Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghen ghét

Tiểu thuyết gốc · 1190 chữ

Từ ngày chuyển nhà, Nguyễn An Nhiên chưa từng bước chân ra khỏi cửa một lần. Đồ ăn của cô đều là gia đình dì đưa đến, Lê Minh Châu cũng rất hay sang chơi cùng cô, nhưng hầu như đều là con bé nói chuyện một mình. Cô bé kế thừa tính cách của mẹ, rất hoạt bát đáng yêu. Lúc còn nhỏ, lần nào về Việt Nam cũng bám đuôi cô gọi ríu rít: "Chị An Nhiên, chị An Nhiên.." bây giờ cô bé ấy cũng đã trổ mã thành một cô gái đáng yêu. Với "tư cách" con lai, cô bé sở hữu một khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, nhìn khá giống dì. Ngược lại với Minh Châu, người anh sinh đôi của cô lại thiên về vẻ đẹp phương Tây, đôi mắt hẹp dài, trông khá "nguy hiểm", sống mũi cao, đôi môi mỏng, bất cứ ai nhìn cậu cũng sẽ nghĩ là một người khó gần.

Bạn nghĩ vậy là hoàn toàn sai rồi, cậu ta cũng chả khác Lê Minh Châu là mấy đâu ¯°¯, ít nhất đối với cô là như vậy.

Linda có từng nói, cách tốt nhất để cô mau chóng khỏi là cho cô tình thương mà cô đã đánh mất, dùng sự chân thành để chữa khỏi vết thương lòng của cô, nhưng không nên để cô cảm thấy mình quá được chú ý, nên từ từ. Bởi vậy mọi người cũng không quá sốt sắng về việc chữa bệnh cho cô, không ai muốn chữa lợn lành thành lợn què cả.

* * * (em là dải phân cách thời gian ^^)

Sau khi nhận được đơn từ chức của Nguyễn An Nhiên, Trần Anh Dũng vẫn chưa phê duyệt, anh không muốn mất đi một công nhân miễn phí, nói đúng hơn là anh không còn giữ lại cái gì của cô cả, một thứ để tưởng nhớ về cô cũng không có. Lúc đi, cô đã mang hết những gì thuộc về cô, những gì anh tặng cô lại không mang đi một thứ, giống như bốc hơi khỏi thế giới này, không, là bốc hơi khỏi thế giới của anh.

Có những lúc anh cứ nghĩ rằng liệu đó phải chăng chỉ là một giấc mơ, không có ai là Nguyễn An Nhiên cả, chỉ là do anh tự tưởng tượng ra thôi.

Nhưng mỗi khi anh có suy nghĩ ấy, Vũ Khánh Hạ lại nhìn anh bằng ánh mắt căm hận.

Anh không thể nào quên được ánh mắt của cô lúc nói câu: "Mời hai người rời khỏi thế giới của tôi." Nó bi thương dường nào, cô đã không còn gì, tất cả là do anh mang lại, ngay cả sự tự lập mà bố mẹ cô vẫn lấy làm kiêu hãnh, giờ phút ấy chính anh đã bóp nát nó, không còn lại một chút..

Thành Công đã không chỉ là một văn phòng, nó hiện tại đã trở thành một công ty lớn, bất cứ ngành nghề nào cũng có tên của nó, anh cũng từ một nhiếp ảnh gia trở thành chủ tịch mà người người kính trọng.

Trần Anh Dũng thường nghe được các cô chú khen anh với bố mẹ, họ vẫn thường lấy anh làm niềm kiêu hãnh, họ hay nói đùa "Vậy là bố mẹ về hưu được rồi." nhưng họ đâu biết niềm kiêu hãnh mà họ vẫn nói từng làm việc gì? Để công ty như hiện tại đã từng có người đánh đổi bao nhiêu thứ?

Từ ngày Nguyễn An Nhiên rời đi, anh chợt phát hiện mỗi khi anh bị bệnh không còn ai đưa thuốc, mỗi khi anh làm việc không còn ai ngồi cạnh, mỗi khi anh thức khuya không còn ai lảm nhảm, mỗi khi công việc gặp khó khăn không có ai giúp anh giải quyết, mỗi khi anh say rượu không còn ai chăm sóc.

Nếu hỏi anh thích Phan Ánh Dương ở điểm nào, chắc chắn anh sẽ trả lời rằng thích cô vì cô quá đơn thuần, quá ngây thơ, cô như một viên ngọc trắng, không một chút tạp chất. Nhưng sự vô tư ấy của cô lại là thứ anh không thích nhất. Anh từng nghe một câu nói rằng "Đằng sau mỗi người đàn ông thành đạt đều có một người phụ nữ vì họ mà lo lắng." Nhưng Phan Ánh Dương luôn gây sự đợi anh đến giải quyết. Anh không phải nam chính ngôn tình, cô bé cũng không phải nữ chính, anh phải giải quyết rất nhiều rắc rối, không thể lúc nào cũng dỗ dành và giúp cô được.

Thì ra tình yêu của anh với cô bé cũng không lớn đến như thế, chỉ là sự chiếm hữu của anh mà thôi.

Có một ngày anh gặp lại Dương Chấn Hưng, lúc còn học đại học anh luôn dùng mọi cách để ngăn cản chiêu trò tán tỉnh của anh ta, lúc ấy anh nghĩ rằng có lẽ là do anh không thích.

Nhưng hiện tại anh nghĩ lại, có lẽ là do Dương Chấn Hưng quá có sức ảnh hưởng với Nguyễn An Nhiên, anh sợ cô sẽ xiêu lòng trước sự nhiệt tình ấy.

Dương Chấn Hưng cũng đã trở thành C. E. O của một công ty, không lớn bằng của anh, lúc biết tin tức ấy anh cảm thấy rất hãnh diện, cảm thấy mình đã thắng lớn. Nhưng thắng cái gì? Tại sao phải hơn thua so sánh với anh ta.

Anh nhìn thấy Dương Chấn Hưng ngồi cùng Vũ Khánh Hạ và Trần Hải Đăng, rất lâu rồi anh chưa gặp lại Vũ Khánh Hạ, hai người họ từ chức ngay sau khi Nguyễn An Nhiên sang Mỹ. Cổ họng anh nghẹn lại, chỗ kia từng là của anh, tại sao mọi việc lại đến nông nỗi này?

Trần Anh Dũng lặng người đứng trước quán ăn, lúc ấy trời ập xuống, không có bất kì một dấu hiệu nào, tất cả mọi người nhao nhao tìm chỗ trú, chỉ có một mình anh đứng ở chỗ đấy như một bức tượng, tưởng chừng không có sự sống.

Vũ Khánh Hạ nhìn thấy anh, nhưng cô chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo y như ngày trong bệnh viện, không bằng một người xa lạ.

Sau ngày hôm ấy, công ty của Dương Chấn Hưng hủy hợp đồng với Thành Công, hợp đồng ấy như một con mồi, ai cũng nhìn chằm chằm, vậy mà Dương Chấn Hưng lại từ bỏ cơ hội ấy.

Anh sai thật rồi, anh đã sai thật rồi!

Công ty của Dương Chấn Hưng không lớn bằng của anh, nhưng cũng có sức ảnh hưởng rất lớn. Anh nghe nói cậu ta đang chuyển tổng bộ sang nước Mỹ, ngay cả bố mẹ cậu ta cũng đã chuyển sang đó định cư.

Anh biết rõ ý định của cậu ta, giây phút ấy anh chợt sinh ra một tia ghen ghét, ghen ghét cái gì ư? Tất nhiên là vì Nguyễn An Nhiên.

Bạn đang đọc Kiêu Ngạo - An Nhiên sáng tác bởi Changg37
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Changg37
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.