Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em rảnh không?

Tiểu thuyết gốc · 616 chữ

Chuông điện thoại reo lên, Nguyễn An Nhiên nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô định không bắt máy, nhưng thấy reo mãi, cuối cùng vẫn nghe.

Đầu bên kia điện thoại không nói gì, cô chỉ nghe thấy tiếng thở rất khẽ.

"Có chuyện gì không? Không nói tôi tắt máy nhé?"

"Đừng.. Ngày mai em rảnh không, đi chơi với anh?"

Nguyễn An Nhiên cảm thấy rất phiền, không phải là tớ cậu sao?

Cô lạnh nhạt nói: "Không đi, tạm biệt."

Trần Anh Dũng tha thiết, nếu lần này không mời được cô coi như tất cả chấm dứt: "Đừng, mai chúng ta rủ thêm Vũ Khánh Hạ được không? Tuần sau họ mới đi du lịch, anh xin em đấy, một lần thôi."

"Cậu là cái gì mà tôi phải đồng ý? Cậu có tư cách để xin tôi không?" - Buồn cười thật ấy, tại sao lúc trước không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?

"Anh biết lỗi do anh, anh biết không thể bù đắp được, nhưng xin em, một lần này thôi." - Anh nói rất thành khẩn, giọng nói ấy khiến cô cảm thấy có chút giống họ của ngày trước.

Nguyễn An Nhiên không nói nữa, dập máy.

Một lúc sau, điện thoại của Phan Ánh Dương gọi đến, rất lâu rồi họ chưa nói chuyện. Có ai lại đi nói chuyện với kẻ thù cơ chứ?

"Chuyện gì?" - phiền thật đấy, Nguyễn An Nhiên nghĩ bụng.

"Em, em.." - Phan Ánh Dương lắp bắp: "Ngày mai chúng ta đi chơi, được không? Nể tình em coi chị là chị gái từ nhỏ đến lớn, chỉ một lần thôi."

"Trần Anh Dũng bảo em gọi à?" - cô đã chắc chín mươi phần trăm, nhưng vẫn muốn hỏi lại.

"Vâng, chị đồng ý nhé?" - Phan Ánh Dương nũng nịu, giống hệt cô bé ngày xưa kéo áo cô.

"Đồng ý gì? Đồng ý bố mẹ chị chết à?" - Giọng nói của Nguyễn An Nhiên hờ hững, không một chút cảm xúc, giống hệt người máy.

"Em, em.."

Nguyễn An Nhiên dập máy, tắt nguồn, đừng làm phiền tôi nữa!

Tờ mờ sáng cô nghe thấy tiếng Vũ Khánh Hạ khóc, Nguyễn An Nhiên nghĩ là mơ thôi, đáng lẽ họ còn đang tân hôn cơ mà, cô bịt chặt tai, ngủ tiếp.

Tưởng chừng như vậy là sẽ hết, nhưng không, nó càng ngày càng to, cô mở mắt, nhìn thấy Vũ Khánh Hạ nước mắt nước mũi tèm lem, ôm cô khóc.

Nguyễn An Nhiên: "..."

"Gì thế? Tớ đã chết đâu?"

"Tớ đã bảo cậu không được tắt điện thoại cơ mà? Cậu làm gì thế? Tớ lo lắm đấy." - Vũ Khánh Hạ òa lên, vạch tội cô.

"Được rồi được rồi, tớ xin lỗi, không có lần sau đâu, hôm nay hai người không động phòng à?"

"Tại cậu đấy, tớ làm gì có tâm trạng nữa?" Vũ Khánh Hạ phụng phịu, đưa tay quệt nước mũi.

Nguyễn An Nhiên "..."

Nể tình cậu lo cho tớ nên tớ sẽ không đẩy cậu ra!

"Sao cậu lại tắt máy?" "Sao cậu lại gọi cho tớ giờ này?" giọng nói của hai người đồng thời vang lên.

"Cậu nói trước đi." – Nguyễn An Nhiên.

"Tên kia muốn hẹn cậu đi chơi, nhờ Hải Đăng hẹn giúp, tớ không đồng ý nhưng em ấy cứ nằng nặc gọi, sau đó cậu không nghe điện thoại, chuyện sau đó cậu biết rồi đấy."

Nguyễn An Nhiên: ┐⌐⌂⌐┌ "Tớ tắt máy vì anh ta phiền quá đấy."

Vũ Khánh Hạ liếc xéo Trần Hải Đăng: "Thôi bỏ qua đi, đi nấu gì cho tớ ăn, mặc kệ anh ta."

Bạn đang đọc Kiêu Ngạo - An Nhiên sáng tác bởi Changg37

Truyện Kiêu Ngạo - An Nhiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Changg37
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.