Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Theo Dõi Ta? Kệ Chúng

Tiểu thuyết gốc · 1161 chữ

Sáng hôm sau, khi sương mờ con đang vươn vấn màn đêm không buông, không khí lạnh của tiết trời cuối thu đặc trưng khiến bất kì ai cũng phải cảm thấy rét buốt, co cụm lại những nơi ấm áp mà trốn tránh.

Gần chỗ Minh Phong nằm, từ đâu một bóng đen xuất hiện bất chợt, bóng đen đó đi nhẹ nhàng, từ từ lại chỗ hắn, không chút tiếng động như một chiếc đang rơi, đến sát Minh Phong, bóng đen cúi xuống, tay đưa lên, từng chút từng chút một.

_ Thũ Lĩnh, Thũ Lĩnh.

Vài âm thanh kêu gọi của ai đó, lọt vài màng nhĩ của Minh Phong, tuy biết là gọi hắn, nhưng tâm trí vẫn lười biếng, không chịu nghe theo mà cố níu lấy mộng ảo đang dang dở, đang mơ màng thì bất chợt, một bàn tay tát cái bốp vào má hắn.

_ Ai da, đ- má ai phá tao đang ngủ thế.

Tay theo phản xạ đưa lên xoa xoa má phải sưng húp, miệng không ngừng rủa thầm, gương mặt cau có nhìn chằm chằm vào người tát hắn.

_ Hả hả, Daji hả.

_ Thũ Lĩnh ngủ như bị giết, ta gọi mãi không được - Daji gãi đầu nói.

Minh Phong buồn bực, vốn hắng đang mơ cưới được tiểu thư xinh xắn của chủ tịch, đang tới phút chuẩn bị động phòng hoa trúc, thì tên tiểu tử này đánh thức, làm cụt cả hứng.

Hắn còn chưa kịp tỉnh táo phải ngồi dậy, đôi mắt sưng vêu vì oải, khoang miệng ngái ngủ ngáp toác cả ra, tay dụi dụi xoa xoa liên tục cố tỉnh táo, trong bụng mắng thầm:

" Đúng là tên phá đám, hôm qua có biết chúng ta phải vật lộn với con Mãnh kia như thế nào không? Mẹ nó, xíu nữa là chết, may là trời thương. À lại còn cái vụ đám Vũ Chiến Vũ chiếc gì gì đó nữa, đau cả đầu...

... Ủa... ủa khoan đã, từ đã Vũ Chiến, Vũ Chiến bộ lạc"

Minh Phong ngớ người ra, cơ thể hoạt động hết công suất, đầu óc quay cuồng liên tục, khiến hắn quá mệt mỏi mà đuối đi, làm hắn quên mất hiện tại đang cam go như thế nào.

_ Ta quên béng đi mất, này này Daji nói đi, ngươi theo dõi hắn như thế nào rồi? Ngươi về đây không lẽ... tụi nó đến đây sao?

Daji hơi cau mày, vốn biết thũ lĩnh hay dùng từ ngữ, câu vần rất bê bối, lạ lùng, nhưng nãy giờ, thũ lĩnh không ngờ nói nhiều hơn bình thường nữa.

_ Đúng rồi, đám người Vũ Chiến giống như đang quan sát chúng ta, chưa có chuyện đánh nhau với chúng ta ngay.

_ Thật ư? À nhầm, ngươi nói đúng?

_ Đúng, Thũ Lĩnh.

Bàn tay Minh Phong vẫn quen thuộc đưa lên, vuốt cằm trầm tư suy nghĩ, nguyên cả gương mặt và cái đầu tóc râu ria vừa ngủ dậy của hắn, trông chẳng khác nào con khỉ đang ra vẻ thông minh cả, lố bịch đến kì.

_ Haha, nếu vậy dọa chúng một phen - Minh Phong mỉm cười.

Một lúc sau, khi mọi người trong bộ lạc đã tỉnh giấc, ai ai cũng hớn hở, vui vẻ, bởi vì mới hôm qua thôi, những chiến binh của Đá Hoang đã kiên cường, giết chết cả hai quái thú hung dữ, kiếm được lượng thức ăn khổng lồ, dữ trữ cho mùa đông.

Minh Phong cho gọi tất cả lại, để thông báo chút việc, giao nhiệm vụ hôm nay cả bộ lạc cần phải làm là gì.

Công việc hôm nay, hắn tiếp tục cho 12 trong nhóm hái lượt ở lại hang, chia ra 4 lò, rồi thêm 5 người khỏe khoắn đi ra bìa rừng thông, khai thác củi với mủ nhựa.

Còn lại, chia ra đi kiếm những món mà Minh Phong cần tìm, cốt là để hoàn thiện cung tên, cũng như nhiều vật dụng quan trọng khác.

Riêng da thú, lớp da dày quá khổ của Mãnh Hổ đủ dùng cho tận 10 người, có điều nếu cứ thế mà xài, da sẽ mau hư, không còn tác dụng nữa, thế nên hắn mới cử nhiều người đi lấy nhựa thông, là để pha dung dịch ngâm da, vừa sạch lại bền hơn.

Tất cả tộc nhân nghe xong, ai nấy đều bắt đầu đi làm công việc được giao, còn vài người như Lui, Daji, Kai thì đi tới gần Minh Phong, vẻ tò mò hiện rõ trên mặt:

_ Thũ Lĩnh, đám Vũ Chiến còn ở đây.

_ Ta biết, nhiệm vụ của đám đó là theo dõi chúng ta, cứ để chúng theo dõi, chúng ra có công việc lớn cần lo hơn.

Ba người nghi hoặc nhìn nhau, đang vẫn chưa hiểu ý của Thũ Lĩnh là gì, còn hắn vẫn tỏ ra bình thường, không cần phải làm quá lên như thế.

Minh Phong tự tin vậy, hẳn là có lý do, mà lý do là bởi, hắn lấy thủ cấp của hai con thú kia, treo lên cây sào cao, cắm ngoài bãi đá, bất kể ai đi qua cũng đều trông thấy, đợi xem ai sợ ai.

Ở cách đó vài dặm, giữa đồng cỏ cao nguyên mênh mông, nơi hôm qua xảy ra cuộc chiến đẫm máu, xuất hiện bốn thân ảnh đang đi ngang qua, bọn họ khựng lại, bị chú ý bởi những thứ sót lại, tập trung nhìn vào nó.

_ Ito, tiếng gầm rú qua, có thế là bãi chiến này của Mãnh - một người trong nhóm đó lo lắng đoán thử.

_ Đúng, vết này từ qua, hơn nữa là giữa người với thú - Ito bình tĩnh trả lời.

Ba người còn lại há hốc, đôi mắt lồi ra như ba con ếch bị dẫm bẹp, không thể tin những gì cái người tên Ito kia nói, làm sao có người nào dám đứng lại chiến với Mãnh chứ?

Ở thung lũng này, có vài loài được gọi là chúa tể, sinh sống ở một khu vực đặc trưng, chúng to lớn, hung bạo nên loài người không thể làm gì được chúng.

Từ lâu, Vũ Chiến Bộ Lạc rất nhiều lần cử những chiến binh mạnh mẽ nhất đi săn, nhưng đều thất bại, bị ăn thịt toàn bộ, thiệt hại quá nhiều, khiến tù trưởng phải ra lệnh cấm đối đầu với Mãnh.

Bởi thế hôm qua, đáng ra bốn người có thể tiến tới theo dõi, hoàn thành mục đích sớm, nhưng vì tiếng gầm rú mà núp đi, không dám đi tiếp, đợi đến hôm nay mới tiếp tục.

_ Ito Dũng Sĩ, bọn Đá Hoang dám săn Mãnh? - một người khác trong đám lắp bắp hỏi.

_ Ta không chắc, tới theo dõi là biết.

Bạn đang đọc Tân Thế Đại Lục - Kỷ Nguyên Đồ Đá sáng tác bởi nhoxga0512
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhoxga0512
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.