Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dung nhập vào cơ thể

Phiên bản Dịch · 3738 chữ

Đoàn người rời mỏ khoáng di chuyển tiến sâu vào sơn mạch để tìm truyền thừa của Vũ Tử, Trùng Phát. Hướng Điền bèn hỏi :

“Hai con còn nhớ lại nơi truyền thừa của mình có bộ dạng ra sao không?”

“Truyền thừa của chúng con nằm trên một vách đá dựng hình vuông. Xung quanh vách đá cổ mộc bao phủ. Trước mặt là một bãi đất trống trải với ngọc thảo xanh mướt. Tính từ truyền thừa tới mỏ khoáng chừng 1 vài ngọn núi nhỏ”

Nói vậy chứ ngọn núi nào xung quanh cũng mọc cây cối dày đặc, thậm chị không thiếu cổ mộc chọc trời. Muốn đứng ở chân núi quan sát trên đỉnh một cách rõ ràng là điều không thể.

Kết Linh Giới sư nhãn của Thiên Cường không đủ năng lực bao trùm toàn bộ khu vực lớn này. Còn về Hướng Điền thì cũng không có năng lực thế này.

Hướng Điền chậc lưỡi :

“Haizzz. Chúng ta không có cách nào khác là phải lần lượt trèo lên từng ngọn núi xung quanh để dò tìm. Các con cẩn thận đi theo ta”

“Chúng con hiểu rồi”

Hướng Điền nhắm thẳng một ngọn núi mà đi lên. Lão cẩn thận dọn đường tạo nên một lối đi nhỏ.

Hướng Điền không thể phá cây hàng loạt thành đường để băng lên trên đỉnh liền được bởi đây là Cấm địa sinh mệnh. Nếu mà phá huỷ cảnh quan hàng loạt lập tức sẽ xúc động tới cấm chế. Hậu quả thì không cần phải nói rồi.

Cũng vì liên quan tới cấm chế mà cảnh quan của Cấm địa sinh mệnh tới bây giờ vẫn không thay đổi nhiều. Nếu không có cấm chế thì khả năng Cấm địa sinh mệnh đã bị đào hết toàn bộ đất đai cây rừng đem ra ngoại giới hết rồi.

Đám người Thiên Cường không thể tách nhau ra để tìm cho nhanh được. Bởi thực vật nơi này rất cứng rắn. Ít nhất là nhóm Thiên Cường không đủ năng lực để mở đường.

Thiên Cường rảnh rỗi bèn vận dụng kết linh giới sư chi nhãn để dò xét về phía trước. Hắn phát hiện ra một ngọn cỏ khá đặc biệt so với các cây cối khác xung quanh khi mang trong cơ thể chút ít năng lượng thiên địa.

Thiên Cường chỉ lối cho Hướng Điền :

“Gia gia. Mở đường qua hướng này đi”

“Con phát hiện ra thứ gì à?”

“Vâng ạ”

“Vậy được. Theo ta”

Hướng Điền theo sự chỉ dẫn của Thiên Cường mà mở lối đi. Đến nơi Hướng Điền cùng nhận nhận ra ngọn cỏ đặc biệt. Lão nói :

“Ngọn cỏ này chính là linh thảo. Mặc dù không rõ tên nó nhưng chúng ta cứ thu hoạch rồi tìm hiểu sau”

“Vâng ạ”

Thiên Cường tò mò quan sát kỹ linh thảo. Trước đây trong tiểu thiên giới hắn cũng đã xem qua thứ thế này. Thế nhưng lúc đấy hắn còn nhỏ và không có kiến giải gì về chúng. Bây giờ thì đã khác, hắn đã được tổ tiên giảng giải khá nhiều kiến thức.

Thảo mộc bình thường sống trong thiên địa chỉ là những ngọn cây cỏ bình thường. Tuy nhiên ở một mật độ thiên địa nguyên khí thích hợp khiến một số thảo mộc biến dị. Chúng sau khi dị biến có thể hấp thu thiên địa nguyên khí. Lúc này chúng được gọi là linh thảo.

Linh thảo là cấp thấp nhất thực vật mang thiên địa năng lượng. Vì nguồn gốc từ thảo mộc nên giá trị không hề cao. Chính vì thế giá thành sẽ là rẻ nhất. Chúng có tuổi thọ thường dưới trăm năm.

Hướng Điền sau đó cẩn thận hái đi ngọn linh thảo và cho vào trong nhẫn trữ vật. Một ngọn linh thảo không giá trị nhiều cho lão nhưng rất có ích cho Chiến tộc.

Bọn họ lại tiếp tục vào sâu trong núi. Đi tiếp một đoạn Thiên Cường lại cảm nhận được cách đó không xa có một ngọn cây nhỏ đang phun nuốt thiên địa nguyên khí. Hắn lại lần nữa cất tiếng :

“Gia gia. Theo hướng này đi”

“Được”

Hướng Điền lần nữa theo chỉ dẫn của Thiên Cường mà mở đường đi tới. Đến nơi, Hướng Điền khá vui vẻ :

“Đây chính là một cây linh dược”

Tất cả mọi người cùng ngắm nhìn linh dược đang núp kỹ dưới tán cây. Ở vị trí thế này nếu không phải Thiên Cường quan sát thì người bình thường rất khó có thể nhận biết được chúng. Chỉ tiếc chúng khí vận đã hết khi gặp Thiên Cường.

Linh dược là những loại thực vật sinh ra đã có thể hấp thụ thiên địa nguyên khí. Chúng hấp phun nuốt thiên địa nguyên khí cùng nhật nguyệt tinh hoa, ngưng dần vào trong từng chiếc lá, từng chiếc rễ. Càng lâu năm thì lượng tinh hoa lưu trữ càng lớn khiến giá trị của chúng tăng dần lên.

Linh dược có thể chia theo chủng loại đặc tính hoặc chia theo năm mà chúng sống. Đối với chủng loại đặc tính có thể phân thành thượng trung hạ phẩm linh dược. Hạ phẩm linh dược tuổi thọ rất ngắn và khả năng tiến giai cũng kém nhất. Tiếp đó là trung phẩm và cuối cùng là thượng phẩm.

Thượng phẩm linh dược có thể tiến giai theo năm tháng. Tối đa chúng có thể trở thành bán thánh dược. Thế nên cùng năm tháng nhưng giá trị về dược lực hay gì khác thì thượng phẩm linh dược sẽ cao hơn hạ phẩm linh dược.

Còn phân loại linh dược theo năm của chúng sống thì linh dược sống trên trăm năm được gọi trăm năm linh dược.

Với linh dược sống được trên ngàn năm gọi là ngàn năm linh dược... Tuy nhiên chỉ ở các địa phương đặc biệt mới có thể tồn tại được ngần ấy năm mà không bị hái mất.

Hướng Điền thu hoạch lấy linh dược rồi đánh giá sơ qua :

“Ngọn linh dược này đã tồn tại mấy trăm năm. Cũng có chút giá trị. Được rồi. Chúng ta đi thôi”

Hướng Điền sau đó cất linh dược vào trong nhẫn trữ vật. Thiên Cường vừa tìm truyền thừa của Vũ Tử, Trùng Phát vừa quan sát tìm kiếm những linh thảo và linh dược. Tiện tay đám người thu hoạch hết những gì có thể.

Mục đích chính bây giờ là tìm truyền thừa nên Thiên Cường không quá để tâm việc tìm linh dược hay những tài bảo xung quanh. Chứ mà cho hắn thời gian thì nhất định sẽ có nhiều thu hoạch lớn.

May mắn là nơi truyền thừa của Trùng Phát và Vũ Tử cách mỏ khoáng chỉ là hai ngọn núi nhỏ. Khoảng sau vài canh giờ tìm kiếm, kết hợp chút hình ảnh mà hai người nhớ được thì đoàn người cũng thấy được vị trí động quật.

Vũ Tử, Trùng Phát reo lên :

“Đúng nơi này rồi”

“Đúng chính xác là nơi này. Chúng ta vào thôi”

Vũ Tử cùng Trùng Phát dẫn nhóm Thiên Cường tiến vào trong truyền thừa. Bọn họ đều nóng lòng nên không chút nghỉ ngơi gì cả.

Bước vào bên trong là một sảnh động trống rỗng không lớn lắm được chiếu sáng bằng những viên đá phát sáng gắn trên tường. Hai bên vách của sảnh động trung tâm là hai cái động khác nhau.

Vũ Tử cất tiếng :

“Động phía bên phải là nơi ở của con”

“Còn bên trái là nơi ở của con”

Trùng Phát cất lời. Hai người này quay lại nơi đây khiến lòng tràn đầy ấm áp. Bởi quãng thời gian trở thành nô lệ vô cùng tối tăm. Lần này quay lại nơi này khả năng cao chính là lần cuối. Thế nên cả hai đều ngổn ngang cảm xúc không nỡ…

Từ giữa trung tâm sảnh động có thể quan sát cả hai động truyền thừa kia một cách dễ dàng. Hai chiếc động kia bố trí thật sự đơn giản. Tất cả chỉ có đơn độc mỗi một chiếc thạch bàn có hình thù riêng.

Vũ Tử thức tỉnh trên chiếc thạch bàn có hình khối tròn. Còn Trùng Phát thì thức tỉnh trên thạch bàn có hình giống như một con người đang ở tư thế bò.

Thiên Cường sử dụng Kết Linh Giới nhãn thử quan sát có gì đặc biệt không. Thế nhưng mảy may chẳng có gì lạ thường. Hoặc cũng có thể do năng lực hắn có hạn nên không thể quan sát ra cái gì được.

Trên chiếc thạch bàn hình tròn của Vũ Tử là một hạt giống bé nhỏ. Còn trên chiếc bàn của Trùng Phát là một viên đá cỏn con. Đây cũng chính là thứ mà hai người nhắc đến trước đó.

Hai thứ này là mục đích chủ yếu của chuyến đi lần này. Tất cả mọi người đều hy vọng hai thứ này có tác dụng với Thiên Cường.

“Chúng ta qua bên này đi”

Vũ Tử nói xong thì đi trước. Mọi người đều di chuyển theo sau.

Vũ Tử tiến lại gần thạch bàn rồi cầm lấy hạt giống nắm chặt trong lòng bàn tay. Dù trước đó đã đồng ý cho Thiên Cường nhưng trong lòng hắn vẫn có tia không nỡ.

Chừng mười phút trôi qua, Vũ Tử hít một hơi thật sâu. Hắn cắt đi dòng cảm xúc của mình. Tia lưu luyến trong mắt cuối cùng chuyển sang sự quyết tâm.

Vũ tử xoè tay ra để hạt giống trên lòng bàn tay. Hạt giống kia kích thước nhỏ bé, chỉ như một hạt vừng. Nó có màu sắc sẫm tối. Nếu phóng to có thể nhìn có chút hoa văn ẩn ẩn lưu động trên bề mặt.

Vũ tử đem hạt giống lại gần Thiên Cường. Đột nhiên thân thể Thiên Cường bỗng sinh ra nhiều cảm giác dị thường. Từ sâu thẳm bên trong cơ thể hắn tạo ra một cảm giác thôi thúc chạm vào hạt giống kia.

Sự thôi thúc tăng dần, dâng cao, cuộn cuộn mãnh liệt. Giống như một kẻ bị hành hạ bởi cơn đói khát bỗng trông thấy thức ăn. Cảm giác ham muốn cắn nuốt hạt giống kia càng đẩy lên cao bởi sâu trong lòng Thiên Cường là khát khao được tu luyện, trở nên mạnh mẽ, là không phụ lòng mong mỏi và hy sinh của bao người.

Thiên Cường cố gắng kìm chế bản thân. Thế nhưng trông hắn như sắp không thể khống chế được cảm xúc và thân thể. Khuôn mặt hắn trở nên rực đỏ, hơi thở thành tiếng ồ ồ khó nhọc.

Thấy biểu hiện của Thiên Cường thì tất cả đều vui vẻ trong lòng.

“Xem ra là có tác dụng thật”

“Thiên Cường thật sự có hy vọng tu luyện rồi”

Vũ Tử đưa hạt giống cho Thiên Cường :

“Cho ngươi này”

Thiên Cường nuốt ực một ngụm khí. Hắn cố gắng áp chế đi những biểu hiện thất thố của cơ thể.

Thiên Cường xoè tay ra đón nhận. Đồng thời hắn nói :

"Cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa ta sẽ luôn ghi nợ món ân tình này"

Vũ tử gật đầu mỉm cười :

"Ngươi cứ yên tâm mà thay ta sử dụng. Giữa chúng ta không cần phải nói khách sáo đâu"

Thiên Cường rặn nụ cười rồi đón lấy hạt giống. Ngay sau đó hắn lập tức bỏ vào miệng và nuốt luôn. Rồi hắn ngồi xuống và rơi vào trạng thái nhập định.

Hạt giống bé nhỏ kia khi đi vào cơ thể, thoát li khỏi bao tử nhanh chóng tiến về nơi cuống rốn. Cuống rốn là khởi đầu sự sống của ấu thể, nơi mà mọi chất dinh dưỡng đi qua để nuôi dưỡng cơ thể, là nơi tinh hoa cơ thể hội tụ hình thành từ khi còn là bào thai.

Hạt giống nhỏ bé nhanh chóng đính lên rồi dần dần dung nhập. Từ rốn Thiên Cường tỏa ra một làn sóng nhiệt đốt cháy một mảng quần áo.

Một cỗ hấp lực từ cuống rốn Thiên Cường toả ra xung quanh. Thiên địa nguyên khí bị cỗ hấp lực này kéo chảy về nơi cuống rốn.

Sức mạnh cỗ hấp lực tăng lên tạo nên một vòng xoáy vô hình. Chúng không ngừng mở rộng ra. Toàn bộ thiên địa nguyên khí trong động quật đều hướng về Thiên Cường mà hội tụ. Tất cả đều bị cuống rốn kia tham lam hấp thụ.

Hướng Điền cảm nhận thiên địa nguyên khí có trong động quật nhanh chóng cạn kiệt. Mà Thiên Cường vẫn không có dấu hiệu dừng lại quá trình này. Lão bèn móc ra mấy cọng linh thảo, linh dược và bóp vụn chúng.

Linh dược từ những linh thảo, linh dược kia tràn ra. Chúng rất nhanh hoá thành linh khí dung vào thiên địa. Những dòng linh khí này hoá thành dòng chảy về rốn Thiên Cường. Còn linh thảo, linh dược trở nên héo tàn rụng xuông. Chúng trở thành ngọn cỏ khô không chút giá trị.

Thế nhưng Thiên Cường vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Hướng Điền đã móc đến cọng linh dược cuối cùng nhưng quá trình kia vẫn chưa kết thúc.

Hướng Điền biết bây giờ là thời khắc mấu chốt nên có dù tiếc nuối nhưng lão vẫn quyết tâm lấy viên Khoáng Tâm thạch ra. Lão dẫn động khoáng nguyên tinh hoa hoà vào dòng xoáy hấp thụ thiên địa nguyên khí của Thiên Cường.

Khoáng Tâm thạch vốn sở hữu một nguồn năng lượng nguyên khí cao giai hùng hậu. Dòng khoáng nguyên tinh hoa như hoá thành dạng lỏng mà mắt thường cũng có thể quan sát rõ.

May vừa rồi Hướng Điền may mắn tìm được Khoáng Tâm thạch. Nếu không có thứ này chỉ e bây giờ thất bại trong gang tấc mất.

Thời gian trôi qua đi, khoáng nguyên tinh hoa cuồn cuộn hoá thành thác đổ chảy tới rốn Thiên Cường. Hạt giống trong cơ thể hắn như một chiếc động không đáy tham lam hấp thụ tất cả, không chút ngưng nghỉ.

Khoáng nguyên tinh hoa tràn ra chút dư lượng bé nhỏ ra ngoài. Chúng tạo cho những kẻ xung quanh đều có cảm giác thư thái vô cùng.

Ấy thế mà quá trình kia lại hấp thụ một lượng lớn khoáng nguyên tinh hoa như vậy. Điều này khiến mọi người hâm mộ không thôi.

Tất cả đều âm thầm tưởng tượng sự khủng bố của hạt giống. Cũng theo đó mà kỳ vọng đặt lên Thiên Cường càng lớn.

Thời gian trôi đi, Thiên Cường vẫn trong quá trình hấp thụ. Tất cả mọi người thì quây quần bên nhau ăn uống và chờ đợi.

Đến chiều tối thì quá trình kia cuối cùng cũng kết thúc. Thiên Cường mở mắt ra đồng thời vươn vai. Cảm giác sảng khoái trong cơ thể khiến hắn sung sướng trong lòng.

Thiên Cường bây giờ mới nhận ra ánh mắt mọi người đang nhìn mình. Điều đó khiến hắn có chút bối rối.

Hướng Điền bèn hỏi :

"Con thử xem cơ thể mình ra sao rồi"

“Vâng ạ”

Thiên Cường tự cảm nhận lại cơ thể một chút. Hắn ngoài thấy rốn của mình đã đính gắn một hạt giống rồi. Hắn vui vẻ nhắm mắt rồi đi vào trạng thái minh tưởng.

Thiên Cường cảm thụ thiên địa nguyên khí xung quanh rồi hoà tinh thần vào dẫn dắt chúng. Từng điểm năng lượng thiên địa nguyên khí theo sự dẫn dắt của tinh thần lực tiến đến cơ thể.

Thiên Cường khống chế hải huyệt hấp thụ thiên địa nguyên khí. Khi đã tụ được thành từng tia thiên địa nguyên khí thì hắn điều khiển chúng tiến tới đan điền.

Tia thiên địa nguyên khí kia vừa chạm vào đan điền lập tức nguyền rủa xuất hiện và hấp thụ nó. Đoạ thể nổi lên tạo ra sức mạnh dày vò cơ thể khiến Thiên Cường ngập tràn đau đớn. Hắn ngay lập tức dừng lại quá trình hấp thụ thiên địa nguyên đồng thời cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng.

Kết luận là đan điền vẫn như cũ, không thể tu luyện. Thiên Cường không chút nản lòng. Hắn lại lần nữa hấp thụ thiên địa nguyên khí. Lần này hắn dẫn thiên địa nguyên khí tới cạnh hạt giống đang đính trên cuống rốn.

Tia thiên địa nguyên khí ấy đến gần rồi bao quanh nhưng hạt giống vẫn không chút phản ứng. Đợi cả thời gian dài nó vẫn trơ ra như vậy.

Sau một khoảng thời gian Thiên Cường không thể khống chế được tia thiên địa nguyên khí trong cơ thể nữa. Tia thiên địa nguyên khí đó nhanh chóng tán ra khỏi cơ thể.

Thiên Cường lắc lắc đầu nói :

“Hạt giống kia không hề phản ứng với thiên địa nguyên khí. Hiện tại con vẫn chưa thể tu luyện được"

Trùng Phát ngay lập tứ nói :

"Không sao. Vẫn còn cái này. Cho ngươi đấy"

Trùng Phát xòe bàn tay ra. Trên bàn tay là một viên đá nhỏ có hình dáng như một đứa bé sơ sinh. Viên đá trong veo nhưng không tỏa ra cái gì đặc biệt cả.

Cơ thể Thiên Cường lần nữa xuất hiện phản ứng thèm khát hấp thụ. Hắn nói với Trùng Phát :

“Cảm ơn ngươi”

Trùng Phát gật đầu. Thiên Cường nhận lấy viên đá rồi nuốt vào miệng ngay.

Ựcc

Cũng may là viên đá nhỏ hơn cổ Thiên Cường nên hắn mới có thể dễ dàng nuốt xuống. Chứ mà nó to bằng nắm đấm chắc là hắn nuốt không nổi. Viên đá trôi qua họng hắn rồi thoát ly khỏi bao tử và xuất hiện cạnh trái tim.

Toàn bộ thiên địa nguyên khí xung quanh lại bị hấp thụ tới ngực Thiên Cường. Hướng Điền lần nữa dẫn động khoáng nguyên tinh hoa còn lại trong khoáng Tâm thạch đi ra bên ngoài.

Khoáng tâm thạch hiện đã ảm đạm đi nhiều. Hướng Điền thầm ước tính trọng lượng của Khoáng Tâm thạch đã giảm đi gần một nửa. Hắn hy vọng với lượng khoang nguyên tinh hoa còn lại đủ cho Thiên Cường dùng.

Năng lượng cuồn cuồn đổ vào lồng ngực Thiên Cường rồi chảy tới viên đá nhỏ. Viên đá kia tham lam hấp thụ hết thảy.

Bỗng dưng viên đá lớn dần lên trong cơ thể Thiên Cường. Lúc này đây viên đá trông giống như một đứa bé sơ sinh thực thụ.

Đột nhiên đứa bé kia dị động hai tay như sinh vật sống. Hai cánh tay kia chậm rãi chậm vào trái tim Thiên Cường. Điều này khiến cho hắn kinh hoảng trong lòng.

Láchhh

Một sức mạnh tác động lên trái tim Thiên Cường như muốn xé ra một góc. Điều này khiến cho hắn suýt kêu lên vì đau nhức.

Đau, nhức, rát, nóng bỏng tử trái tim lan đến. Khiến cho Thiên Cường cảm nhận nỗi đau nhân lên gấp bội. Dù đau đớn nhưng hắn vẫn quật cường chịu đựng động viên cơ thể mình :

"Gắng lên. Nhịn xuống”

“Thiên Cường. Ngươi làm được mà”

“Ta nhất định sẽ vượt qua”

“..”

Phải qua cả canh giờ Thiên Cường mới không còn cảm nhận được đau đớn nữa. Bởi đứa bé kia đã chui vào trong trái tim hắn hoàn toàn.

Quá trình này thiên địa nguyên khí vẫn không ngừng tràn vào trong trái tim Thiên Cường. Mỗi một nhịp đập của trái tim lan ra khiến thiên địa nguyên khí bên ngoài bị cộng minh, hoà theo nhịp đập của trái tim.

Điều này khiến mọi người xung quanh Thiên Cường liên tưởng tới một sinh linh khủng bố đang thức tỉnh và chuẩn bị xuất thế. Và liệu Thiên Cương có trở thành nhân vật khủng bố hay không thì sau này mới có kết quả.

Sáng ngày hôm sau thì quá trình kia đã hoàn toàn kết thúc. Viên khoáng Tâm thạch trong tay Hướng Điền vỡ vụn mục nát bởi không còn chút năng lượng để duy trì trạng thái nữa.

Thiên Cường thức tỉnh. Hắn lại tiếp tục kiểm tra cơ thể. Thế nhưng hắn không thể dò xét được bên trong trái tim mình.

Thiên Cường không quản ngại điều này. Hắn lần nữa rơi vào minh tưởng và dẫn dắt thiên địa nguyên khí tiến đến cơ thể.

Thiên Cường khống chế Tâm huyệt trên ngực hấp thu thiên địa nguyên khí . Sau khi tạo thành tia thiên địa nguyên khí lại tiếp tục dẫn động tia nguyên địa khí hòa vào mạch máu chảy tới trái tim.

Thiên Cường cẩn thận theo dõi toàn bộ quá trình. Bởi tim mà có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng xong đời. Mồ hôi hắn vã ra như tắm bởi nhiệt lưu của máu huyết đã tăng rất nhiều.

Lại chờ đợi thêm thời gian nữa nhưng viên đá trong trái tim vẫn không chút phản ứng. Thiên địa nguyên khí sau đó thoát ra ngoài rồi ly thể. Xem ra cách này vẫn không thể thành công.

Hướng Điền thấy Thiên Cường đã thu công bèn hỏi :

“Tình hình sao rồi?”

Thiên Cường buồn bã :

“Trước mắt chúng vẫn không có chút phản ứng với cơ thể. Có thể chúng chưa hoàn toàn tương thích với cơ thể con nên cần thêm thời gian”

“Không sao. Con cứ yên tâm chuyện này đi. Ít ra bây giờ con đã có hy vọng tu luyện trong tương lai”

Tất cả cũng gật đầu đồng ý. Ai cũng đặt niềm tin và tin tưởng rằng tương lai Thiên Cường sẽ tu luyện được.

Thiên Cường gật đầu :

“Con hiểu rồi. Con nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng”

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.