Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

43

Phiên bản Dịch · 1671 chữ

[43]

“Thời gian này Dương Cẩm Tiết sẽ không động thủ, bởi rất nhanh thôi hắn sẽ có cơ hội trở mặt với cữu cữu hắn,” Cảnh Huân giải thích, “Hàng năm vào khoảng mười hai tháng sáu, An quốc công đều đi Kế Châu tế lễ tưởng nhớ hảo bằng hữu đã khuất của lão, lúc ấy chính là thời cơ thuận lợi nhất cho Dương Cẩm Tiết hành động.”

“Hoàng thượng,” Bách Lý Mộc có chút khó hiểu nhìn Cảnh Huân, “Thứ ta nói thẳng, Hoàng thượng hình như rất mong ngóng được thấy cảnh tượng mưu phản, ngay cả việc ly kinh lần này cũng đâu khác gì ban cho bọn chúng một dịp tốt.”

Cảnh Huân nghe xong thoáng kinh ngạc, sau đó lập tức bật cười: “Ninh Húc, ngươi đang cười trẫm không có đủ khí phách giống như tiên hoàng, không dám xông thẳng vào phủ trưởng công chúa tự tay đâm chết phản tặc sao?”

Bách Lý Mộc lắc đầu: “Ta không có ý đó, là ta cảm thấy chuyện lần này không đơn giản như vậy, Hoàng thượng chớ cho rằng mọi thứ đã nắm chắc trong tay, thậm chí…”

“Ngươi nói không sai, chuyện này không hề đơn giản,” Cảnh Huân trầm giọng, “Đứng sau Dương Cẩm Tiết rất có khả năng còn một người nữa, đây mới chính là kẻ giật dây, nếu trẫm vội vã giết Dương Cẩm Tiết, đâu khác nào rút dây động rừng, trái lại sẽ buộc kẻ đó sớm tạo phản.”

“Kẻ nọ núp thực kĩ, trẫm đã điều tra tất cả những người thân cận với Dương Cẩm Tiết mà vẫn không thu thập được bất cứ thứ gì, nếu như muốn nhổ cỏ tận gốc, chỉ có cách…”

“Ngày bọn chúng động thủ cũng chính là lúc kẻ chủ mưu lộ diện, một lưới tóm hết?” Bách Lý Mộc nghe Cảnh Huân nói, không nhịn nổi sốt ruột mở miệng.

“Ngươi thực là, được đằng chân lân đằng đầu,” Cảnh Huân liếc Bách Lý Mộc một cái, “Dám cắt ngang lời trẫm.”

Bách Lý Mộc bày ra biểu tình chính trực: “Hoàng thượng đã đọc qua binh pháp chưa?”

“Sao?”

“Thứ ta nói thẳng,” Bách Lý Mộc dò xét sắc mặt Hoàng đế, “Nếu đem toàn bộ kế sách của Hoàng thượng ra phân tích, thật sự có thể nói là hạ sách.”

Nét mặt Cảnh Huân trong nháy mắt căng cứng, thoạt nhìn vô cùng tức giận, giọng đầy thô lỗ: “Bách Lý đại tướng quân giỏi bày mưu nghĩ kế, vậy ngươi nói xem, nên làm cái gì bây giờ?”

Bách Lý Mộc tựa như bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này Hoàng thượng đã làm được phân nửa, cũng chỉ có thể làm tiếp tới cùng, mạt tướng lập tức điều binh quay về kinh.”

“Khỏi cần, ban nãy trẫm cùng Khúc phó tướng đi tuần tra quân doanh ngươi bày bố một lượt, Phong Hỏa doanh dưới trướng ngươi rất không tồi, điều bọn chúng về kinh đi.”

Bách Lý Mộc cứng ngắc bật cười hai tiếng: “Hoàng thượng thật là, một điểm khách khí cũng không có, đội quân kia do mạt tướng dồn hết tâm huyết bồi dưỡng suốt bao năm qua.”

“Sao?” Cảnh Huân liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi tiếc?”

“Sao dám,” Bách Lý Mộc xua tay, “Mai ta sẽ lệnh Khúc Thuấn dẫn binh xuất phát, ước chừng mùng mười tháng sáu là tới ngoại ô kinh thành, lúc đó sẽ kết hợp với Vũ Lâm quân đánh gọng kìm trong vòng hơn dặm, tiêu diệt loạn đảng. Mà, Vũ Lâm quân trước nay đều do một tay Lý tướng quân già yếu quản lý, không biết liệu có trụ qua nổi trận này không?”

Cảnh Huân cười cười: “Ngươi ở quan ngoại bao năm nên không biết, Vũ Lâm quân giờ đã thay một vị tướng quân trẻ tuổi lên nắm giữ, chính là Minh Hồng, nhi tử của Mạc Dương Hầu.”

“Thật sao?” Bách Lý Mộc suy nghĩ một chút, “Biểu ca hắn năm trước bị phái tới cái nơi đen đủi này, tên Nhạc Ninh đúng không?”

Cảnh Huân nghe ba chữ “nơi đen đủi” nhịn không được cười ra tiếng, gật đầu: “Phải, chính là cái tên Nhạc Ninh đó.”

Nhắc tới việc này, Bách Lý Mộc mặt mày ủ ê: “Nói đến tên tiểu tử đó, ta quả thực tức muốn chết. Đến địa giới của ta rồi, còn ra vẻ đại công tử Duệ quốc công phách lối kiêu căng, tự xưng mình là quốc cữu đương triều, diễu võ giương oai. Đã đem Đỗ Thăng nhát cáy xoay vần sai bảo đủ thứ thì thôi, cư nhiên còn dám trước mặt ta sĩ diện, khoa tay múa chân. May mà ta tính tình khoan dung không động thủ với hắn, chỉ tiếc các huynh đệ thủ hạ nuốt không trôi cục tức này, dạy dỗ hắn vài bài, hắn mới ngoan ngoãn biết điều, tháng trước thì ảo não hồi kinh.”

“Ngươi khoan dung?” Cảnh Huân ha hả cười to, chỉ vào Bách Lý Mộc nửa ngày không thốt lên lời, “Trẫm thấy Nhạc Ninh trở về tiều tụy hốc hác, nếu như ngươi đích thân động thủ, không biết hắn còn có thể toàn mạng về kinh.”

Bách Lý Mộc cũng cười theo, nói: “Chẳng trách Vũ Lâm quân càng ngày càng không ra thể thống, tên biểu ca kia đã vô dụng như vậy, cậu em vợ chắc cũng không làm được việc gì nên hồn đi.” Hắn nói xong cao hứng, quên mất cả lễ tiết, khẩu khí thời trẻ khi còn tùy hứng đàm tiếu cùng Hoàng thượng bỗng chốc quay về, mãi đến lúc nói xong mới cảm thấy có chút không thích hợp, đành xấu hổ cười cười.

Cảnh Huân cũng không trách hắn, khoát tay: “Minh Hồng không giống với biểu ca hắn, cũng coi như con cháu thế gia được mài giũa, tuổi trẻ tài tuấn vẹn toàn.”

Bách Lý Mộc không nói tiếp, chỉ ừ một tiếng, đứng lên: “Canh giờ cũng không còn sớm, mạt tướng xin cáo lui.”

Cảnh Huân đứng phía sau hắn thở dài: “Cứ nghĩ được ngắm mỹ cảnh phương bắc ngươi nói, xem ra trẫm không gặp may rồi.”

Bách Lý Mộc dừng cước bộ, quay lại: “Lúc này mạt tướng quả thực không thể dẫn Hoàng thượng cưỡi ngựa băng qua biên thùy, bất quá, đứng trên tường thành Linh Châu phóng tầm mắt ra có thể thấy mặt trời lặn, cỏ cây xanh mướt bao la, phong cảnh cũng không tồi, Hoàng thượng nếu có hứng thú, hiện tại chính là thời điểm thích hợp.”

Linh Châu – cương vực phía bắc của Bắc Lương, là một vùng thảo nguyên mênh mông vô tận, trải dài trước mắt chỉ có một màu xanh ngăn ngắt, dõi mắt trông xa cũng chỉ thấy đường ranh giới tiêu thất tại chân trời. Xa xa thấp thoáng vài đốm trắng, đó là đàn dê của dân du mục, hai tháng gần đây biên cảnh không có xung đột, người chăn dê Bắc Lương có chút lớn gan, dắt cả đàn dê ra ngoài thành Linh Châu gặm cỏ. Trên thành lâu (cái trạm gác trên cổng tường thành ý), Hoàng đế đang chuyên chú ngắm nhìn đám mây ngũ sắc đằng xa, ánh chiều tà len qua đám mây rọi xuống, tựa như kiếm sắc bằng vàng ròng khẽ xuyên qua khối bông dày mềm mại.

Liệu Tương đứng bên nhẹ giọng nói: “Nhìn thực giống một cái đầu sư tử nhỏ a.”

Hoàng đế khôi phục tinh thần, nhìn theo tầm mắt y, trông thấy đám mây y nói kia, không khỏi mỉm cười: “Phải, trông rất giống sư tử.” Hắn lại chuyến hướng Bách Lý Mộc, “Trong hoàng cung cũng có lầu cao vọng cảnh, thế nhưng bầu trời nơi ấy so với nơi đây khác nhau một trời một vực, ở nơi ấy lúc nào cũng như có đám mây đen đang áp trên đầu, khiến người ta phiền muộn.”

Bách Lý Mộc cười cười, cũng không đáp lại.

Viễn phương vọng đến tiếng ca thê lương của người du mục, dư âm xa xăm. Cảnh Huân ngưng thần lắng nghe một hồi rồi hỏi: “Hắn đang hát cái gì vậy?”

Bách Lý Mộc đáp: “Đây là khúc ca của dân Bắc Lương, nói về một cô nương xinh đẹp đang ở nhà chờ chàng trai thân yêu của cô trở về.” Bách Lý Mộc có chút xuất thần thấp giọng, “trước kia giao chiến với Bắc Lương, mỗi khi bại trận, bọn họ mang theo thi thể bằng hữu rời đi, cũng xướng bài ca này, khi ấy nghe so với hiện giờ, tâm tình rất khác biệt.”

“Ra là vậy,”Cảnh Huân vỗ vỗ tảng đá trên lầu cổng thành, “Ngươi thay mặt trẫm ký kết hiệp ước đồng minh với Khất Nhan, nếu như gã nguyện ý xưng thần quy phục chúng ta, hứa sẽ vĩnh viễn không xâm lược phía nam, ngươi liền dấy binh trợ giúp gã tiêu diệt phản loạn nội tộc.”

Bách Lý Mộc sửa sang y giáp, chắp tay: “Tuân lệnh.”

Rất nhanh, mặt trời lặn chỉ còn lộ ra nửa vầng hồng hồng cuối đường chân trời, ánh dương trải khắp thảo nguyên giống như lửa cháy, Cảnh Huân thấy Liệu Tương đứng bên vẫn đang ngây ngốc, nghiêng mình kề sát vào tai y: “Sau này hai ta tới đây sống, được không?”

Liệu Tương ngẩn ra, chợt minh bạch hắn là đang nhắc đến lời hứa sẽ dẫn mình ly khai trước đây, trong lòng còn đang thấp thỏm lo lắng chuyện Tề Linh, lúc này lại trào dâng chút ấm áp, cầm lấy tay Cảnh Huân, nhàn nhạt nở nụ cười: “Được.”

Bách Lý Mộc thấy cảnh tượng trước mắt, chặc lưỡi, dứt khoát hất vạt áo choàng đi xuống thành.

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.