Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô phải làm gì bây giờ?

Tiểu thuyết gốc · 1384 chữ

Mặc dù vẫn phải trả tiền nhưng nhờ phúc của Dương Chấn Hưng, Nguyễn An Nhiên không cần làm thủ tục quá rườm rà, có người đợi cô ở cửa, dẫn thẳng lên trên, Dương Chấn Hưng đăng ký cho cô số phòng là 307, Nguyễn An Nhiên cười, nếu không có Trần Anh Dũng, chắc chắn cô sẽ suy xét đến vị đàn anh này.

Khách sạn nhà Dương Chấn Hưng có tên là King, nghe hơi Tây, mà nó cũng chính xác phục vụ đa số khách du lịch, rất có tiếng ở Quảng Ninh.

Phòng có một chiếc giường, một tủ đầu giường, đèn ngủ, sơn tường màu trắng, rèm cửa, cửa sát đất có thể nhìn xuống lòng thành phố, một phòng tắm khá rộng rãi, tạm đánh giá bốn phẩy năm sao.

Nguyễn An Nhiên gọi điện báo bình an cho Trần Anh Dũng, nhờ anh báo với mọi người trong phòng làm việc, chắc ba người đang ăn cơm tối, Vũ Khánh Hạ ồn ào: "An Nhiên, cậu đi về nhất định phải mua chả mực, mua ruốc tôm, mua sam biển về cho tớ đấy, không có quà tớ sẽ giận cậu 1 tiếng!"

Nguyễn An Nhiên cong môi: "Được, tớ sẽ mua cho cậu."

"Còn Trần quan lớn và Trần quan nhỏ có muốn nô mua gì cho hai ngài không?"

"Được rồi, chị cũng đừng quá nuông chiều Khánh Hạ, chị ấy béo lắm rồi."

"Trần Hải Đăng, em chán sống à?"

"Em nói thật mà.." - tiếng hai người như gần như xa, chắc chắn Trần Hải Đăng lại bị bạo lực gia đình rồi.

"Chụp nhanh rồi về nhé, anh không cần quà đâu, anh nhớ em rồi." - Trần Anh Dũng.

Trần Anh Dũng nói xong mới cảm thấy lời nói có chút ái muội, cái từ nhờ kia chắc có lẽ vì thói quen thôi, nhỉ?

"Được, ái phi đợi trẫm về thị tẩm nhé." - Nguyễn An Nhiên cười khẽ.

Trần Anh Dũng "..."

Cuối cùng anh cũng biết vì sao Vũ Khánh Hạ hay bảo anh giống chó con.

Trần Anh Dũng thẹn quá hóa giận, treo luôn máy của Nguyễn An Nhiên.

Nguyễn An Nhiên cười, lần này là cười lớn, thật đáng yêu mà.

Trần Anh Dũng luôn lấy bộ dáng lịch lãm, trưởng thành xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng rất ít người biết thật ra da mặt anh rất mỏng, có thể đánh với tiểu thụ một trận.

Nguyễn An Nhiên tắm rửa xong sau bắt đầu vừa lau đầu vừa lướt facebook, cơ bản đều là ảnh chụp của người cùng nghề, cũng có bài mẹ cô khoe vườn rau, có cả bán hàng, cả những cfs giấu tên, hầu như ngày nào cũng có thể thấy.

Cái tên Ánh Dương bỗng hiện lên, kèm theo là bức ảnh chụp cung điện Buckingham ở Luân Đôn, cô gái đứng cạnh một pho tượng lớn trước cung điện, kia là một cô gái đáng yêu, mặc một chiếc áo sweater màu hồng phấn phối với chân váy công chúa dài qua đầu gối, thêm một chiếc mũ phớt và túi đeo chéo màu hồng, mái tóc dài màu nâu bung xõa, nhìn rất trẻ trung.

Đập vào mắt Nguyễn An Nhiên là dòng chữ: "Goodbye London, goodbye England."

Trong giây phút ấy lòng Nguyễn An Nhiên rối bời, có ghen tị, sợ hãi, cũng có nhớ nhung, vui mừng, rất nhiều cảm xúc trộn lẫn, cô chợt thấy hoảng hốt, con bé đã đi năm năm, đã rất lâu họ không gặp nhau, cô cũng đã độc chiếm Trần Anh Dũng năm năm, nếu con bé trở về, tình cảm của cô làm sao bây giờ.

Suốt đêm ấy Nguyễn An Nhiên vừa ngủ lại giật mình tỉnh giấc, trong mơ Trần Anh Dũng đứng trong phòng làm việc, thương hại nhìn cô: "Nhiên, anh xin lỗi, 7 năm qua anh đã cố gắng nhưng vẫn không thể yêu em, em cứ coi như là một trò chơi đi, em muốn gì anh sẽ bù đắp." anh không nhắc gì về Phan Ánh Dương, nhưng những lời anh nói còn tàn nhẫn hơn thế, giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại, chỉ có một câu nói ấy, dường như nó đang ăn mòn sự kiên nhẫn của cô, tàn phá tình cảm gần ba mươi năm của hai người.

Cuối cùng, Nguyễn An Nhiên dứt khoát không ngủ, cô thẫn thờ ngồi trên giường. Nguyễn An Nhiên cô từng được bao nhiêu chàng trai theo đuổi, cô kiêu ngạo như một con khổng tước, chưa từng cho chàng trai nào một cái liếc mắt, vậy mà giờ đây lại vì thứ tình yêu này từ bỏ sự tự tôn của mình ư? Không, nhất định sẽ không, cô đã sống kiêu ngạo hai mươi bảy năm, cái tôi của cô không cho phép, nhất định sẽ không!

Từng giọt nước mắt theo hốc mắt của cô chảy ra, đã rất lâu rồi cô không nghĩ đến những vấn đề này, cũng rất lâu rồi cô chưa từng khóc, từ nhỏ cô đã rất tự lập, cô tự học cách cầm bút, tự nhìn theo mẫu viết chữ, tự tập xe đạp. Mỗi lần vấp ngã, cô lại tự đứng dậy, tự bắt mình phải kiên trì, nhất định phải làm được. Mẹ cô thường hay than phiền: "Ước gì con gái mẹ không độc lập như thế, mẹ cũng muốn được làm một người mẹ hoàn hảo." Bà chưa từng khoe với những người khác về sự ưu tú của cô, bà vẫn hay thèm khát sự non nớt của những đứa bé kia, đến khi lớn, bà cũng hay kêu khổ, bà thèm được chuyện trò với đứa con gái bé nhỏ của mình, nhưng cô chưa một lần thỏa mãn bà, cô luôn ít nói, luôn lí trí.

Vậy mà giờ đây đứa con gái bé nhỏ của bà lại đang khóc, không thể nói cô là đứa con bất hiếu. Bạn thử nghĩ xem, nếu bạn nhắn tin cho bạn trai mà cậu ấy không trả lời, bạn sẽ nghĩ rằng liệu có phải cậu ấy có người khác, có phải cậu ấy không quan tâm bạn. Còn với mẹ, nếu bà không trả lời, bạn sẽ không lo lắng vì bạn chắc chắn rằng mẹ yêu thương bạn.

Cũng vì sự không chắc chắn ấy, mà giờ đây Nguyễn An Nhiên lần đầu tiên sinh ra một tia hoài nghi bản thân, cô có cái gì không tốt cơ chứ, tình cảm của cô đâu thua kém gì của Phan Ánh Dương.

Họ yêu nhau ba năm, nhưng cô cảm thấy tình cảm của họ vẫn luôn không đủ, họ chưa từng thân mật, chưa từng có một cái hôn ngọt ngào, giữa họ có Phan Ánh Dương. Mặc dù Trần Anh Dũng rất tốt, cách anh hẹn hò với cô rất hoàn hảo, nhưng sau khi yêu nhau, anh khách sáo với cô hơn, cũng không còn khoác vai cô như trước, anh cũng không còn tâm sự với cô như hai người anh em, anh lịch lãm hơn, thân sĩ hơn.

Cô biết cách bọn họ ở bên nhau giống tri kỉ hơn là người yêu, ba năm nay anh trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là chàng trai ngày xưa chở cô đi học.

Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn thấy anh ngẩn người nhìn chằm chằm vào gốc cây bách hợp, ấy là loài hoa mà Phan Ánh Dương rất thích.

Cô phải làm gì bây giờ, nếu con bé quay lại cô phải làm gì bây giờ? Chưa từng có cũng sẽ không sợ mất đi, nhưng cô đã từng nếm qua dư vị ấy, những ngày tháng có Trần Anh Dũng ở bên, cô cũng không dám nghĩ nữa.

Nguyễn An Nhiên lại thiếp đi, trong giấc mơ cô nhìn thấy anh dắt Phan Ánh Dương bước ra khỏi Thành Công, bước ra khỏi cuộc đời cô, tiếng gào hét của cô tê tâm phế liệt, có vô số bàn tay nắm lấy cơ thể cô, cô vùng vẫy, càng vẫy càng chặt, cô dần từ bỏ, cảm giác như bị nước bao vây, chết lặng..

Bạn đang đọc Kiêu Ngạo - An Nhiên sáng tác bởi Changg37
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Changg37
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.