Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C2. Cuộc thi Miss Japanesk

2059 chữ

Tiến sĩ Agasa trong bộ lễ phục lái chiếc xe đi vào thành phố. Xe đi chậm dần khi vào gần đến trung tâm. Ở băng ghế sau là Ran, Conan và Haibara, cả ba đều mặc những bộ quần áo chỉnh tề dành riêng cho dịp lễ quan trọng.

- Cảm ơn bác tiến sĩ đã thay bố đưa cháu đi hôm nay… - Ran lên tiếng.

- Cháu khách sáo quá đấy! Mà bác không ngờ cháu lại đi làm vệ sĩ… - Bác Agasa đáp lời, có vẻ nể phục.

Conan thì thầm với Haibara:

- Sao cậu cũng bám theo làm gì hả?

- Cậu không biết sao? Phụ nữ bọn tôi luôn phải trông vào những phụ nữ xinh đẹp khác để hoàn thiện bản thân… - Haibara còn không nhìn Conan, trả lời với vẻ mặt thản nhiên.

Sau khi vượt qua đoạn đường cao tốc, chiếc xe của bác Agasa đi vào khu vực toàn những tòa nhà cao ngất trời. Chỉ một lúc sau, xe dừng trước một khách sạn theo kiểu cổ, với những tòa tháp được xây bằng gạch và những khung cửa sổ vòm. Bác tiến sĩ xuống xe, đưa chìa khóa cho nhân viên bãi đổ, rồi ngước nhìn tòa nhà. Hình như bác ngửa người hơi quá, nên chiếc cúc trên bộ lễ phục của bác kêu đánh “phựt” miếng tiếng như sắp rơi ra.

- Khách sạn to thật đấy! – Bác Agasa thán phục.

- Trông nó giống nhà thờ Notre Dame ở Paris. – Haibara vừa xuống xe cũng nhận xét, nét mặt không hề biểu cảm.

Suzuki Sonoko trong bộ váy màu nhã nhặn từ trong sảnh khách sạn đi ra, cười:

- Gu thẩm mĩ chán nhỉ? Notre Dame chỉ đẹp khi ở Paris thôi!

- A, Sonoko đấy hả? Tối nay cháu điệu quá. – Bác Agasa khen.

- Bác cũng phải chải chuốt ra trò đấy chứ! – Sonoko nhìn bộ lễ phục của bác tiến sĩ.

- Chác làm bác ngượng quá. Hôm nay bọn bác được đến dự buổi khánh thành của một khách sạn lớn thế này là nhờ cháu cả đấy.

- Có gì đâu ạ. – Sonoko cười.

Ran nói giọng ghen tị:

- Khách sạn này tên là SONOKO đúng không? Bố cậu tuyệt thật, lấy cả tên con gái đặt cho khách sạn… - Yêu con cũng có chừng mực thôi chứ… - Conan lầm bầm mỉa mai.

- Này, em vừa nói xấu gì chị hả! – Sonoko lườm ngay.

- Không có gì ạ… - Conan hoảng hồn trước đôi tai thính của Sonoko, vội lắc đầu.

- Đẹp thật đấy… - Ran vẫn đang mải ngắm tòa nhà.

- Ran, có phải cậu vừa ước được ở một đêm tại đây với Shinichi không thế? – Sonoko huých nhẹ Ran, trêu.

- Làm… Làm gì có! – Mặt Ran đỏ ửng.

- Hi hi… Tớ biết rồi nhé… Ủa, sao thằng nhóc này cũng đỏ mặt? – Sonoko thắc mắc, làm Conan chỉ còn nước cúi đầu.

Haibara hỏi:

- Chị ơi, khách sạn này chuyên tổ chức đám cưới ạ?

- Đúng thế. Cuộc thi Miss Japanesk tối nay có phần thi áo cưới đúng không? Bố chị nghĩ khi xem truyền hình trực tiếp, các cô gái trẻ thể nào cũng bị mê hoặc bởi những bộ váy tuyệt đẹp và không khí cổ kính của khách sạn. Như thế, sau cuộc thi, thể nào cũng có nhiều người tranh nhau đăng ký tổ chức đám cưới ở đây!

- Chà chà, thông minh quá… - Bác tiến sĩ khen.

- Hơn một tiếng nữa mới bắt đầu cuộc thi mà đã đông người quá, lại chủ yếu là các cô gái trẻ nữa chứ. – Conan kiểm tra giờ trên đồng hồ đeo tay rồi quan sát xung quanh. Trước cửa khách sạn là một đám đông các cô gái xếp thành một hàng dài.

- Ừ nhỉ. – Ran gật đầu.

- Để cháu dẫn mọi người vào phòng tiệc… Nhóc con, em phải tự thấy may mắn vì được đến đây khi còn bé tí thế này đấy!

Sonoko khẽ cốc đầu Conan một cái rồi cười toe toét. Cô nàng cúi chào ra vẻ trang trọng rồi dẫn khách vào trong.

Phòng tiệc của khách sạn chứa hơn một trăm bàn tròn phủ khăn trắng tinh. Trên mỗi bàn tiệc, những bộ bát đĩa cao cấp được sản xuất tại châu Âu, cùng với dao nĩa to nhỏ bằng bạc được bày biện ngăn nắp. Trên mỗi bàn là một lọ hoa đầy màu sắc tuyệt đẹp.

- Chà! – Ran kêu lên trước vẻ lộng lẫy của căn phòng.

- Chiếc đèn chùm rực rỡ như ánh sáng mặt trời ấy… - Đến cả Haibara cũng không kiềm lòng được, phải thốt lên khen chùm đèn pha lê sáng chói lòa trên trần.

- A, mấy người của đài truyền hình đã có mặt rồi cơ đấy… Quanh bác Agasa, những người đàn ông trán đầy mồ hôi đang chạy qua chạy lại, làm đủ thứ việc từ chỉnh máy quay đến nối những sợi dây dài phức tạp vào các loại máy khác nhau. Conan nheo mắt nhìn từng người trong số đó, lẩm bẩm một mình: “Nhìn qua cũng thấy ở đây phải có đến năm mươi người của đài truyền hình… Cuộc thi được phát sóng toàn quốc nên điều đó cũng dễ hiểu thôi, nhưng đông người thế này nghi phạm càng dễ lẻn vào…” Sonoko nói với Ran vẫn đang mải ngắm phòng tiệc:

- Có điều này tớ không hiểu… - Gì thế?

- Sao Ran lại phải thay bác Mori làm vệ sĩ?

- Bác Mori bị thương ở chân mà cứ khăng khăng đòi đi bảo vệ người đẹp. – Conan giải thích hộ. – Nếu chị Ran không đồng ý thay, chắc bác ấy cố lết đến đây mất.

- Ha ha, đúng là bác Mori! Nhưng bác ấy mà cố quá thể nào vết thương cũng nặng thêm cho xem. Thảo nào Ran phải đồng ý.

- Chuyện là lúc ở văn phòng thám tử, chị Ran vô tình tung một đòn với trưởng ban tổ chức cuộc thi lần này. Bác ấy có Judo tam đẳng mà không đỡ lại được… Thấy chị ấy giỏi quá nên người ta nhờ làm vệ sĩ luôn. Chị Ran nhỉ? – Conan cười.

- Trưởng ban tổ chức cuộc thi… Là ông Miura ấy hả? – Sonoko tròn xoe mắt.

- Ừ… - Ran xấu hổ cúi đầu.

- Chà… Gía mà tớ được thấy cảnh đó! Tớ nghe đồn ông ta hay lợi dụng chức trưởng ban tổ chức và cái mác giám khảo để trêu ghẹo các thí sinh lắm đấy! – Sonoko cười hả hê.

- Thế cơ à… - Conan chép miệng.

- Nhưng sao Ran lại phải tham gia hẳn vào cuộc thi?

- Ừ nhỉ, bác cũng chưa nghe đầu đuôi chuyện đó. – Nghe câu hỏi của Sonoko, bác tiến sĩ cũng thắc mắc.

- Cháu từ chối rồi đấy chứ. Nhưng ông Miura cứ khăng khăng bảo nếu tham gia, cháu có quyền ở trong phòng chờ cùng chị Karen, như vậy sẽ dễ để mắt tới chị ấy hơn… - Cũng có lý đấy… - Sonoko khoanh tay gật đầu.

- Thí sinh chiến thắng trong cuộc thi Miss Bara đổ bệnh đúng lúc này, nên coi như tớ thế chỗ chị ấy luôn.

- Thay chân người đoạt giải Miss Bara cơ à… Cũng xứng đáng thôi.

- Cậu đừng nói thế… Tớ không biết mình có đủ khả năng đứng trên sân khấu lớn thế này, trước từng ấy người không nữa… - Ran nhìn phòng tiệc, ánh mắt lo ngại.

- Công nhận, căn phòng này to như rạp hát ấy. – Bác Agasa nhìn sân khấu khổng lồ ở cuối phòng. Trông bác căng thẳng chẳng kém gì Ran.

- Biết đâu Ran lại đoạt giải ấy chứ… Cậu đừng lo, tớ sẽ hướng dẫn các phần thi cho cậu thật cụ thể.

- Cảm ơn Sonoko nhé!

- Cuộc thi này cũng không có gì khó lắm đâu, cậu chỉ cần mặc váy đi lên sân khấu dạo một vòng là được. Còn phần thi tài năng thì Ran cứ biểu diễn mấy chiêu Karate là ăn đứt những người khác ấy mà! Có điều tớ nghĩ cậu phải tập cách đi đứng một chút… Nhưng Ran nhanh nhẹn và giỏi vận động như vậy nên chắc nhìn qua mẫu một lần là làm được ngay thôi!

- Liệu có sao không nhỉ… - Không sao đâu! Tớ cũng chỉ nhìn một lần là học được!

- Chị cũng học rồi ạ? – Đến lượt Conan ngạc nhiên.

- Đương nhiên! Chị đây là người đoạt giải Miss Suzuki Group, đương nhiên cũng có mặt trong cuộc thi tối nay rồi!

- Có phải chị lợi dụng chức con gái chủ khách sạn không thế? – Conan ngán ngẩm.

- Trẻ con đừng có lắm điều! – Sonoko lườm nguýt. – Ran này, thực ra tớ vẫn còn phân vân có nên tham gia không, nhưng sau khi nghe chuyện của cậu thì tớ quyết định rồi.

- Cậu phân vân gì?

- Ừ. Khách sạn này mang tên tớ, nên bố tớ bảo chắc chắn tớ phải tham dự. Lúc đầu tớ không muốn vì thấy bố tớ coi tớ như công cụ truyền thông ấy. Nhưng giờ thì tớ không thể để mình Ran đối mặt với kẻ gửi bức thư đe dọa đó được! – Sonoko dứt khoát.

- Cảm ơn cậu… Nhưng đây không phải trò chơi đâu. – Ran nghiêm mặt nhìn bạn.

- Tớ biết mà. Ran cứ tập trung để ý chị Karen kia đi. Còn tớ sẽ là người bảo vệ cậu.

- Hả… - Tên Shinichi chồng cậu biệt tích ở đâu chẳng ai biết… Tớ là bạn thân của cậu, đương nhiên phải bảo vệ cậu hộ hắn rồi!

- Sonoko… - Ran rưng rưng nước mắt cảm động trước sự chân thành của Sonoko.

Bác Agasa và Haibara đứng cạnh nghe những lời đó của Sonoko bèn không ai bảo ai, kéo tay Conan ra góc phòng.

- Cái gì thế hả? – Conan ngơ ngác nhìn hai người.

- Cậu không định gọi cho cô ấy à? – Haibara cười đầy hàm ý.

- Tại sao chứ?

- Kudo, cậu thiếu nhạy cảm quá đấy… Ran dù có mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn chỉ là con gái. Chắc chắn bây giờ cô ấy đang rất bất an… - Đúng đấy, Shinichi! – Bác Agasa cũng hùa vào.

- Được rồi, được rồi! Lát nữa tớ gọi là được chứ gì?

- Có thật không đây?

Bị Haibara hỏi dồn, Conan chỉ còn nước nhăn nhó.

- Sonoko ơi, người đứng trên sân khấu là ai thế? – Ran chỉ người đàn ông trẻ có gương mặt sắc nét đang điều khiển những con rối trên sân khấu.

- A, cậu thấy anh ấy rồi hả? Anh ấy đẹp trai quá đúng không? Đó là anh Amano Shouichi, nghệ nhân múa rối nổi tiếng thế giới đấy!

- Bác cũng xem cậu ta biểu diễn trên ti vi rồi. Cậu này có tài lắm, biết điều khiển rất nhiều loại rối khác nhau, người xem ai cũng bị cuốn hút vào vở kịch của cậu ta. – Bác Agasa vừa nhìn anh Amano đang đứng trên sân khấu vừa góp chuyện.

- Đúng thế đấy ạ. Anh ấy còn tự tay làm những con rối nữa. Tối nay anh ấy sẽ biểu diễn trong lúc ban giám khảo làm việc.

- Chà, thế thì hay quá! – Bác Agasa háo hức.

- Những con rối… - Conan nhẩm đi nhẩm lại từ đó, mắt nhìn chằm chằm Amano trên sân khấu.

- Thôi chết, muộn rồi. Sonoko, tớ phải tới phòng nghỉ của chị Karen bây giờ. – Ran nhìn đồng hồ.

- Ừ nhỉ, suýt nữa thì tớ quên! – Sonoko gật đầu, chạy vội về phía thang máy, Conan và mọi người cũng đi theo.

Đợi tất cả vào trong thang rồi Sonoko bấm nút số 20.

- Tớ đã thu xếp để cả Ran và tớ ở cùng phòng nghỉ cao cấp với chị Karen. Nhưng cậu cẩn thận, nghe nói chị ta khó tính lắm đấy.

- Ý cậu là sao?

- Chị ta chỉ ăn rau hữu cơ, hoa quả thì chỉ ăn đồ trong nước… Đến cả bánh kẹo chị ta cũng bắt đầu bếp của khách sạn làm theo công thức riêng cơ đấy.

- Thế cơ à…- Nghe Sonoko kể, Ran có vẻ lo lắng.

Bạn đang đọc Kudo Shinichi Trở Tại - Cuộc Đối Đầu Với Tổ Chức Áo Đen - Tiểu Thuyết Conan Tập 5 của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.