Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn Nguyên Vũ Tử, Đinh Anh Trùng Phát

Phiên bản Dịch · 3288 chữ

Giữa một cánh đồng cỏ xanh tốt có khá nhiều người đang đánh nhau. Một đám 7 người khá trẻ, mặc chung một loại y phục. Chắc chắn 7 người này là chung một thế lực. Bọn chúng đang vây đanha 2 thiếu niên cũng tầm 16 17 tuổi.

Hai thiếu niên bị vây đánh khuôn mặt lấm lem, quần áo rách tả tơi, trên người xuất hiện nhiều vết thương tích chảy máu. Chân tay cả hai đều đang còn đeo xiềng xích của nô lệ .

Nhóm 7 người kia thực ra chỉ có 6 người đang vây đánh 2 thiếu niên kia, còn 1 kẻ thì khoanh tay từ xa đứng nhìn. Chắc chắn hắn là kẻ cầm đầu nhóm người kia chính là người này. Sáu người kia chia ra, mỗi 3 người đánh 1 thiếu niên. Hai thiếu niên kia chống trả kịch liệt với đám người vây bắt kia.

Trên tay nhóm người vây công đều là binh khí. Còn 2 thiếu niên kia thật đặc biệt, chỉ dùng tay không đón đỡ binh khí. Mỗi lần nắm đấm của cả hai va chạm với binh khí đều vang lên tiếng kim loại. Thi thoảng không né được những nhát kiếm thì trên thân thể bị tổn thương không quá lớn.

Điều này chứng tỏ 2 thiếu niên này mạnh mẽ vô cùng. Chỉ tiếc là cơ thể 2 thiếu niên này quá mệt mỏi. Bởi phần vì do đói, phần phải đeo xiềng xích cũng như một mình phải gánh chịu đòn đánh từ 3 người. Cả hai dần không theo nổi nhịp độ của trận chiến khiến các vết thương tổn trên người xuất hiện nhiều thêm.

Tên cầm đầu kia ở ngoài gào lên :

"Khốn kiếp, cho các ngươi ăn uống để tới đây đào khoáng mà các ngươi còn định bỏ chạy sao. Hừ, nếu như các ngươi chịu dừng tay ngoan ngoãn đầu hàng quay lại đào khoáng thì chuyện này coi như bỏ qua. Chúng ta sẽ không truy cứu. Còn không thì đừng có trách chúng ta nhẫn tâm"

Nói xong hắn ra hiệu cho mấy tên kia dùng hết sức nhanh chóng để bắt hai kẻ thiếu niên này về. Hai thiếu niên này sắp không cầm cự nổi. Hai người có thể cầm cự tới bây giờ cùng nhờ thân thể mạnh mẽ cùng cường đại ý chí ý niệm chống đỡ mà thôi.

Mấy hôm trước lúc thử khám phá Cấm địa sinh mệnh, Thiên Cường từng thử vận dụng Kết Linh Giới sư chi nhãn để quan sát. Lúc đấy hắn đã phải giật mình lấy làm kinh dị khi Cấm địa sinh mệnh có cấm chế hạn chế được thần thức cùng linh giác nhưng lại không ảnh hưởng tới Kết Linh Giới sư chi nhãn. Đúng là không hổ một cách thức tu luyện cướp đoạt thiên địa tạo hóa xung quanh.

Sau đó ngày nào Thiên Cường cũng luyện tập đôi mắt đặc biệt này sao cho nhuần nhuyễn khởi động cũng như quan sát. Kết Linh Giới sư nhãn có thể quan sát được rất nhiều loại năng lượng dao động cũng như các nguồn năng lượng ẩn. Phải mất khá nhiều thời gian hắn mới xác định cụ thể thứ mà hắn nhìn thấy được ở vị trí nào trong thực tế, ý nghĩa là gì…

Tất nhiên còn rất nhiều loại dao động năng lượng mà Thiên Cường không thể hiểu. Sau này hắn cần nhiều thời gian để tìm hiểu các thêm các loại dao động năng lượng mới. Như thế mới có thể hoàn thiện năng lực của bản thân.

Thiên Cường khá tò mò bèn thử vận dụng Kết Linh Giới sư để xem có thể quan sát được tu lực đám người này như thế nào không. Kết Linh Giới sư chi nhãn được hắn thôi động.

Không gian trong tầm mắt của Thiên Cường hoá thành một mảng tối kèm rất nhiều các loại màu sắc khác nhau. Các hình dáng bên ngoài của vật thể xung quanh mờ nhạt và rồi biến mất. Các đám màu sắc chính là các nguồn năng lượng ẩn ở trong những vật này.

Thiên Cường dời sự tập trung hướng về đám người đang chuyển động kia. Không tốn qua nhiều thời gian mà hắn đã nhìn ra các đồ án cơ thể bao gồm kinh mạch, huyệt đạo,…. Ngoài ra hắn còn có thể quan sát được một số nguồn năng lượng ẩn bên trong cơ thể từng người

Thiên Cường quan sát kỹ 6 người vây bắt kia. Hắn thấy bên trong cơ thể bọn chúng nơi đan điền đã lưu động tu lực. Hắn đoán đó chính là Vũ tu chi khí. Mấy tên này đã đả thông kinh mạch một ít. Hiện tại đang lúc chiến đấu thì tu lực đã lưu động trong nội thể rồi.

Vốn dĩ một kẻ ban đầu sinh ra đa phần kinh mạch chỉ có thể lưu thông máu huyết. Sau khi hấp thụ được tu lực một lượng lớn sẽ bắt đầu quá trình khởi Vũ ở đan điền. Quá trình này thành công thì từ đan điền tu lực sẽ hoà vào máu huyết và tiến hành đả thông các kinh mạch, dẫn xuất tu lực.

Nhìn đám kinh mạch đả thông chưa nhiều chứng tỏ đám 6 người này cảnh giới không cao. Có thể là vũ giả sơ cấp 1 2 tầng gì đó. Tên đứng ngoài quan sát kia đã đả thông gần một nửa kinh mạch. Chắc có thể là vũ giả trung kỳ tầng 5, hơn hẳn 6 người kia.

Thiên Cường nhìn sang hai thiếu niên đang bị vây công thì phát hiện trong thân thể hai người này không có sự tồn tại bất cứ một loại tu lực nào. Bản thân cả hai cũng chưa đả thông kinh mạch chứng tỏ chưa hề tu luyện.

Chưa hề tu luyện mà thân thể hai người này còn mạnh mẽ hơn cả vũ giả thì thật khủng bố. Đấy là hai người này còn bị thương, tay chân đều vướng xiềng xích không phát huy hết sức mạnh và cũng không hề ở thời kỳ đỉnh cao.

Thiên Cường tự hỏi bản thân bây giờ không biết liệu có bằng hai thiếu niên kia hay không. Hắn đoán may ra chỉ có Tiểu Bạch với siêu cường thân thể mới có thể mạnh mẽ hơn hai người kia mà thôi.

Thiên Cường thật không đành lòng nhìn hai thiếu niên bằng tuổi mình chưa hề tu luyện mà lại bị một đám người tu giả quần công. Hơn nữa nhìn mấy đám kia thật không tốt đẹp chút nào cả.

Thiên Cường nói nhỏ với Tiểu Bạch :

"Đệ có thấy đám người kia không?”

“Đệ thấy rồi”

“Bọn chúng chính là người xấu bắt nạt kẻ khác. Chúng cũng giống như đám người xấu ức hiếp bộ tộc chúng ta đó"

Chuyện về Chiến tộc, Thiên Cường cũng có kể cho Tiểu Bạch về thế lực ức hiếp bộ tộc. Trong lòng Tiểu Bạch vốn dĩ xem Thiên Cường là người thân đương nhiên cực kỳ căm ghét kẻ thù của Chiến tộc. Đôi mắt Tiểu Bạch lúc này cũng xuất hiện tia lăng lệ.

Thiên Cường cảm giác ấm áp và hài lòng biết bao. Rồi Thiên Cường nói nhỏ với Tiểu Bạch :

"Chúng ta hãy tìm cách giúp hai người kia đi"

“Đệ cũng muốn giúp họ. Đệ nhìn đám người kia không vừa mắt chút nào”

Tiểu Bạch liền gật đầu tán đồng ý kiến đó. Thiên Cường thầm suy tính :

“Nếu đánh nhau chính diện thì khó có kết quả được ngay. Bởi tên vũ giả trung kỳ kia có chút khó đối phó.

Tiểu Bạch có thể đánh thắng với Vũ giả trung kỳ thì nhất định sẽ mất khá nhiều thời gian. Bởi Tiểu Bạch rất ngây thơ, không có kinh nghiệm Chiến đấu.

Còn ta cùng 2 thiếu niên kia muốn thắng đám người đang vây công sẽ mất rất nhiều thời gian. Suy nghĩ chút với câu nói lúc nãy từ tên vũ giả trung kỳ thì bọn chúng là một thế lực tới đây đào khoáng. Muốn tới đây đào khoáng chắc chắn là một thế lực không phải tầm thường.

Không biết khoảng cách từ đây có đủ xa so với bản doanh của chúng không. Nếu không cẩn thận bọn chúng viện trợ kịp thì sẽ tất cả sẽ bị bắt hết.

Hoặc giả mà chúng ta chạy thoát được thì bọn người này sẽ đem tin tức báo cáo lên rồi phát động cả thế lực tru sát trong Cấm địa sinh mệnh. Lúc đó nơi này sợ chẳng còn chỗ nào mà trốn”

Tiểu Bạch nóng lòng :

“Đại ca. Bây giờ phải làm thế nào đây?”

Thiên Cường cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp :

“Muốn đánh bại bọn chúng êm đẹp nhanh chóng thì không thể. Nhưng muốn dọa bọn chúng thì có cách bởi vì nơi đây là Cấm địa sinh mệnh.

Cấm địa sinh mệnh vốn là nới hung hiểm khó lường, sinh ra những thứ kinh khủng. Vậy nên nếu thấy cái gì khủng bố thì bọn chúng sẽ bỏ chạy thôi”

Thế là Thiên Cường thì thầm với Tiểu Bạch một hồi. Tiểu Bạch cuối cùng gật đầu hiểu rõ.

Tên cầm đầu kia nhìn 2 người kia chật vật chống đỡ khiến hắn có vẻ hài lòng. Chỉ lát nữa thôi là chúng kiệt sức. Hắn thật sự chẳng muốn ra tay, cũng như không muốn ra tay chút nào.

Tên vũ giả trung kỳ đang chăm chú nhìn vào cuộc chiến thì thấy vụt một bóng trắng loáng qua. Hắn giật mình nhìn lại cho kỹ thì thấy một con chó nhỏ đang phóng tới. Tốc độ con chó nhỏ kia rất nhanh và đã tới rất gần hắn.

Hắn chưa kịp định thần phản ứng thì con chó kia đã lao vào tấn công. Tốc độ con chó nhỏ quá nhanh cũng như quá gần khiến hắn chưa kịp vận tu lực phản công thì bị cắn bay một miếng vào cổ.

“Áaaaaa..”

Tên cầm đầu la lên một tiếng thất thanh rồi hoảng loạn ôm cái cổ máu, lùi ra xa ở tư thế cảnh giác. Cũng may hắn kịp né đi một xíu nên không trúng động mạch, chỉ bị một đoạn bên ngoài cổ. Nếu không kịp thì chỉ e hắn đã đi luôn cái mạng.

Tên vũ giả trung kỳ vận động tu lực trong cơ thể rồi cảnh giác nhìn về con chó nhỏ trông có vẻ đáng yêu kia. Hắn thấy con chó nhỏ đã nuốt luôn mảng thịt trên người hắn. Máu từ miệng còn chảy cả ra ngoài mép miệng.

Tiểu Bạch từ lúc nãy giờ rón rén chạy lại gần. Bởi nó rất nhỏ mà nơi đây khó có thể cảm nhận rõ mọi thứ xung quanh nên đã tiếp cận khá gần kẻ kia. Tiếc là Tiểu Bạch kinh nghiệm quá non nớt nên không thể một nhát cắn chết được tên kia. Chỉ có thể khiến hắn trọng thương và cảnh giác. Lúc này dù có tấn công nữa thì cũng không có nhiều tác dụng bất ngờ.

Sáu tên kia nghe tiếng hét thất thanh từ tên vũ giả trung kỳ cũng ngoái lại để quan sát. Bọn chúng thấy một con chó nhỏ đang nhếch mép lên, miệng còn mang mảng máu trông rất yêu dị.

Đột nhiên Tiểu Bạch đứng dậy bằng hai chân sau rồi hai chân trước chỉ về đám người kia hét lên : "Ma thần chủ nhân. Người hãy hiện lên đón nhận món lễ vật là đám người ngu ngốc do ta dâng lên đi"

Thiên Cường lúc này ở đằng xa cười lớn tiếng :

"Ha ha ha. Ta đến đây"

Bảy tên kia đang kinh ngạc chưa kịp định thần nhìn con tiểu cẩu kia. Lại nghe nó kêu lên bằng tiếng người và có tiếng cười từ xa đến thì trong tâm kẻ nào cũng hoảng loạn tột độ. Trong đầu chúng tưởng tượng ra sắp gặp phải quái vật kinh khủng nào đó.

Tên nào tên nấy hồn phi phách tán, không hẹn nhau mà bỏ chạy toán loạn. Miệng chúng còn la hét :

"Ma thần đại nhân tha cho chúng tôi....".

“Ma thần đại nhân tha cho chúng tôi…”

Ở cái chốn này một số điều quái dị cũng có thể xảy ra nên bọn chúng chỉ có nước cắm đầu bỏ chạy mà không dám quay đầu trở lại. Bởi tồn tại bất cứ cái gì khác lạ thì với vũ giả cảnh đương nhiên là không có năng lực mà chống lại. Chúng cuống cuồng cắm đầu bỏ chạy về phương xa. Loáng xíu đã chạy mất tăm và cũng không thèm để tâm ở lại quan sát hay tìm hiểu.

Hai thiếu niên kia vì mệt quá gục người xuống thở dốc ồ ồ. Sau đó cả hai người nhìn nhau cười cay đắng. Trong lòng cả hai thầm nghĩ :

“Khó khăn vất vả tới suýt chết cả chúng ta mới chạy thoát khỏi chốn địa ngục kia. Bây giờ lại sắp gặp phải thứ ma thần yêu dị gì đó thì chỉ có chết”

Hai người thật sự không cam lòng vì điều này. Nhưng thực sự năng lực hiện tại của của bọn họ đã gần như mất hết. Nghĩ tới điều này khiến cho tậm trạng cả hai rơi dần vào tuyệt vọng.

Thiên Cường di chuyển đến gần nhìn hai thiếu niên nói :

"Hai ngươi không phải lúc nãy quật cường lắm sao? Sao bây giờ lại yếu đuối thế này?"

Hai người bọn họ thực sự đã kiệt sức rồi. Thực tâm bọn họ dù đối diện với ma thần thì bọn họ cũng muốn một trận chiến. Cả hai từ từ nhìn lên xem bộ dáng ma thần ra làm sao để có chết cũng không nuối tiếc.

Trước mắt hai người là một thiếu niên tầm 16- 17 tuổi trắng trẻo, khá anh tuấn. Thân thể trần truồng chỉ đóng nội khố trông rất phong trần. Trên tay còn ôm một con chó nhỏ nhìn họ cười cười.

Hai người nhìn vị ma thần này cũng không quá hung thần ác sát như tưởng tượng. Cả hai bèn lên tiếng van nài :

"Xin ma thần đại nhân hãy ban phát từ bi. Xin hãy cho chúng thảo dân một mạng"

“Xin ma thần đại nhân rộng lòng thương xót tha cho chúng thảo dân lần này”

Thiên Cường suýt nữa thì bật cười. Cũng may hắn định lực rất lớn. Hắn lâu nay cũng không tiếp xúc với con người nên cũng muốn đùa với hai người này một chút xem sao.

Thiên Cường nghiêm giọng nói :

"Nói một lý do để ta tha cho các ngươi đi. Nếu nói hợp lý biết đâu ta cũng sẽ cho các ngươi một con đường sống"

Hai người nghe vậy thì có chút kinh lo trong lòng : “Lý do gì được đây?

Chúng ta chẳng có giá trị gì cả. Cùng lắm chỉ biết đào khoáng. Nhưng mà lần nữa quay lại đào khoáng thì cũng không khác con đường chết là bao nhiêu”

Trong lòng hai người rối bời không biết đáp sao cho phải. Vị ma thần này mặc dù có vẻ không khó tính nhưng lại đưa cho họ câu hỏi không dễ dàng gì mà trả lời.

Trong lòng cả hai đều không biết vị ma thần kia muốn gì? Bọn họ lo ngại câu trả lời không hợp ý thì đương nhiên có thể mất mạng ngay tức khắc…

Bao suy nghĩ miên man khiến cho cả hai ấp úng không trả lời được. Thiên Cường cũng thừa biết điều này sẽ xảy ra. Bởi lẽ trong hoàn cảnh như thế khó ai mà nghĩ câu trả lời hợp lý được.

Thiên Cường bèn nhập vai như một vị ma thần đ ngắm nghía hai người kia. Rồi hắn lớn giọng :

"Hừm, các ngươi không đưa nổi lý do ư? Chắc hai ngươi cũng chả muốn sống nữa rồi"

Hai thiếu niên kia cuống quýt nói :

" Muốn sống. Đương nhiên chúng thảo dân muốn sống. Xin ma thần đại nhân lượng thứ"

"Thế thì ta cho các ngươi một cơ hội lựa chọn cuối cùng. Trong hai ngươi bây giờ cũng chỉ có một người có thể sống. Hai người các ngươi các ngươi có 10 giây quyết định"

Tiểu Bạch từ nãy tới giờ cũng không biết trong đầu Thiên Cường có chủ ý gì. Thế nên nó cứ nằm im ngoan ngoãn xem có chuyện gì xảy ra. Miệng nó liếm liếm máu trên miệng thưởng thức khiến cho Thiên Cường trở nên thêm yêu dị.

Thiên Cường bắt đầu đếm từ một đến mười :

"Một"

"Hai"

"Ba"

..

"Chín"

"Mười"

Lúc này Thiên Cường cố gắng diễn cho đạt. Khuôn mặt hắn đanh lại như nổi giận đến nơi. Hắn lạnh giọng nói :

"Sao? Bây giờ kẻ nào muốn sống? Kẻ nào sẽ chết"

Hai người kia nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên tình cảm ấm áp thân thuộc. Cả hai rất hiểu nhau cũng như tâm lý sẵn sàng chấp nhận hết thảy.

Một người nói :

"Chúng thảo dân sinh ra vốn không có phụ mẫu, sinh ra đã không nơi nương tựa. Quen biết nhau từ nhỏ cũng như vào sinh ra tử, cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn.

Bây giờ chúng thảo dân đã xem nhau như thân nhân. Nếu ma thần đại nhân muốn thì giết ai thì cứ giết. Chúng thảo dân cũng sẽ không vì mình hy sinh người khác được"

Người còn lại cũng nói :

"Đúng vậy. Chúng thảo dân nguyện chết thì cùng chết"

Thiên Cường cười to :

"Hahaaaa. Hay cho câu chết thì cùng chết"

Rồi Thiên Cường chỉ người đầu tiên nói :

"Ngươi tên gì?"

Vì đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chết nên người này cũng không ngại đối đáp :

"Ta là Hỗn Nguyên Vũ tử"

Thiên Cường quay sang người còn lại hỏi :

"Còn ngươi"

"Ta là Đinh Anh Trùng Phát"

"Tên hai ngươi nghe rất đặc biệt. Bây giờ hai người hãy đón lấy cái chết đi"

Hai người đều biết sắp không thoát khỏi số phận, đôi mắt không cam lòng nhưng nhắm xuống chờ đợi. Từng giây trôi qua thêm nặng nề khó khăn. Cảm giác bị đe doạ tới cái chết khiến lòng lo lắng sợ hãi tăng dần theo thời gian. Trong tâm trí hai người đấy là sự sống, tương lai của chính mình sẽ kết thúc ngay thôi.

Mỗi một giây trôi qua biết bao câu hỏi, biết bao nuối tiếc đang hình thành trong đầu. Bọn họ tiếc nuối có, oán hận có đau lòng có, bất lực có,…. Nhưng bọn họ không có năng lực thay đổi được cái gì. Điều bọn họ bây giờ có thể làm là đợi chờ cái chết xảy đến….

Một phút trôi qua…

Hai phút trôi qua…

Rồi 5 phút trôi qua….

Hai người vẫn chưa chết. Thời gian trải qua chút ít nhưng cảm giác lâu vô tận, nó giày vò tận sâu vào trong mỗi người. Cái chết không quá đáng sợ như là đe doạ bị giết...

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.