Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh Động Tổng Quản Ôn Minh

Tiểu thuyết gốc · 1512 chữ

“Không phải muốn độc chiếm lọ Linh Dịch Nhị cấp hạ phẩm đó của lão phu hay sao? Cần gì phải dài dòng như vậy, muốn chiếm đồ của ta còn phải xem bản lĩnh của ngươi tới đâu đã”

Vừa dứt lời, thân hình của Lạc Trần bên dưới bộ độ ngụy trang thoắt một cái đã tiến lên trước mấy bước chân, hắn chỉ khẽ giơ tay ra liền cầm lấy linh dịch mà Cao Bân đang cầm trên tay. Khiến cho Cao Bân không kịp phản ứng, đến khi hắn thấy Lạc Trần đã cướp đi linh dịch thì mới hoàn hồn lại quát lên.

“Tên ăn mày chết tiệt, dám cướp đồ của Thiên Dược Các ta, các ngươi mau bắt hắn lại”

Những tên thị vệ đứng bên cạnh Cao Bân sau khi nhận được lệnh thì có chút chần chừ giây lát vì họ e ngại thực lực Luyện Khí cảnh của Lạc Trần. Dường như Cao Bân cũng nhận ra suy nghĩ của đám thủ hạ đó cụng bị làm cho tức giận đỏ cả mặt rồi lần lữa quát lớn.

“Các ngươi còn đứng đó sao? Hắn có lợi hại hơn nữa thì đã sao, giám đến Thiên Dược Các gây rối, đó là hành động tìm chết. Các ngươi không tiến lên coi như là kháng lệnh, sẽ bị Thiên Dược Các nghiêm phạt, thậm chí bị đuổi ra khỏi các.”

Những tên thị vệ kia bị những lời đe dọa của Cao Bân làm cho hoảng sợ, chúng cắn răng dơ lên vũ khí tấn công tới Lạc Trần, mười mấy người là cao thủ Luyện Thể cảnh thất trọng trở nên, cho dù là cao thủ Luyện Khí Cảnh lâu năm cũng không dám lơ là, huống chi là Lạc Trần mới vào Luyện Khí Cảnh trước đó không lâu, cho dùng hắn dùng hết thực lực, để lộ thân phận cũng chỉ có thể đem đám thị vệ này xử lý đi.

Điều đó còn chưa nói tới bên trong Thiên Dược Các, cao thù còn chưa xuất thủ, thân là một trong bẩy đại thế lực lớn của Phú Xuân thành, Thiên Dược Các là một thế lực hiện tại Lạc Trần hắn không thể nào đối kháng được. Nhưng biết như vậy Lạc Trần vẫn không do dự xuất thủ, chịu thiệt thòi vẫn không phải là thói quen của hắn.

Ngay lập tức từ trên người Lạc Trần phóng ra một luồng năng lượng kỳ dị không giống như chân khí của võ giả bình thường. Chỉ thấy Lạc Trần khẽ vung tay một cái, khiến cho binh khí trên tay của đám thị vệ kia như bị ma lực nào đó điều khiến bay lên không trung.

Rồi lực lượng linh hồn của Lạc Trần bắt bất ngờ bạo phát, tỏa ra như làn sóng chấn văng binh khí của đám thị vệ vậy quanh hắn bay đi văng khắp nơi trong cửa tiệm, đến ngay cả mấy tên thị vệ có tu vi hơi kém một chút cũng bị Lạc Trần đánh bay đi lăn mất vòng trên mặt đất.

Một màn xảy ra như vậy khiến cho đám đông xem kịch vui xung quanh bất ngờ như chết nặng, cả một đám người trợn mắt nhìn Lạc Trần như thấy chuyện gì đó kinh khủng nắm mà há hộc mồm không nói lên được. Đến ngay cả Cao Bân là nhân viên của Thiên Dược Các cũng bị dọa cho sắc mặt trắng nhợt, hai mắt mở lớn, miệng há hốc, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được rồi thì thào nói.

“Lực lượng linh hồn thật mạnh. Ngươi… ngươi… ngươi không ngờ ngươi lại là Linh Sư Cấp hai”

Đến đám thị vệ còn có mấy tên tu vi cao cường trụ lại được sau lần bộc phát năng lượng linh hồn của Lạc Trần thì cũng bị dọa cho hóa đá, chết chân nhìn Lạc Trần không giám lên tiếng.

Cao Bân sau một hội bị dọa cho mất hồn vội tỉnh lại, đi tới gần Lạc Trần trực tiếp quỳ xuống rập đầu không ngừng van xin.

“Đại nhân tha tội, tiểu nhân không mắt đặc tội đại nhân, mong đại nhân rộng lòng lượng thứ.”

Cao Bân không ngừng cúi lạy Lạc Trần cùng cầu khẩn xin lỗi, nhưng Lạc Trần đâu có rảnh hơi quan tâm tới điểu đó, hắn vẫn chưa nguôi giận trong lòng mà lên tiếng gằn giọng, thể hiện sự tức giận.

“Không phải mới vừa rồi ngươi bảo ta là tên ăn mày tới đây quấy rối Thiên Dược Các của các ngươi hay sao? Thế nào, linh dịch của lão phu cầm tốt chứ?”

“Tiểu nhân đúng là có mắt không tròng, vô tình mạo phạm đại nhân, nếu biết đại nhân là Linh Sư cao quý cho dò tiểu nhân có mười cái gan cũng không giám”

Cao Ban vừa nói vừa vội đem lọ linh dịch đem dâng lên hai tay trả lại cho Lạc Trần, hết sức cung kính không còn có thái độ xem thường như trước đó. Đơn giảm vì thân phận của hai người quá cách biệt, cho dù sau lưng Cao Bân là Thiên Dược Các nhưng hắn cũng không thể so sánh với một vị Linh Sư, hơn nữa còn là vị nhị phẩm Linh Sư như Lạc Trần.

Toàn bộ Phú Xuân thành, Linh Sư tồn tại với thân phân hết sức cao quy, không chỉ vì sự đặc thù của chức nghiệm này mà còn tính đến sự thưa thớt của Linh Sư. Khiến cho địa vị của họ đã không tầm thường lại trở nên càng cao hơn. Cho dù có giết mười tên Cao Bân, cũng không thể khiến Thiên Dược Các đặc tội một Linh Sự bình thường huống chi là một vị Linh Sư nhị phẩm như Lạc Trần.

Phải bết rằng cả thành này vị Linh Sư cao cấp nhất mới chỉ là Linh Sư Tam phẩm đinh cấp, Lạc Trần lại là Linh Sư nhị phẩm hạ cấp, có thể thấy được thân phận của hắn hiện tại so với Cao Bân cách biệt bao lớn.

Đúng lúc đó bên trong Thiên Dược Các vang lên giọng nói ôn hòa của một ông lão.

“Vị đạo hữu này bớt giận, Thiên Dược Các không kịp đón tiếp mong đạo hữu tha thứ, chúng ta nhất định có hậu lễ tạ tồi. Còn ngươi Cao Bân, từ giờ phút này ngươi không còn là người của Thiên Dược Các, ngươi chính thức bị đuổi”

Giọng nói đó vừa vang lên thì bên trong đi ra một ông lão có vẻ ngoài khoảng sáu mới, râu dài chớm ngực, mái tóc bạc trắng, trên mặt có những lếp nhăn phủ đầy bụi của thời gian. Nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn mang một vẻ ôn hòa thân thiện như một ông não bình thường dễ gần.

Sau khi ông ta xuất hiện Lạc Trần liền hướng ánh mắt cảnh giác rồi tò mò hỏi đối phương.

“Các hạ là…?”

Lạc Trần đặt ra một câu hỏi nghi ngờ với thân phận của ông ta, nhưng ông ta vẫn giữ vẻ mỉm cười hiền hòa nói.

“Lão phu là Ôn Minh là tổng quản của cửa tiệm Thiên Dược Các này. Vừa rồi nhân viên của ta đã có nhiều đắc tội. Mong đạo hữu rộng lượng bỏ qua.”

Sau đó ông ta lạnh lùng nhìn Cao Bân rồi quát lên với thuộc hạ của mình.

“Các ngươi mau đem Cao Bân và mấy tên không có mắt dám đắc tội vị Linh Sư đại nhân này đem đuổi ra khỏi Thiên Dược Các, cả đời này không cho chúng bước chân vào Thiên Dược Các một bước”

Ông ta vừa ra lệnh thì ánh mắt không quên nhìn về phía Lạc Trần quan sát thái độ của hắn sau lợp ngụy trang kín mít kia. Không thấy Lạc Trần có phản ứng bất mãn hay tức giận gì, khiến cho Ôn Minh có chút lúng túng không biết nên làm thế nào. Rồi ánh mắt của ông ta dừng lại trên bình sứ được Lạc Trần cầm trên tay khẽ nói.

“Đạo hữu tới đây hẳn là vì giao dịch làm ăn mà đến, vừa rồi đã khiến ngài mất hứng. Như vậy đi ở đây không tiện nói chuyện, không đại đạo hữu có thể vào phòng uống chén trà rồi chúng ta bàn bạc, được chứ?”

Trầm tư suy nghĩ một hồi Lạc Trần cũng quyết đinh tin tưởng ông ta đi vào phòng. Hắn tin với uy tín của Thiên Dược Các sẽ không vì một việc nhỏ như vậy mà án hại hắn, nếu không may để lộ tin tức gì ra thì việc làm ăn của Thiên Dược Các sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, hại nhiều không được lợi bao nhiêu lên hắn mới tự tin đi theo Ôn Minh.

Bạn đang đọc Lạc Thần Truyện sáng tác bởi Tương

Truyện Lạc Thần Truyện tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tương
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.