Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu Bếp Bất Đắt Dĩ

Tiểu thuyết gốc · 2373 chữ

Cung có cấu tạo đơn giản, gồm cánh cung, lòng cung, dây cung, mỗi chỗ lại có đặc điểm riêng để cộng hưởng vào uy lực của cây cung.

Về phần đó, Minh Phong cũng biết, ở phương tây cổ đại ngày trước, phần lớn cung tên đều làm từ gỗ thông mà nên, chúng rất chắc, bền, uy lực trong các cuộc chiến đã được chứng minh trên lịch sử, ngay từ đầu hắn đã xác định, gỗ thông sẽ là nguyên liệu chính để làm cả cung và tên.

Có điều, ở vùng đất kì lạ không gì là không thể này, có thể còn có nhiều loại cây khác, có khi tốt hơn thì sao, thế nên Minh Phong mới cho đem về đây tận 30 loại khác nhau mà bộ lạc biết, để thử nghiệm chúng.

_ Lửa có rồi, Thũ Lĩnh.

_ Tốt, chúng ta lại xem như thế nào.

Minh Phong tiến lại ngọn lửa mà Daji đã chuẩn bị, đằng sau, Kai, Lui, Jizi cũng tò mò theo sau, có gắng ghi nhớ, học theo những điều đó để giúp ích cho bản thân.

Đầu tiên là thử độ cứng, điều cốt yếu tạo nên cung thì bộ khung phải cứng cáp, bền bỉ, Minh Phong vì thế lần lượt dùng lực tay vừa phải, để test qua 30 thanh cây kia

" Grắcccc "

Tiếng gãy chưa gì đã vang lên trong cú thử đầu tiên.

_ Quá yếu, loại.

_ Cũng được nè, qua vòng

...

_ Cây cuối này tạm được, cho vào luôn.

Mất một lúc, chúng cũng trải qua 30 lượt thử, có đến 10 cây không qua được vòng sau, do gãy, nứt.

Tiếp theo, Minh Phong bắt đầu công đoạn uốn cung, đây là bước quan trọng tiếp theo để tạo nên cây cung tốt, vì uốn quá cong, gắn dây vào là gãy chắc, còn nếu không được cong thì dù hoạt động được thì cũng không phát huy tối đa công năng của cung tên.

Từ thanh gỗ được đưa lên, đôi tay khéo léo hơ qua lại vừa đủ nóng, là đem ra uốn, lấy ngay trung tâm thanh làm trọng tâm để đì, hai bên cánh kéo nhẹ, mớm cung từ từ, rồi lại đưa lên hơ, rồi lại uốn.

Cứ thế, mất gần cả buổi, đám người Jizi, Kai, Lui, Daji tròn xoe cả mắt vì những gì Thũ Lĩnh đang làm, 20 thanh gỗ thì chỉ còn 10 thanh là uốn được, số khác tạm thời để qua một bên.

_ Các ngươi nhìn rõ ta uốn cung chứ?

_ Rõ, Thũ Lĩnh.

Minh Phong vui vẻ cười, để làm ra cung thì đôi tay của người thợ làm phải rất khóe léo, hắn không tự cao, nhưng phải công nhận là công đoạn này là khó nhằn nhất để tạo ra cung tên.

Khi bộ khung đã nguội, sẵn sàng cho công đoạn tiếp theo là căng dây cung, Minh Phong lấy 10 sợi dây cung, chúng tạm thời vẫn được đan sợi tơ lấy từ cây cọ, vì chưa tìm được dây nào tốt hơn.

Lúc đầu, các thanh gỗ dài 1m5, đến khi uốn thì chỉ còn 1m1, vừa một sải tay của người trưởng thành, chúng nhanh chóng được Minh Phong căng dây tên, buộc thắt một hồi thì tất cả dần hoàn thiện xong, 10 bộ cung hoàn chỉnh cơ bản được ra đời.

Hắn cầm lên nhìn chăm chú, không ngừng cảm thấy tự hào về thành phẩm mình làm ra.

_ Chúng ta đi bắn thử.

Minh Phong liền kéo đám người đi thẳng ra rừng thông, khu vực rộng rãi, nhiều cây cối, không ảnh hưởng đến công việc của những người khác, một nơi thử cung rất tốt.

Daji, Kai và Minh Phong ôm cả đống cung đi lại gần một cây thông khá to, xung quanh thoáng đãng, không có nhiều chướng ngại cản trở, còn Lui và Jizi xách theo bó tên đã được cải tiến sơ qua bằng cách chuốt gọn và gắn lông ở đuôi, đâu đó tầm 30 cái.

Đặt tất cả xuống đất, Minh Phong cố ý lựa cây cung thông, cùng một tên ra để thử nghiệm, vì hắn rất ưng gỗ thông, nguồn nguyên liệu giúp ích hắn rất nhiều từ lúc đến nơi đây.

_ Giờ ta thử từng cái, lần lượt Kai, Daji cũng lên thử...

_... chúng ta sẽ tổng hợp lại chọn ra cây tốt nhất để dùng cho toàn bộ lạc.

Daji, Kai gật đầu, nhìn nhau rồi vui vẻ thấy rõ, Minh Phong không chần chừ, hắn tiến lại cách cây thông kia tầm 20m, bộ cung này là cung lớn cơ bản, lực kéo tầm 30 40kg, tầm xa hắn đoán chừng 50m đổ lại là mạnh, tuy còn sơ sài, nhưng mong là bộ cung này không khiến hắn phải thất vọng.

Tay phải cầm cung đưa lên, vào thế ngắm, tay trái kéo mũi tên từ từ ra sau, mắt trái nhíu lại, ngắm thẳng vào mục tiêu là thân cây kia, thả tay dứt khoát.

" Vúttttt... Phập "

Tiếng tên cắm chặt vào thân cây một cách chuẩn chỉ, đường bay của tên được cải tiến sơ qua rất tốt, không còn hững hờ như khi làm ở suối, cảm nhận đầu tiên là cực kì thích thú.

Mọi thứ từ độ cong, co giãn, đàn hồi đều phối hợp xuất sắc, uy lực tối ưu được phát huy, còn thực chiến như thế nào Minh Phong cũng chưa rõ lắm, vì chưa phải đánh nhau với ai cả.

_ Quá tốt, Thũ Lĩnh, thứ vũ khí này rất tốt.

Bốn khán giả bất đắc dĩ đằng xa hoan hô không ngớt, tuy là tên bay rất nhanh, dùng mắt thường không thể nhìn rõ, nhưng họ vẫn cảm nhận sự khác biệt cực lớn so với cung săn cá.

_ Ta cũng thấy thế, được rồi, chúng ta thử tiếp nào.

Sau tiếng nói của hắn, tất cả cứ thế thay phiên thử nghiệm, từng người lên trải nghiệm qua, sau đó đánh giá từng bộ cung một, trớ trêu thay có bộ cung vừa kéo đã gãy đôi, thế nào lại ngay Daji thử, nó gãy đập vào mặt khiến hắn sưng húp bên má trái, trông đến tội.

Mãi đến tận chiều, cả đám mới trở lại hang, tạm thời đánh giá xong phần vũ khí, tiếp đến Minh Phong giao lại nhiệm vụ cho Kai, Daji và Lui chọn thêm vài người đi khai thác nguyên liệu, sản xuất hàng loạt cung tên cho toàn bộ lạc.

Còn Minh Phong và Jizi lại quay trở lại cắm mặt vào đống cây Khoai Đá đem về kia.

---

Cách bộ lạc Đá Hoang không xa về phía tây, những dãy đồi núi đá cao lớn không kém, được kiến thiết qua hàng triệu năm tạo nên những khe đá lớn nhỏ rải rác, xung quang còn được bao bọc bởi nhiều lớp rừng cây che chắn, hệ sinh thái phong phú bao trùm.

Ở một trong những khe đá nhỏ, bị xói mòn bởi nước, nay đã khô, từ lâu đã có một thân ảnh ngồi thẳng lưng, nhắm như đang thiền.

Bên ngoài khe đá, có bóng người chạy tới hớt hải, miệng không ngừng thở dốc vì di chuyển rất lâu.

_ Tù Trưởng, ta từ bãi đá hoang trở về.

Vừa tới trước khe đá, hắn không vào mà chỉ đứng ngoài vọng vào bên trong. Gương mặt bặm trợ không lẫn vào đâu đó chính là Ito của Bộ lạc Vũ Chiến, gương mặt cúi xuống, không dám nhìn thẳng.

_ Tốt, nói ta hết.

_ Rõ, Tù Trưởng.

Thân ảnh ngồi kia không thể nhìn rõ gương mặt, không biết là ai, gã ở sâu bên trong khe đá tăm tối, đến những tia sáng cũng không thể vươn đến nơi ấy, giọng hắn lộ rõ vẻ uy nghiêm, không dọa nhưng cũng khiến cho người đối diện sợ hãi.

Tên Ito kia vốn dữ dằn, gương mặt không chút nét thân thiện nào, nhưng cũng phải một phép, cái miệng lắp bắp nói:

_ Bộ lạc đó quá đáng sợ, bọn chúng săn được Mãnh và Ưng Tuyết, lấy thịt, lấy da, lấy móng để sử dụng.

Trong khe đá tối om kia, thân ảnh chỉ hơi có chút bất ngờ trước lời của Ito, xong cũng nhanh chóng nghiêm trở lại.

_ Ngươi không mù? Cha ta nhắc nhở bộ lạc không săn loài đó vì quá đáng sợ, đám người đó dám?

_ Đúng, Tù Trưởng, mắt chúng ta nhìn rất rõ

_ Hmmm, kêu các đại tư tế vào đây, tính toán cần thay đổi rồi.

----

Trở lại bãi đá quen thuộc, nơi các tộc nhân Đá Hoang đang hăng say làm việc, những cột khói vẫn nghi ngút bốc lên, mùi thịt khô cũng thoang thoảng khắp các ngõ ngách, nét bình dị, dân dã không lẫn vào đâu của nơi đây.

Vì không có nhiều gia vị ướp, nên món thịt này có thể gọi là thịt gác bếp cũng không sai, tuy nhạt nhẽo, nhanh ngán nhưng khi chưa có giải pháp thích hợp nào thì đây vẫn là lương thực chính dự trữ cho mùa đông.

Món thịt gác bếp này có thời gian làm rất lâu, xong xuôi cũng phải 2 ngày 1 đêm, đó là lý do Gios Thũ Lĩnh mới cần đến 3 người 1 lò để thay phiên nhau trông.

Còn về Minh Phong và Jizi, hai người mê cây cỏ kia, hiện tại vẫn còn cắm cúi vào của nghiên cứu loài Khoai Đá, hắn trồng thử,  quan sát tập tính, vân vân.

Mất cả buổi chiều mới xong, hắn liền nhanh chóng thử thu hoạch ít về nấu, lúc đầu cũng tính để qua mùa đông mới đi vào trồng, nhưng chợt nảy ra ý thu lượm một ít trước làm khô để dự trữ cho mùa đông thêm chút khẩu vị cũng không tồi.

Đến tối, khi toàn bộ trở về hang, như mọi khi Daji lại đi mồi lửa, chuẩn bị bữa tối cho tộc nhân, vì Minh Phong là thũ lĩnh nên hiển nhiên là người nấu, phân chia thức ăn cho tất cả, mà hôm nay, hắn cũng thử nghiệm nấu món Khoai Đá luộc, với thịt luộc, thay đổi chút khẩu vị.

Vốn Minh Phong tính luộc thịt từ trước cơ, có điều, hiện tại chưa có nồi, hay bất kì thứ gì để tạm nấu cả, may thay sáng nay giải quyết hai cái xác thì lòi ra mớ xương chậu dùng làm nồi tạm thời.

_ Ta nấu thử món mới gọi là luộc.

Lại một từ vựng mới ra đời, dưới ánh mắt tò mò của mộ tộc nhân xung quanh, nhưng vẫn như mọi khi, bọn họ chỉ có thể tin tưởng mà trông chờ vào thũ lĩnh, đôi mắt ai cũng chăm chú quan sát.

Minh Phong tập trung làm, hắn bỏ qua hết mọi thứ tác động xung quanh, đôi tay dựng tạm mấy thanh xương nhỏ để làm giá đỡ, đặt cái xương chậu to như cái tô canh lên, bên trong đã chuẩn bị sẵn nước để nấu.

Vì là nồi làm từ xương, nước cũng vì thế sôi khá lâu, mất một lúc, những bong bóng nhỏ sùng sục nổi lên, tay hắn thoắt gạt đống thịt đã sắt mỏng bởi dao móng hổ vào nồi, rồi dùng cái que xương quấy đều.

Bởi không có gia vị, ăn luộc không thì rất ngán, thế nên là hắn tiện tay bỏ luôn đống củ quả từ nhóm hái lượm vào cho thơm ngon ngọt nước, cứ nào cảm thấy ăn được là hắn tống vào hết, không quên nhỏ một giọt cay từ quả ớt hồi sáng cho lạ miệng.

Vừa khuấy vừa nêm, cái mớ hỗn độn này gọi là súp thập cẩm thì đúng hơn, củ quả thịt xương lởm khởm như thế mà, lúc sau cảm thấy vừa rồi thì Minh Phong bắc nồi xuống, phân phát cho mỗi người một cái muỗng đẽo từ gỗ thông, xong liền trịnh trọng nói:

_ Đây gọi là sơn hào hải vị, các ngươi có ta mới được ăn đó. Rồi, ăn thử đi.

Tuy cái kiểu tỏ vẻ của Minh Phong không ai còn lạ, chỉ đem khè ở nơi khỉ ho này thôi, có điều ở đây, trước mặt bộ lạc này lại là hình tượng mà ai cũng ngưỡng mộ.

Nhìn vẻ ngô nghê của tộc nhân, tay cầm muỗng gỗ, mắt nhìn vào nồi súp rồi nhìn nhau, không biết ăn như thế nào, đến khi Destroi ham ăn không chịu nổi nữa mới gãi đầu, nhìn sang Minh Phong nói:

_ Thũ Lĩnh, liếm như thế nào?

Câu hỏi lố bịch đó lọt vào tai Minh Phong, khiến hắn đang đứng thẳng cũng phải té ngửa, hoa mắt chóng mặt vì cái kiểu nói năng buồn cười đó.

Đúng là, hắn lại quên mất phần quan trọng nhất, vốn khi trước quen tay đưa thìa muỗng xong là đánh chén ngay, còn giờ chưa chỉ dạy cách ăn, thì làm sao có ai biết ăn được.

_ Nhìn ta.

Hắn đứng dậy đi lại cái nồi, không quên nhờ Jizi canh cái tô súp thứ 2 còn đang nằm trên bếp lửa. Tới nơi tay cầm muỗng gỗ lên, múc lấy ít nước súp với miếng thịt, từ từ đưa lên miệng, há ra ngoàm lấy.

" Ngoằm " " Yumm Yumm "

_ Ngon quá đi.

Minh Phong nhắm nghiền mắt mà cảm thán, vốn hắn mới nấu xong cũng chưa dám ăn, vì không muốn làm chuột bạch, ai ngờ đâu cũng phải ăn đầu tiên nhưng mà món súp này lại rất ngon, ngon không thốt nên lời, có lẽ vì đã rất lâu rồi chưa ăn đồ luộc khiến hắn thèm thuồng đồ nước đến cực điểm, đâm ra vừa ăn vào là cảm nhận như đang được sống lại vậy.

Bạn đang đọc Tân Thế Đại Lục - Kỷ Nguyên Đồ Đá sáng tác bởi nhoxga0512
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhoxga0512
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.