Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn cảnh mỗi người

Phiên bản Dịch · 3110 chữ

Lại thêm chút thời gian trôi qua. Trong đầu hai người ý nghĩ đã chuyển sang đầy thắc mắc. Cuối cùng cả hai không hẹn mà mở mắt ra ngước nhìn lên. Vị ma thần kia vẫn cười cười nhìn hai người như đang chờ đợi bọn họ mở mắt nói chuyện vậy.

Thiên cường chờ cho hai người kia định thần thì nói :

"Ta là Chiến Thiên Cường. Nếu không ngại cứ gọi ta là Thiên Cường. Còn đây là Tiểu Bạch, cũng là đệ đệ của ta"

Hai người có chút giật mình :

“Có cái gì không ổn ở đây?

Vị ma thần này tại sao lại nói có vẻ khách sáo như vậy?

Chuyện này là gì đây?”

Trong đầu hai người đều có chút rối rắm chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả. Thiên Cường cười xoà đỡ hai người dậy đồng thời nói :

"Thực ra ta muốn cứu hai người các ngươi nhưng không có năng lực. Vậy nên ta đã giả danh ma thần để dọa đám người kia bỏ đi. Nãy tới giờ ta cũng chỉ đùa giỡn với các ngươi thôi"

Nghe xong câu ấy lúc này hai người mới giật mình bừng tỉnh. Thì ra đây không phải ma thần gì hết mà một người bình thường bằng xương bằng thịt đến giải cứu hai người.

Hai người này từ nãy tới giờ cũng chỉ mới khôi phục được chút sức lực. Bọn họ miễn cưỡng đứng người dậy một cách khó nhọc.

Thiên Cường trở nên gấp gáp:

"Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng rời nơi này thôi. Kẻo những kẻ kia nghi ngờ mà quay lại thì chết cả đám đấy"

"Đa tạ ân cứu mạng của ân nhân. Chúng ta sẽ khắc sâu không bao giờ quên"

“Đa tạ ân nhân cứu giúp”

"Không cần quá đã lễ”

Đám người kia đương nhiên bị dọa cho hoảng sợ. Cho chúng thêm vài lá gan cũng không dám quay trở lại. Nhưng dù thế nào thì rời đi mới là phương án tốt nhất.

Chợt Thiên Cường nhận ra mấy cái xích khiến cho hai người này vướng víu và mất sức. Hắn bèn nói :

“À. Trước tiên để ta giúp hai ngươi tháo mấy cái xích này vậy"

"Đây là xích được đúc từ trọng thiết. Cũng chỉ có Chân vũ cảnh trở lên mới có thể đúc được cũng như phá được"

“Để ta thử mở xem sao”

Thiên Cường và Tiểu Bạch thử đủ hết cách để mở xích. Và tất nhiên cả hai chẳng thể làm gì được sợi xích kia. Nó vẫn cứ trơ trơ ra như vậy.

Hai người kia chứng kiến mọi chuyện thì hiểu ra Thiên Cường cùng Tiểu Bạch thực ra không hề mạnh mẽ chút nào. Sợi xích đúc từ trọng thiết này khá nặng. Nó làm giảm tốc độ linh hoạt của người bị xích. Nhưng chỉ cần giảm thôi cũng đủ khiến người đeo chật vật nên sẽ không dễ dáng mà chạy thoát khỏi đám bóc lột.

Thiên Cường đành bó tay :

"Trước hết cứ quay về chỗ của chúng ta đi. Ở chỗ đó rất an toàn"

Hai người kia gật đầu hiểu rõ. Hai người toan bước đi nhưng có chút lảo đảo không vững, bởi bây giờ hai người đã kiệt sức thật sự.

Thiên Cường nhận ra hai người này khả năng mất sức quá nhiều, rất khó để tiếp tục di chuyển. Hắn nói :

“Để ta cõng hai ngươi cho”

Cả hai mặc dù có chút ái ngại nhưng cũng đành gật đầu :

“Cảm tạ ân công. Xin làm phiền người”

“Không cần khách sáo quá đâu. Giúp người thì giúp cho trót thôi”

Nói xong thì Thiên Cường vác đỡ hai người lên hai bên vai rồi nhanh chóng di chuyển về khu vực truyền thừa. Bình thường hiện tại Thiên Cường có thể vác được cả gần ngàn cân mà chạy như bay nên việc cõng hai người kia cũng không quá vất vả. Nếu tính trừ đám xích còn trên người họ thì tính ra hai người này trông vẻ bình thường thế này thôi nhưng lại nặng gấp ba người thường.

Tầm độ tuổi này đương nhiên mỗi người bình thường có thể nặng cả hơn trăm cân. Hai người này cũng vào khoảng hơn 3 trăm cân. Như vậy có thể tưởng tượng được cơ thể rắn chắc này ẩn chứa nội thể mạnh mẽ rắn rỏi tới mức nào.

Thiên Cường cố gắng di chuyển nhanh nhất nhưng cũng phải mất một chút thời gian họ mới trở về được động quật của Tiểu Bạch. Lúc đỡ hai người vào được đưa vào trong động quật đều khiến hai người hết sức ngạc nhiên.

Thấy họ khuôn mặt cả hai hiện vẻ ngạc nhiên nên Thiên Cường cười hỏi :

"Có phải hai người lần đầu mới bước vào một nơi như vậy phải không?"

Hai người nãy giờ trên vai Thiên Cường nghỉ ngơi chút ít nên đã có chút sức lực. Hỗn Vũ Tử bình tĩnh nói :

"Ngược lại. Không dám gạt ngươi. Chúng ta đã đi ra vào nơi như thế này rồi. Nói đúng hơn là chúng ta đã sinh ra ở nơi như thế này"

Thiên Cường giật mình kinh ngạc :

“Thật chứ? Cả hai ngươi đều như vậy sao?”

“Đúng vậy”

“Tức là từ khi tỉnh dậy thì các ngươi đều không có ai là thân nhân?”

“Chính xác là thế”

Cả hai đều một mực khẳng định. Thiên Cường cùng Tiểu Bạch nghe vậy giật mình trong lòng.

Thiên Cường vui vẻ nói :

“Nếu thế thì đúng thật là quá hữu duyên. Cả ta cùng Tiểu Bạch đều sinh ra trong ở động quật. Cũng không biết phụ mẫu mình là ai”

“Ngươi nói chuyện này là thật ư?”

“Tất nhiên. Ngươi không thấy nơi này là nhà của chúng ta sao?”

Vũ Tử cùng Trùng Phát suy nghĩ một chút mới hết nghi ngờ. Bọn họ tin là Thiên Cường không rảnh sức mà lừa trong khi cả hai bọn họ không có gì trong người.

Thiên Cường ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy hắn may mắn trong ba người ở đây. Vì hắn có thân nhân, bằng hữu đang chờ ở bên ngoài. Và nay mai thôi Hướng Điền sẽ tới đón đỡ hắn trở về nhà.

Tất nhiên thì Tiểu Bạch vẫn là may mắn nhất khi có Thiên Cường thức tỉnh, có Chiến tộc sau này. Ngoài ra Tiểu Bạch không phải nếm thử thiệt thòi nào cả và vẫn vô cùng ngây thơ.

Thiên Cường đồng cảm với hai người này. Hơn nữa cả hai người này không thể gây hại gì cho hắn cả. Thế nên hắn nhiệt tình :

"Tính ra chúng rất giống nhau và rất có duyên. Giờ hãy coi nhau như người một nhà cùng chiếu cố chăm sóc lẫn nhau. Các ngươi thấy thế có được không?"

Hỗn Vũ Tử nói :

"Xem ra chúng ta thật sự rất có duyên. Nếu quả như thế được thì thật tốt"

Chân Trùng Phát cũng gật đầu đồng ý :

“Ta cũng rất muốn như vậy”

“Tiểu Bạch. Đệ đồng ý chứ?”

Tiểu Bạch gật đầu đồng ý. Nó thì không nói gì cả bởi với nó cái gì cũng được. Miễn là bụng mình không đói là được.

Cả đám đều chung cảnh ngộ nên tất cả rất dễ đồng cảm với nhau. Sau giây phút ấy khoảng cách xa lạ giữa bọn họ đều xích lại gần thêm một đoạn.

Lúc này bụng hai người kia kêu réo lên. Hai người nhìn Thiên Cường với vẻ mặt hơi ái ngại. Thiên Cường liền hiểu hai người kia muốn gì. Hắn cười xòa rồi lập tức vào trong động đem lương khô ra :

“Bọn ta cũng không có gì ngoài chút lương khô này. Các ngươi ăn đỡ đi”

“Đa tạ”

“Không cần khách khí nữa đâu”

Hai người mỉm cười gật đầu rồi đón lấy lương khô mà ăn. Lâu lắm rồi mới được ăn, phút chốc hai người đã chén sạch toàn bộ lương khô mà Thiên Cường đưa ra. Cả hai bị bỏ đói trong thời gian dài nên ăn tới căng bụng thoả mãn mới thôi.

Thiên Cường đã dự định đưa ra nhiều một chút không ngờ cả hai người kia ăn hết sạch sẽ. Điều đó khiến hắn chỉ biết cười khổ trong lòng :

“Hiện tại lương khô còn rất ít, mà mấy người chúng ta đều ăn rất khỏe. Tính ra lượng lương khô còn lại cũng chỉ đủ cho ngày mai nữa mà thôi. Hy vọng gia gia Hướng Điền chóng tới đón mình trong ngày mai...”

Đợi hai người họ ăn xong, Thiên Cường mới hỏi tiếp :

"Nếu đã xem nhau là người nhà thì hai người có thể kể cho chúng ta nghe chuyện của các người được không?"

Chân Trùng Phát nói :

"Thực ra cũng chẳng có gì mà phải giấu diếm cả"

Nói rồi hai người cùng nhau kể chuyện của họ. Vũ Tử cùng với Trùng Phát ở trong nơi truyền thừa của mỗi người thức tỉnh vào khoảng hơn năm năm trước. Tuy nhiên bọn họ cũng giống như Tiểu Bạch khi vẫn còn có lớp phong ấn bảo vệ bao quanh.

Động truyền thừa của Vũ tử và Trùng Phát có thể quan sát lẫn nhau bởi hai động quật này đối diện nhau. Chúng còn chung nhau một không gian sảnh động không quá lớn.

Dó đó mà thời điểm sau khi thức tỉnh hai người lập tức nhận thức lẫn nhau. Nhưng phải mất cả mấy năm trời bọn họ mới phá được phong ấn nơi truyền thừa. Trong khoảng thời gian này mặc dù không thể trò chuyện, không thể giao tiếp trực tiếp với nhau nhưng hai người trong vô thức thân thiết nhau.

Sau khi thành công thoát khỏi phong ấn thì cả hai gặp nhau tại sảnh lớn động quật. Lúc này hai người đều xem nhau như huynh đệ ruột thịt.

Lúc thoát khỏi phong ấn thì hai người không còn được phong ấn duy trì năng lượng. Thế là hai người đều cảm giác đói bụng và buộc phải bước ra ngoài khám phá thế giới, đồng thời kiếm cái gì ăn.

Cũng giống như Tiểu Bạch, hai người loanh quanh đi loạn hết cả mà vẫn chẳng thể tìm được cái gì ăn. Hơn nữa nhận thức của hai người không được cao lắm nên hành động của hai người dễ dàng thu hút sự chú ý của kẻ khác.

Nơi truyền thừa của Vũ Tử và Trùng phát cách nơi mà Vạn khí tông khai thác mỏ khoáng không xa. Chính vì thế mà hai người vừa đi ngang qua đã bị một kẻ đi tuần phát hiện.

Vạn khí tông hết sức ngang ngược và đã bắt giữ hai người. Bọn chúng phát hiện ra hai người có chút vấn đề về nhận thức bởi cái gì hai người cũng chẳng biết.

Vạn khí tông sau khi xác minh rõ thì cho rằng hai người có khả năng mất trí nhớ hoặc mắc căn bệnh về nhận thức. Thế nhưng thân thể hai người khá cường hãn nên lúc đầu chúng mới có chút suy xét cho hai gia nhập vào Vạn khí tông để bồi dưỡng làm tay sai.

Bọn chúng dùng trắc niên đo ra hai người vừa khoảng 16 tuổi, lứa tuổi thích hợp để tu luyện. Thế là chúng ép hai người tu luyện. Nhưng hai người gần một năm cũng không thể tụ được tu khí trong đan điền hay ở đâu cả. Cả hai đã thử nhiều cách khác cũng không thể tu luyện được.

Vạn khí tông rút ra kết luận là hai người chỉ thích hợp luyện thể nên nổi giận. Luyện thể thì rất tốn tài lực mà kết quả mất nhiều hơn được nên chúng không bồi dưỡng hai người nữa.

Đương nhiên chúng không thể giết hai người bởi đã hao tổn chút tài nguyên bồi dưỡng. Hơn nữa thân thể hai người rất khỏe mạnh nên cực kỳ phù hợp với công việc đào khoáng.

Kể từ đó cả hai bị biến thành nô lệ và bắt đầu công việc đào khoáng. Đào khoáng vốn là công việc vô cùng cực nhọc dành cho nô lệ. Bình thường khoáng mạch đã rất khó khai thác, ở trong cấm địa lại cứng rắn hơn nên khai thác vất vả hơn. Ngoài ra nơi này là Cấm địa sinh mệnh, nếu mà không cẩn thận trong lúc đào khoáng động vào cấm chế chỉ có chết. Vậy nên công việc này vừa vất vả lại nguy hiểm vô cùng.

Hai người cùng rất nhiều nô lệ khác bị Vạn khí tông vắt kiệt sức. Thời gian nghỉ ngơi thì ít, còn thức ăn thì không đủ no, bữa nào cũng đói. Thế nhưng hễ nghỉ ngơi thì bị chúng đánh đập tàn bạo.

Cứ vài ngày sẽ có thêm người mới được đem vào và cũng có vài cái xác được vứt đi. Mà chỉ e những cái xác kia thành mồi cho những con thú mà bọn chúng nuôi dưỡng thồ hàng hay gì đó.

Biết được nếu cứ đào khoáng thế này rồi cũng nhanh chóng bị chết đi nên hai người quyết tâm trốn ra ngoài. Nhân tối hôm qua bọn chúng có chút sơ hở nên tờ mờ sáng hai người đã trốn ra ngoài. Đi một đoạn chưa được xa thì bị phát hiện nên Vạn khí tông đã cử người truy sát. Và chuyện sau đó thì hai người được Thiên Cường cứu.

Thiên Cường nãy giờ trầm mặc lắng nghe. Khi hai người dứt lời thì Thiên Cường chần chừ chốc lát. Cuối cùng hắn cũng nói ra với giọng đau lòng :

"Tính ra chúng ta lại thêm một điểm có chút tương đồng với nhau nữa. Hiện tại ta cũng không thể tu luyện được"

Lần này Vũ Tử cùng Trùng Phát đều giật mình kinh ngạc. Trùng Phát hỏi :

"Ngươi có thể nói rõ hơn được không?"

"Thực ra, ta sinh ra đã dính một loại nguyền rủa. Bởi vì tổ tiên của ta trước đây quá mạnh mẽ nên đã bị kẻ khác gieo cấm chú nguyền rủa. Chính vì thế lúc xuất sinh đã bị nguyền rủa xâm chiếm đan điền, thiên linh cái, chi tâm, bản nguyên, và rất nhiều nơi trên cơ thể.

Bây giờ chỉ e là vô pháp tu luyện. May mà lúc ta xuất thế còn có gia gia cùng bộ tộc tới đón về. Nếu không cũng đã chết ở nơi này"

Hai người kia nghe xong chỉ biết trầm mặc. Một năm bị ép tu luyện ở ngoại giới hai người cũng có ít nhiều hiểu biết.

Trên thế giới này có rất nhiều cách tu luyện cũng như phương pháp hay hệ thống tu luyện khác nhau. Nếu như thấy bản thân không thích hợp cái này thì có thể thử cái khác.

Hai người không tin bọn người kia kết luận mình là phế thể bởi vì cả hai đều có thể cảm ngộ được thiên địa nguyên khí. Cả hai luôn tin sẽ tìm được cách tu luyện thích hợp cho bản thân mình. Chẳng qua tới giờ vẫn chưa tìm nơi thích hợp để lưu giữ thiên địa nguyên khí mà thôi.

Nhưng Thiên Cường thì khác, đã dính nguyền rủa ăn sâu vào những bộ phận khởi nguyên có thể tu luyện được thì coi như là vô pháp tu luyện. Bởi những hệ thống hay phương thức dù có cách tu luyện khác nhau nhưng yêu cầu cần có điểm khởi nguyên tu luyện.

Mà cũng chỉ có cơ bản đan điền, chi tâm, bản nguyên,... là nguồn gốc sức mạnh. Vậy mà tất cả đều bị nguyền rủa. Đây thật sự là tuyệt đường mà.

Vũ tử quay qua hỏi thử Thiên Cường :

"Không khéo vẫn còn có cách tu luyện khác trên thế gian có thể phù hợp với ngươi"

Thiên Cường cười nhăn nhó :

"Đúng là có cách nhưng lại là không có cách. Ta có thể tu công pháp linh hồn nhưng lại rất khó tu luyện ở tinh cầu này. Về tài nguyên để theo con đường luyện thể thì không mấy khả quan.

Truyền thừa của ta nói rằng ta có thể hỗn tu nhiều hệ thống. Thế nhưng ta lại không thể đạt được các khởi điểm tu luyện bình thường khiến ta không thể tu luyện được chứ đừng nói là hỗn tu"

Trùng Phát thở dài nói :

"Nhắc tới truyền thừa bản thân ta cũng có được truyền thừa. Tên gọi của ta cũng là do truyền thừa của ta đặt. Truyền thừa của ta là tu chân hệ thống vô cùng đầy đủ từ cách đột phá từng bước, từng yêu cầu sao cho hoàn mỹ từng cảnh giới.

Thế nhưng ta lại không có Chân căn, không thể bước tiếp tu Chân. Thật là tạo hóa trêu ngươi"

Vũ Tử giọng cũng đau buồn kể :

"Còn truyền thừa của ta cũng tương tự thế, cũng đặt tên cho ta. Nhưng truyền thừa của ta là giới tu hệ thống kinh diễm. Yêu cầu khởi điểm là cần có hạt giống nội thiên địa.

Vậy mà sinh ra hạt giống nội thiên địa của ta đã tách ra khỏi cơ thể. Không hề quay lại được cơ thể khiến ta chỉ biết nhìn nó trong đau khổ"

Trùng Phát lại nói thêm :

"Ta thì có một cái trông khá giống nguyên anh nhưng không khác gì một viên đá tảng. Bởi nó chẳng có chút gì đặc biệt cũng như chẳng hề phản ứng hay liên hệ gì với ta cả. Lúc ta thức tỉnh thì nó đã nằm trên tay của ta rồi"

Nhắc tới hai vật kia khiến hai người thầm cảm thấy may mắn. Bởi lúc rời khỏi động quật khám phá thế giới, trên người cả hai còn chả có quần áo mà khoác đi ra ngoài nên chẳng thể mang mấy thứ kia.

Bây giờ chúng vẫn còn trong động quật, là tài sản duy nhất mà bọn họ có. Nếu trước đó đem ra chỉ e đã mất đi rồi.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.