Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C3. Thí sinh tiềm năng

3655 chữ

Cánh cửa thang máy mở ra tầng 20. Sonoko bắt đầu rảo bước về phía cánh cửa mở toang gần đó. Bên trong phòng có ba bàn trang điểm. Trước mỗi tấm gương, đủ thứ dụng cụ trang điểm từ chì kẻ mắt, son môi đến mascara nằm la liệt, trông như ai đó vừa úp ngược một thùng đồ chơi.

- Mùi nước hoa hắc quá… - Vừa ngửi thấy mùi bên trong căn phòng, Conan liền nhăn mũi.

Mọi người đang chùn chân không muốn vào tiếp, thì có tiếng quát vọng ra:

- Cô không thích thì về đi!

Bên trong, một cô gái trẻ có mái tóc kẹp ra sau bằng bờm đang mắng một cô gái tóc dài khác. Cô gái bị mắng ngồi dưới đất, khóc sướt mướt. Conan và mọi người chỉ biết đứng nhìn.

- Karen, sao cô nặng lời với Sumika thế? – Cô gái tóc ngắn tên Kawada Kyoumi trách. Cô vỗ về Abe Sumika vẫn đang khóc lóc.

- Loại người sợ sệt không dám tham dự cuộc thi như cô ta không nên có mặt ở đây ngay từ đầu rồi!

- Cuộc thi này dành cho những người đoạt giải hoa hậu khắp nơi. Sumika vốn yếu đuối, bị áp lực là đương nhiên. Chính tôi khi nhìn danh sách thí sinh cũng… - Kyoumi ôm lấy Sumika, cãi lại Karen.

- Nếu thua cuộc ở đây, bao nhiêu thứ tôi dày công gây dựng nên coi như mất trắng… Sợ hãi có gì là lạ đâu… - Sumika vừa sụt sịt vừa nói.

- Mất trắng mọi thứ hả? Đương nhiên rồi! Trên đời này chỉ có thể có một nữ hoàng thôi!

Sumika và Kyoumi im lặng.

- Chẳng lẽ trước khi đến đây cô không nghĩ tới điều đó à? Thảo nào tự dưng cô kêu sợ! Một hoa hậu đích thực kể cả thua cuộc cũng phải nén nỗi đau mà tươi cười chúc mừng người chiến thắng. Đã bước chân vào thế giới này, tham dự những cuộc thi hoa hậu có ai không biết chuyện ấy! Không có đủ bản lĩnh làm chuyện đó thì cô cũng không đủ tư cách đứng trước mặt ban giám khảo và cả khách khứa tham dự nữa. Cô còn yếu đuối nữa thì nên về nhà luôn đi! – Kotobuki Karen chỉ tay ra cánh cửa như đang xua chó.

- Cô nghĩ mình chắc chắn sẽ đoạt giải chứ gì? – Sumika lườm.

- Dĩ nhiên. Ít ra thì tôi biết hai cô chắc chắn sẽ thua.

Nghe những lời độc địa của Karen, Sumika vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.

- Tôi thật ngu ngốc khi tâm sự với cô!

- Kìa, Sumika! – Kyoumi vội vã đuổi theo.

Sonoko và Ran nhìn hai người chạy đi mà nuốt nước bọt lo lắng.

- Chuyện có vẻ căng thẳng… - Ừ… - Tâm sự cái gì chứ! Đây không phải là trường nữ sinh mà tâm sự nhé! – Có tiếng hậm hực từ sau lưng Ran.

Ran ngạc nhiên quay lại thì thấy mẹ Karen – bà Misuzu – và cô chị Mimi đang đứng ở đó.

- Bác Kotobuki… - Cảm ơn cô đã đến giúp tôi.

- Dạ.

- Hai cô kia tình cờ gặp Karen trong cuộc thi hoa hậu ở địa phương nên tự nhận là bạn của con bé, suốt ngày đến hỏi han này nọ. Đúng là ngu ngốc! – Bà Misuzu nhìn hai cô gái đang đi khỏi, cười. – Sao, cô ngạc nhiên lắm à?

- Ơ… Dạ… - Ran ngập ngừng gật đầu.

- Đối với những loại dốt đến mức đi tâm sự với đối thủ thì ta cứ thẳng thừng là tốt nhất!

- Thi hoa hậu nhiều chuyện phức tạp quá… - Ran lo lắng khi nghĩ đến mình.

- Đương nhiên, cứ xem con gái tôi bị nguy đến cả tính mạng là biết. Những người này là ai? – Bà Misuzu liếc bác Agasa và bọn trẻ đang đứng sau lưng Ran một cái sắc lẻm.

- Chúng cháu đến ủng hộ Ran ạ! – Sonoko nhe răng cười.

- A, cô là tiểu thư dòng họ Suzuki phải không?

- Vâng, cháu là Suzuki Sonoko.

- Ra thế. Cô Sonoko xinh đẹp thế này, chắc chắn sẽ tiến xa. Mọi người ủng hộ cô gái này nhiệt tình vào nhé.

- À, vâng. – Bác Agasa, Conan và Haibara cũng gật đầu.

- Thôi chết, tôi quên giới thiệu Karen với mọi người… - Bà Misuzu chợt nhớ ra, bèn mời cả nhóm vào trong phòng khách sạn.

Phòng khách sạn cao cấp có cả phòng khách rộng hơn bảy mươi mét vuông, trong phòng có bộ ghế sofa bọc da, đàn piano lớn và cả một quầy bar hoành tráng. Một mặt tường là kính, nên có thể nhìn thấy thành phố rộng lớn phía dưới.

- Mời mọi người.

Nghe lời mời của bà Misuzu, cả nhóm ngồi xuống ghế sofa. Bà Misuzu hướng về phía cánh cửa phòng bên cạnh gọi to:

- Karen!

Karen đang ngồi trước bàn trang điểm, nghe thấy thế bèn quay ra. Thấy Ran, cô ta bỗng giật mình.

- Cô ta là ai thế? – Karen lắp bắp hỏi mẹ.

- Lúc nãy mẹ nói trên điện thoại rồi còn gì. Đây là vệ sĩ mới của con đấy.

Karen ngạc nhiên, săm soi nhìn Ran rồi thở phào:

- Cô gái này á? Đúng là cô ta không có vẻ hiếu thắng như những người khác… Nhưng liệu cô ta có làm vệ sĩ được không đây? – Karen nhìn thân hình mảnh khảnh của Ran, tỏ ý nghi hoặc.

- Cô bé này là con gái ông Mori Kogoro, giỏi karate đến nỗi ông Miura to béo còn bị hạ gục nữa là! – Bà Misuzu vừa cười vừa kể lại.

- Thật ấy ạ?

- Đúng thế đấy!

- Ha ha, đáng đời ông ta. Từ lúc đến đây ông ta cứ bám theo con, bảo nếu con theo ông ta thì chắc chắn sẽ đoạt giải, làm con thấy ghê quá!

- Có chuyện đó ạ! – Ran tròn xoe mắt.

- Tôi bảo tôi sẽ thi bằng chính khả năng của mình, thế là ông ta tức quá bỏ đi luôn. – Karen kể, tỏ vẻ buồn cười lắm.

- Thôi, con nói thế đủ rồi. Mời mọi người… - Bà mẹ ra hiệu cho nhân viên khách sạn bê chiếc khay chứa trà và bánh ngọt tới gần bàn mời khách.

- Chà, trông ngon quá nhỉ. – Bác Agasa thích thú nhìn miếng bánh vuông vức đặt trên đĩa.

- Mọi người ăn đi, đừng khách sáo.

- Cảm ơn bà… - Bác Agasa cầm bánh lên, cho hết vào miệng.

- Đây là bánh ngọt đầu bếp làm theo công thức riêng của Karen đấy. Con bé nhà tôi giỏi nấu ăn lắm. – Bà Misuzu mỉm cười nhìn con mình tự hào.

Karen cười tươi đáp lại mẹ rồi nói:

- Công thức của tôi chắc chắn phải ngon rồi. – Cô ta quay sang anh nhân viên. – Các anh làm theo đúng công thức đấy chứ hả?

Anh nhân viên đã làm mất tờ giấy ghi công thức, nên vừa rồi đành lấy lại một vài loại rượu có trong bếp để làm bánh. Anh vừa run vừa sợ bị phát hiện vừa trả lời:

- Dạ vâng, đúng công thức đấy ạ… - Bánh ngon thật đấy. Conan, cháu ăn thử xem? – Bác Agasa gọi khi Conan đang ngắm nghía căn phòng.

- Vâng. – Conan gật đầu, cắn thử một miếng bánh.

- Haibara cũng ăn đi chứ. – Bác tiến sĩ giục.

- Dạ. – Haibara dùng nĩa xắn một miếng bánh nhỏ, đưa lên miệng.

- Ngon quá đúng không? – Bác Agasa nhai nhồm nhoàm.

- Cháu sao thế?

- Không có gì ạ. – Haibara lắc đầu.

- Vị rượu có hơi nồng hơn những loại bánh thông thường một chút, nhưng vẫn ngon lắm… - Bác tiến sĩ liên tục khen, nhưng Haibara chỉ đứng im nhìn chiếc bánh, trán toát mồ hôi.

- Cảm ơn ông quá khen. Ủa, Karen, đến giờ thay trang phục rồi đấy! – Bà Misuzu nhìn đồng hồ.

Conan hỏi:

- Chị Karen ơi, chị còn giữ lá thư đe dọa không ạ?

- Có đấy… - Đúng rồi, chị cho em xem được không? – Nghe Conan nhắc, Ran sực nhớ ra, liền hỏi Karen.

Karen gật đầu, lục trong túi xách ra bức thư. Cô đứng lên, lại gần bàn tiếp khách, trải bức thư lên bàn. Conan đọc to:

- “Karen yêu quý, ta sẽ đâm xuyên trái tim ngươi, và biến ngươi thành con rối của ta. Nếu chống cự, ngươi chỉ còn đường chết…” - Sao chị không báo cảnh sát? – Sonoko hỏi.

- Không cần làm vậy đâu. Tôi tự lo cho mình được. – Karen đột ngột vén váy cao lên tận đùi. Chân cô đeo dải băng gài một con dao cán bằng ngà voi.

- A… - Mọi người á khẩu.

- Nếu muốn thì cứ thử xem? Còn lâu tôi mới ngồi yên cho kẻ khác dọa nạt! – Karen nhìn bức thư giận dữ.

- Cô… Cô mạnh mẽ quá… - Chợt nhận ra mình đang nhìn đùi Karen, bác Agasa ngượng chín mặt.

- Này, em kéo rèm lại làm gì thế? Để đấy chị còn trang điểm chứ! – Thấy Conan kéo rèm cửa, Karen bực bội.

- Bác Mori trong viện dặn em thế. Bác ấy bảo kẻ gian chắc chắn sẽ theo dõi chị từ bên ngoài, nên phải kéo rèm lại cho chắc.

- Ông thám tử bảo thế à? – Bà Misuzu phản ứng ngay.

- Vâng. Bác ấy nói hắn càng biết nhiều về chúng ta thì càng dễ ra tay mà.

- Nghe có lý đấy. Karen, ông Mori đã bảo vậy rồi thì con phải nghe theo thôi. – Nói rồi bà Misuzu cũng giúp Conan che rèm.

- Bác Mori còn dặn khóa cửa sổ nữa.

- Đây là tầng trên cùng cơ mà! – Karen cằn nhằn.

- Bác ấy nói kẻ gian có thể đứng trên tầng thượng của khách sạn, dùng dây thừng đột nhập một cách dễ dàng vào phòng này.

- Đúng đấy! – Bà Misuzu vừa gật gù vừa chốt cửa.

- Ngoài ra, tất cả bưu kiện gửi đến cho chị Karen đều phải được giữ lại ở quầy tiếp tân, đề phòng trường hợp có kẻ gửi thứ gì đó nguy hiểm.

- Được rồi. Chúng tôi còn phải làm gì nữa không?

- Thế thôi ạ. – Conan đáp.

Bỗng Sonoko quay sang Ran:

- Ran, cậu gọi điện cho anh xã Kudo Shinichi đi chứ!

- Hả? – Ran ngập ngừng.

- Đi mà!

- Ừm… - Ran rút điện thoại ra.

Thấy vậy, bác Agasa và Haibara cùng quay sang nhìn Conan chằm chặp.

- Hai người nhìn gì hả? – Conan tặc lưỡi.

- Không ai nghe máy… - Ran lẩm bẩm khi nghe tiếng thông báo để lại lời nhắn ở đầu bên kia. – Shinichi ơi, tớ đang làm nhiệm vụ bảo vệ cho cuộc thi Miss Japanesk. Chị Kotobuki Karen là một thí sinh dự thi nhận được thư đe dọa. Nếu cậu đến được thì… Sonoko giật điện thoại của Ran, tự tiện tiếp lời:

- Ran yêu quý của cậu vất vả lắm, cậu ở đâu cũng phải đến khách sạn SONOKO ngay! Rõ chưa? – Sonoko ngắt điện thoại.

- Sao cậu lại nói thế? Shinichi bận lắm! – Ran phản đối.

- Hắn mà không đến thì cậu bỏ quách cái loại đàn ông ngàn năm không thấy mặt đó đi!

- Hơ… Haibara quay sang Conan:

- Cậu định sao đây?

- Shinichi, bác nghĩ ít ra cháu cũng nên gọi điện. – Bác Agasa vừa nói vừa đưa tay lên quẹt vụn bánh dính đầy trên má.

- Vâng… Cháu cũng nghĩ thế. – Conan gật đầu đứng dậy.

Cậu đang định ra ngoài thì bà Misuzu gọi:

- Phiền mọi người ra ngoài, bây giờ Karen cùng với các thí sinh khác phải chuẩn bị thay trang phục và trang điểm cho cuộc thi tối nay.

Nghe nói vậy, bác Agasa và Haibara cũng đứng lên, ra khỏi phòng. Bà Misuzu mỉm cười vẫy tay chào họ. Trước khi sập cửa, bà nói với theo:

- Các cô gái sẽ xuất hiện xinh đẹp gấp vạn lần cho xem!

Ra khỏi phòng rồi, Conan ra góc hành lang, định chỉnh giọng nói qua chiếc nơ đeo ở cổ. Vừa đưa tay lên thì cơ thể cậu bỗng co giật mạnh. Hoảng hồn, Haibara định lên tiếng hỏi, thì đến lượt chính cô cũng giật nảy người lên.

- Hai đứa sao thế? – Bác Agasa cuống cuồng.

- Có phải vì cái bánh lúc nãy không? – Conan hỏi Haibara.

- Hả, cái bánh làm sao chứ? – Bác tiến sĩ không hiểu gì.

- Chắc thế rồi. Rượu trong cái bánh đó có vị giống rượu Paikaru của Trung Quốc.

- Đầu bếp tình cờ cho nó vào bánh chăng? Sao đúng lúc này lại… Conan lết người về phía thang máy. Bác Agasa cũng dìu Haibara theo.

- Thảo nào lúc nãy ăn bánh tớ cứ thấy nghi nghi… -Giờ nói thì quá muộn rồi. – Conan bấm nút đi xuống của thang máy. Cánh cửa mở ra ngay. Cậu giục Haibara vào. – Chúng ta không thể quay lại hình dáng cũ ở đây được, trước mắt, cứ đi xuống tầng dưới đã.

- Cái gì, hai đứa định biến trở lại cơ thể người lớn à? – Bác tiến sĩ giờ mới hiểu đầu đuôi câu chuyện, bèn vội vã bước vào thang máy… - Có vẻ sẽ như thế ạ… - Conan gật đầu.

Cảm thấy ý thức của mình đang mất dần, cậu lần tay lên bảng điều khiển, ấn nút dưới cùng có chữ B3. Thang máy bắt đầu đi xuống với tốc độ chóng mặt.

- Làm sao bây giờ… - Bác Agasa lo lắng nhìn Conan và Haibara đang đau đớn.

- Chắc không sao đâu… - Conan trấn an.

Cùng tiếng chuông, cửa thang máy mở ra. Bác Agasa thò đầu ra ngoài, quan sát tình hình xung quanh.

- Tầng này nối thẳng ra bãi đỗ xe dưới hầm. Hai đứa phải tìm chỗ nào vắng người mới được… A, chỗ kia chắc được đấy.

Bác tiến sĩ chỉ cánh cửa đề dòng chữ “STAFF ONLY"(2). Conan và Haibara nhìn theo hướng bác chỉ, bèn nhìn nhau gạt đầu và lết vào phía căn phòng.

Conan đẩy cánh cửa. Cậu nhìn quanh thì thấy trong phòng xếp đầy tủ, trên tủ xếp những thùng đựng quần áo của khách. Conan nhìn lên trần. Trên đó có một lỗ vuông mỗi chiều 50cm. Qua lỗ, những chiếc túi đựng quần áo cần giặt thỉnh thoảng lại rơi xuống với tiếng “bịch” đột ngột.

- Có vẻ đây là phòng tập trung quần áo chờ giặt. – Haibara nhìn đống túi trên sàn, nhận xét.

- Ừ.

- Tớ vào phòng giặt ở trong kia đây.

Haibara lách qua Conan, tiến vào căn phòng bên trong. Conan mệt lả ngồi phịch xuống đất, mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt không ngừng.

- Haibara, cậu ổn chứ… - Đang đau đớn, nhưng cậu vẫn gọi Haibara.

- Dĩ nhiên là không. Cậu cũng cảm thấy y chang còn gì… ư…- Haibara khó nhọc trả lời từ sau cánh cửa.

- Người mình nóng như đang bốc cháy ấy!

Cơ thể Conan bốc hơi như nước nóng.

Trong lúc đó, Ran ngồi trước bàn trang điểm, gương mặt cứng lại vì căng thẳng.

- Cậu sao thế? – Sonoko ngồi cạnh thấy vậy bèn dừng tay, quay sang hỏi.

- Em sợ thi phải không? – Mimi vừa mỉm cười vừa tiến lại từ sau lưng Ran.

- Chị Mimi… - Ran quay lại.

- Chị nói đúng không? – Mimi nhìn Ran, ánh mắt ra chiều thông cảm.

- Vâng… Em chưa đứng trên sân khấu hoành tráng như vậy bao giờ… - Ran cúi đầu nói khẽ.

- Ra thế.

- À mà chị Karen trông tuyệt quá – Ran quay sang chăm chú nhìn. Karen đã trang điểm xong, giờ đang ngồi ngắm mình trong gương ở phòng bên.

- Karen lúc nào cũng tự ngắm mình như thế đến khi được mẹ khen là hoàn hảo mới thôi. – Mimi nửa cười nửa nhăn mặt nhìn bà Misuzu đang động viên Karen. – Nếu không, con bé nhát lắm, chẳng đủ tự tin để thi đâu.

- Hả? – Ran giật mình.

- Em ngạc nhiên đúng không?

- Vâng… - Chính vì nhát, nên con bé mới nghe mẹ răm rắp, chịu khó tập luyện đủ điều, để rồi được như ngày hôm nay đấy.

- Em nghĩ chắc chắn chị ấy sẽ thắng cuộc thi!

- Cảm ơn em. Mà nhìn em, chị nhớ lại cuộc thi ở khu phố chị từng tham dự… - Ánh mắt Mimi xa xăm.

- Ủa, chị cũng từng đi thi hoa hậu ạ? – Sonoko nhìn chị.

- Ừ. Hồi trước, mẹ đưa chị đi tham dự nhiều cuộc thi lắm. Hai mẹ con hồi đó thường bắt tàu đêm đi khắp nước Nhật. Nhưng chị không đoạt được giải nhiều… - Mimi có vẻ buồn.

- Em thấy chị Mimi đẹp lắm! – Ran nghiêm túc khen.

- Chị chỉ được á hậu là cùng thôi.

Mimi lại góc phòng mở hộp trang điểm của mình ra, chọn một thỏi son trong số hàng chục thỏi xếp hàng trong hộp.

- Để chị trang điểm cho em nhé. – Chị nói rồi đánh son cho Ran. – Những người tham dự cuộc thi này luôn luôn chú ý đến việc ngày càng trở nên đẹp hơn. Chính vì tâm niệm như thế mà họ mới tiến xa được thế này. Chắc chắn mỗi thí sinh đều đã trải qua những ngày tháng cay đắng, bất hạnh mới tới được chiến thắng. Riêng chế độ ăn kiêng của họ cũng đã đủ khổ sở lắm rồi. Trong khi các cô gái khác được ăn đủ thứ ngon, thì các hoa hậu chỉ được ăn rau thôi, cứ như thỏ ấy!

- Khốc liệt quá chị nhỉ… - Ừ. Nhưng Karen thì khác. Ở cuộc thi đầu tiên con bé đã giành ngôi hoa hậu, rồi trong vòng chưa đầy nửa năm đã được coi là thí sinh tiềm năng nhất của cuộc thi Miss Japanesk… Chị đã cố gắng đến tám năm mà cũng không đạt được đến mức đó… - Chà… - Sonoko mở to mắt thán phục.

- Karen vốn có khả năng thu hút người đối diện. Điều này không phải thứ mà cứ nỗ lực rèn luyện là có được. Chị là người nhà mà còn bị hút hồn bởi đôi mắt mở to của con bé nữa là… - Mimi nhìn Karen vẻ ghen tị.

- Em hiểu. Người như em làm sao… - Không có chuyện đó đâu. Lúc nãy Karen nhìn em mà giật mình đấy, em có biết vì sao không? – Mimi nhìn thẳng vào mắt Ran.

- Không ạ… - Karen có thể nhìn ra những người mang sắc đẹp tiềm năng hơn mình. Nói đúng hơn thì, một khi đã quen với việc lúc nào cũng nơm nớp lo sợ người khác giành ngôi hoa hậu, lo sợ bị gạt ra ngoài, thì bất cứ thí sinh có kinh nghiệm nào cũng đều có khả năng này cả. Nó gần như là bản năng vậy.

- Ý chị là chị Karen công nhận Ran đẹp phải không ạ? – Sonoko vui mừng.

- Ừ, chuyện này hiếm lắm đấy. Chị là chị con bé nên biết, Karen e ngại vẻ đẹp của em… Nhưng dù vậy, từ trước tới nay Karen luôn tìm cách hạ gục đối thủ bằng bất kỳ giá nào.

Nghe Mimi nói, Ran và Sonoko hơi sợ sệt:

- Ví dụ như hai chị vừa nãy ạ?

- Ừ. – Ánh mắt Mimi tối lại.

- Thế thì chắc phải có nhiều người hận chị Karen lắm? – Sonoko chau mày hỏi.

- Đúng đấy. Những người sẽ đứng trên sân khấu tối nay hầu hết đều đã từng bị Karen gây cho chuyện này chuyện kia, nên ghét con bé lắm. Có người còn muốn con bé chết cho khuất mắt không biết chừng… - Chết… Chết cho khuất mắt ấy ạ?

- Ừ. Nhưng đồng thời họ cũng phải công nhận tài năng của Karen. Đồng minh thực sự của con bé có lẽ chỉ có chị và mẹ thôi. Muốn làm nữ hoàng sắc đẹp thì đương nhiên phải chấp nhận người khác nói xấu, ganh ghét, thù hận mình. Nhưng không đời nào có chuyện Karen sợ sệt mà để người khác bắt nạt như hai cô lúc nãy. Ngược lại, những thù ghét của người ngoài chỉ cho con bé thêm động lực cười thật tươi trước mặt khán giả.

- Chị ấy giỏi thật… - Càng nghe, Ran và Sonoko càng khâm phục.

- Xong rồi đấy! Màu son này chị chọn chắc chắn sẽ hợp với nước da của em trong ánh đèn sân khấu tối nay. Chị cũng kẻ viền mắt cẩn thận, kết hợp cùng màu mắt rất sang này để mắt em trông sâu hơn. Chị tin khi đứng trên sân khấu tối nay, em sẽ là đối thủ đáng gờm của Karen!

- Ran, cậu xinh quá… - Sonoko ngỡ ngàng trước diện mạo mới của Ran.

- Em cảm ơn chị! – Ran nhìn mình trong gương, rồi cúi đầu cảm ơn Mimi.

Cùng lúc đó, Karen xuất hiện từ phòng bên cạnh.

- Chị trang điểm cho người khác làm gì? Đằng nào cô ta cũng rớt ở vòng ngoài thôi. Còn cô nữa, cô tập trung làm đẹp làm cái gì, cô là vệ sĩ của tôi cơ mà, chú ý bảo vệ tôi đi chứ! – Karen nói sa sả rồi quay ngoắt vào phòng.

- Em xin lỗi… - Ran ngượng ngùng quay đi.

- Ran, cậu không phải xin lỗi! Sao chị ta dám tỏ thái độ như thế chứ! Ran của tớ xinh hơn chị ta gấp vạn lần!

Sonoko giận dữ vò chiếc khăn giấy vừa dùng để thấm son môi, ném thẳng vào thùng rác. (2) Staff only: Chỉ dành cho nhân viên.

Bạn đang đọc Kudo Shinichi Trở Tại - Cuộc Đối Đầu Với Tổ Chức Áo Đen - Tiểu Thuyết Conan Tập 5 của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.