Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dung Mỹ đau lòng

Phiên bản Dịch · 4082 chữ

Chiều hôm đó, Thiên Cương vì sắp phải đi xa nên hắn quyết định sẽ nói cho Dung Mỹ biết. Tính ra từ thời điểm trở về tiểu thiên giới tới giờ thì hắn cũng chưa kịp qua nhà Dung Mỹ chơi lần nào cả. Điều đó khiến cho khoảng thời gian này Dung Mỹ rất buồn.

Bước tới nhà Dung Mỹ khiến Thiên Cường rối bời suy nghĩ. Lần gần nhất tới nhà Dung Mỹ cũng là lần hắn phải tới nói lời chia tay Dung Mỹ để tới Cấm địa sinh mệnh đón truyền thừa. Lần này đây lại lần nữa hắn phải tới nói lời chia tay Dung Mỹ để đi xa.

Chuyến đi này không biết bao giờ mới có thể quay lại. Bởi mỗi một lần truyền tống tới Nam vực là một lần tiêu tốn rất nhiều của cải. Chỉ e phải thật rất rất lâu sau Thiên Cường mới có thể quay về.

Thiên Cường thập thò khó xử ở ngoài cửa nhà Dung Mỹ. Ngọ Hảo trông thấy Thiên Cường đứng trước cửa nhưng chưa bước vào. Thế là lão hô lớn :

“Dung Mỹ ơi. Thiên Cường qua chơi kìa”

Thiên Cường giật mình gãi gãi đầu :

“Cháu chào Ngọ Hảo thúc”

“Haha. Không cần phải khách sáo đâu. Vào đây chơi đi Thiên Cường”

Thiên Cường cất bước đi vào. Hoa Ngân nghe tiếng Ngọ Hảo gọi nên đã đon đả ra chào :

“Con rể của ta lần này sang định hỏi cưới Dung Mỹ à? Sao không thấy mang sính lễ đến?”

Thiên Cường gãi gãi đầu không biết trả lời sao cho phải. Hắn cũng chưa nghĩ đến điều này vì tâm tính vẫn chưa tính trưởng thành.

Dung Mỹ vừa hay bước ra nghe mẫu thân nói thế vô cùng bối rối :

“Mẫu thân. Người đừng đùa con nữa”

“Hahaa..”

Trong lòng Dung Mỹ trở nên vui vẻ háo hức và xen lẫn hạnh phúc khác với thường ngày. Phụ mẫu Dung Mỹ thì cười vui vẻ rộn cả lòng.

Dung Mỹ cất tiếng với Thiên Cường :

“Huynh vào đây với muội đi”

“Được”

Thiên Cường bối rối bước vào trong nhà cùng với Dung Mỹ. Phụ mẫu Dung Mỹ xuống bếp chuẩn bị bữa ăn tối, để lại không gian riêng cho hai người.

Hôm dự yến tiệc hai người nói chuyện với nhau rất ít. Sau đó Thiên Cường rơi vào trạng thái hấp thụ ma bàn cả tháng trời nên vẫn chưa thể tới nhà Dung Mỹ chơi được.

Dù gì tới nhà Dung Mỹ đã là thói quen từ nhỏ của Thiên Cường. Thế nên hắn khá ái ngại về điều đó.

Ngồi xuống bàn, Dung Mỹ và Thiên Cường mặt đối mặt nhau. Dung Mỹ bẽn lẽn trộm ngắm Thiên Cường, điều đó khiến cô bé thêm hạnh phúc.

Dung Mỹ sau đó trò chuyện hỏi han với Thiên Cường rất nhiều. Cả hai trò chuyện vui vẻ với nhau mà quên đi thời gian trôi qua. Thoáng chốc đã gần tới giờ ăn cơm.

Hoa Ngân xuất hiện trước mắt hai người rồi nói với Thiên Cường :

“Con rể tối nay ăn với với gia đình chúng ta nhé. Đã lâu lắm rồi con không ăn ở đây. Dung Mỹ rất nhớ con đấy”

Thiên Cường gật đầu đồng ý :

“Vâng ạ. Tối nay cháu xin phép làm phiền thúc bá rồi”

“Haha. Không sao cả. Sau này thành người một nhà rồi cũng không cần khách sáo nữa đâu”

“Chuyện này..”

Thiên Cường gãi gãi đầu khó xử. Hoa Ngân cười vui vẻ trong lòng.

“Haha. Hai đứa cứ ở đó đi. Một lát đồ ăn sẽ ra ngay”

Hoa Ngân bèn rời đi xuống bếp để soạn đồ ăn, để lại Thiên Cường và Dung Mỹ có chút lúng túng nhìn nhau. Dung Mỹ nói :

“Huynh ở đây nhé. Muội xuống bếp cùng phụ mẫu đem đồ ăn lên đây. Sau đó cùng dùng bữa với gia đình muội nha”

“Ta muốn đi xuống cùng muội”

Thiên Cường quả quyết rồi bước theo Dung Mỹ xuống bếp cùng phụ mẫu Dung Mỹ soạn sửa bữa ăn. Không khí sum vầy trong bếp trở nên ấm cúng hơn hẳn ngày thường.

Dung Mỹ thêm hạnh phúc ngập tràn trong lòng. Cô bé có cảm tưởng Thiên Cường đã xem đây là nhà. Càng nghĩ cô bé càng kéo suy nghĩ tới việc sau này sẽ cùng Thiên Cường chung sống chung một mái nhà, có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc.

Càng nghĩ về những điều đó khiến cho Dung Mỹ vẽ thêm những áng hồng vào trong ý nghĩ. Khiến cho tâm hồn của cô bé ngập tràn sự hồng thắm của tình yêu mới lớn…

Bữa ăn tối hôm đó thịnh soạn khác hẳn với ngày thường. Thiên Cường vốn sức ăn rất khoẻ nhưng hắn cũng không dám ăn nhiều ở đây.

Ngọ Hảo vui vẻ lấy ra một chum rượu rồi rót ra cho cả nhà mỗi người một chén. Dung Mỹ chỉ uống một hai chén đầu rồi thôi. Còn lại tất cả đều nâng ly vui vẻ chuyện trò với nhau

Rượu đã qua tuần, ai nấy đều lâng lâng vui vẻ. Hoa Ngân cảm giác đã tới lúc thích hợp bèn mở lời :

“Thiên Cường. Con thấy Dung Mỹ thế nào?”

“Dung Mỹ càng lớn càng xinh ạ”

Thiên Cường trả lời rất nhanh nhảu. Thực tế là Dung Mỹ thật sự xinh đẹp.

Hoa Ngân vui vẻ :

“Tốt. Haha. Trai lớn lấy vợ. Gái lớn gả chồng. Dung Mỹ nay cũng đã lớn. Thế Thiên Cường bao giờ thì tính đến chuyện thành thân với Dung Mỹ?”

Thiên Cường nghe những lời này thì giật mình. Bởi hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này. Hắn ấp úng :

“Cháu… cháu…”

“Dù gì cả hai cũng đã lớn rồi. Ta cũng muốn được bế cháu. Thế nên rất mong chờ cả hai sớm đến với nhau”

Ở trong Chiến tộc 18 đôi mươi kết hôn là chuyện bình thường hợp tình hợp lý. Tình cảm của Dung Mỹ thế nào thì Hoa Ngân rất rõ ràng. Vậy nên bà rất muốn đẩy nhanh việc này.

Hảo Ngọ tất nhiên cũng muốn. Tuy nhiên vì là đàn ông nên khó mở miệng ra. Thế nên Hảo Ngọ mặc cho vợ của mình mở lời.

Thiên Cường lòng thêm rối bời. Hiện tại hắn phải gánh trọng trách rất nặng nề là chấn hưng bộ tộc. Bây giờ con đường phía trước của hắn bước là tu luyện, để không phụ sự kỳ vọng của rất nhiều người.

Việc tiến xa với Dung Mỹ hơn thì trên đường tới đây Thiên Cường cũng đã từng nghĩ đến. Thế nhưng thật sự hắn chưa cảm nhận được tình cảm yêu thương từ sâu trong trái tim mình.

Thiên Cường hiểu tấm lòng và tình cảm Dung Mỹ dành cho mình. Hắn tất nhiên không thể phụ đi tình cảm của Dung Mỹ được.

Nếu như Thiên Cường cưới Dung Mỹ bây giờ thì không thể để cho Dung Mỹ một mình chờ đợi nơi này được. Còn nếu nán lại một thời gian với Dung Mỹ thì nhất định hắn sẽ có hài tử. Điều đó sẽ khiến

con đường tu luyện của hắn phải gác lại thêm một đoạn năm tháng.

Nhưng thời gian trôi qua chỉ sợ là nhiều điều sẽ không kịp. Tương lai của mình và của bộ tộc không lường trước được khi kẻ địch mạnh mẽ ở ngoài kia. Ngoài ra đệ đệ của hắn tiềm năng rất lớn, kéo dài sẽ ảnh hưởng tới tất cả.

Thiên Cường suy nghĩ rất sâu xa mọi việc. Vì vậy khiến hắn nhất thời không biết phải trả lời sao cho phải.

Thiên Cường chỉ biết cười cười rồi lảng qua chuyện khác. Thật sự hắn không trả lời nổi.

Bữa ăn kết thúc thì Thiên Cường phụ giúp Dung Mỹ dọn dẹp. Hắn không rời Dung Mỹ nửa bước.

Trông qua Thiên Cường và Dung Mỹ cứ như một đôi vợ chồng son thật sự. Chính vì thế mà Dung Mỹ thêm hạnh phúc trong lòng. Phụ mẫu cô bé cũng hạnh phúc lây.

Thiên Cường chờ cho Dung Mỹ dọn dẹp bát đũa xong thì dịu giọng nói :

“Tối nay muội có thể đi dạo một chút với ta được không? Ta có đôi chuyện muốn nói với muội”

Thủa nhỏ mỗi lần ăn xong ở nhà Dung Mỹ thì Thiên Cường đều chơi đùa với Dung Mỹ ở đây một lát rồi về ngay. Đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành cũng là lần đầu Thiên Cường mời rủ Dung Mỹ đi dạo.

Trong đầu Dung Mỹ liên tưởng tới việc nam nữ hẹn hò với nhau. Những viễn tưởng về tương lai tươi đẹp hạnh phúc, về việc chung sống trong một ngôi nhà, rồi những đứa trẻ ra đời,…

Cứ thế cứ thế miên man suy nghĩ kéo ý thức của Dung Mỹ đi xa, đi thật xa.. Càng nghĩ cô bé lại càng thêm háo hức và hạnh phúc vô bờ.

Thiên Cường thấy Dung Mỹ không tập trung. Hắn bèn lay cánh tay nói :

“Muội sao thế. Hay là không muốn đi cùng ta?”

Lúc này Dung Mỹ mới bừng tỉnh. Mặt cô bé bỗng chốc mà ửng đỏ lên. Dung Mỹ lí nhí nói :

“Muội phải xin phép phụ mẫu mới được”

Thiên Cường gật đầu tỏ vẻ hiểu. Dung Mỹ đi lại chỗ Hoa Ngân nhỏ nhẹ nói :

“Mẫu thân. Thiên Cường muốn cùng con đi dạo. Xin phép người tối nay cho con..”

Hoa Ngân cùng Ngọ Hảo nghe thấy thế vô cùng vui mừng. Điều này chứng tỏ Thiên Cường đang muốn hẹn hò với Dung Mỹ. Hai người liên tưởng đủ viễn cảnh trong đầu mà lòng tràn đầy vui vẻ. Bây giờ hai người trong lòng càng mong Thiên Cường cùng Dung Mỹ sớm gạo nấu thành cơm tiến tới hôn lễ.

Dung Mỹ chờ lát không thấy mẫu thân trả lời. Cô bé lay cánh tay Hoa Ngân, cắt dòng suy nghĩ của Hoa Ngân lại :

“Mẫu thân. Người đồng ý cho con đi mà”

Thực sự trong lòng Dung Mỹ rất mong muốn đi cùng đến độ háo hức rõ rệt. Hoa Ngân nhìn bộ dáng Dung Mỹ suýt thì phì cười :

“Ta đồng ý mà. Hai đứa cứ đi chơi thong thả với nhau nha”

“Con cảm ơn mẫu thân”

Dung Mỹ vui vẻ chạy lại báo với Thiên Cường :

“Phụ mẫu muội đồng ý rồi. Chúng ta đi thôi”

Thiên Cường cùng Dung Mỹ chào Ngọ Hảo cùng Hoa Ngân :

“Chúng cháu xin phép đi chơi đây”

“Con đi chơi đây nha mẫu thân”

“Hai đứa đi chơi vui vẻ nha”

Dung Mỹ và Thiên Cường rảo bước rời khỏi nhà. Dung Mỹ xích lại gần cạnh Thiên Cường. Cô bé chủ động khoác lấy cánh tay Thiên Cường. Cả hai bước đi trên con đường trong thôn.

Hiện tại đã là đêm tối. Trên bầu trời, mặt trăng nhân tạo toả ra ánh sáng dịu dàng soi chiếu. Mặt trăng trên kia như đang soi bước con đường của Dung Mỹ và Thiên Cường.

Thiên Cường thấy Mỹ Dung khoác tay thì vô thức giữ lấy tay cô bé. Có lẽ đây là lần đầu hắn nắm lấy tay Dung Mỹ như thế này, không biết đến bao giờ mới có những khoảnh khắc này.

Thiên Cường dẫn Dung Mỹ đi qua những nơi mà ngày xưa cả hai đã vui đùa. Trên đường đi cả hai thì thầm to nhỏ đủ chuyện trên đời.

Thiên Cường cùng Dung Mỹ rất nhanh đã tới khoảng đất trống trước thôn. Hắn chọn một tảng đá vừa tầm ngồi rồi đỡ Dung Mỹ ngồi xuống cùng. Cả hai ngồi đó rồi ngửa mặt lên ngắm trăng trên trời.

“Ánh trăng đêm nay muội cảm thấy rất đẹp”

“Ánh trăng đẹp chỉ là trận pháp nhân tạo mà thôi. Ta rất muốn cùng muội ngắm trăng thật thụ ở ngoài kia”

“Như thế này thôi muội cũng cảm thấy hạnh phúc rồi”

Thiên Cường nghe mà có chút nhói lòng. Hắn cùng Dung Mỹ ngắm trăng mà mạch cảm xúc hai người mỗi khác. Chừng mười phút trôi qua mà cả hai không nói với nhau câu gì.

Thiên Cường cũng thôi suy nghĩ rồi quay qua Dung Mỹ. Vừa vặn Dung Mỹ cũng quay sang nhìn hắn.

Hai người mặt đối mặt với nhau. Cả hai cùng đồng thanh :

“Ta có chuyện muốn nói với muội”

“Muội có chuyện muốn nói với huynh”

Dung Mỹ thấy Thiên Cường đồng cảm xúc với mình nên bấy giác cô bé phì cười. Thiên Cường lại thêm phần bối rối.

Chờ một chút Thiên Cường định thần lại cảm xúc. Hắn vừa mở miệng nói thì vừa hay Dung Mỹ cũng nói :

“Vậy muội nói trước đi”

“Vậy huynh nói trước đi”

Đến đây thì cả hai nhìn nhau mà phì cười. Thiên Cường bèn nói trước :

“Hay là muội nói trước đi”

“Không. Muội muốn huynh nói trước cơ”

Lúc này trong đầu Dung Mỹ tưởng tượng bao viễn cảnh Thiên Cường tỏ tình với mình. Bản thân cô bé vui mừng hạnh phúc xen lẫn cả chờ mong. Đôi mắt cô bé nhắm xuống nhưng tai thì cố vểnh lên như sợ nghe thiếu một nhịp thở của Thiên Cường. Trái tim cô cũng nhịp lên từng tiếng rộn ràng.

Thiên Cường hít sâu một hơi rồi nói :

“Ta sắp phải rời xa nơi này rồi. Có lẽ rất lâu sau mới có thể quay lại gặp muội”

Những lời nói của Thiên Cường như những tảng đá lớn ném vào lòng khiến Dung Mỹ dậy sóng. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột và không hề nằm trong suy nghĩ của cô.

Bao viễn cảnh tưởng tượng tươi đẹp của cô phút chốc vỡ tan tành. Đây là những chuyện mà cô chưa từng tưởng tượng đến.

Trái tim Dung Mỹ đau nhói đến vô cùng. Bao câu hỏi đặt ra trong đầu khiến cô bé nghẹn ngào. Vô thức khoé mắt cũng lăn ra dòng nước mắt

Dung Mỹ ngồi dậy nhìn về Thiên Cường. Thiên Cường cũng ngồi dậy nhưng chưa dám đối diện với Dung Mỹ.

Dung Mỹ lau khoé mắt ngập tràn thắc mắc :

“Huynh định đi đâu?”

Thiên Cường không muốn dấu diếm dự định của mình và những gì đã bàn bạc. Hắn bèn kể hết mọi việc liên quan tới quyết định rời nơi này bước chân tìm cách tu luyện.

Dung Mỹ đã hiểu ra mọi vấn đề. Thiên Cường còn nhiều trọng trách gánh nặng trên vai, con đường chưa rõ ràng. Chuyện bước tiếp với Dung Mỹ bây giờ là điều vô cùng khó khăn. Hạnh phúc đơn giản mà Dung Mỹ mơ ước chỉ e là không thể thực hiện ngay lúc này.

Dung Mỹ nhìn về xa xăm, ánh mắt thất lạc. Cô bé tự trách bản thân yếu kém vô pháp tu luyện nên không thể bước tiếp cùng Thiên Cường. Bao giấc mộng đẹp đẽ ban đầu vẽ ra đã tan biến. Trái tim cô bé cũng vỡ vụn theo những giấc mơ tan biến.

Mất một khoảng lâu Dung Mỹ mới quay sang hỏi :

“Bao giờ huynh rời đi?”

“Chúng ta sẽ rời đi vào ngày kia”

“Khi nào huynh sẽ quay về?”

“Ta cũng không biết nữa. Nhưng nếu có cơ hội nhất định sẽ quay trở về sớm nhất có thể”

Dung Mỹ lại thất lạc, lần nữa quay mặt nhìn về xa xăm.

“ Con đường phía trước huynh ấy phải bước còn rất dài. Thời gian để có thể quay lại chưa biết đến bao giờ?

Một năm?..

Mười năm? ..

Hay trăm năm nữa?

Chỉ sợ tới lúc đó ta đã úa tàn?

Nếu sớm có thể gặp lại chỉ e Thiên Cường đã đứng ở bầu trời trên cao. Còn bản ta chỉ có thể ở dưới mặt đất ngước nhìn lên.

Ngoài kia biết bao cô gái xinh đẹp giỏi giang hơn ta. Thiên Cường gặp bọn họ chắc sẽ sớm quên ta mà thôi…”

Dung Mỹ nghĩ suy nhiều, rất rất nhiều. Cô bé thực sự yêu Thiên Cường rất nhiều. Tính từ thủa bé, mỗi một ngày trôi qua thì tình cảm cô bé dành cho Thiên Cường ngày một lớn. Tình cảm ấy với cô bé mà nói thì cao hơn trời đất, rộng hơn biển cả mênh mông…

Hôm nay là lần đầu cả hai hẹn hò đi dạo với nhau và chỉ e cũng là lần cuối. Sau này rất khó có thể gặp nhau, tương lai giữa hai người đến đây có lẽ sẽ khó tiếp diễn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và quá đường đột. Ngay cả trong mơ Dung Mỹ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra.

Thiên Cường chờ Dung Mỹ ổn định cảm xúc rồi hỏi:

“Không phải lúc nãy muội muốn nói gì với ta sao”

Câu nói này như thêm những vết cắt vào sâu trong trái tim vốn đã tổn thương của Dung Mỹ. Dung Mỹ cố gắng nuốt nước mắt vào sâu trong trái tim nhưng nội tâm không khỏi thét gào :

”Aaaaaaa… Muội yêu huynh. Muội muốn nói là muội yêu huynh. Huynh đồng ý cưới muội nhé. Muội muốn nói hết những điều này với huynh.

Hu huhu…

Thế nhưng có lẽ muội sẽ không bao giờ có thể nói ra những lời này nữa rồi.

Con đường phía trước huynh phải bước còn dài. Muội nhất định sẽ không trở thành gánh nặng của huynh.

Muội không muốn ngăn huynh dừng bước.

Dẫu có thế nào, đau đến mức nào một mình muội sẽ chịu đựng được…”

(Cảm xúc này ta sẽ giấu kín

Nguyện chôn chặn mọi thứ trong tim

Yêu chàng nhiều không muốn chàng hiểu

Mối tình này xin hẹn ở kiếp sau….)

Dung Mỹ dù không thể tu luyện nhưng tính cách cô bé cũng giống như bao người trong Chiến tốc. Bọn họ quật cường, kiên định, sẵn sàng hy sinh tất cả, không hề tiếc gì thân mình.

Chính vì yêu Thiên Cường nên Dung Mỹ một lòng mong cho Thiên Cường được những gì tốt nhất. Với những gì đau đớn bạo bệnh Thiên Cường đã trải qua thì Dung Mỹ nghĩ Thiên Cường hoàn toàn có xứng đáng sống một cuộc sống tốt hơn.

Hạnh phúc mà Dung Mỹ muốn thấy đấy là người mình yêu thương có cuộc sống thật tốt. Còn với Dung Mỹ, cô bé đã không dành cho bản thân mình điều gì nữa rồi…

Dung Mỹ gào thét yêu Thiên Cường trong lòng không biết bao nhiêu lần. Cô bé nức nở nghẹn trong lòng nhưng cố gắng không biểu lộ ra.

Thời gian chậm trôi, Dung Mỹ đã ngừng gào thét biểu lộ cảm xúc trong lòng. Trái tim Dung Mỹ vô thức chai sạn đi. Nó không phải chai sạn theo kiểu đã quen tổn thương. Mà tổn thương kia quá lớn, quá đường đột, quá bất ngờ. Khiến cho trái tim cô bé chết đi cảm xúc một cách đột ngột.

Vết tổn thương lòng quá lớn và quá đường đột nên trong vô thức tâm linh của Dung Mỹ đã tự điều khiển ý thức để bản thân không làm tổn thương đến chính mình. Con người ta cũng có lúc như thế. Khi tổn thương đến tận cùng, khi mất hết đi mọi thứ thì họ sẽ chuyển sang trạng thái bình thản đón nhận tất cả. Lúc đó tâm hồn đó đã là người khác rồi. Còn người cũ thực sự đã chết đi….

Bây giờ Dung Mỹ trái tim đã chết hẳn. Mọi thứ tươi đẹp cô bé vẽ ra, mường tưởng ra đã biến mất. Thay vào đó là cỗ ý thức mới khống chế lấy cô bé và bình thản đón nhận mọi thương tổn.

Thiên Cường đợi mãi không thấy Dung Mỹ trả lời nên cố hỏi lại :

“Muội có chuyện muốn nói với ta mà. Hãy nói cho ta nghe đi”

Dung Mỹ lúc này quay sang bình thản trả lời :

“Thực ra cũng không có gì. Bây giờ cũng không quan trọng nữa rồi.”

“Thật chứ? Ta cảm giác muội có chuyện gì đó rất quan trọng muốn nói với ta..”

“Không có chuyện gì cả đâu”

“Thật vậy ư?”

Dung Mỹ gật đầu kiên định. Thiên Cường nhìn sâu vào Dung Mỹ. Dung Mỹ cũng bình thản nhìn sâu vào Thiên Cường.

Thiên Cường cảm giác Dung Mỹ đã khác trước thật sự. Nhưng khác như thế nào thì hắn không thể lý giải và hiểu được. Điều đó khiến hắn đau lòng.

“Muội chúc huynh sớm tu luyện. Dẫn dắt bộ tộc đi lên con đường tươi sáng”

“Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức. Muội sẽ chờ ta quay trở về chứ”

“Tất nhiên rồi”

Dung Mỹ bình thản trả lời. Sau đó quay đi nhìn về trong thôn. Thiên Cường ngồi đó ngắm Dung Mỹ. Có lẽ đây là lần đầu cũng là lần cuối ngắm Dung Mỹ thế này. Tương lai hắn cũng không thể nói trước điều gì.

Thiên Cường ngắm nhìn Dung Mỹ mà lòng thêm đau. Hắn cố gắng khắc sâu hình ảnh Dung Mỹ trong lòng. Hai người cứ thế lặng im mà không nói với nhau câu nào.

Chừng nửa tiếng trôi qua, Dung Mỹ quay qua nói :

“Cũng muộn rồi. Muội muốn về nhà nghỉ ngơi”

Thiên Cường gật đầu :

“Để ta dẫn muội về”

Thiên Cường chủ động nắm lấy tay Dung Mỹ. Dung Mỹ cũng không phản ứng gì.

Cả hai cất bước về nhà. Trên cả quãng đường về nhà cả hai cũng không nói với nhau câu gì.

Dung Mỹ vẫn bình thản bước đi đến lạ kỳ. Càng thế càng khiến Thiên Cường lo lắng thêm trong lòng.

Con đường trở về nhà Dung Mỹ không dài nhưng Thiên Cường muốn bước chậm nhất có thể để kéo dài thời gian nhất. Thế nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải bước tới hết con đường.

Cả hai dừng chân trước cửa nhà Dung Mỹ. Thiên Cường lấy hết cam đảm ôm Dung Mỹ vào lòng. Dung Mỹ cũng không phản kháng cũng không tỏ vẻ gì cả.

Thiên Cường ôm Dung Mỹ trong lòng mà trái tim đau thắt lại. Tự nhiên bây giờ hắn cảm thấy thật sự rất yêu thích Dung Mỹ đến vô cùng. Hắn không muốn Dung Mỹ rời xa mình nhưng không còn cách nào khác cả.

Cuộc đời này là thế. Có những thứ mất đi rồi người ta mới trân trọng. Thế nhưng chưa chắc bản thân đã thay đổi được cái gì. Có chăng thì còn lại chỉ là sự nuối tiếc…

Một lúc sau, Thiên Cường nhẹ bớt đi cảm xúc. Hắn nhẹ nhàng buông Dung Mỹ ra ôn nhu nói :

“Tạm biệt Dung Mỹ. Muội ngủ ngon nhé”

“Tạm biệt huynh”

Thiên Cường nhìn bóng Dung Mỹ cho tới lúc cô đi vào trong và nhà đóng cửa lại. Hắn cố lưu giữ lại khoảnh khắc này sâu trong trái tim..

Dung Mỹ sau khi vào nhà thì chạy một mạch lên giường và khóc. Dung Mỹ khóc đến tận sáng, gối ướt đẫm nước mắt. Sau đó cô bé kiệt sức mà rơi vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy phụ mẫu Dung Mỹ cảm nhận được đã có chuyện xảy ra với con gái của mình bèn gặng hỏi. Tuy nhiên cho dù có hỏi thế nào thì Dung Mỹ cũng không trả lời. Điều đó khiến cho hai người thêm lo lắng.

(Có những việc nên biết phải nắm lấy. Bởi sẽ không có cơ hội thứ hai đâu..

Làm những việc khi bản thân mình còn có thể. Nhất là chăm lo cho những người thân của mình. Để sau này không phải hối tiếc thốt lên :

“Giá như…”)

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.