Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu nữ yêu tà.

Phiên bản Dịch · 1901 chữ

Lâm Mộc Bạch phun ra một ngụm máu tươi nhưng trong nháy mắt nó bị đông cứng lại. Cảm nhận thương thế của bản thân, Lâm Mộc Bạch mới hiểu được suy nghĩ của bao người trước đây. Lúc này trong đầu y chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là dùng mọi biện pháp để biến mất khỏi tầm mắt của thiếu nữ áo trắng. Tuy nhiên điều khiến cho tâm của y trong nháy mắt trở nên lạnh cóng đó là do sự tác động của Bát bảo cát tường khiến cho chân nguyên trong cơ thể y không còn chịu được Thiên băng cực hàn do y tạo ra mà đông cứng trong người, không lưu chuyển được nữa.

Tới lúc này, cho dù y có muốn thi triển pháp thuật để bỏ chạy cũng không được.

Cả đời Lâm Mộc Bạch chưa bao giờ bị thương nặng như vậy. Bình thường y chỉ biết tới uy lực pháp thuật của mình cực mạnh chứ chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại phải hứng chịu nó.

Sau khi nói xong ba nguyên nhân mà Bắc Minh vương đã nói, thiếu nữ áo trắng cũng không phóng ra một cái pháp thuật nào khác. Bát bảo cát tường vẫn từ từ chuyển động hút chân nguyên từ trong cơ thể của Lâm Mộc Bạch ra ngoài.

Khi chân nguyên bị xói mòn thêm một bước, Lâm Mộc Bạch bắt đầu cảm nhận được khí huyết của mình cũng từ từ trở nên lạnh cóng, tay chân nặng nề. Ngay cả ngón tay của y cũng không thể cử động.

Mãi cho tới bây giờ, Lâm Mộc Bạch mới hiểu được hóa ra Bắc Minh vương nói thiếu nữ trước mặt chống lại mình có bảy phần thắng vẫn còn là khiêm tốn.

Với thân phận liên quan tới cả Hồ yêu vương và Bắc Minh vương, nàng có thể phóng ra được tất cả pháp thuật đứng đầu của hai người. Nói có tám phần thắng cũng không có gì quá.

Pháp thuật Bát Bảo cát tường kim bàn trong Minh vương bảo sinh kinh của Bắc Minh vương có thể trừ khử ít nhất ba phần chân nguyên của đối phương. Mà Đoạt Nguyên thiên pháp của Hồ Yêu vương có thể trong nháy mắt rút ba phần chân nguyên của đối phương mà đánh lại y. Người có thể phóng ra hai thứ pháp thuật này đã có thể hút hết được sáu phần chân nguyên của đối thủ. Hơn nữa nàng còn có cái pháp bảo như Thiên Thiền ngọc diệp.

Tuy nhiên còn có sức để mà trách mình kiêu ngạo và khinh địch nữa sao?

Tới lúc này, Lâm Mộc Bạch cũng chẳng có sức mà hối hận. Bởi vì nàng là con gái của Hồ Yêu vương... Kinh mạch trong cơ thể dòng dõi Hồ Yêu vương so với người tu đạo và Yêu tộc bình thường hoàn toàn khác biệt. Sử dụng Thiên Nhãn thần thuật để phát hiện tu vi của nàng chắc chắn là không thể chuẩn.

Rắc rắc!

Lâm Mộc Bạch chợt nghe thấy trên người mình có tiếng vỡ vụn. Một nỗi sợ hãi không nói được nên lời xuất hiện trong lòng y. Tiếng động đó là do thân thể của y bị đông cứng lại mà vỡ vụn. Cái cảm giác thân thể bị vỡ khiến cho Lâm Mộc Bạch sợ quá mát hét lên inh ỏi nhưng y lại không thể cử động được nên không hề có âm thanh nào phát ra. Tới lúc này, Lâm Mộc Bạch mới chợt nghĩ tới hóa ra đây là cái cảm giác cuối cùng của những người bị pháp thuật của y đánh chết.

.........

Khi thân thể của Lâm Mộc Bạch vỡ vụn đã hoàn toàn tái nhợt. Những mạnh vụn cuối cùng nát ra chính là đôi mắt màu xám chứa đầy sự hoảng sợ của y. Trong đôi mắt đó không còn nhìn thấy cái thần sắc chẳng thèm để ý khi tiện tay đánh chết người khác như giết một con kiến nữa.

Trong nháy mắt Thiên Phúc kim luân và Bát Bảo cát tường của thiếu nữ áo trắng cũng biến mất tuy nhiên thân thể của nàng cũng chợt run rẩy. Liên tục thi triển hai đạo pháp thuật đó đã gần tới cực hạn của nàng. Nếu không có Thiên Thiền ngọc diệp thì chỉ sợ nàng cũng không thể vượt qua được khoảng không lạnh giá trước mặt để tiến vào núi Đại Đông.

Bắc Minh vương nói hét sức đúng. Cho dù trong thiên hạ số người vượt qua được Lâm Mộc Bạch không quá mười lăm người nhưng nếu nàng gặp y thì cũng có bảy phần thắng. Tuy nhiên Bắc Minh vương cũng hơi nói quá. Cho dù nàng thắng được Lâm Mộc Bạch thì bản thân cũng rất có khả năng rơi vào tình trạng lưỡng bại câu thương.

Lâm Mộc Bạch chết cũng không làm cho nhiều người chú ý lắm.

Lúc này, trong phạm vi ngàn dặm quanh núi Đại Đông chỗ nào cũng có hơi thở cực mạnh và pháp lực dao động tản ra hoặc là biến mất.

Trong không gian phía sườn Bắc của núi Đại Đông lại đột nhiên xuất hiện hai đạo kiếm quang màu đỏ. Người cưỡi trên hai đạo kiếm quang đó chính là hai thiếu niên áo xanh. Một thiếu niên nhìn hơi có phần gần yếu khiến cho chiếc áo của gã trở nên rộng thùng thình. Còn một thiếu niên khác thì gương mặt hết sức tuấn tú, trời sinh khiến cho sắc mặt của y có một sự lạnh lùng.

- Lại có người tới. Tu vi phi kiếm của hai người này dường như cũng không mạnh lắm.

Trong không gian đối diện với hai đạo kiếm quang đó có hai người đang đứng thẳng. Khi hai đạo kiếm quang vừa mới xuất hiện trong tầm mắt. Một trong hai người đó mặc áo choàng đen, trong tay cầm một cây đoản côn màu vàng. Câu nói vừa rồi chính là của y.

- Một số nơi không biết là ai tới mà không ngờ ngay cả Đường Khanh Tướng và Kinh Tuyệt pháp vương cũng không thể ngăn được.

Một lão đạo mặc áo choàng trắng đứng bên cạnh nam tử mặc áo đen cũng nhìn về phía xa mà thốt lên. Y có thể nhìn thấy từ nơi đó, Yêu vương liên thai của Thái Thúc kéo theo một dải màu đen thật dài bay về phía núi Đại Đông. Lão đạo đó có cặp mắt dài nhỏ, trên đầu cắm một cây trâm bằng ngọc khiến cho tướng mạo hết sức kỳ lạ. Trong tay y cũng cầm một viên minh châu màu vàng to bằng nắm tay. Bên trong viên minh châu có những hoa văn màu lam bồng bềnh.

- Thật ra có xông vào núi Đại Đông hay không cũng chẳng có gì liên quan.

Nam tử ăn mặc kiểu văn sĩ cầm một cây quạt xếp màu trắng nhìn liếc người trung niên rồi lắc đầu:

- Hiện tại Kỳ Liên Liên Thành đã thể hiện thực lực của mình. Điều quan trọng là phải xem thực lực của Lạc Bắc có thể áp đảo được hay không.

- Phạm đạo huynh! Theo ý của huynh rằng chúng ta cũng chỉ là một phần thực lực của Kỳ Liên Liên Thành, những người này có xông vào núi Đại Đông hay không thì cũng không liên quân. Chỉ cần xem những người đó có thực lực cao hơn chúng ta hay không. - Một người trẻ tuổi liếc nhìn trung niên văn sĩ cầm cây quạt rồi nói:

- Phạm đạo huynh nói có lý. Có điều thế này dường như chúng ta đều là con cờ trong tay người ta. Thật sự cảm thấy hơi khó chịu.

- Sự thật là như vậy. - Trung niên văn sĩ thở dài:

- Trong tình hình hiện nay có ai không phải là tốt thí đâu?

- Phạm Vô Thường! Xem ra Chiêm Bạc tâm quyết của ngươi lại có sự tinh tiến. Không ngờ có thể nhận ra sự việc một cách thản nhiên như vậy.

Âm thanh của một người con gái vang lên.

Trang phục của người con gái này hết sức độc đáo. Nàng mặc một cái váy dài màu đen, áo màu vàng nhạt có thêu rất nhiều hoa văn tinh tế. Tuy nhiên chiếc váy ngắn của nàng lại để lộ rất nhiều da thịt, ngay cả rốn cũng để lộ ra ngoài.

Thiếu nữ áo vàng ngồi trên lưng một con hươu trắng, hai chân đong đưa. Khuôn mặt của nàng rất đẹp. Mái tóc đen dài phất phơ trong gió tô điểm thêm cho những đường con mỹ miều cộng với bộ trang phục càng làm cho nàng có một sự hoang dã.

Mà âm thanh của thiếu nữ áo vàng cũng vô cùng quyết rũ, tuy nhiên có chút gì đó hơi khàn khiến cho người ta có cảm giác đạc biệt.

- Bạch Lạc tiên tử nói đùa. - Văn sĩ cười cười nhìn hai đạo kiếm quang đang bay tới mà chợt lên tiếng:

- Tại hạ là Phạm Vô Thường của Dật Vân Tông. Xin hỏi là đạo hữu ở đâu?

........

- Làm sao bây giờ?

Nghe thấy âm thanh của văn sĩ áo tím vọng tới, thiếu niên hơi gầy quay sang thiếu niên anh tuấn mà nói.

- Xem ra trong phạm vi ngàn dặm quanh đây đều có người chặn. Không thể ngờ được Kỳ Liên Liên Thành lại triệu tập được một thế lực mạnh như vậy. Chẳng trách không một ai dám là địch với Côn Luân. - Thiếu niên anh tuấn nở nụ cười lạnh:

- Lạn Hàng sư huynh. Bọn họ đã thế thì chúng ta cũng nên tiên lễ hậu binh thôi.

- Được!

Thiếu niên áo xanh gật đầu liền dừng lại. Nhưng gã còn chưa kịp trả lời văn sĩ áo tím thì một người bên cạnh đó chợt kêu lên:

- Thì ra là các ngươi.

Người vừa mới hét lên là một vị đầu đà, trên môi có hai miếng thịt thừa, mắt sâu hoắm.

- A! Tổ Lũng đạo hữu. Ngươi biết chúng? - Nghe thấy tiếng gầm của vị đầu đà đám người Phạm Vô Thường liền quay lại hỏi.

- Hai người này chính là hai tên nghiệt đồ khác của Thục Sơn là Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng.

Ánh mắt của tên đầu đà xanh lè nhìn Huyền Vô Kỳ chăm chú.

- Xem ra hôm nay hình như lại là oan gia khó gặp đây.

Người đứng trên hai đạo kiếm quang đó đúng là Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ. Hiện tại, nhận ra người vừa mới gào lên là người đã đuổi giết mình rồi bị chính mình làm cho bỏ chạy, Huyền Vô Kỳ liền nở nụ cười lạnh.

- A? Hóa ra chính là hai tên Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ trốn ở núi Chiêu Diêu. Không ngờ Huyền Vô Kỳ lại đẹp trai đến vậy.

Thiếu nữ áo vàng nhìn Huyền Vô Kỳ chăm chú.

- Các ngươi định tới giúp Lạc Bắc?

Bạn đang đọc La Phù của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.