Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Vân Lâm

Tiểu thuyết gốc · 1900 chữ

Lúc này Thư Vô Tuyết đang ở bên trong Thiên Vân Lâm. Trong rừng này, mọc vô số đại thụ, có cây cao tới chục trượng, trăm trượng, lại có cây cao vượt ngàn trượng, nhất thụ che trời. Trên các thân cây quấn quanh Thiên Vân Đằng. Đằng này tỏa ra sương mù nồng đậm thủy nguyên khí.

Suốt nãy giờ đã trôi qua một canh giờ, Thư Vô Tuyết cũng lòng vòng suốt một canh giờ nhưng hắn vẫn chưa phát hiện điều khí, hình dáng của một con rắn bình thường cũng không gặp được. Tuy nhiên hắn lòng vòng không phải bình an, cả đoạn đường tao ngộ thật nhiều dị hoa độc trùng, chật vật vô cùng.

Lại tiếp tục đi, bước chân đạp lên lá khô loạt xoạt.

Bỗng nhiên hắn nghe thấy dị động, hình như là tiếng người đánh nhau.

"A Mộ, ngươi thu hút nó, ta ra phía sau ám sát.." - Phát ra tiếng là thanh âm của một nam tử, nghe giọng khoảng hai bảy hai tám.

Vị Mộ huynh kia nhìn tình huống hiện tại, trầm mặc một lúc rồi gật đầu : " Được! " Vừa dứt lời giơ cao đại thuẫn, tay phải cầm giáo đâm tới dị thú phía trước. Thư Vô Tuyết thấy hình tượng của hắn, cảm thấy có chút giống binh lính phương Tây đời trước, thân mặc chiến giáp, tay cầm cự thuẫn, tay cầm trường giáo, thiết huyết cương mãnh.

Thư Vô Tuyết trốn ở một bên, sử dụng liễm tức thuật. Trước mắt hắn chính là hai tên nam tử đang chiến đấu với một con dị thú cự viên. Cự viên to lớn, thân hình vạm vỡ, bộ lông đen kịt thô ráp như kim, tuy nhiên trên thân nó trải đầy vết thương, máu chảy rất nhiều, bỗng nhiên nó rống giận một tiếng " Hà!!!!!!", dù cách xa vô cùng mùi thôi từ miệng vẫn đạp vào mặt hắn. Chỉ thấy nó bỏ qua công kích của vị Mộ huynh, nhấc chân lên định đạp hắn bẹp dí.

Vị Mộ huynh hẳn nhiên đã trải qua nhiều cuộc chiến đấu, ngay khi nó nhắc chân lên, hắn quay người nhảy về phía sau, sắc mặt bình tĩnh. Cự viên thấy hắn tránh được, tức giận, rượt đuổi.

Trong lúc hai người rượt rượt đuổi đuổi, một bóng hình khác đã lặng lẽ chạy ra phía sau cự viên, hắn nhảy lên, tay bám chặt lông cự viên tránh cho khỏi rơi xuống, tay cầm đoản kiếm đâm mạnh vào cổ nó.

Cự viên bị đau hét lên một tiếng, nhất thời tức giận nhảy đổng đổng muốn hất tên nam tử kia rớt. Vị nam tử kia bị nó nhảy lên nhảy xuống cũng có chút buồn nôn. Cố nén cảm giác, tay vẫn nắm chặt lông của nó, nhưng lông cự viên cứng như kim, đâm tay hắn rách bươm, đổ huyết khiến lông cổ nó ướt nhẹp, bết thành một đám.

Mộ huynh nắm bắt thời cơ, dồn nguyên khí vào trường giáo, mục tiêu là mắt của cự viên, phóng thẳng mạnh.

Cự viên trúng giáo, mắt trái bị trường giáo găm vào, mù một bên. Nó tiếp tục la hét, hiển nhiên đau vô cùng, thương mới thương cũ điều đang giày vò nó.

Thư Vô Tuyết đứng ở một bên xem tất cả cũng tắm tắc khen ngợi cú phóng giáo khi nãy, cự viên liên tục thay đổi vị trí, vậy mà vẫn có thể canh chính xác, nhất giáo mù mắt. Mộ huynh lúc này lại lấy ra một trường giáo khác, lại dồn nguyên khí phóng về mắt còn lại của cự viên. Đáng tiếc cự viên giãy dụa dữ dội, giáo bay lệch đi một xíu, xẹt qua má nó, lưu lại một vệt vết thương thật sâu.

Nam tử nằm trên cổ cự viên, bị nó xốc nảy cả buổi, sắc mặt trắng bệch. Lúc này tay trái nắm chặt lông nó, tay phải cầm đoản kiếm không ngừng đâm vào vết thương đang chảy máu vừa nãy. Vết thương dưới vô số lần đam, lộ ra bạch cốt. Kiếm đâm vào xương kêu một cái keng, chấn động mạnh khiến nam tử rớt kiếm.

Nhưng trời không tuyệt đường người, Thư Vô Tuyết nhìn thấy cự viên thân to chục trượng ngã ầm xuống đất, hiển nhiên đã mất máu quá nhiều mà chết. Trên người nó có vô số vết thương, vẫn không ngừng chảy máu. Hai người Mộ huynh thở phù, mệt lả người ngồi bệt xuống đất, mặt lộ vẻ hưng phấn. Bỗng nhiên hai người nghe tiếng động lạ, mặt vốn hưng phấn lại lâm vào kịch biến, âm u nhìn về hướng phát ra thanh âm.

Thì ra nơi phát ra thanh âm là nơi Thư Vô Tuyết đang đứng, hắn đang đứng xem hai người chiến đấu với cự viên,. Cự viên chết hắn muốn rời đi thì có một cái gì rơi lên đầu hắn " Hửm?", đó chính là một quả đỏ mọng, xem qua vô cùng ngon miệng, hắn cũng không biết rằng mình phát ra âm thanh đã tạo nên chấn động đối với hai người kia. Đành bỏ liễm tức thuật, bước đến gần hai người.

" Hai vị huynh đài không cần lo lắng, ta chỉ vô tình đi ngang qua đây. Thấy được hai vị đang chiến đấu có chút tò mò mà tiến đến xem, không hề có ý xấu! " Bất đắc dĩ giải thích.

Hai người kia vẫn không thể tin hắn, nghi ngờ hỏi : " Có thật như vậy? "

Thư Vô Tuyết thấy hai người đã không tin cũng không muốn giải thích nhiều, điềm tĩnh mà rời khỏi.

Hai người thất hắn rời đi cũng có chút khộng biết nói gì, đột nhiên Mộ huynh lên tiếng : " Vị huynh đệ này, đợi một chút! Bọn ta cũng không muốn nghi ngờ ngươi, chẳng qua có chút kinh nghi mà nói nhầm, hiểu lầm hiểu lầm a! "

Thư Vô Tuyết nghe hắn nói, dừng bước chân lại : " Không sao! Hai vị huynh đài tin tưởng ta thì tốt! Tại hạ Thư Vô Tuyết, còn hai vị huynh đài đây? "

Hai người kia nghe hắn giới thiệu thì cũng cười, Mộ huynh lên tiếng giới thiệu : " Tại hạ là Mộ Hùng, còn vị này là Lục Phong, xin lỗi vị đã nghi ngờ Thư huynh đệ! "

Lục Phong được giới thiệu, gật đầu chào hỏi với Thư Vô Tuyết, Mộ Hùng lại nói tiếp : " Thư huynh đệ hôm nay vào Thiên Vân Lâm muốn tìm kì hoa dị thảo như thế nào? Không ngại nói với huynh đệ, hai người bọn ta từ nhỏ đã vào Thiên Vân Lâm thu thập không biết bao kì hoa dị thú, ngõ ngách của Thiên Vân Lâm bọn ta đều đã đi qua. Thư huynh đệ nay vào rừng, muốn tìm vật gì không ngại nói với bọn ta! " Nói rồi lại cười lớn.

Thư Vô Tuyết cũng cười : " Được vậy thì đa tạ hai huynh đài dây, ta vào rừng chẳng qua là muốn bắt Lục Tuyến Xà, nghe đồn gần đây trong Thiên Vân Lâm xuất hiện Lục Tuyến Xà, theo lời ta mới đến đây!"

Hai người kia nghe hắn nói đến Lục Tuyến Xà thì trầm ngâm một chút, hiển nhiên là hai người cũng không biết nó ở đâu, Mộ Hùng cười xấu hổ : " Thật ngại quá! Nói đến Lục Tuyến Xà, bọn ta cũng nghe được tin đồn nhưng mãi vẫn chưa gặp thấy. Nhưng Thư huynh đệ muốn hỏi ta nơi nào có nhiều rắn thì ta có thể chỉ cho ngươi! "

Thư Vô Tuyết lại tiếp tục hỏi han vài câu tìm đến nơi có nhiều rắn, rồi đôi bên tách ra, nhưng trước khi đi hắn đã đưa cho hai người kia hai viên đan dược như lời đa tạ. Hai người Mộ Hùng tay cầm dan dược, cảm thấy có chút lạ lẫm, vẫn tin lời Thư Vô Tuyết mà cho đan dược vào miệng, dược lực tỏa ra, thương thế bọn hắn liền bắt đầu lành lại, cũng không cảm thấy đau nữa.

...

Đi theo lời hai người kia hướng dẫn, Thư Vô Tuyết hiện tại đang đứng ở phía Tây cánh rừng. Đúng như lời hai người kia nói, bên này có rất nhiều rắn, chướng khí mù mịt. Ở đây, đi được ba trượng sẽ gặp được một tổ rắn, có hàng trăm con, màu sắc rực rỡ, hiển nhiên độc tính rất mạnh.

Phía dưới chân của hắn có không ít máu thịt, tuy đã khô nhưng vẫn nói rõ tính ác liệt nơi đây. Có máu thịt của rắn, có lẽ là bọn chúng tự nội chiến, còn có cả huyết nhục của tu sĩ. Đa phần là huyết nhục của tu sĩ.

Thư Vô Tuyết thu liễm khí tức, bước chân nhẹ nhàng, tìm kiếm khí tức Lục Tuyến Xà. Nhưng dường như hôm nay trời tuyệt đường người, hắn tiếp tục tìm kiếm ba canh giờ vẫn không thấy Lục Tuyến Xà, chỉ toàn thấy được vô số những con độc xà đủ màu sắc, thấy được hắn đến thì dựng đứng người, mắt trợn ngược nhìn hắn. Bị nhìn khiến sống lưng hắn cũng có chút lạnh mà vẫn không thấy Lục Tuyến Xà đâu.

Lúc này trời đã sang chiều, ánh dương không còn gắt nữa, nhiễm một màu cam đỏ xinh đẹp, Thư Vô Tuyết thấy vậy, đi theo hướng cũ ly khai khu rừng.

...

Sáng hôm sau, Thư Vô Tuyết lại một mình đến Thiên Vân Lâm. Vẫn theo đường cũ đi đến nơi hôm qua. Trời sáng, không khí trong Thiên Vân lâm mát mẻ, thủy nguyên khí nồng đậm vô cùng, hơi nước hay là sương mù giăng mù mịt, cảm giác mát lành lạnh.

Đi đến nơi hôm qua, Thư Vô Tuyết lại tiếp tục dựa theo cảm giác mà đi tiếp. Lại được một lúc Thư Vô Tuyết thấy được một con sông, thác nước thì có lẽ đúng hơn, không phải là màu hồng của Hồng Du Hà mà là màu trong suốt, có thể thấy đáy. Trên mặt sông bao phủ hơi nước, nhưng hơi nước lại mang theo khí độc. Thư Vô Tuyết thấy được dị tượng, đi đến kiểm tra.

Đến sát mép sông, bên dưới mặt sông, cá chết nằm ngửa bụng, bụng trắng lại ngấm một màu xanh lục, hiển nhiên là nhiễm độc. Còn tại sao nhiễm độc thì chuyện này hắn bất lực.

Thư Vô Tuyết nhảy đến gần thác nước, leo lên một tảng đá gần đó, tầm mắt liên tục quan sát. Đột nhiên hắn thấy điều kì lạ, ở giữa thác xuất hiện một hang động. Bình thường thác nước đổ xuống cực mạnh, lượng nước rất nhiều che lấp hoàn toàn hang động nên rất khó phát hiện, hiện tại sáng sớm, thác nước giảm đi lực chảy, lộ ra thứ bên trong, tuy không phải quá dễ nhìn nhưng Thư Vô Tuyết vẫn có thể thấy được.

Lòng mang chờ mong phi thân vào hang động.

Bạn đang đọc Lạc Khúc Nhân Sinh Ký sáng tác bởi ThuVoTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuVoTuyet
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.