Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Nhân Đều Có Ác Nhân Trị

Phiên bản Dịch · 2969 chữ

“…?” Vệ Thư Tuân nhướng mày: “Không hiểu cậu đang nói gì.” Không rảnh nghe Chung Hữu âm dương quái khí oán giận, Vệ Thư Tuân trực tiếp vòng qua hắn trở về phòng.

“Mày đừng giả bộ!” Chung Hữu thò tay bắt lấy y: “Con nhỏ Vương Mai kia là mày phái tới dụ dỗ tao đúng không, còn cố ý gài tao mắc nợ. Đám ma cô kia đều là bạn mày, học kì trước đám bạn trong lớp đều thấy được, mày còn muốn chối hả?”

Vệ Thư Tuân đẩy kính, nhìn về phía Chung Hữu. Chuyện này y cả cái thú nhiều chuyện hóng hớt cũng không có, không rõ sao tự nhiên bị Chung Hữu kéo vào luôn, hơn nữa cả kịch bản cũng nghĩ sẵn cho y luôn chứ?

“Cho nên, mày muốn nói gì?”

Vệ Thư Tuân đơn thuần tò mò mục đích hắn tát gáo nước bẩn này lên người y, Chung Hữu lại cho rằng hắn đã đoán đúng, bật cười đắc ý: “Nếu mày biết sai, thì đuổi con nhỏ Vương Mai kia đi liền, không cho nó đến trường quấy rầy tao nữa. Mà món nợ kia, rõ ràng là tụi mày lừa tao, tao căn bản không cần trả lại, tao không nợ tụi mày gì hết!”

“… Mày cũng ngon thiệt.” Vệ Thư Tuân không có hứng nghe tiếp, xoay người bước đi, Chung Hữu ở phía sau liền dùng sức kéo tay y không bỏ: “Thế nào? Bị tao nói trúng rồi chột dạ muốn chạy? Nói cho mày biết, trừ xóa món nợ đó, sau này mày còn phải bồi thường tổn thất cho tao, không thì… A ——!!”

Vệ Thư Tuân trực tiếp đá hậu một phát, đá vào đầu gối Chung Hữu, hắn bị đá trúng kêu thảm một tiếng rồi buông lỏng tay ra. Vệ Thư Tuân xách dây ba lô, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Chung Hữu: “Một, quen không có nghĩa là tao có thể sai khiến họ, hơn nữa đánh bài là ai cầm dao kề cổ ép mày hả? Hai, tao mà muốn đối phó mày, căn bản không cần lao lực vậy.”

“Vệ Thư Tuân!” Chung Hữu không cam nói phía sau y: “Tao sẽ truyền chuyện mày cấu kết với xã hội đen ra cả trường, mày không sợ đúng không?”

Vệ Thư Tuân dừng bước, nhìn về phía Chung Hữu: “Mày thật sự muốn làm vậy?”

“Đương nhiên!” đau đớn trên chân Chung Hữu còn không hết, khập khiễng còn miệng cọp gan thỏ mà kêu lên.

Vệ Thư Tuân sờ sờ cằm suy xét nửa phút: “Nói thật, ở trong trường, mày lén tao làm gì muốn cản cũng cản không được.”

“Không sai, nếu không muốn bị trường học kiểm điểm đuổi học, tốt nhất mày…”

“Một khi đã vậy, tao thu chút lợi tức trước đi.” Vệ Thư Tuân vô cảm tháo kính xuống, dộng một phát vào cằm Chung Hữu.

“Ngao!” Chung Hữu té trên mặt đất, bưng cằm kêu thảm thiết: “Mày, mày lại dám đánh tao…”

“Ngại quá nha!” Vệ Thư Tuân một chân dẫm lên người hắn, dưới ánh đèn đường, ánh mắt sắc bén của y làm Chung Hữu bất giác rùng mình: “Lần đầu bị người khác vu khống, hình như tao phản ứng hơi quá. Nhưng mà có vẻ tao thành thật lâu lắm, đều làm người ta quên trước kia tao làm cái gì!”

Kéo lê Chung Hữu tới rừng cây ven đường đánh một trận, Vệ Thư Tuân phủi phủi tay, đeo kính lên: “Rồi, lợi tức tao thu xong, tùy tiện mày gài tao thế nào thì gài đi!”

“Mày… mày…” Chung Hữu ôm bụng quỳ rạp trên đất: “Tao sẽ nói cho thầy, để trường phạt mày…”

“Mày tìm ra vết thương thì hãy nói tiếp ha.” Y chính là thực chú ý tránh đi vị trí sẽ lưu lại vết thương, về phần cấu kết xã hội đen gì đó, cũng phải nhìn coi có chứng cớ không cái đã.

Nhìn còn lười nhìn một cái, xua tay: “Xin cứ tự nhiên.”

Trở lại phòng, ba người Ngũ Phong lập tức hỏi Chung Hữu chạy đến tìm y làm gì, Vệ Thư Tuân giản lược đối thoại trước đó, làm Ngũ Phong tức đến đập bàn: “Con mẹ nó, học kì trước nếu không phải cậu quen đám người kia, chúng ta đã bị đánh rồi, nó không biết ơn thì thôi còn uy hiếp cậu? Không được, tớ đi đập nó!”

“Coi chừng nó đi méc thầy, cậu muốn vì hạng người này mà bị kiểm điểm hả?” Vệ Thư Tuân chặn hắn lại, không hề gì nói “Dù sao lời như thế nói ra cũng không gây thương tổn cho tớ, không đáng hao tâm tổn trí vì thằng đó.” Ngũ Phong cũng không thuần thục như y, đánh người không để lại vết thương a?!?

Tuy nói vậy, nhưng khi tắm, Vệ Thư Tuân vẫn hỏi máy học tập thử: “Máy học tập, dạo này chắc tao chưa làm mấy chuyện của học sinh hư đúng không?” ưu thế của học sinh ngoan chính là làm cái gì cũng không bị thầy cô hoài nghi, y cũng không muốn bị giảng viên nhắm vào.

Máy học tập vận chuyển một vòng xong, cứng nhắc hỏi: “Đánh Chung Hữu có tính không?”

“Cái đó không tính!”

“Trốn học thì sao?”

“Càng không tính.” Vệ Thư Tuân do dự một hồi: “… Dù sao tao cảm thấy không tính.”

Vệ Thư Tuân tắm rửa xong đi ra, Ngũ Phong đang nằm sấp trên giường gửi tin nhắn, nói với Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, tớ đã kêu Khổng Bình, nếu Chung Hữu dám gài cậu cái gì, cậu ta sẽ đập Chung Hữu.”

“Cảm ơn.” Vệ Thư Tuân vừa lau tóc vừa cười: “Tớ thấy không cần đâu, trường cũng không thể vì tớ quen xã hội đen mà phạt đâu đúng không?”

“Nói là nói vậy, ai biết Chung Hữu lén gài cậu thế nào, vẫn là cẩn thận chút tốt hơn.” Ngũ Phong xem thường bĩu môi: “Thằng kia cả bạn gái còn đánh, tớ thấy nó có làm ra chuyện gì cũng không đáng ngạc nhiên.”

Vệ Thư Tuân hơi khựng lại, buông khăn xuống: “Có thể nói cho tớ, hôm nay chuyện Chung Hữu là sao?”

Vệ Thư Tuân cơm nước xong liền đi học thêm, khi ba người Ngũ Phong về phòng, mọi chuyện vừa qua khỏi giai đoạn cao trào nhất—— nghe nói Chung Hữu đánh bạn gái ngã lăn xuống đất, bị đám người Khổng Bình xách lên, cô kia nhân cơ hội nhào lên quyền đấm cước đá Chung Hữu, cào nát mặt hắn.

Kết quả ba người nhìn thấy chính là cô kia tóc tai bù xù, mắng to rời đi, trên mặt Chung Hữu có vài vết móng tay, không mặt mũi gặp ai liền trốn về phòng.

Kỹ càng hơn thì, bởi vì mặt Khổng Bình tức đến xanh mét, không ai dám nhiều chuyện hỏi hắn. Dù sao chỉ chuyện đánh con gái, cũng đủ làm rất nhiều người xem thường Chung Hữu.

Biết một chút là đủ rồi, Vệ Thư Tuân không có hứng dính vào, nằm vào giường, gửi tin nhắn cho Chu Tuyền: “Tiệc em sẽ đến dự, mà đồng hồ thì lúc nào trả cho em? Hai người muốn nói chuyện gì mà không thể cho em biết?”

Chu Tuyền trả lời rất nhanh: “Không có gì, ngủ sớm đi.”

“Lúc nào trả lại cho em?” Vệ Thư Tuân hỏi gặn, y rất tò mò Chu Tuyền muốn hỏi Vệ Thừa chuyện gì: “Các anh giấu em thương lượng cái gì?”

“Còn muốn mượn dùng một đoạn thời gian.” Chu Tuyền đáp lại: “Đừng lo, ngủ ngon.”

“…” Lo thì không có, chỉ càng tò mò, Vệ Thư Tuân ngáp một cái, tính hôm tổ chức tiệc lại đến hỏi một chút, gần đây thật sự bận quá, cả tâm tình ra khỏi cổng trường đi dạo cũng không có.

Sáng thứ hai vừa rời giường không lâu, Khổng Bình liền đến gõ cửa, bình tĩnh nói với Vệ Thư Tuân “Xin lỗi, Thư Tuân, tối qua tớ thấy Chung Hữu đăng stt trên mạng nói về chuyện của cậu, tớ rút mạng ra. Sáng nay liền không thấy người, tớ không coi chừng được cậu ta.”

Vệ Thư Tuân không hề gì khoát tay: “Trường lớn vậy, cậu canh chừng thế nào được chứ, nếu có thể tối qua tớ đã… Thôi, không hề gì, tóm lại cảm ơn nha!”

Lớp đầu tiên là tiếng Anh, cô khó được mà điểm danh. Vệ Thư Tuân không giỏi tiếng Anh, áp lực vẫn tương đối lớn, tuy không thích, nhưng học kỳ này rất ít trốn tiết. Điểm danh xong mới phát hiện Chung Hữu không có mặt, Ngũ Phong dùng cánh tay thụi thụi Vệ Thư Tuân: “Ai, Thư Tuân, cậu nói xem Chung Hữu đã chạy đi đâu?”

“Mặc kệ nó.” Vệ Thư Tuân cắn bút gian nan nghe giảng bài: “Tám chín phần đang tìm nơi có thể lên mạng nói xấu tớ.”

Buổi chiều không có tiết, Vệ Thư Tuân cùng Ngũ Phong đến quán cơm ăn cơm trưa, nhìn nhìn đồng hồ, kêu Ngũ Phong giúp y mang sách về phòng, y thì chạy đến phòng thí nghiệm nhìn hệ thống trí năng hóa làm đến đâu rồi.

Khi vào phòng, liền nhìn thấy ba người Tôn Y dán mặt vào máy tính, Vệ Thư Tuân buông ba lô xuống, cười hỏi: “Làm được đến đâu… Các anh đang làm gì đó?”

Ba người cũng không phải đang chế tạo gấp hệ thống trí năng hóa trong tòa nhà, ngược lại đang lướt diễn đàn. Vệ Thư Tuân nhìn thoáng qua, phát hiện là diễn đàn trường, bất mãn nhíu mày: “Các anh ở không quá ha, hệ thống trí năng làm xong chưa?” Y vì cái này mà bận 9 ngày trời, cũng không muốn lãng phí uổng công.

“Ê ê, Thư Tuân, coi hệ thống trí năng cái gì, có người bôi xấu em trên diễn đàn trường đây nè!”

“Cái gì?” Vệ Thư Tuân ngồi xuống bàn của Lưu Vĩnh Đông, mở ổ E ra, đồng thời không có hứng thú hỏi: “Bôi em cái gì? Văn kiện hệ thống để ở đâu vậy?”

“Tệp lsdffw2017 đó.” Lưu Vĩnh Đông trả lời, đồng thời nhìn trang web trên máy, kể lại: “Sơ lược là nói em cấu kết với xã hội đen lừa tiền bạn học, còn quan hệ hư hỏng với gái điếm linh tinh, người đăng là sáng nay mới đăng kí, anh tra IP rồi, gửi ở thư viện trường đó.”

“A, là Chung Hữu chung lớp em.” Vệ Thư Tuân nhìn nhìn hệ thống đã hoàn thành, hỏi: “Các anh làm đến bước nào rồi?”

“Thiết kế topo mạng rồi.” Phùng Vĩ đáp, đồng thời nghi hoặc hỏi: “Chung Hữu là ai? Nghe quen quen ta, có thù với em hả?”

“Chính là cái thằng bị bạn gái trước đòi ba vạn phí chia tay đó.” Vệ Thư Tuân mở phần mềm hệ thống ra, bắt đầu gõ bàn phím: “Em nhận mặt thiết kế DDC cho, còn lại các anh tự làm nha, đừng có ngồi chơi đó.”

“Biết … Oa, Thư Tuân, thiệt nhiều phản hồi a.” Phùng Vĩ đột nhiên cảm thán: “Cư nhiên đều là nói giúp cho em, nói em chăm chỉ hiền lành, thích giúp người, mắng chủ thớt nói xấu… Thiệt nhiều tài khoản đều là người đẹp nha, Thư Tuân em được lòng người quá ta!”

“Đừng ồn em.” Vệ Thư Tuân không có hứng thú tiếp tục gõ bàn phím. Mấy chuyện nói xấu người khác trên mạng, trừ có vẻ ấu trĩ nhàm chán ra, thì chả hề có lực sát thương thực tế, bọn họ hồi còn làm lưu manh còn khinh làm. Nếu đã làm ít nhất cũng phải như Vương Mai, trực tiếp tới cửa muốn ba vạn, mà còn không báo nguy được nữa đó.

Ba người Tôn Y không lên tiếng nữa, tuy biết hiện tại không nên phân tâm, nhưng sinh hoạt trong trường bình thản lại nhàm chán, chuyện này lại rất thú vị, nhất là sau khi phía dưới có người nói ra chủ thớt là Chung Hữu hôm qua vừa đánh bạn gái, càng đưa tới một mảnh tiếng mắng. Người đăng đúng là Chung Hữu, bị phát hiện xong lập tức đáp trả, các loại muốn chứng minh Vệ Thư Tuân là kẻ đứng sau muốn hãm hại hắn, cái gọi là “Bạn gái trước” là gái điếm, là Vệ Thư Tuân phái để hại hắn.

Nhưng bất kể là nhân duyên hay biểu hiện ở trường của hắn đều thua Vệ Thư Tuân xa lắc, căn bản không ai tin, huống chi lời nói xấu này quá giả. Bạn gái hắn có liên quan đến Vệ Thư Tuân á, chứng cớ đâu?

“Cái người này thật quá mức!” Phùng Vĩ chán ghét lắc đầu: “Cuối cùng anh hiểu bạn gái trước của nó sao lại đòi ba vạn rồi, nếu anh bị nói xấu như vậy, khẳng định không chỉ ba vạn đâu!”

“Chơi đủ rồi chưa, mấy anh hai.” Đã qua nửa tiếng, thiết kế DDC cũng hoàn thành một phần ba, ba tên này còn chơi. Vệ Thư Tuân khó chịu gom mấy cây bút bi trên bàn chọi vào đầu ba người: “Chơi đủ rồi thì tới đây, DDC đặt thế nào đây, gắn bề mặt hay chôn dưới?”

“Chôn dưới!” Lưu Vĩnh Đông vuốt cái đầu bị chọi trúng đi về máy tính: “Đáy DDC cách mặt đất 1. 2 mét, nhớ rõ tăng mạnh phòng ngự quấy nhiễu điện từ chút.”

“OK.” Vệ Thư Tuân cũng không quay đầu lại, trực tiếp vươn tay: “Đưa bút đây.” Vừa rồi bút bị y ném hết qua.

Lưu Vĩnh Đông bất đắc dĩ đưa cây bút chọi trúng mình cho Vệ Thư Tuân, nhìn tờ giấy nháp trên bàn y rất nhanh đã vẽ xong sơ đồ phác thảo và nháp, sợ hãi than “Thư Tuân, anh phát hiện tốc độ của em hình như càng lúc càng nhanh.”

“Có sao?” Vệ Thư Tuân buông bút xuống, tiếp tục trở lại máy tính.

“Ờ, không biết chắc sẽ nghĩ em mới là sinh viên ngành này đó.” Tôn Y gật đầu tán thành: “Chờ em học đến mấy môn liên quan đến công trình điện khí, giảng viên nhất định siêu cấp thích em cho coi.”

Tay Vệ Thư Tuân hơi khựng lại, có tốc độ nhanh như vậy, một là nhờ trí nhớ tốt của y, 9 ngày trước đẩy nhanh tốc độ, trình tự ngôn ngữ cơ bản dùng đến đều đã nhớ kỹ. Hơn nữa có máy học tập phụ trợ, một ít chỗ phiền toái nó sẽ chủ động bắn ra trình tự ngôn ngữ. Nếu muốn nói đến trình độ kỹ thuật, khẳng định không bằng ba người Tôn Y, nhưng cái này không cách nào giải thích, Vệ Thư Tuân nhún nhún vai: “Ba anh chơi đủ rồi thì sắp xếp làm việc đi, đừng quên còn lại có ba ngày thôi đó.”

Hoàn thành thiết kế DDC xong, công tác thiết kế lớn cũng đã chấm dứt, còn lại chỉ có trình tự nhỏ cùng ghi chú trên thiết kế. Vệ Thư Tuân đóng máy tính, phát hiện ngoài cửa sổ đã tối om rồi, cư nhiên lại qua hết cả buổi chiều. Nhìn đồng hồ, gần sáu giờ rưỡi, y sợ tới mức nhảy dựng lên: “Không xong, em còn phải học thêm a!”

May mà cuốn sổ học thêm thường dùng bình thường đều để trong balo, Vệ Thư Tuân vội vội vàng vàng mua vài ổ bánh và sữa ở tiệm bánh mì, để vào ba lô chạy đến văn phòng. Giáo sư Triệu còn chưa tới, chỉ có Diệp Thành Thiên đang ngồi trước máy tính.

Vệ Thư Tuân kéo ghế dựa qua ngồi xuống, bắt đầu gặm bánh: “Thiếu chút nữa đến muộn, nguy hiểm thật.” Giáo sư Triệu cũng không nghiêm túc, chỉ có…

“Anh Diệp, anh ăn tối chưa? Có muốn ăn một ổ không?” Một bên gặm bánh, một bên lấy sổ ra, đồng thời còn hỏi Diệp Thành Thiên đang dùng máy tính.

“Không cần… Phụt…!” Diệp Thành Thiên đang cầm ly nước uống, không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên phun ra, sặc sụa một trận.

“Làm sao vậy?”

“Cái này… diễn đàn trường… Khụ khụ…!” Diệp Thành Thiên chỉ vào máy tính, vẻ mặt như nói không nên lời.

“Thế nào, là nói em à?” Vệ Thư Tuân không hề gì gặm hết ổ bánh: “Xạo đó, kệ nó.”

“Không phải.” Diệp Thành Thiên lắc đầu, vẻ mặt không tin nổi: “Ảnh… ảnh nóng …

“Cái gì?!”

Vệ Thư Tuân là đỗ bịch sữa cũng không thèm đề ý, tiến đến trước máy tính, quả nhiên thấy một bức ảnh có một nam một nữ trần trụi ôm nhau. Bên nam mắt hơi khép lại, đại khái đang ngủ, bên nữ tựa đầu vào vai hắn, mỉm cười nâng lên tay, hiển nhiên đang tự chụp. Tuy ngực có che, nhưng hơn nửa ngực của bên nam cùng bả vai trần trụi của  nữ đều biểu hiện, dưới chăn hai người đều không mặc quần áo.

Quan trọng nhất là, ảnh chụp rất rõ, có thể phân rõ ra hai người trong đó đúng là Chung Hữu và “bạn gái trước” của hắn -Vương Mai.

Bạn đang đọc Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống của Thiên Manh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.