải quyết cho ổn thoả về việc Dung Mỹ.

Sáng hôm sau, Thiên Cường tìm tới Nhược Văn.

“Gia gia. Người đã dậy chưa?”

“Thiên Cường đấy à. Vào đây đi”

Thiên Cường đẩy cửa đi vào. Khuôn mặt không hề che dấu đi nỗi buồn.

Nhược Văn cảm nhận được Thiên Cường đang có chuyện không vui. Lão dò hỏi :

“Con có chuyện không vui phải không?”

“Vâng. Quả thật con đang rất buồn…”

“Có phải là vì việc mới trở về thì con lại sắp phải xa nơi này không?”

“Cũng có liên quan đến chuyện này..”

“Được rồi. Con kể cho ta nghe đi. Để xem ta có thể giúp gì cho con được không”

Thiên Cường hít một hơi thật sâu. Hắn vẫn không thể bình ổn cảm xúc được. Thở dài, hắn nói :

“Thưa gia gia. Con đang buồn về chuyện liên quan tới Dung Mỹ”

“Dung Mỹ ư?”

“Vâng ạ”

Nhược Văn hiểu ra đôi phần. Lão trầm ngâm :

“Con đã nói gì với Dung Mỹ rồi?”

“Con đã kể hết mọi dự định sắp tới cho Dung Mỹ nghe. Dung Mỹ rất buồn về điều đó..”

Tình cảm của Dung Mỹ dành cho Thiên Cường thì Nhược Văn cũng hiểu được ít nhiều. Lão tất nhiên đau lòng khi phải chứng kiến lũ nhỏ bị chia cắt. Thực tình lão muốn Thiên Cường lấy Dung Mỹ rồi sinh tiểu hài tử rồi hẵng rời đi.

Thế nhưng như thế Thiên Cường rất có thể bỏ qua mất quãng thời gian đẹp nhất đặt nền móng cho tu luyện. Hơn nữa con đường tu luyện chưa rõ ràng càng không thể kéo dài thêm được.

Nhược Văn thở dài bởi lão cũng không có biện pháp nào tốt cả. Lão nói :

“Bây giờ ta không nghĩ cách nào giải quyết được chuyện này. Mọi việc chỉ có thể trông chờ vào con.

Chỉ cần con nhanh chóng bước vào con đường tu luyện, sớm thành cường giả rồi nhanh chóng quay về đây. Ta tin lúc đó con có thể giúp đỡ Dung Mỹ. Chúng ta rất tin tưởng vào con. Tin tưởng vào các đời tổ thể…”

“Vâng. Con hiểu rồi. Con sẽ cố gắng hết sức. Thời gian con không ở nơi này phiền gia gia chiếu cố đến Dung Mỹ nhiều hơn giúp con được không?”

”Chuyện này tất nhiên là được rồi. Con cứ yên tâm tới Vũ Thần viện tu luyện là được”

“Vâng. Con sẽ không để mọi người thất vọng”

Thiên Cường trả lời bằng giọng đầy nghiêm túc. Trách nhiệm lên vai hắn lại thêm lớn….

“Được rồi. Ta sẽ thông báo chuyện này cho toàn tộc được biết. Tối nay ta sẽ tổ chức buổi tiệc nhỏ cho để cầu chúc cho các con may mắn”

“Vâng con cảm ơn người”

Sáng hôm đó Nhược Văn thông báo cho toàn tộc biết về hành trình sắp tới của nhóm Thiên Cường. “Huynh đệ Thiên Cường ngày mai sẽ tiến về Nam vực tham gia Vũ Thần viện. Và bộ tộc sẽ tổ chức một buổi lễ nhỏ đề cầu chúc cho Thiên Cường gặp nhiều may mắn, sớm ngày quay trở về…”

Phụ mẫu Dung Mỹ sau cùng đã hiểu ra nguyên nhân mọi việc. Nếu Thiên Cường có thể tu luyện bình thường trong tiểu thiên giới thì mọi chuyện đã khác. Nếu như Dung Mỹ có thể tu luyện thì mọi chuyện cũng không tệ như bây giờ.

Ngày Thiên Cường trưởng thành trở về chênh lệch với Dung Mỹ rất lớn. Còn việc ngăn cản Thiên Cường là chuyện không thể. Phụ mẫu Dung Mỹ hiểu ra nên tới an ủi và động viên cô bé rất nhiều.

Tối hôm đó, Nhược Văn tổ chức một buổi tiệc rượu nhỏ chia tay huynh đệ Thiên Cường với sự tham gia của toàn tộc. Không khí buổi tiệc có chút u buồn.

Dung Mỹ vẫn như cũ, vẫn xuất hiện cạnh Thiên Cường. Cô bé vẫn nâng ly uống với Thiên Cường nhưng không một tia xúc cảm.

Nhìn những cử chỉ hành động của Dung Mỹ khiến Thiên Cường thêm nhói đau. Hắn thất lạc trong tim như mất mát một cái gì đó quý giá…

Thiên Cường kéo Dung Mỹ vào lòng. Hắn nhẹ nhàng :

“Muội chờ ta nhé. Ta nhất định sẽ sớm quay trở lại tìm muội”

Dung Mỹ gật đầu :

“Muội sẽ chờ…”

….

Buổi tiệc sau đó kết thúc một cách nhẹ nhàng….

Sáng hôm sau huynh đệ Thiên Cường chính thức lên đường. Mọi người trong thôn đều đến bãi đất trống đầu thôn để đưa tiễn huynh đệ Thiên Cường.

Trong lòng ai cùng đầy khái cảm vì mới gặp lại Thiên Cường không lâu nay Thiên Cường lại phải ra đi. Trong đầu tất cả mọi người không thể hình dung ra được lần gặp gỡ tiếp theo sẽ thế nào.

Mọi người cho rằng sẽ rất lâu nữa mới có thể gặp lại huynh đệ Thiên Cường. Cũng có người có thể gặp được, nhưng cũng có người có thể không bao giờ gặp lại nữa….

Thiên Cường lần lượt chào các vị thúc bá, những người bạn lúc nhỏ. Khi thấy Dung Mỹ thì Thiên Cường tiến lại gần. Hắn ôm thật chặt Dung Mỹ vào lòng :

“Muội đợi ta nhé. Ta sẽ sớm quay về….”

“Chúc huynh sớm tiếp bước các đời tổ tông. Dẫn bộ tộc ta đi lên cuộc sống mới”

“Nhất định ta sẽ làm được”

Thiên Cường trịnh trọng hứa với Dung Mỹ. Bởi đấy chính là mục tiêu lớn nhất của hắn.

Thiên Cường nhìn thật sâu vào ánh mắt Dung Mỹ. Đôi mắt đầy bình thản khiến hắn thắt lòng. Hắn ngắm nhìn Dung Mỹ lần nữa và khắc ghi hình ảnh người con gái này trong tim.

Thiên Cường không biết rằng đây lại là lần cuối cùng hắn có thể nhìn thấy Dung Mỹ. Tương lai không lâu sau chuyện đau lòng nhất sẽ xảy đến với Dung Mỹ, khiến cô bé ngốc nghếch cố chấp vì tình yêu mà ra đi mãi mãi . Đương nhiên đó là chuyện của tương lai chứ không phải hiện tại…

Hướng Điền thúc giục :

“Lên đường thôi”

Hướng Điền không muốn kéo dài không khí từ biệt chút nào.

“Vâng ạ”

Thiên Cường đáp.

“Tạm biệt mọi người. Tạm biệt tất cả. Mọi người nhớ bảo trọng. Con sẽ sớm quay về”

“Tạm biệt tất cả”

“…”

Huynh đệ Thiên Cường từ giã mọi người m rồi chính thức lên đường. Nhược Văn đưa tiễn nhóm người rời khỏi tổ tế đàn tới trước lớp bích chướng mới dừng lại.

“Tạm biệt gia gia”

“Tạm biệt các con”

Hướng Điền dẫn huynh đệ Thiên Cường xuyên qua lớp bích chướng. Bọn họ âm thầm di chuyển lén lút rời khỏi ngọn núi.

Tới chân núi, Thiên Cường lần nữa nhìn về ngọn Chiến Tộc sơn. Hắn siết chặt nắm tay thầm hứa sẽ nhanh chóng quay trở lại nơi đây để đem bộ tộc ra ngoài ngoại giới…

Đoàn người đi bộ ra khỏi dãy Man Hoang, bắt đầu cuộc hành trình đi tới Chiến Thần viện.

“Gia gia. Chúng ta sẽ đi tiếp đường nào đây?”

Hướng Điền trầm ngâm :

“Có hai cách để đi tới Chiến Thần thành. Một là đi về hướng tây theo một con đường băng qua hoang vực.

Cách thứ 2 là vòng lại phía sau Man hoang tiến nhập Man Hoang chi thành. Sau đó truyền tống thẳng tới Chiến Thần thành”

“Man Hoang chi thành ư? Con cảm giác có chút không ổn cho lắm”

Thiên Cường có biết sơ qua về toà thành này. Trước đây Chiến tộc từng có một đoạn thời gian nắm giữ toà thành này. Nhưng hiện tại đã không có thế lực nào trực tiếp cai quản. Thành ra toà thành này khá hỗn loạn.

Hướng Điền gật đầu :

“Đúng thế. Man Hoang chi thành rất có khả năng người của Vạn khí tông hoặc Vạn gia đế tộc ở đấy. Nếu không may gặp phải bọn chúng thì chỉ e ta cũng khó giữ mình.

Cũng may trước đó chúng ta va chạm tại Cấm địa sinh mệnh là đám Vạn khí tông ở bắc vực xa xôi chứ không phải Vạn gia đế tộc. Nếu là đụng phải Vạn gia thì chỉ e chưa tới 1 ngày bọn chúng đã phong tỏa được Cấm địa sinh mệnh. Trong khi Vạn khí tông chắc phải mất khá nhiều thời gian mới kéo nhân lực tới đó được”

“Chúng con hiểu điều này rồi. Hiện tại chúng ta chỉ có thể đi về hướng tây mà thôi. Từ đây tới Chiến Thần thành còn khoảng bao xa”

“Dãy Man hoang chúng ta đang sống cắt 1/3 địa hình theo chiều ngang châu lục. Chiến Thần sơn lại ở ngoài cùng phía tây dãy Man Hoang nên quãng đường tới Chiến Thần thành đại khái 5-6 phần chiều ngang châu lục.

Chiều rộng châu lục vào khoảng 20 vạn dặm. Tính ra con đường chúng ta cần di chuyển khoảng 10 vạn dặm”

“Mười vạn dặm?”

Hítttt.

Huynh đệ Thiên Cường nghe mà giật mình. Bởi tiểu thiên giới kích thước chưa đến năm mươi dặm chiều dài mà bọn họ đã thấy rất lớn. Quãng đường 10 vạn dặm đúng là quá kinh khủng mà. Thế mới thấy thế giới kia quá rộng lớn so với một người bình thường.

Nếu để Hướng Điền toàn lực phi hành không nghỉ quá nhiều thì mất chưa đến 1 tuần là có thể tới nơi.

Thế nhưng phi hành toàn lực liên tục trong 2-3 ngày thì được, chứ không thể nào mà giữ mãi tốc độ ấy mà phi hành trong một thời gian dài được cả. Bởi phi hành cũng tiêu tốn khá nhiều năng lượng.

Ở thế giới tu luyện đầy rẫy nguy hiểm không lường trước được. Thế nên ai cũng phải luôn giữ mình ở trạng thái ít nhất là gần với đỉnh cao sức lực nhất. Tránh trường hợp đen đủi xảy ra khi kẻ địch hoặc mối nguy hiểm bất ngờ.

Việc phi hành trên cao dễ dẫn đến là cái bia di động khiêu khích nhiều tồn tại khác trên đường đi qua, nhất là ở Hoang vực thế này. Di chuyển càng lâu càng tăng tỉ lệ nguy hiểm. Chỉ sợ bay chưa nổi 1-2 ngày đã có thể mất mạng.

Bây giờ Hướng Điền phi hành còn phải dẫn theo nhóm Thiên Cường với tu vi quá thấp, trọng lượng cả ngàn cân. Hướng Điền vừa phải phi hành cũng phải phân tán tu lực để bảo hộ nhóm Thiên Cường thì hao tổn thêm rất nhiều. Vậy nên sẽ không thể nào di chuyển thật nhanh chóng được.

Hướng Điền trầm ngâm :

“Ta sẽ đưa các con phi hành thấp khoảng 2 canh giờ sau đó vừa đi bộ vừa nghỉ ngơi trong 3 giờ rồi lại tiếp tục lên đường. Cứ như vậy mỗi ngày phi hành 2 lần, mỗi lần phi hành 2 canh giờ. Các con thấy như vậy liệu có ổn?”

“Gia gia thấy như vậy thích hợp thì chúng ta tiến hành thôi. Chứ thực tình chúng con không thể giúp gì người được”

Hướng Điền đề nghị :

“Tốt. Ta nghĩ trong hành trình này các con nên rèn luyện một chút. Tới lúc xin gia nhập Vũ Thần viện thì ta nghĩ sẽ dễ dàng hơn”

“Luyện tập ư? Chúng con không quản ngại điều đó. Nhưng luyện tập như thế nào đây?”

“Haha. Các con cứ chuẩn bị tinh thần cho tốt là được. Còn các bài tập luyện ta sẽ chuẩn bị”

“Chúng con sẵn sàng”

Cả đám Thiên Cường hăng hái vô cùng. Sau lần chiến đấu đẫm máu ở trong Cấm địa sinh mệnh khiến cho cả đám tinh thần chiến ý. Vậy mà tới giờ không được vận động khiến cả bọn đều ngứa ngáy chân tay.

Hướng Điền tính toán thời gian tất cả đi bộ nghỉ ngơi sẽ là thời gian mà bốn huynh đệ Thiên Cường phải chiến đấu với đám dã thú. Hiện tại đám Thiên Cường chỉ có thể thích hợp chiến đấu với dã thú. Còn về chiến lực của đám dã thú sẽ nằm trong sự tính toán khống chế của Hướng Điền.

Dã thú trong Hoang vực là những động vật sinh ra trong tự nhiên, hoặc là hậu duệ của những Vương thú. Chỉ có một tỉ lệ thấp dã thú có thể hấp thụ thiên địa nguyên khí, vô thức tu luyện. Khi dã thú tự chủ ý thức và tu luyện tức là thành dã thú tu luyện cấp một tương đương với vũ giả cảnh.

Khi một con dã thú tu luyện cấp một sống đủ lâu sẽ sản sinh trí tuệ. Chúng sẽ trở thành dã thú tu luyện cấp 2 tương ứng với vũ đồ cảnh.

Một con dã thú cấp 2 may mắn đột biến phát triển trí tuệ thì sẽ hóa thành linh thú tu luyện cấp 1. Chúng sẽ tương đương với chân vũ cảnh.

Linh thú tu luyện cấp 1 tu luyện đủ lâu năm sẽ trở thành linh thú tu luyện cấp 2. Chúng có sức mạnh tương đương với Vũ huyền cảnh.

Tu luyện thú mang ý thức mạnh mẽ, có thể trao đổi, giao tiếp trực tiếp với chủng sinh linh khác chính là Thông linh thú. Chúng mang năng lực tương đương với Hoàng giả cảnh.

Quá trình hình thành Vương thú thì yêu cầu vô cùng đặc biệt. Chỉ có một số ít thông linh thú may mắn sở hữu vũ khí, dị vật thông linh hoặc thực vật thông linh thì mới có khả năng trở thành Vương thú.

Điều kiện sinh ra Vương thú khá khó khăn nên những Vương thú sinh ra đa phần mạnh mẽ hơn Vương giả nhân tộc. Đương nhiên từ một dã thú có thể tiến hóa tối đa tới Vương thú đã là cực hạn. Còn muốn vượt quá cực hạn kia thì tỷ lệ thấp tới đáng thương.

Ngoài ra có một loại sinh linh khá đặc biệt sinh sống trong Hoang vực được gọi là Hung thú. Chúng là những tu luyện thú không may mắn bị huỷ hoại ý thức. Điều đó khiến cho chúng chỉ có thể hành động theo bản năng và truy sát những thứ chúng cho là con mồi.

Tất nhiên húng thú thì mạnh mẽ và hung tàn hơn so với sinh linh bình thường. Muốn gặp được chúng thì phải vào sâu trong Hoang Vực. Chẳng có ai muốn đụng độ những sinh linh này cả.

May mắn là hung thú không biết ẩn giấu khí tức nên có thể cảm nhận từ xa. Thế nên có thể tránh né chúng đi một cách dễ dàng.

Hướng Điền đưa huynh đệ Thiên Cường bay thẳng một mạch đến phạm vi cách Cấm địa sinh mệnh chừng 50 dặm thì dừng lại. Đoạn đường này cũng là con đường mà tháng trước bọn họ đi từ Cấm địa sinh mệnh trở về Chiến tộc.

Đứng từ đây tất cả có thể quan sát bao quát được một khu vực Cấm địa sinh mệnh. Hướng Điền chỉ về một phương mà nói :

“Các con còn nhớ nơi đó không?”

“Nơi đó có phải là…”

“Đúng. Nơi đó chính là nơi chúng ta đã ra ngoài. Hiện tại Cấm địa sinh mệnh đã phong bế trở lại rồi”

“Phong bế rồi ư? Thật đáng tiếc mà….”

Huynh đệ Thiên Cường đều tiếc nuối khi Cấm địa sinh mệnh đã phong bế trở lại. Chỉ e sau này khó mà tiến vào nơi đó được nữa.

Hướng Điền vui vẻ :

“Cấm địa sinh mệnh đã phong bế thì chắc chắn Vạn khí tông đã rời đi. Nơi này hiện đã không có thế lực nào lai vãng tới. Đây đúng là thời gian an toàn nhất để hành trình tới Chiến Thần thành”

“Vâng. Chúng con đã yên tâm để rèn luyện rồi”

Mọi lo lắng về sự xuất hiện kẻ địch đột ngột đã biến mất khiến cho nhóm người này thoải mái hơn. Còn chuyện về Cấm địa sinh mệnh đã không thể thay đổi được. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hành trình rèn luyện, chiến đấu tiến về Chiến Thần thành.

Hướng Điền chỉ về phương tây :

“Chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi này mà di chuyển tới Chiến thần thành”

“Vâng ạ. Gia gia chọn nơi này là có mục đích cho chúng con luyện tập phải không?”

Thiên Cường cũng có chút kiến thức trong Hoang Vực. Càng đi gần sát Cấm địa sinh mệnh sẽ càng ít đụng độ với các sinh linh trong Hoang vực.

Hướng Điền cười :

“Chính xác. Ta dừng ở đây để xâm nhập vào một phần Hoang vực. Như vậy sẽ dễ dàng hơn tìm kiếm được những đám dã thú. Khoảng cách 50 dặm không tính là sâu nên sẽ không lo đụng độ các thú vật mạnh mẽ”

“Dã thú ư? Điều đó có nghĩa là...”

“Haha. Đúng vậy. Các con sẽ chiến đấu với chúng”

“Vâng. Chúng con hiểu rồi”

Hướng Điền lần nữa đưa huynh đệ Thiên Cường bay lên. Lão phi hành theo lộ trình uốn lượn dao động vừa phải để tìm kiếm.

Nhìn thấy một đàn sói cách đấy không xa, Hướng Điền nói :

“Phía trước có một đàn sói. Ta sẽ đem các con tới đó”

Hướng Điền vui vẻ âm thầm bay qua và dò xét chúng. Đàn sói chừng 40 con phân nửa là dã thú tu luyện cấp 1. Sói đầu đàn cũng vậy. Khởi động với bầy sói này quả nhiên là thích hợp.

Hướng Điền dặn dò :

“Sói vốn sống theo bầy đàn và huyết tính rất mạnh. Mùi máu tỏa ra sẽ càng khiến chúng thêm liều mạng. Ngoài ra chúng sẽ tấn công vào các vị trí yếu hại trên cơ thể. Thế nên các con nhớ cẩn thận”

“Chúng con hiểu rồi”

“Tốt. Chúng ta xuất phát thôi”

Hướng Điền rất nhanh đem huynh đệ Thiên Cường xuất hiện giữa bầy sói rồi biến mất. Tất nhiên tốc độ Vương giả thì lũ sói không kịp nhìn thấy bóng ảnh của lão.

Hướng Điền đứng ở ngoài xa quan sát lại. Bao giờ xong cuộc chiến lão mới xuất hiện.

Nhóm Thiên Cường đột ngột xuất hiện giữa bầy sói khiến cho lũ sói kinh hoảng chạy loạn ra xa. Sau khi chạy một đoạn thì chúng mới dám dừng lại đánh giá con mồi.

Nhóm Thiên Cường từ từ tiến về phía lũ sói. Lũ sói cũng thận trọng tiến về nhóm Thiên Cường. Nếu như gặp phải cường địch chúng sẽ ngay lập tức bỏ đi.

Con sói đầu đàn cẩn thận đánh giá nhóm Thiên Cường. Nó không cảm thấy khí tức đáng sợ từ nhóm người này. Thêm nữa bản năng kết hợp với linh giác vốn đặc biệt của nó cho thấy nhóm Thiên Cường đủ điều kiện làm con mồi của nó.

Húuuu

Con sói đầu đàn gào lên.

Húuuuu

Các con sói khác cũng hú lên theo. Chúng như xác nhận thông tin và quyết định sẽ tấn công con mồi. Sau tiếng hú thì đồng loạt tất cả chúng đều xông vào nhóm Thiên Cường.

Sói xem như những chiến binh thiện chiến thực thụ. Chúng có tốc độ tấn công nhanh, có sự linh hoạt trong việc công kích lẫn né tránh sự tấn công của con mồi. Ngoài ra chúng còn có sự cộng tác bầy đàn phối hợp ăn ý cực kỳ cao do thời gian dài cùng chung sức.

Những con sói rất nhanh đã phân công tấn công nhóm Thiên Cường. Đại khái phân bổ tầm chục con sẽ tấn công một con mồi. Chúng áp sát lại gần hơn.

Vúttt

Vúttt

Khi vừa tầm nhảy thì lũ sói tăng tốc vọt lại. Tốc độ chúng cực kỳ nhanh. Những con sói mở miệng ra với hàm răng cực kỳ sắc nhọn hướng về những nơi yếu hại trên cơ thể con người lẫn trên cơ thể Tiểu Bạch.

Nhóm Thiên Cường lâm vào khổ chiến. Bởi vì lũ sói này còn mạnh hơn cả nhóm đệ tử vạn khí tông về mọi mặt. Từ tốc độ tung những cú đớp, sự phối hợp nhịp nhàng, kinh nghiệm thực chiến thảm khốc cũng như sức chịu đựng cực lớn.

Một nắm đấm như thép của nhóm Thiên Cường vung lên đệ tử Vạn khí tông thì có thể hạ gục được ngay. Nhưng đánh lên thân thể lũ sói thì khác. Bọn họ chỉ có thể đánh văng lũ sói là dã thú tu luyện cấp một.

Những con sói yếu hơn thì chúng chỉ tấn công vào lúc nhóm Thiên Cường khi tung ra các đòn đánh. Bởi chúng kinh nghiệm quá nhiều trong chiến đấu. Những con sói ngu ngốc thì đã phải trả giá trong các cuộc chiến trước rồi.

Sau một giờ cầm cự thì nhóm Thiên Cường mới có thể hạ gục được vài con sói bình thường. Còn những con dã thú tu luyện cấp một chỉ chịu một ít tổn thương.

Húuuu

Con sói đầu đàn hiện cũng đã bị thương. Chúng nhận ra con mồi không dễ dàng bị khuất phục nên sói đầu đàn ra hiệu thu quân bỏ đi.

Nhóm Thiên Cường đuổi theo nhưng chỉ có thể hạ gục được vài con sói đã bị thương. Cuộc chiến tới đây xem như kết thúc. Hướng Điền cũng vì thế mà hiện thân. Lão nói :

“Các con làm tốt lắm”

“Cảm ơn gia gia khen ngợi”

“Phần thưởng cho các con chính là những con sói kia. Hãy biến chúng thành bữa ăn của mình”

“Vâng ạ”

“Ngoài ra, ta sẽ không mang chúng theo bên người. Các con muốn có cái ăn thì phải giết chúng. Các con hiểu chứ?”

“Chúng con hiểu rồi”

Hướng Điền hài lòng gật đầu. Có như thế này thì mấy đứa nhỏ mới có thể phát huy hết sức mạnh của bản thân. Về phần lão sẽ tìm những đàn dã thú mạnh hơn.

Mấy huynh đệ Thiên Cường sau đó làm thịt những con sói này rồi nướng ăn. Tiểu Bạch tất nhiên tự nhận là thánh thú nên cũng không quan tâm lũ lang sói có thân hình giống mình. Với nó lũ sói chỉ là sinh linh cấp thấp. Nó vẫn tham gia ăn uống ngon lành.

Sau đó nhóm người lại tiếp tục cuộc hành trình tới Chiến Thần thành. Hễ thấy những sinh linh phù hợp rèn luyện thì Hướng Điền sẽ ném nhóm huynh đệ Thiên Cường vào đầy rồi đứng ngoài vãn cảnh.

Hướng Điền dần dần tăng lên chất lượng dã thú tu luyện cho nhóm Thiên Cường khổ chiến. Rồi đẩy cả nhóm từ khổ chiến đi tới các trận huyết chiến thảm khốc.

Hướng Điền tiếp tục tăng độ khó của rèn luyện khi lựa chọn một ít những dã thú tu luyện mạnh mẽ cho huynh đệ Thiên Cường nếm mùi khổ sở. Những trận chiến như vậy cả bốn chỉ có thể khổ sở chống cự và cầm cự chịu đựng.

Có nhiều trận đối đầu với những dã thú tu luyện quá mạnh khiến huynh đệ Thiên Cường suýt chết. Lúc cả bọn đều mang thương tích đầy người, vô lực chiến đấu thì Hướng Điền bấy giờ mới xuất hiện cứu lũ nhỏ thoát ra ngoài. Dù thật sự có chút nhẫn tâm nhưng vì tương lai kia nên Hướng Điền bắt buộc phải làm như vậy.

Hành trình đáng lý ra chỉ mất chưa đầy 1 tháng đã kéo dài thành 3 tháng. Đây là một hành trình huyết luyện trường kỳ.

Trải qua 3 tháng khiến huynh đệ Thiên Cường trưởng thành hơn rất nhiều. Tất cả hiện đều mạnh mẽ hơn, sức chịu đựng kinh khủng hơn, tốc độ, sự phản xạ cũng tăng lên rất nhiều lần.

Bây giờ Thiên Cường, Vũ Tử, Trùng Phát ở trần và đóng độc nội khố. Làn da đã chuyển sang màu cổ đồng bởi rám nắng. Trên thân thể chi chít vết sẹo là minh chứng cho rất nhiều lần sinh tử thảm khốc.

Hiện tại nét ngây ngô trên khuôn mặt Thiên Cường đã thay thế bằng một nét mặt đầy cương nghị khi trải qua mấy tháng khổ rèn. Cũng có một việc khá may mắn cho huynh đệ Thiên Cường là trên mặt khá ít thương tích. Nếu không thì diện mạo khuôn mặt đã phải thay đổi mất.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.