Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phát Kiến Mới Tiếp Theo

Tiểu thuyết gốc · 3597 chữ

Món luộc đầu tiên ra đời, không ngờ lại ngon vô cùng, vị ngọt của nước thịt rất riêng, có lẽ vì Mãnh là loài mạnh mẽ, nên thịt rất ít mỡ. Hòa quyện vào đó là vị ngọt của rau quả nơi đây, thêm chút bùi bùi của củ Khoai Ta, chưa hết, đợi lâu lâu, dần dần xuất hiện vị cay nhè nhè, không the, không rát mà chỉ vừa đủ để kích thích vị lưỡi của bạn, cứ như thể bạn đang được thưởng thức sơn hào hải độc nhất trên thế giới.

Destroi thấy Thũ Lĩnh ăn mà thòm thèm, không nhịn được bèn chọc cái muỗng ngay vào nồi, múc lấy một mớ thứ topping bên trong, đổ ập vào miệng.

Cái miệng nhai nhai xồm xoàm, gương mặt thô kệch giãn ra, mắt nhắm tít lại tỏ vẻ thưởng thức, ra là do hắn cố bắt chước thật giống với thũ lĩnh, nhưng trông cứ ngô ngố đến buồn cười.

_Quá đã, rất lạ.

Các tộc nhân còn đang dõi theo Thũ Lĩnh, thì thấy Destroi thử ăn, xong còn tới tấp khen ngợi làm toàn bộ mọi người ùa lại, đùn đẩy chèn ép nhau chỉ để vục muỗng xuống múc súp, trông bọn họ như thể những binh lính cầm vũ khí là thìa gỗ đi đánh trận vậy.

Trong khung cảnh hỗn loạn đó, Minh Phong còn ngồi ngay gần cái tô súp, chưa kịp thoát ra, thì bất ngờ đâu có một bàn chân của ai đó tranh dành ăn, vô tình quét ngang qua mặt hắn, khiến cho hắn té nhào, tay xoa xoa má đang sưng vếu lên.

_ Từ từ, ta còn nấu nhiều hơn mà.

Sợ hãi đến vãi linh hồn, đúng là miếng ăn là miếng tồi tàn, nấu ngon rồi diễn diễn chi để giờ nguyên cái bàn chân vào mặt. Hắn tức tối bỏ đi, tiến lại ngọn lửa bếp, ngồi xuống kế Jizi, cứ rủa thầm trong miệng. Còn Jizi thì không thèm quan tâm đến cuộc đấu đá dành thức ăn, mà vẫn đang chuyên tâm khuấy nồi súp kế bên, dù chưa quen nhưng mà nhìn rất đảm đang, cứ như đã từng nấu ăn như vậy rồi.

Thấy Minh Phong đi lại, Jizi không khỏi tủm tỉm cười, một tay còn đưa lên che miệng.

_ Ngươi cười cái gì? - Minh Phong giận dỗi nói.

Nàng vẫn không ngừng cười, tay đưa lên, chỉ vào bên má còn đang sưng vù của hắn, ánh mắt trong veo vui vẻ, làm Minh Phong cứ mãi nhìn vào nó.

_ Xì, ngươi ăn đi, ăn được rồi kìa.

Minh Phong lắc nhẹ đầu, tỉnh táo lại, lảng tránh bảo Jizi ăn, nàng thì gật đầu, tay cầm muỗng múc một nhúm nhỏ, đưa lên bỏ vào miệng.

_ Ê khoan đã.

Minh Phong còn chưa kịp can lại, thì muỗng súp đó đã vào trong miệng của Jizi, gương mặt nàng bỗng nhiên biến sắc, tay nhanh chóng rút ra, hét lên.

_ A aaa lửa lửa miệng ta.

Minh Phong lắc đầu ngán ngẩm.

_ Haizz, ta không kịp ngăn ngươi, súp còn nóng lắm.

_ Ngươi còn nói ta.

Jizi lè lưỡi ra, đưa tay lên quạt quạt để làm nguội lưỡi như cánh chim đang bay, hai bên má phúng phính đỏ ửng lên vì nóng, đôi mắt bồ câu to tròn nhìn Minh Phong vẻ trách móc.

Minh Phong lại cứng miệng, cũng lắc đầu xin thua, dù sao cũng là do hắn chỉ người ta không tới, đành phải bưng xuống, khấy khấy cho nhanh nguội, rồi còn nấu thêm mấy suất cho những người khác nữa.

Cứ thế đến hết đêm, gần 5 nồi súp thập cẩm phục vụ cho hơn 45 cái mạng, Minh Phong vì là đầu bếp chính, nên hắn nấu đến bở hơi tai, may sao có Jizi phụ nên cũng đỡ hơn chút xíu.

Sáng hôm sau, một ngày mới lại đến, mẻ thịt xông cuối cùng cũng được thu hoạch, các lò tạm thời dừng hoạt động, vì thế sáng nay không còn thấy những cột khói như vài bữa trước.

Từng mẻ thịt gác bếp lần lượt được đưa xuống, các miếng thịt khô cong, màu đỏ sẫm đặc trưng, mùi thịt phảng phất khiến ai cũng thèm muốn chảy dãi, xui là vị ớt cay Minh Phong phát hiện hơi muộn nên không kịp tẩm ướp, không thì đã ngon hơn rồi.

Tạm thời cất sâu trong hang, để từng tàu lá to che đậy, rồi cột chặt bằng những sợi dây leo bền nhất, để bảo đảm tránh khỏi mối mọt, ẩm mốc.

Riêng 3 cái lò tạm bên ngoài kia không phá vội, tạm thời giữ lại, Minh Phong nảy ra ý tưởng mới lạ khác, mà nay nhất định phải làm cho xong, đó chính là đồ đất.

Nói về đồ đất thì có muôn hình vạn trạng, có thể là nồi, chén, tô hay là ấm, gáo, muôi, tất cả đều có điểm chung là làm từ đất sét.

Đất sét cấu tạo bao gồm các khoáng vật dẻo, có tính ngậm nước, phân bố chủ yếu ở đồng bằng, đồi núi, gần biển, do quá trình phong hóa đá, hay hoạt động thủy nhiệt tạo nên, có hơn 30 loại đất sét khác nhau được con người biết đến.

Đất sét có tính chất mềm dẻo khi ẩm, nên rất dễ dàng để tạo hình bằng tay, khi khô thì trở nên cứng chắc và khi nung hay làm cứng bắng nhiệt lượng cao sẽ biến chúng thành chất rắn vĩnh cửu rất bền và hữu dụng.

Vì thế tùy theo nhiệt độ để tạo nên công năng để sử dụng như gốm, sứ vân vân. Đơn cử làm đồ đất nung thì cần nhiệt lượng lên tới 1200°C, ở nơi này, để tạo ra nhiệt độ lớn như thế, gần như là bất khả thi.

Minh Phong biết thế nên chỉ dám làm các vật dụng bình thường trong nhiệt lửa cao nhất có thể tạo từ lò mà thôi, đâu đó tầm 3 400 là hết đát.

Về đất sét, hắn đá phát hiện ra ngay ven đoạn suối kế bộ lạc, đi xuống tầm 100m là một bãi đất sét đỏ siêu to, có thể gọi là mỏ cũng không sai, giờ chỉ việc lấy dụng cụ xuống khai thác sơ chút đỉnh là có thể lấy được.

Với 3 lò đá tạm kia, đâu đó có thể làm ra được tầm 1 chục cái nồi vừa, hơn 20 cái tô nhỏ để chia cho mỗi người, như thế sẽ giữ vệ sinh hơn, tránh được lây nhiễm bệnh không đáng có.

Hơn nữa, vào mùa đông, ở đây không có nồi để nấu nước sôi, đa phần tộc nhân dùng mấy bộ xương nhỏ của thú để dùng tạm, nhưng lại không bền và dùng lâu Minh Phong biết sẽ rất có hại vì Ca trong nồi sẽ oxi hóa.

Thế nên, việc tạo ra nhiều hơn dụng cụ thiết yếu sẽ giúp cơ hội sống sót qua mùa đông cao hơn, tội gì mà không làm.

Phân bố công việc hôm nay lại thay đổi, đa phần các thợ của bộ lạc sẽ trở lại rừng mây săn cá, lần này tiếp tục làm món cá gác bếp để dự trữ thêm. Nhóm hái lượm cũng chia ra, những người khéo tay sẽ đi làm tên, số lượng tên còn rất ít ỏi, số khác thì đi thu hoạch thêm Khoai Đá.

Minh Phong tất nhiên phải đi ra suối làm đồ đất rồi, theo hắn có Lui, Daji và Jizi, riêng Kai, anh em nhà Des được cắt cử tiếp tục theo đuổi cải tiến cung tên, vì bộ lạc đang cần cái ăn nên không dám để quá nhiều người đi làm vũ khí.

Tới suối, đám người xuôi theo bờ thêm 100 mét nữa, nơi đây tuy cũng khá giống bên trên, cây cỏ mọc và phát triển phong phú cả, có điều thứ đáng giá nhất không phải trên đây hay dưới suối kia mà lại dưới lớp nền đất.

Nhanh tay cạo hết một đống cây cỏ dại ra, để lộ một mảng đất ẩm ướt có màu cam nhạt đặt trưng, đấy chính là đất sét, nguyên liệu cực kì quan trọng để tạo nên đồ đất nói chung.

Minh Phong liền nhăn mày suy nghĩ, hắn nên nặn nồi ở đây hay đem về hang rồi nặn thì tốt. Thế rồi, quyết định là làm ngay tại suối luôn, vì thấy ở đây gần suối, khi tạo hình cần nước có thể lấy được ngay, tiện lợi hơn nhiều, sau đó dùng đặt lên miếng gỗ đem về cũng không quá khó.

_ Các ngươi cũng làm theo ta đi - Minh Phong nói với Lui và Daji.

Đầu tiên, để nặn được thì quan trọng nhất là đất sét, Minh Phong nhanh tay dùng cái khúc xương thú để đào lên, cố gắng lấy những lớp đất sâu một tí. Vì sâu bên dưới, lớp đất sét nguyên chất hơn, không bị tạp như mùn gỗ, xác cỏ cây hoa lá như trên bề mặt, tránh việc khi nung gây ảnh hưởng xấu đến chất lượng, có khi quá nhiều sẽ dẫn đến nứt bể sớm.

Thoắt cái là được một cục đất khá to, cảm thấy nguyên liệu vừa đủ thì ngừng lại, bắt đầu công đoạn tiếp theo là nặn.

Đây là công đoạn đòi hỏi nhiều yếu tố từ người làm nhất, từ sức sáng tạo ra hình dạng như thế nào, cho đến khéo léo uốn nắn cho ra đúng ý, hơn nữa chính là kinh nghiệm, tay nghề mỗi người, không ngoa khi nói nghề làm đồ đất tạo nên các nghệ nhân tài hoa, không khác gì một nghệ sĩ cả.

Bởi thế thời hiện đại, đất sét còn làm đồ chơi cho trẻ em, việc chơi trông khá bình thường như thế thôi, nhưng sâu bên trong lại rèn cho trẻ khả năng sáng tạo, trí óc tưởng tượng phong phú, thêm cả khéo léo tỉ mỉ nữa, thế mới thấy tại sao người ta lại không gọi là thợ mà ngưỡng mộ gọi họ là nghệ nhân.

Đất sét Minh Phong chọn kĩ, lấy từ lớp dưới sâu nên khá cứng và khô, hắn mới phải tay múc nước tay nhào nặn để cục đất dẻo ra, dễ bề tạo hình được.

Cục đất từ từ ngậm nước như những đứa trẻ con đang uống sữa, nó nhanh chóng mềm ra theo lực tay Minh Phong uốn nắn, chốt lát cảm thấy vừa đủ dẻo thì dừng lại.

Minh Phong đặt miếng gỗ lớn, phẳng mà khi ở hang chuẩn sẵn kế bên, tay vọc vào đống đất, lấy ra một cục nhỏ, ném bộp xuống miếng gỗ. Đôi tay thoăn thoắt nhào nặn như làm bột bánh, phải thật mạnh và lâu để đất lẫn vào nhau, chút xíu là xong, Minh Phong liền đè bẹp cục đất nhỏ tròn xuống, lực vừa đủ để nó tròn ra, đế dày vừa phải, trông y đúc cái bánh pizza size bự, đó là phần đáy nồi.

Kế tiếp Minh Phong kéo ra một nhúm đất sét vừa đủ ra, lần này không đè bẹp nữa, thay vào đó là đặt cục đất vào lòng tay, chắp chà chà vào nhau liên tục, khiến cục đất lăn lăn bên trong, giống cách ta nặn đất sét hình con rắn vậy.

Từng sợi đất sét dài vừa chu vi của miếng đáy thì dừng, gắn từ từ xung quanh tạo nên thành nồi, cứ thế 1 cọng đắp lên, 2 cọng đắp lên,... cho đến khi độ cao của thành nồi đã ưng ý thì thôi.

Bước cuối cùng là miết lại, khiến cho các khớp nối, hay những cho gồ ghề trở nên nhẵn, vọc ít nước rồi đưa tay miết đi miết lại, hình dáng cái nồi đất dần dần hiện hữu.

_ Xong rồi.

Minh Phong hí hửng cười, con mắt không khỏi lóe lên vẻ tự hào không thôi, cái nồi rộng ngang ngửa cái nón lá, khá là dày vì hắn sợ bể đâm ra đắp hơi nhiều, tuy không tròn trịa hay hợp mắt cho lắm, nhưng dùng được là ổn rồi, không còn gì để chê.

Nãy giờ làm, Minh Phong quá chăm chú vào công việc, quên mất Lui và Jizi, bọn họ cố làm theo cũng không bắt kịp, đôi tay thô cứng quá quen việc săn bắn, nên không khéo léo được như Minh Phong, may ra chỉ có Jizi là nữ, tay thon gọn đôi chút, nhưng cái nồi đất nàng đang làm không phải chê, chứ nhìn không khác gì cái bô nhựa mini để đi đại tiện, hơi thô thiển một chút.

_ Thũ Lĩnh, làm rất tốt.

Hai người kia thấy Minh Phong làm xong mà không khỏi trạnh lòng so sánh với mình, kiểu dáng của nó rất đẹp, gần giống như ngoại hình cái xương chậu của Mãnh, chỉ có điều ẩm ướt và mềm nhũn thế kia thì sao mà nấu.

_ Thũ Lĩnh, nó mềm quá, có thể nấu?

_ Đương nhiên, ta có thể khiến nó nấu được.

Minh Phong dửng dưng nói trước con mắt ngạc nhiên của hai người bọn họ, cũng phải thôi, món đồ này khi trước chí ít cũng đến gần chục năm sau Công Nguyên mới có thể làm ra, nói chi ở nơi còn chưa bước vào giai đoạn đồ đồng cơ chứ.

Gác qua lại chuyện đó, tạm thời bây giờ hắn chỉ để hai người xem sơ thôi, để tránh chậm trễ, Minh Phong liền tù tì làm thoắt cái được 4 cái nồi, vừa đủ diện tích miếng gỗ đựng thì dừng. Xong bưng miếng gỗ để mấy cái nồi còn đang mềm lên, tiến thẳng về hang, chuẩn bị cho công đoạn tiếp theo là nung.

Công đoạn này cốt yếu chính là nhiệt độ, càng cao thì càng tốt, càng khiến chất lượng đồ đất được tăng lên, các nguyên liệu đốt đặt bên trên cũng phải nhẹ, mềm, tránh việc những thứ nặng, cứng đè lên gây méo mó, hay trầy nứt sản phẩm.

Do thế mà Minh Phong đã cử hẳn 2 người ở đội hái lượm tạm thời đi thu một đống cỏ khô, củi nhỏ, đem về chất đống ở ngoài bãi đá, công nhận đồng cỏ phía trước nhiều vô kể, mới tí đã thành hai ụ cỏ to ngang ngửa hai đống rơm lớn, với số lượng nguyên liệu như thế thì dư dả cho gần chục mẻ là ít.

Ba bếp đá dựng tạm bên ngoài rộng tầm 3 vuông, tuy còn hơi thô sơ kém hiệu quả như cái bếp xịn trong hang, nhưng cũng là tốt để làm lò nung đồ đất. Minh Phong đặt miếng gỗ vào trong lò, chuẩn bị một ụ cỏ để lên trên bao lấy 4 cái nồi, xung quanh thì để que củi chèn vào các khe nhỏ là được.

Tiếp theo thì nhóm lửa, mồi lửa gặp cỏ khô nhanh chóng bùng cháy mạnh mẽ, lan ra khắp cả lò, nhấn chìm 4 cái nồi trong biển lửa, hắn vừa canh trừng, vừa không ngừng liền tay tiếp thêm nguyên liệu vào. Bên ngoài, Jizi và Lui không dấu được gương mặt ngạc nhiên nhìn những gì hắn đang làm, trong đầu cũng phải tự hỏi " thủ lĩnh đang nấu đất sao? "

Cứ thế, cỏ khô liên tục ném vào duy trì ngọn lửa, sức nóng tỏa ra xung quanh, khiến Minh Phong ướt đẫm mồ hôi, gương mặt đỏ ửng lên vì nóng.

Mãi đến gần 5 tiếng sau, đoán chừng đủ rồi thì hắn ngừng bón thêm cỏ nữa, cánh tay dừng lại nghỉ chút xíu vì mỏi, chốc chốc lại đưa lên lau vài giọt mồ hồi chạy dọc trên hai bên má.

Đợi ngọn lửa tắt hẳn một lúc, hơi nóng trong lò không còn đủ để gây bỏng, Minh Phong mới dám thò tay vào kéo miếng gỗ ra. Trên đó, lớp lớp vụn tro bao lấy toàn bộ, màu xám đen đặc trưng cả mảng lớn, bốc ra cái mùi khét lẹt cay nồng.

Minh Phong cố phủi phủi, lâu lâu cũng đưa mồm sát vào mà thổi phù phù, cái đám bụi đen đó mới vơi dần, để lộ ra là 4 cái nồi màu đất, chỉ có điều, chúng không còn mềm yếu như khi nãy mà thay vào đó cứng cáp như những viên đá đẽo.

Lui há hốc, cái miệng mở to đến độ thậm trí ngậm vừa trái trứng đà điểu cơ, Jizi cũng không ngoại lệ, không thô thiển như Lui, nhưng nàng cũng tròn xoe con mắt bồ câu mà nhìn, không nháy tận 10 phút chỉ để nhìn phép lạ mà Thũ Lĩnh mới làm.

_ Không tin được, Thũ Lĩnh biến mềm thành cứng được.

_ Haha, sao lại không.

Minh Phong cười ha hả, tay cầm một cái lên, nhìn đi nhìn lại, xoay đi xoay lại mà đắc ý, tuy màu không được đẹp lắm, nếu không muốn nói là khá xấu, thì cái nồi này cứng đó chứ, hắn cố tình làm dày dày tẹo để khó đánh bể, tuy hơi tốn củi nấu tí, nhưng chung quy lại cái đồ đất như thế này là quá tuyệt rồi.

Mẻ đầu gọn gàng được 4 cái nồi xịn, khiến hắn vui đến rồ, tiếp tục chạy lại chỗ mỏ đất sét để nặn thêm, nhanh chóng cho ra thêm nhiều cái tô mà dùng, có điều mẻ sau còn phải chỉ cả Lui và Jizi làm nên có lâu la một chút, cũng mong là kịp đủ trong hôm nay.

Mãi đến chập chững tối, toàn bộ tộc nhân trở lại hang sau ngày làm việc chăm chỉ, cái bụng ai cũng đói meo lên, nhưng khi về đến hang, những món đồ bày biện ra trước của hang lại khiến bọn họ không khỏi ngạc nhiên.

_ Thũ Lĩnh, mài đá sao, nhanh quá - Kai mở lời trước.

_ Haha, ta dùng đất tạo ra đó.

_ Đất??? ...

Hiển nhiên, 4 cái nồi với 36 cái tô tạo hình đẹp đẽ như thế ai mà không ngạc nhiên cớ chứ, có điều giờ mà giải thích cho mọi người chắc mệt đứt hơi, nên hắn đẩy qua cho Jizi với Lui làm, coi như là phạt hai người làm bể mấy cái.

Chuyện là do hai người bọn họ tuy khá khéo tay và thông minh, đó cũng là lý do Minh Phong chọn để đi học hỏi hắn làm, tuy ai cũng tiếp thu nhanh, nhoằng cái là làm được, có điều do chưa quen, có cái làm mỏng cái thì dày, lúc cho nguyên liệu cũng không cẩn thận đặt mấy khú củi bự vô, rồi thì thu hoạch từ lò ra mạnh tay thế nào lại làm bể tiếp, tính ra mất hẳn tận 4 cái tô và 3 cái bát móp mép đến tệ, chắc chỉ để làm gáo múc nước, khiến Minh Phong tiếc đứt ruột.

Tối đến, nhờ có 4 cái nồi đất nên chuyện nấu ăn trở nên nhanh hơn nhiều, đồ ăn làm ra cũng ngon không bị chỗ sôi chỗ không như đồ xương, xui cái là hắn không hiểu sao quên làm nắp vung để đậy, tuy không quá ảnh hưởng lớn nhưng ai lại có nồi mà không có vung bao giờ, đúng là cẩu thả mà.

Lúc phân chia thức ăn thì lại lòi ra thiếu tô, có 36 cái mà tận 45 người, lý do tại sao thì chắc mỗi Minh Phong, Lui và Jizi mới biết, thế là phải có vài người ăn chung, rồi dùng luôn nồi mà ăn trông thô thiển quá mức, chính vì vậy có gì mai hắn phải làm thêm đủ tô, tranh thủ làm luôn cái chảo, mấy cái nắp, rồi mui lớn múc đồ ăn, tiện tay có thể làm luôn đũa, rồi chỉ mọi người cách dùng để cho nó văn hóa Việt nữa, quá trời công chuyện cần phải làm.

Hơn nữa, lúc chiều đám thợ săn đem về gần chục xâu cá lớn nhỏ, làm 4 lò chưa kịp nguội vì nung đất đã phải lên lửa xông cá. Mà ngày mai Minh Phong còn cần nung đủ thứ nên chắc chắn thiếu lò, đành phải dặn dò tộc nhân sáng sớm tranh thủ dựng tạm thêm 3 lò đá nữa cho kịp tiến độ.

À còn cung thì hiện tại, đội Kai vừa làm thêm được cũng 10 bộ cung gỗ thông, cuối cùng thì gỗ thông lại tốt nhất, Minh Phong cũng chỉ định thêm 2 người vào đội Kai để tăng cường sản xuất thêm số lượng cung.

Riêng nhóm hái lượm lại phải bỏ ra 3 người già, năng suất lao động không còn tốt thì ở lại hang làm tên, lần này hắn muốn cải tiến thêm là mũi tên xương, được làm từ đống xương dư bỏ xó, đem mài khía cạnh móc ngược lại sẽ tăng sát thương cho mục tiêu, đó là cách hạ gục mục tiêu nhanh hơn chút xíu.

Bạn đang đọc Tân Thế Đại Lục - Kỷ Nguyên Đồ Đá sáng tác bởi nhoxga0512
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhoxga0512
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.